Ác Linh Quốc Gia

Quyển 2 - Chương 20: Chạm tay tới cái ác




Tưởng tượng đến con quỷ áo đỏ vô cùng hung hăng dữ tợn kia rất có thể ở ngay bên cạnh hắn, toàn thân Hạ Thiên Kỳ toát mồ hôi lạnh, hắn sợ đến nỗi vội vàng bò từ dưới giừơng đi ra.

Hắn liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây người.

Chỉ thấy ký túc xá vốn rất sạch sẽ tươm tất bỗng nhiên trở thành một đống lộn xộn. Trên mặt đất chất đầy bụi, nơi các góc tường bám đầy mạng nhện. Hiển nhiên đây chính là phòng ký túc xá bị bỏ hoang.

Chẳng trách sao dưới gầm giường lại nhiều bụi bậm như thế. Nơi này quả nhiên là tầng tám!

Hạ Thiên Kỳ vô cùng kinh ngạc, cảnh vật trước mắt xảy ra biến hóa lớn. Cái này càng cho thấy những phỏng đoán trước kia của hắn là đúng. Bọn hắn dù cố cách mấy cũng chẳng thể thoát khỏi cái ảo cảnh của quỷ nhập xác tạo ra.

Suy cho cùng, sở dĩ ảo cảnh kia biến mất là do quỷ nhập xác gặp chuyện cho nên mới thấy được cảnh tượng thật sự của nó.

Về phần người bị nhập kia không biết là đã bị giết chết hay bị thương nặng rồi trốn đi rồi. Việc này cũng không phải là điều mà hắn muốn biết. Điều mà hắn thật sự quan tâm chính là an toàn của bản thân.

Đương nhiên cũng có thể nói là quỷ áo đỏ kia không chừng đã trốn thoát rồi.

Chạy mau!

Trong thời điểm này, trong đầu Hạ Thiên Kỳ chỉ có duy nhất một ý niệm là chạy khỏi đây, mùi vị của cái chết tràn ngập trong mũi hắn. Truyền đến tai hắn là tiếng bước chân của tử thần đang tới gần.

Hạ Thiên Kỳ sở gai ốc, lao nhanh tới trước, chẳng mấy chốc đã đến hành lang. Hắn bất động, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.

Bởi vì cách hắn vẻn vẹn có mấy mét ở cửa cầu thang, một khối băng cực lớn với đầy những vết nứt đang rung động kịch liệt.

Có thể nhìn thấy rõ ràng quỷ áo đỏ đang giãy dụa và gào thét không ngừng ở trong đó.

Không nghi ngờ gì nữa, không thể giam cầm nó thêm được rồi. Nó sắp phá tan khối băng và xông ra rồi.

Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tê hết cả da đầu. Không dám tiếp tục do dự, vội vàng hít một hơi thật đầy rồi liều mạng chạy trốn tới đầu bậc cầu thang. Sau đó một mạch trốn xuống lầu.

Thật là quá nguy hiểm rồi, may mà ta kịp thời phát hiện không thì cứ ngây dại ra mà chờ ở đó, có thể là mất luôn cái mạng rồi

Cảm thấy mình thật may mắn, Hạ Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng may mắn của hắn chỉ dừng lại ở đấy, mặt hắn liền cứng lại trông cực kỳ khó coi.

Bởi vì đột nhiên hắn nghĩ đến một người - là Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt vẫn còn ở trên kia!

Mẹ nó! Tiện nhân này!

Nghĩ đến Lãnh Nguyệt còn ở trên kia, Hạ Thiên Kỳ tuy rằng ngoài miệng không khỏi bực mình mà mắng một câu nhưng vẫn cấp tốc quay trở lại lên lầu.

Sở dĩ hắn mạo hiệm quay trở lại là vì hai nguyên nhân.

Một đương nhiên là muốn cứu Lãnh Nguyệt, còn hai là do sợ quỷ áo đỏ sẽ tiếp tục trở nên mạnh hơn.

Hắn nhớ Lãnh Nguyệt từng nói rằng quỷ áo đỏ càng giết nhiều người thì nó sẽ càng mạnh. Mà trên lầu chẳng những có Lãnh Nguyệt mà còn có nữ sinh đang bị quỷ nhập xác nhập vào. Nếu như cả hai đều bị quỷ áo đỏ giết chết. Thật không dám nói là quỷ áo đỏ sẽ không lao xuống lầu để giết người.

Nếu thật là vậy thì vẫn là như cũ tránh được lần đầu không tránh khỏi mười năm, sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ bị giết. Cho nên không muốn gặp nguy hiểm thì phải nhân lúc quỷ áo đỏ còn bị nhốt mà giết chết nó từ trong trứng nước.

Nghĩ là một chuyện đích thân đi làm liền lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Hạ Thiên Kỳ làm đủ mọi phân tích trong đầu. Việc trở lại là một quyết định vô cùng chính xác. Chẳng những có thể bảo vệ tính mạng còn có thể giúp người. Đúng là một công đôi việc.

Trong lòng hắn như có cả ngàn con ngựa đang lao nhanh, chính là có một chút không muốn quay trở lại đó. Nếu như làm không tốt thì việc này tương đương với việc tự đi tìm cái chết vậy.

Hắn bây giờ đã hoàn toàn hiểu đước ý nghĩa của câu nói: Nguy hiểm đi đôi với cơ hội

Không muốn xảy ra, tuyệt đối đừng thoát ra nhanh như vậy...

