Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ
“Ầm——!”
Một mảng đá vụn lớn rơi từ trên xuống, Hạ Thiên Kỳ nóng lòng hét lên, nhưng tiếng kêu của hắn ngay lập tức bị tiếng ầm ầm do đất đá bên trong lối rẽ sụp xuống nuốt mất.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ kịp thời sử dụng năng lực thuấn di, nhưng khoảng cách thuấn di của hắn vẫn không cách nào hoàn toàn thoát khỏi ngã rẽ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị vùi trong đất đá.
Nổ vang sụp đổ không biết kéo dài bao lâu, mãi đến khi đường phố bên trên hoàn toàn lộ ra, mặt đất chấn động cũng từ từ dừng lại.
“Mẹ kiếp, đến cuối cùng vẫn là bị chôn sống!”
Hạ Thiên Kỳ có chút vất vả hất đống đất đá đè trên người hắn xuống, nhảy ra khỏi đống đổ nát, đứng ngay bên dưới miệng hố do sụp đổ tạo thành, ngẩng đầu nhìn bầu trời tĩnh mịch bên trên.
Khô lâu quỷ giáp mặc trên người vẫn tản ra trận trận sương mù lành lạnh. Hạ Thiên Kỳ thử bẻ bẻ cổ trái phải, may mà nhờ có bộ quỷ giáp này bảo vệ, bằng không hắn không bị đống đất đá kia đè chết, cũng bị đè đến bán sống bán chết.
Mặc dù hắn bên này không xảy ra việc gì, nhưng tình hình của Lãnh Nguyệt phía bên kia lại rất khó nói, dù sao Lãnh Nguyệt và hắn trái ngược nhau, trên tấn công rất có một bộ, nhưng trên phòng ngự kém hơn rất nhiều so với hắn.
“Lãnh thần!”
Hạ Thiên Kỳ gọi lớn vài tiếng, âm thanh của hắn quanh quẩn trong ban đêm tĩnh mịch.
Tuy nhiên Hạ Thiên Kỳ còn chưa kịp xoắn tay áo lên mà bới móc đống đất đá trước mặt, đã nghe thấy giọng của Lãnh Nguyệt vang lên dưới một đống đổ nát cách đó không xa.
“Anh đừng có gấp, tôi sẽ lập tức cứu anh ra!”
Nghe thấy giọng của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ vội vàng chạy tới, sau đó có chút cật lực di chuyển một khối đá lớn ra, lộ ra Lãnh Nguyệt bị kẹt bên trong.
Chỉ thấy Lãnh Nguyệt nằm cuộn mình trong đống đổ nát, ngoại trừ trên mặt có chút mỏi mệt ra thì không có vẻ gì là bị thương cả, hiển nhiên trước khi hang động hoàn toàn sụp xuống, anh ta đã kịp thời tìm được chỗ núp, mới may mắn không bị đà bị thương.
“Xem ra vận may của anh còn khá tốt, nếu sớm biết thế này, ngày mai mới quay lại ‘đào’ anh ra!”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ khẳng định không hy vọng Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện, lúc này lại nhìn Lãnh Nguyệt cười cười trêu chọc.
Lãnh Nguyệt cũng không nói cảm ơn gì, mặc dù mệt mỏi khó mà che giấu, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không có chút ấm lại, đợi sau khi đứng dậy mới nhảy ra khỏi đóng đổ nát, lại dùng sức phủi phủi bụi trên người.
Trong lúc Lãnh Nguyệt cố gắng phủi bụi, Hạ Thiên Kỳ một lần nữa chú ý tới thiên lôi tỏa trên vai Lãnh Nguyệt, mặc dù thứ này có cái tên gọi cũng quá mức “trâu bò” đi, nhưng nhìn trên bề ngoài, đây chỉ là một sợi xích sắt vừa to vừa dài, phía trên còn treo đầy từng lớp ghỉ sắt dày.
Nếu không phải trên thân sợi xích thỉnh thoảng lại có ánh lớp lóe lên, hắn hoàn toàn nhìn không ra thứ này là một loại pháp khí trừ tà.
“Con cương thi thái hậu kia đã bị anh tiêu diệt rồi sao?”
Tuy đã nắm chắc tám chín phần mười, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn có chút do dự lên tiếng hỏi Lãnh Nguyệt.
“Ừm, đã bị tôi tiêu diệt rồi!”
Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu. Thấy vậy trong lòng Hạ Thiên Kỳ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trước mắt xem bọn hắn đã giải quyết được một cái phiền toái lớn.
“Trước đây tôi vẫn cứ nghĩ trong sự kiện lần này chỉ tồn tại một con cương thi, tất cả thi độc đều từ nó mà ra. Nhưng xem ra, sợ là số lượng cương thi không chỉ có một con.
Mặc dù chúng ta có thể tiêu diệt con cương thi mẹ này, nhưng đám cương thi nó thai nghén ra vẫn còn tồn tại. Vậy nên chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được chúng, nếu không thì không biết sẽ còn có bao nhiêu người vô tội bị cuốn vào chuyện này, trở thành thức ăn cho bọn chóng tiến hành thăng cấp thành vua cương thi.”
Thấy Lãnh Nguyệt vẫn còn lo lắng với sự kiện này, lúc này Hạ Thiên Kỳ vừa châm một điếu thuốc thơm, sau khi hút một hơi lại lắc lắc đầu:
“Tôi nghĩ muốn tìm biện pháp kiếm đám cương thi kia không phải việc khó gì, khó ở chỗ, làm thế nào chúng ta giải quyết được điểm đáng ngờ trong sự kiện phát sinh lần này kìa.
Ví dụ như con cương thi thái hậu kia, là bị kẻ nào phong ấn bên dưới lối đi ngầm kia.
Lại vì cái gì những người bị thi biến giống Tương Tiểu Ba lại chủ động tìm tới nơi đó, để trở thành thức ăn cho con cương thi thái hậu kia.”
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút hoài nghi nhìn về phía Lãnh Nguyệt:
“Lãnh thần, chẳng lẽ anh không cảm thấy có gì kỳ quái sao. Dựa vào những gì anh vừa nói, tất cả những cương thi thuần chủng đều do con cương thi mẹ này thai nghén ra. Mà những con cương thi kia sau khi được tạo ra lại tìm đủ mọi cách khiến càng nhiều người trở thành cương thi con, từ đó sử dụng bọn họ như chất dinh dưỡng mà tiến hành thăng cấp lên ác quỷ.
Nếu giống như vậy lời anh nói, như vậy Tương Tiểu Ba lẽ ra phải bị những con cương thi do cương thi ‘mẹ’ tạo ra ăn sạch mới đúng. Hà cớ gì lại tìm tới đây, bị con cương thi mẹ này ăn sạch chứ?
Vấn đề này, không biết anh có nghĩ tới hay không?”
“Đến cuối cùng là anh muốn nói cái gì? ” Hiển nhiên, Lãnh Nguyệt không muốn nghe Hạ Thiên Kỳ đứng đây bán ra cái nút thắt.
“Chuyện tôi muốn nói, kỳ thật rất đơn giản, sự kiện này vốn là do âm mưu của nhân loại, chỉ có điều ra ngoài làm loạn là đám cương thi kia mà thôi.
Tôi cảm thấy những người bị thi biến kia, sở dĩ tại sau khi bị thi biến lại mất tích một cách ly kỳ như vậy, đến tám chín phần đều đã bị con cương thi thái hậu này ăn sạch rồi.
Còn mấy con cương thi nó sinh ra kia, với con cương thi thái hậu mà nói, chính là vì sáng tạo ra cảng nhiều người thi biến hơn, lấy đó làm khẩu phần lương thực của cương thi thái hậu
Chứ không phải làm chất dinh dưỡng cho đám cương thi kia tấn cấp.”
Sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ phân tích cặn kẽ xong, Lãnh Nguyệt gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó tự mình nói:
“Con cương thi mẹ này bị đâm xuyên buồng tim, lại thêm bị thiên lôi tỏa phong ấn, thần trí tự thân gần như hoàn toàn tán loạn.
Mặc dù thực lực của nó vô cùng gần cấp ác quỷ, nhưng vẫn chỉ là một con lệ quỷ, mặc dù thiên lôi tỏa có thể phong bế nó, nhưng chỉ phong bế được cử động và không ngững bào mòn đi ý thức tự chỉ của nó.
Nếu cung cấp đủ “chất dinh dưỡng” cho nó nuốt, nó cũng có thể trở thành vua cương thi, đạt được cấp ác quỷ.”
Lãnh Nguyệt không xác nhận sự phân tích vừa rồi của Hạ Thiên Kỳ là đúng hay sai, nhưng thông qua những gì anh ta vừa nói, với những phân tích kia của Hạ Thiên Kỳ, anh ta hiển nhiên tán đồng.
“Tôi cảm thấy chân tướng bên trong chính là như vậy. Tuyệt đối chính xác, có một tên khốn kiếp nào đó đang lén lút nuôi con cương thi ‘mẹ’ này.”
Trong đầu Hạ Thiên Kỳ không khỏi suy nghĩ tới đám người Hầu Tử kia, mặc dù Hầu Tử là một dưỡng thi nhân đã bị bọn họ giết chết, thế nhưng ai cũng không xác định, trong đám người kia còn có dưỡng thi nhân thực lực mạnh mẽ hay không.
Dù sao loại chuyện nuôi cương thi dưỡng quỷ vật, làm hại xã hội này, cũng chỉ có lũ rác rưởi phát rồ kia của đệ nhất Minh Phủ mới làm ra được.
Đám người kia chỉ đơn thuần là ác ma khoác da người, vì nâng cao thực lực sinh tồn tốt hơn, hoàn toàn không từ một thủ đoạn nào.
Lãnh Nguyệt khẽ lắc đầu không rõ lắm. Sau khi nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút mệt mỏi nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Chúng ta về trước đi, tôi hơi mệt.”
Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ còn muốn quay lại lối đi ngầm đất kiểm tra thêm lần nữa, bởi phía dưới đó còn có một hang động mà bọn hắn chưa kịp đi vào xem xét. Nhưng khi thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt đúng là không cách nào coi được, hắn cũng chỉ đành gật đầu.
Trên đường trở về, Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ rất nhiều chuyện, không hiểu tại sao, trong đầu hắn luôn nghĩ tới những gì trước đây Ngô Địch nói với hắn, Ngô Địch từng nói, trong Minh Phủ có một tên biến thái, có rất nhiều phân thân, vả lại thực lực của những phân thân kia còn cao hơn bản thể.
Hiện tại hắn có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, có lẽ tên biến thái mà Ngô Địch vô tình nhắc tới, chính là độc thủ sau hậu trường nuôi con cương thi này.