Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team
Không ngừng hút quỷ khí ra khỏi thân thể, đồng thời còn liên đới dùng đến một phần chất lỏng màu đen vốn cũng không còn nhiều, cái này nhất thời khiến sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ trắng bệch như tuyết, ngay cả chân cũng bắt đầu lảo đảo lắc lư.
"Chết cho tao!"
Hạ Thiên Kỳ mắt thấy thân thể lão Mập đã đến cực hạn, lúc này hắn càng lần nữa điên cuồng hút ra một phần chất lỏng màu đen, trực tiếp rót vào trong quỷ quyền.
Hiển nhiên đã không còn cần suy nghĩ đến kết quả, một lòng chỉ muốn giết chết lão Mập này.
Ham muốn giết chóc vô tận sinh ra từ trong đáy lòng, ham muốn ăn thịt người trước kia vẫn luôn bị hắn đè nén gắt gao, lúc này bùng nổ như hồng thủy, hoàn toàn chi phối thân thể hắn.
Lão mập trong mắt hắn lúc này không còn là tên mập ghê tởm nữa, mà giống một phần món ngon, mà Hạ Thiên Kỳ của giờ khắc này lại như một con sói đói đã rất nhiều ngày không ăn uống, cơ hồ là đối diện cái chết, trong mắt tràn đầy màu đỏ máu dày đặc như muốn nhỏ ra máu.
"A!!!"
Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc khó khăn đè nén xuống loại ham muốn này, lúc này lại thấy hắn như phát điên nhào về phía lão Mập, sau đó hung hăng cắn một cái trên bả vai lão Mập, sau đó xé xuống một miếng máu thịt lớn, nhai với vẻ mặt hưởng thụ.
Lão Mập đau đớn gào thét, vô ý thức vung quyền đánh về hướng Hạ Thiên Kỳ, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên há miệng ra muốn một lần cắn cắn rớt nắm đấm của hắn.
"Máu... Thịt..."
Hạ Thiên Kỳ đã cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không cảm giác được, hoàn toàn đắm chìm trong khát vọng máu thịt, không ngừng cắn xé một miếng lại thêm một miếng máu thịt trên người lão Mập đang gần như nổ lên.
Ý thức lão Mập đang dần dần tiêu tán, thể cho nên hắn càng khó chống lại xâm lấn của quỷ quyền trong miệng hơn nữa, rốt cuộc quỷ quyền trực tiếp đánh xuyên đầu lão Mập, lúc này thân thể hắn cũng phát nổ.
Hạ Thiên Kỳ bị một đoàn sương máu bao quanh, hắn híp mắt, đóng mở miệng, tham lam thưởng thức mùi vị máu huyết.
Mà khắp bốn phía, thì có quỷ khí vô cùng tận đang không ngừng tràn vào thân thể hắn. Không nghi ngờ chút nào, số quỷ khí kia chính là số bị lão Mập nuốt chửng vừa rồi, trong nháy mắt khi lão Mập phát nổ, chúng lại lần nữa trở lại trong thân thể.
Lữ Nhữ Nham ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Kỳ đang ngửa đầu, tham lam hưởng thụ sương máu gột rửa, sắc mặt tức khắc biến thành vạn phần hoảng sợ. Còn Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù ở một bên, sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ thì biểu tình trên mặt cũng biến thành ngưng trọng.
Lão Mập phát nổ, trực tiếp phá hủy trận pháp Lữ Nhữ Nham bố trí, đây cũng là nguyên nhân Hạ Thiên Kỳ lần nữa tiến vào tầm mắt bọn họ.
Còn như lão Mập phát nổ, thì chỉ còn lại một mảnh sương máu, và một số xương vụn rơi tán loạn trên mặt đất.
"Lão Mập cũng... Chết..."
Lữ Nhữ Nham có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn vốn tràn đầy tự tin tiết mục giết chóc nghiêng về một bên, rốt cuộc lại đảo ngược đến loại trình độ này.
"Giang lão đại!!!"