Hạ Thiên Kỳ vừa cầu nguyện trong lòng mong rằng quỷ áo đỏ đừng thoát ra nhanh như vậy, vừa liều mạng chạy như bay trên hành lang. Gã không bỏ sót một phòng nào trong ký túc xá bị bỏ hoang.

Dù sao lúc trước hắn vẫn còn trong ảo cảnh, cho nên bây giờ hắn cũng không xác định được Lãnh Nguyệt đã bị hắn giấu trong căn phòng nào.

Ở nơi nào... Nơi nào chứ... Đáng chết thiệt mà!

Càng gấp gáp thì con người càng trở nên nóng nảy trong mọi chuyện. Bây giờ Hạ Thiên Kỳ chính là như vậy. Càng muốn nhanh chóng tìm được Lãnh Nguyệt thì càng không tìm thấy. Trái lại, chỗ của quỷ áo đỏ, tiếng vỡ vụn của Khối băng càng ngày càng lớn làm chói cả tai.

Ngay tại thời điểm Hạ Thiên Kỳ gấp đến độ phát điên thì rốt cục hắn cũng phát hiện ra một người. Có điều, người này không phải Lãnh Nguyệt, mà là nữ sinh bị quỷ nhập.

Được rồi! tìm được một người coi như là được một người

Hạ Thiên Kỳ do dự một chút rồi nhanh chóng vác nữ sinh lên vai. Tiếp tục chạy như bay đến dãy hành lang khác, chỉ hi vọng rằng có thể mau chóng tìm được Lãnh Nguyệt.

Tuy nữ sinh kia không phải là nặng lắm nhưng phải cân nhắc việc quỷ áo đỏ có thể thoát ra bất kỳ lúc nào. Cộng thêm hắn không đủ khả năng cõng cả hai người cùng lúc - Lãnh Nguyệt và cô nữ sinh trên lưng. Cho nên khi đi ngang đầu bậc cầu thang, hắn bỏ nữ sinh xuống trên bậc thang phía dưới.

Hắn lại nhanh chóng chạy không ngừng trở về, tiếp tục chạy dọc theo từng phòng để tìm kiếm Lãnh Nguyệt.

Cứ làm vậy được một lúc, đảo mắt một cái mà nó đã đi qua gần ba phút đồng hồ. Nhưng vẫn như cũ, nơi này cũng không thấy bóng dáng của Lãnh Nguyệt đâu.

Nhìn lại sau lưng, quỷ áo đỏ đã thoát ra được hơn nửa người. điều này khiến hắn bỗng muốn ngừng lại. Không nói đến trường hợp tìm không thấy Lãnh Nguyệt chỉ sợ còn tự dâng mình vào miệng cọp.

Dù sao, vị trí hiện tại của hắn cũng không cách xa đầu bậc cầu thang kế tiếp là mấy.

Đang lúc Hạ Thiên Kỳ cảm thấy do dự trong lòng, điều ngạc nhiên là hắn lại phát hiện ra Lãnh Nguyệt. Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng chạy nhanh vào ký túc xá bỏ hoang.

Vì Lãnh Nguyệt nặng hơn nữ sinh kia rất nhiều cho nên Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể vác hắn bên người. Cố hết sức chạy mà thôi.

Phía bên này Hạ Thiên Kỳ vừa cõng Lãnh Nguyệt từ túc xá bỏ hoang đi ra, ngoài hành lang đột ngột truyền đến tiếng tảng băng vỡ tan thành năm sáu mảnh

Âm thanh này làm sắc mặt Hạ Thiên Kỳ chuyển thành màu xám xịt như tro. Cảm giác Lãnh Nguyệt càng ngày càng nặng thêm.

Không hề nghi ngờ nữa - quỷ áo đỏ đã trốn thoát ra ngoài.

Đáng chết!

Sau giây phút bần thần đó, hắn bắt đầu liều mạng chạy như bay. Bởi vì biết quỷ áo đỏ ở ngay phía sau hắn cho nên hắn thậm chí cũng không liếc mắt nhìn một cái, chỉ là một lòng một dạ muốn chạy đến chỗ đầu bậc cầu thang gần nhất để mà trốn.

Sau lưng hắn, quỷ áo đỏ vừa thoát ra đã nhanh chóng đuổi theo. Nó gào lên từng đợt khiến da đầu người ta trở nên tê dại.

Cho dù Hạ Thiên Kỳ dốc sức hết sức liều mạng để mà thoát khỏi đây. Nhưng khí lực của hắn vốn dĩ còn lại không nhiều. Huống hồ gì trên người hắn còn vác thêm một tên con trai nặng hơn một trăm ký. Không phải phóng đại, nếu mà gặp người có thể chất yếu một chút đã sớm gục xuống vì quá mệt mỏi rồi.

Điều duy nhất có thể coi như trong cái rủi còn có cái may chính là đầu bậc thang cách hắn không còn xa mấy, chỉ cần quỷ áo đỏ...

A!

Đang lúc hắn nghĩ như vậy thì đột nhiên một luồng gió lạnh ập đến sau lưng. Theo bản năng, hắn quay đầu thì thấy quỷ áo đỏ không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau hắn.

Cũng chỉ cách xa hắn có mấy mét. Chẳng mấy chốc là có thể chạm tay tới hắn.

Cái này là ép Hạ Thiên Kỳ không thể không tiếp tục đào móc tiềm lực của mình. Chỉ là tình thế trước mắt không thể lạc quan được. Dù sao tốc độ quỷ áo đỏ nhanh hơn hắn rất nhiều, hắn không dám khẳng định mình có còn mạng để tiếp tục chạy đến đầu bậc thang kia hay không.