Ác Linh Quốc Gia

Quyển 2 - Chương 7: Quỷ ảnh​




Rất nhanh thích ứng, mắt của Hạ Thiên Kỳ dần dần quen với bóng tối, thật ra cũng không tối đến mức không thấy rõ năm đầu ngón tay.

Mặc dù cất giấu trong người những món đồ có khả năng khắc chế ma quỷ, nhưng dù sao đây cũng chỉ là truyền thuyết mẹ hắn kể, Hạ Thiên Kỳ thật không có gan lấy mang mình đem đi cược.

Vì vậy, hắn cũng không lo lắng thêm nữa, vừa xoay người về phía sau liền liều mạng chạy theo phía cầu thang bỏ trốn.

Lầy này trước mắt ta buông tha cho ngươi, chờ ta tìm ra biện pháp, ta không tin không thể nghiền nát xương thịt ngươi thành tro!

Hạ Thiên Kỳ tự nhủ trong lòng, nhưng đôi chân cũng không dám chậm lại một nhịp nào, chẳng bao lâu đã trốn về tầng một.

Trong lòng hắn cũng không thể yên tâm, đôi mắt không tự chủ hướng về phía trên, cũng may là cặp mắt máu đỏ đó không có xuất hiện nữa.

Mặc dù thế, Hạ Thiên Kỳ cũng không có chút nào lơ là, hiện tại trong lòng hắn vẫn chứa đầy sự bất an. Cái cảm giác này quá sức mãnh liệt, khiến hắn không thể đợi hơn được nữa.

Nhưng mà cũng không có chuyện gì xảy ra.

Cửa lớn ký túc xá không biết đã bị thằng khốn nào khóa lại, hắn thử đẩy cửa nhưng nó không hề nhúc nhích, tông mạnh vào nhiều lần cũng không thể nào phá được.

Hắn tìm đến ba cái cửa khác rồi khẳng định, bây giờ muốn trốn thoát ra ngoài hầu như là không có khả năng.

Đắn đo suy nghĩ một lúc, Hạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng quay trở lại phòng trực ban. Dù sao ở đây hắn cũng đã bố trí rất tỉ mỉ, còn về khả năng phòng ngự thế nào thì chỉ có thể hỏi ông trời.

Ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào cánh cửa, Hạ Thiên Kỳ đảo mắt quanh phòng để chắc chắn không có ai khác ở đây.

Cùng lúc đó, Lý Tiếu Tiếu đang thực hiện trách nhiệm của mình:

Đã hơn mười giờ rưỡi, tất cả mọi người không ồn ào nữa, đi ngủ đúng giờ sáng mai còn dậy sớm.

Bởi vì buổi sáng, lúc ở cùng hiệu trưởng, ông ấy có nhắc đến nhiệm vụ của quản lí ký túc xá bọn cô, một trong những trách nhiệm đó là phải thúc giục các học sinh tắt đèn đi ngủ đúng giờ.

Cho nên, dù trong lòng rất không muốn rời khỏi phòng trực ban, nhưng cô vẫn phải kiên trì bước ra ngoài.

Bởi vì bên ngoài ký túc xá đen như mực, tầm nhìn cũng rất hạn chế, cho nên Lý Tiếu Tiếu cứ đi được mấy bước lại quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, dùng ánh sáng phát ra từ điện thoại để quan sát mọi thứ xung quanh.

Cô vậy nhưng lá gan rất nhỏ, còn nhớ lúc đi học, có bạn học ở bên cạnh cô kể chuyện ma, thậm chí còn chưa nói đến những chuyện kinh dị cô đã bị dọa cho khóc lớn rồi.

Tuy nói sau khi lớn lên có đỡ hơn trước một chút, nhưng từ trước tới giờ cô cũng không dám một mình đi đường vào ban đêm hay ở nhà một mình.

10 giờ rưỡi rồi, mọi người đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi.

Lý Tiếu Tiếu cố gắng nói to giữ cho giọng mình không run rẩy, tuy ngoài miệng cô không ngừng nhắc nhở các học sinh đi ngủ đúng giờ song trong lòng lại rất hi vọng có thể nghe thấy một chút âm thanh xì xào nói chuyện, chứ không phải là tĩnh mịch như bây giờ.

