Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ
Mặc dù biết Lãnh Nguyệt chỉ muốn xem những đốm Thi Ban trên người Tưởng Tiểu Ba, nhưng khi nghe anh ta mặt mày cao lãnh nói ra câu này, Hạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy có chút là lạ, chớ nói chi đến Diêu Trí vốn là bạn trai của Tưởng Tiểu Ba, càng cảm thấy cái yêu cầu này của Lãnh Nguyệt khiến hắn ít nhiều gì có chút xấu hổ.
Bản thân Tưởng Tiểu Ba cũng không muốn làm theo lời của Lãnh Nguyệt, lúc này rưng rưng nước mắt nhìn Diêu Trí. Tuy nhiên trong lòng Diêu Trí cũng biết rõ, Lãnh Nguyệt chỉ muốn xem tình hình hiện tại của Tưởng Tiểu Ba, đành lên tiếng khuyên bảo bạn gái:
“Cục cưng, Lãnh tiên sinh chỉ muốn xem tình trạng thân thể hiện tại em thôi, em chỉ cần cởi áo khoác ra là được rồi.”
Nghe Diêu Trí nói vậy, Tưởng Tiểu Ba mới cứng nhắc lấy khăn lụa trên cổ xuống, đồng thời cởi bỏ quần áo mặc trên người vô cùng chậm rãi, chỉ còn lại nội y.
Nếu là đổi lại lúc bình thường, dù có bị đánh chết, Diêu Trí cũng không bằng lòng cho bạn gái gã chỉ mặc nội y dán sát người, để hai người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm. Nhưng lúc này gã lại hoàn toàn không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, vì lúc này trên da Tưởng Tiểu Ba không chỉ mọc đầy thi ban không nói, còn trắng bệch giống như xác chết bị ngâm lâu ngày trong nước.
Diêu Trí không đành lòng nhìn tiếp, vì mỗi nhìn thấy, trái tim gã đều hung hăng co giật một cái, nhói đau đến mức gần như muốn ngạt thở.
Lãnh Nguyệt nhìn thân thể mọc đầy thi ban và một phần nước da thối rữa của Tưởng Tiểu Ba, anh ta mới duỗi hai ngón tay đặt trên cổ Tưởng Tiểu Ba, sau đó, lại ra hiệu cho Tưởng Tiểu Ba có thể mặc lại quần áo.
Sau khi thấy Lãnh Nguyệt đã xem xét xong, Diêu Trí đỏ mắt vội vàng lên tiếng:
“Lãnh tiên sinh, tình hình của cô ấy như thế nào?”
“Bạn gái anh bị trúng thi độc!”
“Thi độc?”
“Ừm, chắc là cô ta bị cương thi cắn, hoặc đã từng ăn thịt cương thi.”
Về cương thi, Diêu Trí cũng không còn lạ lẫm gì, không phải bởi vì gã từng gặp tận mắt, mà là gã từng xem rất nhiều phim đề tài cương thi, trong phim đương nhiên có nói qua thi độc Lãnh Nguyệt vừa nói, bình thường khi cương thi cắn phải, hoặc bị cương thi làm bị thương đều sẽ trúng độc, sau đó dần dần biến thành cương thi.
Tuy nhiên việc này cũng chỉ tồn tại trên phim ảnh, nói trắng ra tất cả đều là hư cấu, nên Diêu Trí cũng rất khó tin Tưởng Tiểu Ba sẽ gặp phải tình huống như trong phim này.
“Việc này... Sao lại có thể xảy ra được chứ. Cô ấy không có khả năng bị cương thi cắn, chớ đừng nói chi là ăn phải thịt cương thi, cương thi dáng dấp ra sao chúng tôi còn chưa từng thấy, chỉ là từng nhìn thấy tên phim ảnh mà thôi.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt, hắn cảm thấy nếu Lãnh Nguyệt đã nói như vậy, đã coi như là tuyên án tử cho Tưởng Tiểu Ba. Tuy nhiên, hắn có cùng suy nghĩ với Diêu Trí, nếu Tưởng Tiểu Ba bị cương thi cắn, lẽ ra sẽ nói cho Diêu Trí biết mới đúng, nhưng nhìn bộ dạng Diêu Trí hầu như không hay biết chuyện này.
Có điều với loại cương thi này, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết gì nhiều, phấn lớn ấn tượng chỉ dừng lại trên mấy thân thể cứng đờ cấp độ quái vật, đao thương bất nhập*, thích ăn tim người trong phim.
Nhưng cương thi ngoài đời, có phải cũng giống như vậy hay không thì hắn không biết.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ muốn mở miệng hỏi, Lãnh Nguyệt lại lần nữa nói với Diêu Trí:
“Một khi cương thi thăng cấp trở thành lệ quỷ, những đặc thù vốn có bình thường sẽ biến mất, những con cương bình thường thì chỉ cần bị chém đứt đầu, hoặc dùng lửa đốt đều có thể tiêu diệt bọn chúng.
Nhưng cương thi cấp bậc lệ quỷ thì khác, bọn chúng không có những nhược điểm trên vật lý này.
Nói trắng ra, bọn chúng cho dù chỉ còn lại một mảnh thịt vụn, chúng vẫn có thể bình yên vô sự tiếp tục tồn tại.”
