Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Lo lắng đề phòng quay đầu lại nhìn một cái, khiến Hoàng Thắng Khôn cảm ơn trời đất chính là, hai thứ quỷ kia không nhảy xuống truy đuổi hắn.
Điều này cũng khiến Hoàng Thắng Khôn phát hiện một hiện tượng của lời nguyền, chính là đám quỷ vật sinh ra trong lời nguyền này sẽ chỉ ở lại khu vực chúng xuất hiện, không đi tới bất cứ khu vực nào khác.
Như con quỷ vật bọn họ gặp ở tòa nhà ký túc xá nam sinh trước đó, sau khi bọn họ chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá nam sinh nó cũng không đuổi theo, rồi đến đám thủy quỷ xuất hiện trong bãi tập, và quỷ vật của ký túc xá công nhân viên, đều biểu hiện ra tình huống như vậy.
Nghĩ đến đám thủy quỷ trong thao trường kia, Hoàng Thắng Khôn lại không khỏi sợ run người, lấy một chai nước thuốc gia tăng tốc độ rót hết vào miệng.
Bọn thủy quỷ bắt đầu vây đuổi theo, sau khi gia trì tốc độ, Hoàng Thắng Khôn nhanh hơn trước chừng gấp mấy lần, trái lại cũng không sợ mấy thứ số lượng đông đảo nhưng hành động chậm rãi này, mỗi lần đều thừa dịp trước khi chúng vây quanh mà chạy thoát.
Chạy trong chốc lát, Hoàng Thắng Khôn lại phát hiện Mộc Tử Hi lưng cõng một nữ sinh ngã nhào trong mưa gió, xem chừng Mộc Tử Hi cũng định bỏ chạy tới canteen.
Hoàng Thắng Khôn có chút chột dạ không muốn gọi Mộc Tử Hi, thế nhưng Mộc Tử Hi lại nghe được tiếng bước chân phía sau, theo bản nâng quay đầu nhìn thoáng qua, đến khi thấy người đuổi tới chính là Hoàng Thắng Khôn, Mộc Tử Hi vốn là sửng sốt một chút, sau đó hắn lại lập tức nghiêng đầu.
"Tên khốn kiếp này thật đúng là phúc lớn mạng lớn!"
Mộc Tử Hi cười lạnh một tiếng trong nội tâm, Hoàng Thắng Khôn còn sống, thế nhưng hai em út kia của Hạ Thiên Kỳ thì không thấy đâu, đủ thấy rõ hai học sinh kia nhất định bị Hoàng Thắng Khôn lôi ra làm kẻ chết thế, nếu không thì với loại tình hình trước đó, ngay cả có hai cái mạng thì Hoàng Thắng Khôn cũng không thoát nổi.
Lấy cái đầu của Mộc Tử Hi thì tự nhiên rất dễ đoán được chuyện gì xảy ra, có điều Hoàng Thắng Khôn còn sống trái lại cũng tốt, ít nhất cho hắn một cơ hội có thể báo thù.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là Hoàng Thắng Khôn là người dựa vào chấp hành sự kiện công ty ủy nhiệm mà từng bước leo lên tới cấp quản lý, nước thuốc thuật pháp trong tay hắn có lẽ là bảo tàng không nhỏ, chỉ riêng một điểm này thôi đã đáng giá khiến hắn ra tay.
Không có tâm tư nghĩ chuyện đối phó Hoàng Thắng Khôn, Mộc Tử Hi mắt thấy đám thủy quỷ kia càng đuổi càng hung, lúc này hắn cũng không tiếp tục keo kiệt nước thuốc thuật pháp nữa, cũng vội vàng lấy một chai gia tăng tốc độ uống vào.
Trong qua trình hắn lại ném chai của nước thuốc thuật pháp ném qua chỗ Hoàng Thắng Khôn còn cách hắn một đoạn:
"Đừng có mẹ nó luôn đuổi theo một mình tao, lẽ nào bọn mày bị mù hết hay sao, không thấy phía sau còn một người sao? Phải truy đuổi thông minh một chút đi chứ?"
Không biết có phải do lời của Mộc Tử Hi nổi lên tác dụng hay là đám thủy quỷ kia cũng phát hiện Hoàng Thắng Khôn, lúc này rốt cuộc thật sự có một phần thủy quỷ vây quanh Mộc Tử Hi đi động qua hướng Hoàng Thắng Khôn.
Một cái mạng bị bọn thủy quỷ hành hạ rớt hơn phân nửa, cuối cùng vẫn vọt được vào canteen, thế nhưng hắn vừa mới đi vào lại cảm giác có một người xông tới từ cửa sau canteen, cái này cũng thiếu chút nữa dọa Mộc Tử Hi sợ đến mức nhảy dựng lên, còn tưởng có quỷ vật muốn đánh lén hắn.
"Là tôi."
Thấy mình vô tình hù dọa Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt cũng vội vàng mở miệng nói.
"Là cậu à, sao lại ở chỗ này? Hạ Thiên Kỳ đâu? Vừa rồi cậu thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng có quỷ vật trốn ở sau cửa chứ!"
Mộc Tử Hi nói một hơi một dây dài, Lãnh Nguyệt nghe xong lắc đầu, tiếp theo nhìn Hoàng Thắng Khôn đang chật vật đối phó thủy quỷ trong bãi tập một cái, thu lại ánh mắt, rất lo lắng nói với Mộc Tử Hi:
"Tôi và hắn chạy mỗi người một ngã."
"Từ lầu dưới ký túc xá nam sinh đến đây đã chia nhau chạy sao? Hay là..."