Tiếp tục đi lên lầu trên, cô cảm giác như tiếng bước chân của mình bị phóng to vô số lần, thậm chí còn có tiếng vang vọng trong không gian.

Cảm giác như vậy, giống như là... có người sau lưng cô cùng bước lên lầu.

Bỗng nhiên cô quay đầu lại, dùng đèn pin rọi quanh một lượt, cũng may là không có bất cứ thứ gì.

Lo lắng, đề phòng đi đến tầng 7, âm thanh cửa sổ va đập do gió thổi càng làm sự sợ hãi trong lòng Lý Tiếu Tiếu tăng cao.

Âm thanh đó giống như là tiếng móng tay cào lên bảng.

Nó làm cho người nghe cảm thấy sợ hãi, suy nghĩ đó làm cô cực kì không thoải mái.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính khiến cô sợ hãi. Mà lí do thực sự làm cô cảm thấy rùng mình là cô đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện của Hạ Thiên Kỳ cùng mình vào buổi sáng.

Bất kể là Hà Thiên Kỳ hay là Lãnh Nguyệt, tới nơi này phỏng vấn xin việc lúc quay về đều nói ở đây có ma quỷ bát nháo.

Cô tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại thấy chuyện này không hẳn là không có căn cứ. Theo như lời Lãnh Nguyệt kể với bọn cô, nếu như trường học xem bọn họ như là các đạo sĩ trừ ma, thì việc nhận lương thử việc cũng rất phù hợp với lẽ thường tình.

Nhưng mình cũng không phải đạo sĩ, làm sao bắt được ma? Nhưng... Nơi này thật sự có ma sao?

Con người nhiều khi là vậy, càng sợ hãi càng nghĩ, càng nghĩ lại càng sợ hãi.

Lý Tiếu Tiếu là đang trong tình huống như vậy, nội tâm cô đang rất sợ hãi song lại một mực cố giữ lý trí để bản thân không suy nghĩ lung tung, điều này càng làm cô cảm thấy xung quanh âm u, chứa đầy hình ảnh ma quỷ.

10 giờ... 10 giờ rưỡi, mọi người... Mọi người nhanh lên một chút nghỉ ngơi...

Đăng đăng...

Lúc Lý Tiếu Tiếu định quay người đi xuống thì một chuỗi âm thanh tiếng bước chân từ dưới bước lên lầu khiến thân thể cô không khỏi cứng đờ.

Có... Có ai không?

Lý Tiếu Tiếu theo bản năng hỏi một câu, đôi chân không tự chủ cũng run lên.

Xung quanh một lần nữa khôi phục lại trạng thái tĩnh mịch trước đó, tất cả đều yên tĩnh, ngay cả âm thanh cũng đều không có. Lý Tiếu Tiếu vỗ vỗ vào ngực mình, thở gấp, liên tục tự nhủ với bản thân là mình vừa mới nghe nhầm.

Tuy nhiên, lúc cô dự định xoay người bước xuống lầu trở về phòng trực ban, thì một lần nữa thân thể cô lại trở nên cứng đờ.

Bởi vì phía trên bậc thang kia, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một một nữ nhân mặc áo đỏ.

Người đó xõa tóc, mái tóc rất dài che khuất gần hết toàn bộ khuôn mặt, kỳ thực, Lý Tiếu Tiếu chỉ có thể thấy được miệng của cô gái đó.

Đó là một hình ảnh hết sức quỷ dị, vì nhờ ánh sáng phát ra từ di động cô thấy nữ nhân kia giống như là đang cười.

Nụ cười đó rất khó để hình dung, đó không giống như là nụ cười vui vẻ, cũng không phải là giễu cợt, mà giống như là một loại... Cười nham hiểm?

Lý Tiếu Tiếu cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến hai chữ nham hiểm này, tóm lại, nụ cười trên khuôn mặt kia là rất không thoải mái.

Sự thật, nữ nhân áo đỏ này đem đến cho cô rất nhiều sợ hãi.

Rùng mình!

Cô... Cô là... Là gì ở ký túc xá... Học sinh?