Nói đến đây, Lãnh Nguyệt lại cố ý dừng một chút, nhưng thấy Diêu Trí vẫn ngơ ngác không lên tiếng hỏi gì, anh ta tiếp tục nói:
“Chủng loại cương thi có rất nhiều, có loại thích ăn thịt người, có loại chỉ thích chỗ u ám ẩm ướt. Nhưng phần lớn lại thích đồng hóa.
Đồng hóa có nghĩa là, làm cho một số người sống biến thành cương thi như chúng.”
Lãnh Nguyệt nói đến chỗ này, Diêu Trí rốt cuộc run rẩy mở miệng hỏi:
“Nhưng bọn chúng làm như vậy, có lợi gì với chúng chứ?”
“Chỗ tốt có rất nhiều, vì cương thi vốn là một loài có ý thức lãnh thổ, bọn chúng sẽ dựa vào năng lực đồng hóa để mở rộng khu vực hoạt động của bản thân, đồng thời quan trọng nhất đối với bọn chúng, là một khi số lượng con người bị đồng hóa càng nhiều, bọn chúng càng có khả năng thăng cấp thành vua cương thi.
Bởi những người bị đồng hóa thành cương thi, như là con của nó. Nhưng không giống con người, những “đứa con” này không phải đối tượng nó phải bảo vệ, mà tương đương với chất dinh dưỡng nó cần để trở nên mạnh hơn. Một khi thời cơ chín muồi, nó sẽ từ từ ăn hết chúng, từ đó lột xác, thăng cấp thành vua cương thi kinh khủng, có được sức mạnh khủng bố.
Nên thật xin lỗi, tôi không cách nào cứu bạn gái của anh được, bởi cô ta đã bị đồng hóa, nếu phát hiện sớm hơn, có lẽ sẽ có biện pháp.”
Lãnh Nguyệt không muốn giấu diếm, nói thẳng sự thật tàn khốc ra.
Nghe xong, thân thể Diêu Trí run rẩy, nước mắt cũng bắt đầu ứa ra khỏi khóe mắt, gã không tin, vẫn không muốn từ bỏ lên tiếng hỏi Lãnh Nguyệt:
“Lãnh tiên sinh, anh đang đùa với tôi đúng không? Các anh lợi hại như vậy, không thể nào không có biện pháp giải quyết...”
“Tôi đã nói rất rõ ràng, bạn gái của anh đã bị đồng hóa, anh nhìn khuôn mặt cô ta lúc này xem, có chút biểu hiện nào giống con người sao?”
Diêu Trí cứng ngắc quay đầu, nhìn Tưởng Tiểu Ba đang ngồi bên cạnh, thế nhưng sau khi nghe tới vận mạng của mình, trên mặt Tưởng Tiểu Ba vẫn không chút biểu tình, đôi mắt trống rỗng đầy tử khí không chút hình ảnh nào.
“Không! Nhất định còn biện pháp, tôi không tin, chắc chắn còn có biện pháp!”
Diêu Trí không chấp nhận lời tuyên bố của Lãnh Nguyệt cho Tưởng Tiểu Ba, mà khóc lóc gào thét đến khàn cả giọng với hai người Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ im lặng quay sang nhìn Lãnh Nguyệt, hẳn cảm thấy cậu ta cũng không cần thiết nói thẳng ra như vậy. Không những để lộ ra việc bọn hắn chẳng thể giúp đỡ được gì không nói, còn khiến tâm trạng của Diêu Trí lúc này hoàn toàn sụp đổ, vì như vậy không có bất kỳ chỗ tốt nào cho việc lý giải thêm chút tình hình liên quan của bọn họ.
Nhưng nếu Lãnh Nguyệt đã nói, hắn cũng chẳng có cách nào làm Lãnh Nguyệt thu lời lại, nên chỉ có thể kiên trì giải thích với Diêu Trí đang rất rối loạn:
“Anh Diêu, nếu chúng tôi đã cố ý đến tìm các người, đương nhiên là muốn thay các người giải quyết vấn đề này. Dù sao ai cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Có thể nói phàm là còn có hi vọng, cho dù chỉ một phần nghìn, chúng tôi cũng sẽ cố gắng thử. Vậy nên hi vọng anh có thể bình tĩnh một chút, vì sự kiện này không chỉ có một mình bạn gái anh bị liên lụy, có lẽ đến cả anh cũng trúng thi độc.”
Hạ Thiên Kỳ không phải cố ý hù dọa Diêu Trí, vì nếu Tưởng Tiểu Ba bị cương thi cắn, hoặc bị tốn công dẫn đến trúng độc, vậy thì sau khi việc xảy ra lẽ ra nên nói cho Diêu Trí biết mới đúng, nhưng trên thực tế, Tưởng Tiểu Ba lại biểu hiện không biết chút nào về chuyện này.
Cái này cũng đủ giải thích, Tưởng Tiểu Ba trúng độc thi dưới tình huống không biết gì.
Theo những gì Lãnh Nguyệt đề cập trước đó, Tưởng Tiểu Ba biến thành bộ dạng như bây giờ, chỉ tồn tại hai khả năng, một là bị cương thi cắn, hai chính là Tưởng Tiểu Ba ăn nhầm thịt cương thi.
Nên suy đoán theo logic này, mỗi ngày Diêu Trí đều sinh hoạt cùng Tưởng Tiểu Ba, khả năng gã cũng ăn phải thịt cương thi là vô cùng cao.
Sở dĩ còn chưa biến thành bộ dạng giống Tưởng Tiểu Ba lúc này, chỉ là còn chưa tới lúc mà thôi.