Ác Linh Quốc Gia

Quyển 20 - Chương 25: Biến mất




Dịch: Tiểu Ngư | Biên: Hàn Phong Vũ

Nghe xong sắc mặt Hạ Thiên Kỳ càng trở nên u ám, suy nghĩ một chút lại hỏi:

"Các người tìm ở đâu?"

"Tìm ngay trong sân, cũng không dám đi xa, tuy nhiên em khẳng định, chắc chắn hắn bị giết trong sân, vì lúc đó em nghe tiếng bước chân ngoài cửa không xa, nhưng sau đó... Lại không có động tĩnh."

Giọng của Triệu An Quốc càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên đang lo lắng Hạ Thiên Kỳ sẽ nổi trận lôi đình mà trách tội.

Tuy nhiên Hạ Thiên Kỳ cũng không truy cứu nguyên nhân ở ai, dù sao người cũng đã chết, bây giờ có trách cứ ai cũng không có ý nghĩa gì.

"Chuyện này, những người khác biết không"

"Em sợ gây khủng hoảng cho bọn họ, nên chỉ nhắc nhở bọn họ, nếu trong đêm có ra ngoài đi wc hay làm gì, nhất định phải báo cáo cho ba người bọn em, cũng không nói đã có người chết."

"Không cần giấu giếm, cứ nói thẳng cho bọn hắn, để bọn hắn lấy đó làm gương.

Cứ như vậy trước đi, có tình huống gì thì lập tức báo cho anh."

Hạ Thiên Kỳ không tiếp tục nói tiếp, đợi căn dặn vài câu rồi lập tức cúp điện thoại.

- ---

Trong quán trọ, Triệu An Quốc có chút mờ mịt nhìn Vương Tang Du, hơi nghẹn giọng nói:

"Tôi cảm thấy hình như tiền bối đang tức giận, xong, lúc này tôi xem như hoàn toàn phụ tín nhiệm của hắn."

"Được rồi, cậu càng nói càng không đáng tin cậy, cậu coi quản lý Hạ là cậu sao, có tính toán hay không mặc kệ, chúng ta chỉ cần trông coi tốt những người khác là coi như hoàn thành nhiệm vụ."

Vương Tang Du có chút buồn cười mà an ủi Triệu An Quốc một câu, Triệu An Quốc nghe xong thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên giường.

Đào Kim Sơn đảo mắt, nói với Vương Tang Du:

"Anh cảm thấy nên tập trung mọi người lại, bảo đảm mỗi phòng có ít nhất hai người, vì lúc trước người kia chết là đột nhiên biến mất trong sân không chút tiếng động.

Lẽ ra chúng ta phải tiếp thu bài học này."

"Ừ, tôi cũng có ý này."

Vương Tang Du khẽ gật đầu, sau đó kêu Triệu An Quốc, ba người lần lượt gọi hết các nhân viên trong mấy phòng kia ra.

- ---

Đứng ngoài cửa sân nhà bí thư thôn Tùy Kim Hỉ, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ như có điều suy nghĩ mà nhìn lệch về phía nhà Lý Vưu ở đối diện.

Sự kiện mới vừa bắt đầu, trong bọn họ đã có người bị giết, hơn nữa còn là cách thức không chút tiếng động, chết không thấy xác.

Nếu nói Lý Khang Địch kia bị giết trong sân, vậy thì ít nhất hắn sẽ gây ra chút tiếng động hay hét thảm một tiếng mới đúng, nhưng theo miêu tả của Triệu An Quốc, lúc đó trong sân hoàn toàn không có chút tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

Nếu như vậy, chuyện này có vẻ rất mâu thuẫn.

Rõ ràng Lý Khang Địch gặp quỷ trong sân, thế nhưng vừa không vang lên chút động tĩnh gì, vừa không phát hiện thi thể của hắn, cho nên xuất hiện tình hình này chỉ có thể giải thích một điểm, đó chính là Lý Khang Địch không chết trong sân!

Có lẽ hắn gặp phải qủy trong sân là thật, nhưng bị quỷ vật bắt đến nơi khác mà giết.

"Năng lực huấn di sao?"

Tạm thời Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể nghĩ được bấy nhiêu, chỉ cảm thấy có lẽ quỷ vật có năng lực thuấn di, có thể xuất hiện không chút tiếng động, sau đó bắt người đi.

Dùng điện đàm gửi qua cho Vương Tang Du một tìn, truyền đạt lại toàn bộ suy đoán của hắn cho bọn họ, Hạ Thiên Kỳ lại tạm thời đè cái mạch suy nghĩ của vấn đề này xuống, thu hồi tâm tư gõ cửa nhà Tùy Kim Hỉ.

