Ác Linh Quốc Gia

Quyển 18 - Chương 42: Tiếng gọi ngoài phòng ký túc xá




Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

Lúc Ngô Địch tham gia sát hạch quản lý cấp cao là bị một con quỷ vương truy sát năm ngày năm đêm, vì khi đó Ngô Địch đã đạt tới cấp ác quỷ, nên hắn mới có một tia hy vọng để sống như vậy.

Nếu đổi lại là hắn, đừng nói sống sót dưới sự truy đuổi của quỷ vương, sợ là giữ mạng dưới đuổi giết của ác quỷ, hắn cũng chạy không thoát một ngày.

Rất nhiều người đều nói vận may quyết định thực lực, nhưng trên thực tế nếu anh không có thực lực, mà vận may lại cũng đủ tốt, thì cũng biểu hiện anh chỉ có thể so với những người chết nhanh hơn do vận may kém.

Chỉ có người người mới lăn lộn sống tiếp, người có thể cố gắng trải qua thời kỳ nhân viên phổ thông, người được tấn chức làm quản lý, thì không tồn tại người có vận may kém, vì phàm là người vận may kém đều đã chết.

Hắn cũng không phủ nhận sát hạch quản lý cấp cao không phải một cơ hội, vì miễn anh thông qua sát hạch, là anh có thể có nhiều tài nguyên trong Minh Phủ hơn, anh có thể biết nhiều việc bí mật liên quan tới Minh Phủ hơn, nắm trong tay số mạng của nhiều người hơn.

Không hề nghi ngờ, đây là một cơ hội, thế nhưng hắn vốn không thể nắm được.

Nên nếu hắn có thể lựa chọn, thì hắn thà không nắm lấy cơ hội này, cứ dứt khoát trao lại cơ hội này cho người khác, chỉ cần hắn có thể vẫn luôn duy trì trạng thái như hiện tại này thôi đã đủ.

Mặc dù Từ Thiên Hoa cũng rõ ràng trình độ quyết định hạn chót, cách thức quyết định điểm cực hạn của bản thân, hắn cũng thừa nhận mình chính là người không đủ trình độ, cũng không có cách thức, nên hắn không muốn trộn lẫn quá tốt, chỉ muốn có mạng sống trong Minh Phủ, thì cho dù Minh Phủ là một nhà tù, nhưng chỉ cần chừa cho hắn cái mạng, thì hắn bằng lòng ở lại bên trong suốt đời.

Nói không khoa trương, trong toàn bộ Minh Phủ, loại người như hắn là nhiều nhất. Vì phàm là người có trình độ hoặc có cách thức, phần lớn đều đã chết, còn như một phần còn lại kia là sự tồn tại trên đỉnh cao nhất của Minh Phủ.

Lương Nhược Vân là đang buộc bọn họ hướng tới mục tiêu cao hơn, cách thức đi nỗ lực càng tự do hơn, thế nhưng hắn vốn không cần những thứ này. An nhàn đã rất tốt rồi, vì sao lại phải đi lên?

Dù sao giữa người và người không giống nhau, càng không phải ai cũng có thể ngồi xổm xuống thấp dưới áp lực sau đó nhảy lên cao, phần lớn mọi người là đang trực tiếp ngồi trên mặt đất dưới áp lực hạ xuống, từ đó thất bại hoàn toàn.

Liên quan tới vấn đề này, hắn từng tìm Lương Nhược Vân phản ánh một lần, nhưng Lương Nhược Vân lại châm biếm hắn một hồi.

Dĩ nhiên, hắn đó hắn nói nghe cũng không lọt tai, đã nói rất rõ ràng với Lương Nhược Vân, không phải người nào cũng như cô, cũng không phải mỗi người đều xem Minh Phủ này như nhà tù, đều muốn được tự do theo đuổi.

Đồng thời hắn cũng có cảnh cáo Lương Nhược Vân, nói Lương Nhược Vân làm như vậy sẽ khiến đệ tam Minh Phủ suy bại nhanh hơn, vì phần lớn mọi người là không nâng nổi kẻ bất tài.

Ngay cả có thể đở dậy, có khát vọng cơ hội trở mình, nhưng người đó đều không phải tầng quản lý nữa, mà là ở căn bản, thế nhưng cô vốn dĩ không phát hiện được bọn họ.

Nhưng rõ ràng, hắn nói những lời này với Lương Nhược Vân không hề đưa đến dù chỉ một chút tác dụng, trên thực tế trong toàn bộ đệ tam Minh Phủ cũng không một ai biết chính xác rốt cuộc Lương Nhược Vân nghĩ thế nào.

Mặc dù nhìn qua Lương Nhược Vân đang làm rất nhiều chuyện để mở rộng đệ tam Minh Phủ, thế nhưng một chút "tốt" có thể thấy, có thể phân tích ra được, đều là thành lập trên cơ sở lý tưởng hóa.

Nhưng mà lý tưởng và hiện thực hoàn toàn là hai loại tình huống hoàn toàn khác nhau, một khi đưa vào áp dụng thực tế, không những số lượng quản lý cấp cao không tăng lên, ngay cả có thể đạt đến cấp quản lý cũng sẽ trở nên càng ngày càng ít, cuối cùng xuất hiện tình huống gián đoạn.