"Không phải, chúng tôi tách nhau ra trong tòa nhà giảng dạy."
Lãnh Nguyệt lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Thấy vẻ lo âu trên mặt Lãnh Nguyệt, Mộc Tử Hi vỗ vỗ bả vai của hắn, nói như không có chuyện gì:
"Cậu yên tâm đi, cái bộ dạng đê tiện như Hạ Thiên Kỳ kia, ngay cả chúng ta có chết hết, hắn cũng không có việc gì, lúc này không ra ngoài, đoán chừng là đang chơi trốn tìm với mấy con tiểu quỷ trong tòa nhà giảng dạy rồi."
Đang khi nói chuyện, Mộc Tử Hi cũng đặt nữ sinh trên vai hắn xuống, nữ sinh này không biết có phải do bị mưa dội đến cảm hay không, toàn thân không ngừng run lập cập, vẻ mặt nhìn qua rất khó coi.
"Cố nhẫn nại một chút, chờ chúng ta chịu đựng qua buổi sáng, cơn ác mộng này sẽ kết thúc."
Hiện tại Mộc Tử Hi không thể làm gì cho nữ sinh này, ban đầu số học sinh đi cùng bọn họ có hơn hai mươi người, nhưng lúc này chỉ còn lại một mình cô ta, không biết nên nói cô ta vận may tốt, hay là vận may không tốt.
Trong mấy phút kế tiếp, trong canteen vẫn duy trì vẻ im lặng vốn có của nó, Lãnh Nguyệt vẫn luôn cảnh giác nhìn chăm chú tình hình trong canteen, ngược lại, Mộc Tử Hi vẫn luôn chú ý tình hình của Hoàng Thắng Khôn bên ngoài như xem náo nhiệt.
Mãi đến khi Hoàng Thắng Khôn lảo đảo nghiêng ngã trốn vào canteen, Mộc Tử Hi mới thu hồi ánh mắt.
Đến tận lúc này, ngoài Hạ Thiên Kỳ và Từ Thiên Hoa sống chết chưa biết, tất cả mọi người đều tập họp đông đủ.
Mà canteen, chính là trạm dừng cuối cùng mà bọn họ trốn chạy tại trường học trong sắp xếp trước đó của Hạ Thiên Kỳ, mặc dù tất cả mọi thứ đều phát triển theo những gì Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ trước đó, thế nhưng trên nắm chắc thời gian lại xảy ra vấn đề rất lớn.
Vì hiện tại thời gian vừa mới đến hơn 1 giờ sáng, cách buổi sáng thế nào còn phải tới 4 giờ nữa, nếu thả thời gian đi lâu một chút, lúc này cách thời hạn 48 tiếng của bọn họ còn lại chừng 9 giờ.
9 giờ, dưới điều kiện tiên quyết là khắp nơi trong trường học đều bị lời nguyền chiếm đóng, lấy tình hình hiện tại của bọn họ, vốn không hề tồn tại khả năng còn sống.
"Cuối cùng cũng chạy tới nơi..."
Hoàng Thắng Khôn té xuống sàn, thở hổn hển từng hơi từng hơi, cả người đều mệt mỏi rã rời.
Lãnh Nguyệt nhìn hắn một cái, rồi cũng không nói gì. Ngược lại, Mộc Tử Hi thận trọng đi vào trong canteen, không biết là phát hiện cái gì, hay là nói hắn đói bụng muốn tìm vài thứ để ăn.
"Những công nhân viên canteen và bọn học sinh này chết thật thảm mà, không oán không thù gì với quỷ vật, cứ như vậy bị giết chết."
Sau khi dạo qua một vòng, Mộc Tử Hi lại đi tới trước người Hoàng Thắng Khôn, Hoàng Thắng Khôn vẫn không chút sức lực nằm trên sàn, cũng không cảm giác được ánh mắt tràn đầy sát ý của Mộc Tử Hi, hoặc là nói, hắn hoàn toàn không ngờ Mộc Tử Hi rốt cuộc muốn giết hắn.
"Có trách thì trách ngôi trường này của bọn họ."
Sau khi nghe câu cảm khái của Mộc Tử Hi, Hoàng Thắng Khôn còn tiếp một câu không biết sống chết.
"Đúng vậy, cho nên mới có một câu thế này, nói là mệnh người do trời định."
Nói xong những lời này, lại thấy Mộc Tử Hi đột nhiên ngồi xổm người xuống, tiếp theo hung hăng đánh một quyền lên gò má của Hoàng Thắng Khôn, sau đó hắn lại leo qua, siết chặt cổ Hoàng Thắng Khôn:
"Vốn tưởng có thể tìm được một con dao trong canteen trực tiếp đâm chết mày, mày cũng không cần bị khó chịu như vậy, thế nhưng ai trách mệnh mày không tốt chứ."
Lãnh Nguyệt cũng không nghĩ tới Mộc Tử Hi rốt cuộc sẽ ra tay với Hoàng Thắng Khôn, lại thấy hai đầu chân mày của anh ta không khỏi nhíu lại, ngăn cản nói:
"Anh đây là muốn làm gì!"
"Người này giết hại hai nhân viên là thủ hạ của tôi, đồng thời còn vì mạng sống của mình, mà đẩy hai học sinh Hạ Thiên Kỳ dẫn tới kia làm kẻ chết thay cho hắn, cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Nếu cậu cảm thấy hắn không đáng chết, vậy cậu cứ ngăn cản tôi, tôi thừa nhận tôi chưa chắc là đối thủ của cậu."