Cửa sân nhà Tùy Kim Hỉ, là hai ánh cửa sắt được sơn đen rất bóng bẩy, chỉ cần thoáng đụng tới thôi, cửa sắt sẽ phát ra tiếng vang rất lớn.

Đứng ngoài cửa gõ một hồi cũng không có ai ra mở cửa, Hạ Thiên Kỳ dùng thêm chút hơi sức, cảm thấy vừa rồi gõ hơi nhẹ chút.

Chỉ là hắn vừa đưa tay lên thì đột nhiên đổi chủ ý, cảm thấy cho Tùy Kim Hỉ mở cho hắn, chi bằng hắn leo rào vô cho bớt việc.

Tường vây bốn phía cao khoảng 2 mét, Hạ Thiên Kỳ muốn nhảy qua hoàn toàn không tốn nhiều sức, thậm chí không cần chạy lấy đà, dùng lực dưới chân một chút, cả người hắn đã nhảy lên thật cao, sau đó đứng ở trên tường rào thấy có hơi gồ ghề.

Sân trong rất lớn, bên trong tất cả có ba gian dãy phòng, trong sân trồng một cây dương vừa thô lại cao, lá cây xanh sẫm không ngừng đung đưa theo gió, phát ra tiếng vang "Sàn sạt".

Hạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tường rào, sau đó đi tới một gian phòng phía chính đối diện cổng lớn.

Trong quá trình, thân thể của hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó trốn sau gốc cây dương kia.

Ló nửa cái đầu ra, nhìn về phía gian phòng chính đối viện đại môn, từ đó có thể thấy rõ ràng, dưới ánh đèn màu vàng, một người trung niên tóc bạc gần một nửa, đang ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, hơi nước mịt mờ tỏa ra từ bình trà đặt trên mặt bàn.

Lý Vưu từng miêu tả dáng vẻ của Tùy Kim Hỉ cho Hạ Thiên Kỳ, nên Hạ Thiên Kỳ rất rõ ràng, người ngồi trong gian phòng kia chắc là bí thư thôn của thôn Tường Phượng.

Tuy nhiên đột nhiên hắn dừng lại, cũng chọn trốn sau gốc cây dương này, không vì thấy được Tùy Kim Hỉ, mà là hắn... Thấy hai Tùy Kim Hỉ!

Căn phòng bên cạnh cũng đang sáng đèn, nhìn qua cửa sổ có thể thấy rõ ràng Tùy Kim Hỉ đang nói gì đó với vợ ông ta, trong đó vợ ông ta nằm trên giường, còn Tùy Kim Hỉ thì ngồi bên giường, vẻ mặt ít nhiều có chút dữ tợn, không biết đang nói gì.

Hạ Thiên Kỳ hai Tùy Kim Hỉ một trái một phải, đột nhiên có chút không biết nên làm gì cho tốt, nếu một người trong đó là quỷ vật ngụy trang, vậy thì có lẽ thứ quỷ ngụy trang kia chính là con quỷ vật hắn muốn tìm.

Nhưng vấn đề là hắn không biết, người nào mới là ngụy trang, càng không biết con quỷ vật kia ngụy trang thành Tùy Kim Hỉ rốt cuộc muốn làm gì.

Vì Tùy Kim Hỉ ở trong nhà, cho nên loại ngụy trang này của quỷ vật, chẳng phải rõ ràng muốn thay thế Tùy Kim Hỉ thật sao?

Hạ Thiên Kỳ do dự có nên vọt thẳng vào, sau đó giết chết hai Tùy Kim Hỉ hay không, nhưng do dự suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ này, dự định trốn ở đây quan sát trước một chút.

Tùy Kim Hỉ ở trong phòng với vợ kia, sau khi nói chuyện một hồi, lại ngồi bên mép giường trầm mặc. Cùng lúc đó, Tùy Kim Hỉ ngồi một mình trong gian phòng kia, thì đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp theo cầm bình trà của hắn lên đi ra khỏi nhà.

Tuy nhiên ông ta cũng chỉ đi đến một bên cửa, bắt đầu nhìn lên bầu trời đêm phía trên, mặt buồn rười rượi không ngừng than thở.

Nhìn lại Tùy Kim Hỉ trong gian phòng sát vách, lúc này cũng rời khỏi giường, thên thể có hơi lảo đảo đi ra ngoài phòng.

Hai Tùy Kim Hỉ ai cũng không ý thức được sự tồn tại của ai, nhưng ngay thời điểm hai người bọn họ sắp gặp nhau, Tùy Kim Hỉ vốn đứng ngoài cửa phòng, lại hoàn toàn biến mất trong ánh mắt Hạ Thiên Kỳ.

Kéo theo gian phòng kia, nhìn qua hình như hơi có chút khác trước đó.