Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ nói xong, cũng không trông Lãnh Nguyệt sẽ cho hắn câu trả lời, điểm xuất phát của thịt cương thi, bọn hắn đương nhiên là phải điều tra. Tuy nhiên trước mắt bọn hắn còn chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, chính là vấn đề của Diêu Trí cùng Tưởng Tiểu Ba.
Lãnh Nguyệt đã nói Tưởng Tiểu Ba không cứu được nữa, vậy chắc chắn Tưởng Tiểu Ba chỉ còn cách ngồi yên chờ chết, bằng không nếu vẫn một chút hy vọng, với tính cách hiền lành của Lãnh Nguyệt, anh ta tất nhiên sẽ dốc toàn lực thử một lần.
Về phần Diêu Trí, cho tới bây giờ tuy còn chưa phát hiện bất cứ triệu chứng trúng thi độc, nhưng cân nhắc tới vì người khác nhau tồn tại thời kỳ ủ bệnh khác nhau, nên tạm thời cũng khó loại trừ khả năng này.
Suy nghĩ về vấn đề của Diêu Trí, Hạ Thiên Kỳ lúc này lại không khẳng định hỏi Lãnh Nguyệt một câu:
“Nếu Diêu Trí cũng bị trúng thi độc, cũng đối mặt nguy cơ đồng hóa thành cương thi, anh có biện pháp cứu hắn ta không?”
“Chỉ cần phát hiện sớm, xử lý kịp lúc thì có biện pháp.”
Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu, cho câu trả lời khẳng định.
“Anh có biện pháp trực tiếp lấy thi độc ra, hay là...”
“Muốn giải trừ hoàn toàn hiện tượng bị cương thu đồng hóa, cần phải đồng thời thỏa mãn hai điều kiện.
Điều kiện thứ nhất, trước khi thi độc chưa phát tác, phải tống chất độc ra ngoài cơ thể, điều kiện thứ hai, nhất định phải diệt trừ con cương thi kia.
Hai điều kiện này, thiếu một cũng không được.”
Nghe Lãnh Nguyệt nói xong, ít nhiều trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, điều kiện thứ nhất, hắn có thể hiểu được, nhưng điều kiện thứ hai, nhất định phải tiêu diệt con cương thi muốn đồng hóa bọn họ, cái này hắn có chút không hiểu rõ.
Không hiểu thì hỏi, chưa bao giờ không hiểu mà ra vẻ đã hiểu, đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Hạ Thiên Kỳ. Vậy nên, lại nghe hắn không hiểu mà hỏi lại Lãnh Nguyệt:
“Loại trừ thi độc trong cơ thể không phải là được rồi sao, vì sao nhất định phải tiêu diệt con cương thi kia?”
“Vì bọn họ không phải bị thương do cương thi tấn công, càng không phải bị cắn mà trúng thi độc, bọn họ là ăn nhầm thịt cương thi.
Chính xác mà nói, nếu chỉ bị cắn, hoặc bị tấn công mà trúng thi độc, chỉ cần không phát hiện quá muộn, muốn cứu chữa thật ra rất dễ dàng.
Nhưng nếu họ ăn nhầm thịt cương thi, thì không chỉ đơn giản là bị trúng thi độc, trong cơ thể lại ẩn núp trứng ký sinh của cương thi. Một khi những trứng ký sinh này thức tỉnh, cương thi có thể dễ dàng thao túng họ.”
“Cái này chẳng phải giống với loại quỷ phụ thân sao, bọn họ nói cách khác chính là phân thân của nó?”
Sau khi nghe Lãnh Nguyệt giải thích cặn kẽ, Hạ Thiên Kỳ mới hiểu vì sao muốn triệt để giải trừ nguy hiểm bị đồng hóa nhất định phải tiêu diệt cái con cương thi muốn đồng hóa kia.
“Không, bọn họ không phải phân thân của con cương thi kia.”
Lãnh Nguyệt nghe xong lắc đầu, lại tiếp tục giải thích:
“Phân thân, là làm bản thân suy yếu đi, chia ra rất nhiều phần.
Nhưng đồng hóa chỉ là để lại mầm mống ký sinh của mình, không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì với bản thân cương thi, một khi mầm mống ký sinh kia trưởng thành, cương thi sẽ cắn nuốt, khiến thực lực của bản thân trở nên mạnh hơn.
Việc này so với năng lực phân thân của quỷ vật, căn bản là hoàn toàn khác biệt.”
Nghe Lãnh Nguyệt nói đến vấn đề này, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nghĩ đến kỹ năng dung hợp của bản thân, cảm thấy loại năng lực đồng hóa này của cương thi có vài phần tương tự với kỹ năng dung hợp của hắn.
Lãnh Nguyệt hiếm khi nói nhiều lời với hắn như vậy, nghi ngờ trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã được giải thích, miệng cũng không khỏi ngọt lên, bắt đầu nịnh nọt Lãnh Nguyệt:
“Lãnh thần, anh thật không hổ là tiểu vương tử linh dị, hành nghề bách khoa toàn thư, tại hạ thực bội phục.”