Hắn đã thấy tương lai của đệ tam Minh Phủ, có lẽ đệ tam Minh Phủ sẽ không hoàn toàn diệt vong trong tay Lương Nhược Vân, thế nhưng đợi đến khi Lương Nhược Vân tấn chức giám đốc, giao ra quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ, như vậy đó cũng là lúc đệ tam Minh Phủ hoàn toàn diệt vong.

Đến lúc đó, có thể sẽ ảnh hưởng không lớn tới quản lý cấp cao, vì bọn họ đã đứng ở đỉnh cao nhất trong hiện thực, ảnh hưởng với nhân viên phổ thông cũng không lớn, vì nhân viên phổ thông, hoặc là bị hút vào hai nhà Minh Phủ khác, hoặc là tự sinh tự diệt.

Chỉ có người ở cấp quản lý là thảm nhất, vì lúc mỗi người tấn chức quản lý, rồi cũng sẽ bị giết chết trong sát hạch, nói trắng ra chính là trong quá trình bọn họ tấn chức lên quản lý cấp cao này, bọn họ mua mạng từ đệ tam Minh Phủ.

Một khi Minh Phủ xong đời, vậy thì những quản lý ký kết hợp đồng với nó kia cũng sẽ xong đời.

Những người khác không biết bí mật này, thế nhưng trong lòng của hắn lại rất rõ ràng, khi hắn nghĩ Lương Nhược Vân tiếp tục nhẫn nhịn với hai nhà Minh Phủ khác kia, nguyên nhân quan trọng nhất chính là sợ Minh Phủ chi chiến bùng phát, một khi đệ tam Minh Phủ bị diệt, vậy thì toàn bộ quản lý đều sẽ theo đó đồng loạt bị diệt.

Từ Thiên Hoa nằm không nhúc nhích trên mặt giường có chút cứng rắn, trong đầu không khỏi nhớ lại từng hình ảnh sau khi hắn gia nhập Minh Phủ.

Đều nói trong lúc tuyệt vọng, con người sẽ không tự chủ được nhớ tới một số chuyện khắc sâu trong ký ức, Từ Thiên Hoa hiện tại chính là như vậy, hắn cảm thấy tâm tính của mình đã sụp đổ, có thể từ một khắc khi hắn biết Phó Hải Nghĩa sát hạch thất bại trở đi, cuộc sống đã trở nên vô tri vô giác như vậy.

"Ai!"

Từ Thiên Hoa dùng sức xoa xoa mặt, trong lòng tự ám thị mình không thể quá bi quan, nếu ngay cả hắn cũng không có lòng tin, đều cảm giác bản thân hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, vậy thì chẳng bằng chết ở chỗ này cho đỡ phiền, nếu không thì ai biết được hắn sẽ gặp phải chuyện đáng sợ đến mức nào trong sát hạch quản lý cấp cao kia.

Từ Thiên Hoa nghĩ như vậy, tâm trạng lại bình phục rất nhiều, lại trở mình qua định từ đó ngủ thiếp đi. Nhưng ngay lúc hắn vừa mới trở thân thể qua một bên, lại nghe trong hành lang ngoài cửa vọng vào một chuỗi tiếng kêu nhẹ giọng:

"Kỷ Hiểu Hiểu?"

"Kỷ Hiểu Hiểu?"

Tiếng động là một âm giọng nữ tương đối khô khốc, mặc dù không quá lớn tiếng, nhưng trong loại hoàn cảnh lúc này, lại khiến Từ Thiên Hoa nghe được rõ ràng.

Từ Thiên Hoa không dám di chuyển, Kỷ Hiểu Hiểu là nữ sinh ngủ ở giường trên hắn, hắn liếc nhìn thời gian, 2 giờ 30 phút sáng, không hề nghi ngờ, trong thời gian này không có người nào lại nhàn rỗi không có việc gì lại nằm ngoài cửa phòng ký túc xá, gọi những người đang ngủ say sưa bên trong cửa kia.

"Cọt kẹt..."

Giường phía sau đột nhiên động đậy, mặc dù Từ Thiên Hoa không thể thấy, nhưng có thể cảm giác, Kỷ Hiểu Hiểu ngủ trên giường trên nghe được tiếng động tới từ ngoài cửa kia, đồng thời lúc này còn ngồi dậy trên giường.

Tiếng động ngoài cửa không còn, mà nữ sinh ngủ ở giường trên hắn kia cũng không có bất kỳ động tác gì như vậy, Từ Thiên Hoa tưởng tượng thấy nữ sinh kia lúc này hẳn đang ngồi thẳng dậy, sau đó ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm cạnh cửa bị bóng tối nuốt mất.

Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì Từ Thiên Hoa cũng không biết, vì trong lòng hắn không có một chút căn cứ nào, dù sao pháp lực hoàn toàn biến mất, lại trong không gian tương đối khép kín thế này, một khi có thứ quỷ gì xông tới, vậy thì sẽ chỉ là một con đường chết.

Ngay khi trong nội tâm Từ Thiên Hoa bất ổn, không biết làm gì mới tốt bây giờ, lại nghe trong hành lang ngoài cửa lại vọng tới hai tiếng khẽ gọi liên tục:

"Kỷ Hiểu Hiểu?"

"Kỷ Hiểu Hiểu?"