Lý Tiếu Tiếu cố gắng giữ bản thân trấn tĩnh, nhưng hiệu quả lại hiển nhiên rất thấp.

Đối với câu hỏi của Lý Tiếu Tiếu, cô gái áo đỏ kia cũng không có trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không có một chút cử động.

Mà loại tình huống này cũng làm cho Lý Tiếu Tiếu càng trở nên bất an, cô thậm chí đã bắt đầu hoài nghi người kia là người hay là quỷ?

Lúc... Thời gian không còn sớm, cô... Cô về ngủ sớm một chút đi.

Lý Tiếu Tiếu lắp ba lắp bắp nói xong câu, liền không để ý đến người đó nữa, quyết tâm đi xuống lầu. Tuy nhiên, tại thời điểm cô sắp đi vòng qua thì cô ta lại đột nhiên cử động.

Người đó đưa một cánh tay, ngăn cản bước chân Lý Tiếu Tiếu xuống lầu, tiếp theo, đột nhiên tấm áo phủ kia xuất ra che khuất hơn phân nửa gương mặt, đánh về phía Lý Tiếu Tiếu.

Lý Tiếu Tiếu còn chưa kịp nói gì thì đầu của cô đã lìa khỏi cổ.

Nhưng điều kinh sợ hơn chính là, máu từ miệng vết thương trên cơ thể Lý Tiếu Tiếu không phun tung tóe ra bên ngoài, dù chỉ một ít, điều đó càng làm nữ nhân thân mang Áo đỏ kia thêm trở nên đáng sợ.

Cô ta đứng nguyên tại chỗ vài giây, sau đó chậm rãi bước xuống lầu.

Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt đang ngồi trên giường ở phòng trực ban nghỉ ngơi, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên từ trên giường leo xuống, rời khỏi phòng trực ban.

Tầng 7, phòng 703.

Lăng Yến, cậu nói trên đời này thật ra có ma hay không?

Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai đây? Có lẽ có, mà cũng có lẽ không.

Cậu nói như thế không phải là đang nói nhảm sao?

Thôi đi, cũng không cần thảo luận loại chuyện này, cái này tin có thì tồn tại, còn không tin thì không tồn tại.

Đúng vậy, các cậu cứ nói chuyện này cả đêm, dọa tớ cũng không dám đi ngủ.

Được rồi, được rồi, đi ngủ, để cho các cậu đi ngủ. Bất quá tớ muốn đi tiểu, có chị em tốt nào đi cùng tớ không?

Hô hô...

Các cậu thật sự là chị em tốt của tớ nha!

Thấy những người khác giả vờ ngủ, không chịu cùng đi, nữ sinh này đành thất vọng cầm điện thoại di động lên, tuy nhiên đang lúc cô dự định một mình đi thì có một nữ sinh khác trượng nghĩa đứng dậy.

A Mỹ, tớ đi cùng cậu.

...

Bởi vì ký túc xá không có nhà vệ sinh, nên muốn đi nhà xí cũng chỉ có thể đi ra bên ngoài. Nhưng mà khoảng cách giữa ký túc xá và nhà vệ sinh cũng không hẳn là quá xa. Vừa đi vừa về tính ra không quá 15 mét. Có thể nói đi mấy bước liền đến nơi.

Chuyện này, nữ sinh đột nhiên mắc tiểu phải gọi là vạn bất đắc dĩ, trên thực tế cô nàng một chút cũng không muốn đi đến đây, bởi vì cô cảm thấy Vương Di Nhiên là bị người ta giết chết mà không phải tự sát. Về phần hung thủ thì cô nghĩ, có lẽ là một học sinh nào đó ở bên trong tòa nhà này.

Đi đến cửa phòng vệ sinh, cô nàng vạn bất đắc dĩ kia cũng không quên nói thêm vài câu cảm ơn với nữ học sinh đi cùng mình.

Cậu đi nhanh lên, tớ ở đây chờ cậu.

Nghe được lời hứa của cô bạn, cô nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng không nói nhảm thêm nữa, liền chạy vào nhà vệ sinh.

Hành lang tĩnh mịch, chỉ còn lại một mình nữ sinh kia, trên mặt cô nàng xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo.