Ác Linh Quốc Gia

Quyển 19 - Chương 27: Người báo án




Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ

Sau khi thương lượng một chút, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt cuối cùng quyết định sang lân cận tìm một khách sạn nghỉ qua đêm, dù sao Lãnh Nguyệt đã thêm phong ấn lên người Tưởng Tiểu Ba, chỉ cần cô ta hoàn toàn biến thành cương thi, sinh khí trên người hoàn toàn biến mất phong ấn sẽ lập tức mở ra, phong ấn Tưởng Tiểu Ba trong một đoạn thời gian ngắn, đủ để Diêu Trí chạy trốn hoặc gọi điện báo cho bọn hắn.

Đương nhiên, vẫn là do cái mùi xác thối thấu trời trong nhà của Diêu Trí, hại Hạ Thiên Kỳ buồn nôn, cũng là một nguyên nhân khiến hắn không cách nào ở lại chỗ này.

Bên Sở Mộng Kỳ vẫn chưa có thêm tin tức mới gì, sau khi dặn dò Diêu Trí vài câu, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng cùng Lãnh Nguyệt rời đi. Bọn hắn rất nhanh tìm được một khách sạn tương đối bình thường, nằm đối diện với khu chung cư Diêu Trí đang ở.

Hạ Thiên Kỳ thuê ba phòng, hắn, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ, mỗi người một phòng. Với thực lực của bọn hắn hiện tại, không cần phải lo lắng nửa đêm ngủ say bị cương thi đánh lén.

Ba phòng liền nhau, sau khi làm xong thủ tục thuê phòng, Hạ Thiên Kỳ theo sau Lãnh Nguyệt vào phòng ngủ của anh ta. Hắn tự tiện ngồi xuống giường trong phòng, nhìn Lãnh Nguyệt đang sắp xếp đồ đạc. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lên tiếng hỏi:

“Đúng rồi Lãnh Thần, vì sao anh và Sở Mộng Kỳ kia đều không ngửi được mùi xác thối trên người Tưởng Tiểu Ba, chỉ có tôi ngửi được?”

“Có lẽ có liên quan với thể chất ác linh của anh, cái này tôi cũng không cách nào xác định.”

Lãnh Nguyệt lắc đầu, về vấn đề này, bản thân anh ta cũng không rõ.

“Nếu nguyên nhân là do thể chất ác linh, hoặc do quỷ anh, vậy vì sao bản thân Diêu Trí cũng ngửi được? Anh ta chỉ là người bình thường, trừ phi anh ta cũng bị trúng thi độc.”

Nói đến đây, hai mắt Hạ Thiên Kỳ chợt lóe sáng. Càng nghĩ, càng thấy khả năng này là rất lớn.

“Có thể.”

Lãnh Nguyệt nghe xong, cũng khẽ gật đầu đồng ý.

“Hiện tại, với trừ quỷ thì tôi vẫn có thủ đoạn, nhưng còn cứu người thì một chút tôi cũng không hiểu, nên chỉ có thể giao Diêu Trí cho anh.”

“Ừm.” Lãnh Nguyệt đáp ứng rất thoải mái, thật ra ngay cả khi Hạ Thiên Kỳ không nói gì, anh ta cũng sẽ không bỏ mặc sống chết của Diêu Trí.

Hạ Thiên Kỳ nhàm chán rút một điếu thuốc lá ngậm lên môi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Ra đến hành lang, hắn dùng bật lửa mồi thuốc, sau khi hút một hơi, Hạ Thiên Kỳ dùng điện đàm gọi cho Sở Mộng Kỳ:

“Chuyện gì?”

Sở Mộng Kỳ bắt máy rất nhanh, nhưng trong giọng nói lại lộ rõ vẻ chán ghét.

“Chuyện gì à? Việc tôi giao cho cô đi làm, tiến hành tới đâu rồi?”

“Anh nghĩ nhanh như vậy đã xong? Những thứ anh yêu cầu nhiều đến thế, còn chi tiết như vậy, dù tôi có ba đầu sáu tay, sao tôi có thể nắm được toàn bộ trong một lúc.”

Nói đến đây, có lẽ đoán được Hạ Thiên Kỳ nghe cô nói như vậy lại hắt nước lên mình, cho nên Sở Mộng Kỳ lại vội vàng bổ sung:

“Tuy nhiên tôi cũng tra được thêm chút tin tức, năm đồn cảnh sát khác ở thành phố Đồng Lưu tôi đều tự mình đi điều tra, trong đó chỉ có khu Thịnh Vượng và khu Thành Hoa là có liên quan tới việc cương thi đả thương người, và báo án dân cư mất tích.

Ở khu Thịnh Vượng là đều nhận được trong tháng gần nhất, còn bên khu Thành Hoa thì chỉ mới xảy ra mấy ngày.

Có điều không cần biết là đồn cảnh sát ở khu Thịnh Vượng hay phía bên khu Thành Hoa, hiện nay đều không nắm được bất kỳ chứng cứ liên quan trực tiếp tới vụ cương thi đả thương người, cũng không tìm được một người mất tích nào.

Hiện tại, đội điều tra hình sự của thành phố Đồng Lưu đã đặc biệt thành lập một tổ điều tra, bắt đầu điều tra sự kiện này.