Với những lời nịnh nọt của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt một chút cũng không ưa, chỉ hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.
Thật ra Hạ Thiên Kỳ rất muốn trở nên hiểu biết rộng rãi như Lãnh Nguyệt, trong sự kiện linh dị cơ bản sẽ không có quỷ vật không biết, chuyện gì không biết. Nhưng những kiến thức này của Lãnh Nguyệt không có văn bản ghi chép, mà là bản thân anh ta từ nhỏ theo sư phụ mưa dầm thấm lâu, tích lũy từng chút một mà thành.
Từ lúc vừa mới quen biết lăn lộn cùng Lãnh Nguyệt, hắn có cố tình lấy lòng Lãnh Nguyệt, hi vọng Lãnh Nguyệt có thể cho hắn một phần tài liệu liên quan tới linh dị, nhưng Lãnh Nguyệt ngay cả *** cũng chưa từng *** hắn, về sau hắn mới biết, không phãi Lãnh Nguyệt không muốn cho hắn, mà là Lãnh Nguyệt hoàn toàn không có gì trong tay.
Lãnh Nguyệt không nói, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn còn có việc muốn thương lượng với anh ta, nên mở miệng nói:
“Diêu Trí kia ở bên trong đòi sống đòi chết, một mảnh si tình, nếu tôi nói, để anh ta tự lựa chọn, chúng ta lúc này cũng đừng nhúng tay vào, dù sao những gì nên nói, tôi đều đã nói hết rồi.”
Lãnh Nguyệt nghe xong, mặt cũng không biến sắc, quay qua nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, Hạ Thiên Kỳ nhìn không ra, rốt cuộc Lãnh Nguyệt đồng ý hay không đồng ý, vừa muốn lên tiếng xác nhận, lại nghe cửa thang máy “đinh” một tiếng, mở ra. Sở Mộng Kỳ một cái quẩn cụt bó sát đi ra.
Thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đứng ngoài hành lang, Sở Mộng Kỳ có chút kinh ngạc, lên tiếng hỏi:
“Sao các anh lại đứng bên ngoài? Đừng nói là bị người ta đuổi ra khỏi nhà đi?”
“Tôi và Lãnh Thần đều không chịu được tình huống bên trong, nên ra ngoài hít thở chút không khí.”
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Mộng Kỳ thấy thái độ của Hạ Thiên Kỳ khác mọi khi, không cố tình kiếm chuyện gây sự, nên Sở Mộng Kỳ cũng không như trước, thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hạ Thiên Kỳ, cô chỉ đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bước tới.
Kể rõ tình hình của Tưởng Tiểu Ba và Diêu Trí, còn có một số suy đoán của hai người bọn họ về sự kiện lần này cho Sở Mộng Kỳ nghe, sau khi nghe xong, Sở Mộng Kỳ cũng không nhịn được mà thở dài:
“Hai người bọn họ thật sự là quá đáng thương, ai, bất quá chúng ta cũng không có biện pháp gì.”
“Cô ở bên kia điều tra được những gì rồi? Vừa rồi trong điện đàm cũng không nói rõ ràng.”
Không để Sở Mộng Kỳ có cơ hội tiếp tục cảm khái, Hạ Thiên Kỳ hỏi tới chủ đề chính.
“Tôi vừa rồi đến đồn cảnh sát ở khu Thịnh Vượng điều tra, người ở đó nói tôi biết, tháng gần nhất bọn họ liên tiếp nhận được rất nhiều cuộc gọi đến báo án, nội dung đều là thấy có thứ như cương thi tấn công người.
Nhưng rất kỳ quái, sau khi bọn họ nhận được điện thoại báo án lập tức chạy đến hiện trường, lại hoàn toàn không nhìn thấy cương thi, càng không thấy người bị cương thi làm bị thương.”
“Đừng nói với là quỷ gọi tới báo án đi.”
“Không phải, những người gọi điện đến báo án, đều có thể liên hệ được, có điều phàm là người báo cảnh sát, khi thấy cương thi đả thương người, đều trốn đi vì sợ, cho nên bọn họ cũng không biết cương thi, và mất người bị cương thi tấn công đi đâu.
Những người kia cứ như vậy mà vô cớ mất tích.
Mặt khác, đồn cảnh sát cũng nhận được rất nhiều đơn báo án dân cư mất tích. Chuyện này xảy ra cũng gần được một tháng, qua một số người báo án nhận ra, dân cư mất tích chính là người mà lúc đó bọn họ thấy bị cương thi tấn công.
Nên những người mất tích kia, mười phần là bị cương thi giết chết, sau đó mang tới một địa phương hoang vắng vứt bỏ, hoặc là bị ăn sạch rồi.
Vụ án này ngay lập tức bị xếp vào những vụ án cơ mật, tuy nhiên người của đồn cảnh sát đều không tin trên đời này có thứ gọi là cương thi kia, bọn họ cho rằng đây chỉ là một vụ ngụy trang bắt cóc.
Lại nói tiếp, cái đầu tự bào chữa của bọn họ cũng to thật.”