Tôi bây giờ đang ở bên chỗ đại đội điều tra hình sự, đợi bọn họ thu thập những thứ anh yêu cầu, ước chừng khoảng nửa tiếng nữa là xong.”

“Vậy được, tôi và sư huynh cô đang ở khách sạn đối diện với tiểu khu Diêu Trí đang sinh sống, phòng cũng đặt cho cô rồi, vì bây giờ phòng của khách sạn đã đầy, nên tôi chỉ có thể chịu thiệt mà chung giường với cô vậy.”

“Tôi mới không thèm ngủ chung giường với ông.” Sở Mộng Kỳ nghe xong lập tức từ chối.

“Vậy cô cứ việc ngủ ngoài đường là được, địa chỉ tôi đã gửi tới điện đàm của cô, xong việc cô tự mình tìm tới đây đi.”

Nói xong, còn không đợi Sở Mộng Kỳ nói thêm gì, Hạ Thiên Kỳ đã trực tiếp tắt máy.

Sau khi ném thẻ mở cửa phòng của Sở Mộng Kỳ cho Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ quay lưng đi về phòng của mình, thậm chí giày cũng không thèm cởi, trực tiếp nằm vật ra giường.

Không đợi Hạ Thiên Kỳ nằm cho nóng mông, điện đàm lại đột nhiên vang lên.

“Có chuyện gì?”

“Vừa rồi ở đồn cảnh sát khu Thịnh Vượng nhận được báo án, nói sự kiện cương thi tấn công người lại xảy ra lần nữa, đồng thời tình hình lần này không giống những lần trước, bây giờ người báo án đang ở đồn cảnh sát, bây giờ tôi không thể phân thân, anh nhanh chóng tới đó một chuyến đi.”

“Ok!”

Nghe xong tin tức Sở Mộng Kỳ vừa nói, tinh thần Hạ Thiên Kỳ tức khắc tỉnh táo, lộn thẳng xuống giường, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

Tám phút sau, một chiếc BMW X6 dừng lại trước đồn cảnh sát khu Thịnh Vượng.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt bước xuống xe, đi thẳng vào đồn cảnh sát.

Hiện tại dù đã hơn 10 giờ tối, bên trong đồn vẫn có rất nhiều cảnh viên, nhìn bộ dạng rũ rượi kia, hiển nhiên là gần đây bị bụ án cương thi đả thương người ngược cho không nhẹ, bị cấp trên gây áp lực phải nắm chắc thời gian tìm được manh mối.

Thấy Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt hai người lạ hoắc đi vào, ngay lập tức hai cảnh viên chạy tới, chặn bọn hắn lại:

“Các người muốn làm gì?”

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không muốn lãng phí thời gian cùng bọn họ, lần lượt lấy chứng nhận công tác trong túi ra, đưa tới trước mặt hai người kia:

“Bây giờ chúng tôi muốn gặp người vừa báo án, phiền các anh thu xếp một chút.”

Thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đưa giấy chứng nhận công tác ra, hai cảnh viên trước đó còn dùng ngữ khí khó chịu, khuôn mặt trở nên mờ mịt, cũng không ngồi nữa, vội vàng chạy vào phòng làm việc.

Không lâu sau, phó sở trưởng đồn cảnh sát khu Thịnh Vượng nhanh chóng bước ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ thuận miệng viện một lý do đường hoàng, phó sở trưởng kia lập tức đi thu xếp để bọn hắn gặp người báo án kia.

Vì không muốn người khác quấy rầy, nên địa điểm gặp mặt, được phó sở trưởng an bài tại phòng làm việc của ông ta.

Người báo án nhìn qua là phụ nữ tầm ba mươi tuổi, tóc rối tung, trên người mặc áo ngủ rộng thùng thình, trên khuôn mặt trắng bệch lộ rõ sự hoảng hốt.

Phó sở trưởng thấy người phụ nữ vừa tiến vào phòng, lập tức nói với cô ta:

“Hai vị này là lãnh đạo phụ trách vụ án lần này, cô đừng sợ, biết cái gì thì nói cái đó là được.”

“Được.” Người phụ nữ sợ sệt nhìn Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt một lát, sau đó chậm rãi gật đầu.

Thấy phó sở trưởng đã lót nền cho bọn họ xong, Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng giải thích thêm gì, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:

“Bây giờ cô kể lại cho chúng tôi nghe một lần tình hình khi đó.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại nhận lấy bản ghi chép thẩm vấn người phụ nữ kia trong tay phó sở trưởng, sau khi xem, Hạ Thiên Kỳ mới xem như hiểu rõ, vì sao Sở Mộng Kỳ nói với hắn, người báo án lần này không giống mấy lần trước.

Nguyên nhân người báo án lần này lại là người trực tiếp bị cương thi tấn công, đồng thời cũng là vợ của người xảy ra thi biến kia.

“Còn muốn tôi kể thêm lần nữa sao?”

Lúc này người phụ nữ nhìn thoáng qua phó sở trưởng, hiển nhiên là cảm thấy mấy chuyện liên quan tới vấn đề này, từ lúc vừa mới tới cô ta đã nói cặn kẽ rồi.