Lữ Nhữ Nham thật sự bị giật mình, may mà hắn để lại một tay, cho Hầu Tử tìm Giang Chấn đến, tuy sau đó không muốn để Giang Chấn ra tay, nhưng tình hình trước mắt đã đến mức độ không thể không mời Giang Chấn ra tay.
Mấy người Lãnh Nguyệt cũng không biết Giang Chấn là ai, thế nhưng Triệu Tĩnh Thù thấy tình hình của Hạ Thiên Kỳ rất không bình thường, lúc này cũng không để ý an nguy vọt tới.
Cùng lúc đó lại thấy ngoài cửa biệt thự đột nhiên thoáng qua một bóng dáng quỷ mị, sau đó, không mất đến thời gian hai hơi thở đã đi tới cạnh cửa gara, tiếp theo nắm Lưu Ngôn Mẫn sống chết không rõ kia, định nhờ vào thuấn di chạy ra khỏi biệt thự.
"Chết tiệt! Tên khốn Lữ Nhữ Nham kia quả nhiên bố trí trận pháp cấm chỉ thuấn di trận pháp!"
Người đột nhiên xông vào biệt thự này không phải người nào khác, chính là Sở Mộng Kỳ, trên thực tế cô đã đến được một lúc rồi, có điều vẫn muốn lấy thân phận khán giả để quan chiến.
Bản thân không muốn mắc nguy hiểm là một mặt, nhưng cảng nhiều hơn chính là đang tìm đúng thời cơ cứu Lưu Ngôn Mẫn ra.
Ma mới vừa rồi, cô nhìn thấy cơ hội tốt nhất để cứu người, vì Lữ Nhữ Nham chạy đến trước cửa biệt thự, những người khác đã bị đám người Lãnh Nguyệt giam chân, nên cô mới có thể quyết định đi vào biệt thự.
Người mặc dù cứu được, nhưng cô lại không cách nào dùng thuấn di, nên chỉ có thể cõng Lưu Ngôn Mẫn chạy trốn bằng tốc độ tự nhiên.
Lãnh Nguyệt lúc này cũng thấy Sở Mộng Kỳ, có điều anh ta không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn Sở Mộng Kỳ cõng Lưu Ngôn mẫn chạy trốn đến cạnh cửa biệt thự, sau đó lại nghe Sở Mộng Kỳ mắng:
"Khốn nạn! Biệt thự này vậy mà chỉ được phép vào không chi phép ra!"
Sở Mộng Kỳ quay lại với vẻ mặt khó coi, sau đó nhìn lại về vị trí chỗ Lãnh Nguyệt, một bộ mặt khóc không ra nước mắt.
Lãnh Nguyệt lắc đầu không nói gì thêm, ánh mắt lần nữa chuyển hướng về phía Hạ Thiên Kỳ bên kia.
Triệu Tĩnh Thù đã đi tới bên người Hạ Thiên Kỳ, nhưng bất kể có gọi Hạ Thiên Kỳ thế nào, Hạ Thiên Kỳ đều như không nghĩ được vậy, vẫn đứng tại chỗ ngửa đầu, biểu tình tham lam toét miệng cười.
Sương máu đã tản đi, thế nhưng máu đỏ trong mắt Hạ Thiên Kỳ vẫn dày đặc dị thường như cũ, quỷ khí trong thân thể không bị khống thế lan tràn ra, hình thành một mảnh sương quỷ phía trên như mây mưa.
"Thiên Kỳ? Anh sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ mà…"
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cho Triệu Tĩnh Thù một loại cảm giác rất xa lạ, nói chính xác, bây giờ cả người Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn lạnh như băng, toàn thân không có đến một chút nhiệt độ của nhân loại.
Không biết có phải nghe tiếng Triệu Tĩnh Thù gọi hay không, lúc này Hạ Thiên Kỳ chậm rãi cúi đầu, quay mặt lại nhìn Triệu Tĩnh Thù đầy dữ tợn, sau đó đột nhiên nâng một tay xem chừng như một tay siết cổ Triệu Tĩnh Thù, nhưng cánh tay này vừa nâng lên sau đó lại run rẩy bất động.
Triệu Tĩnh Thù thật sự bị bộ dạng này của Hạ Thiên Kỳ hù dọa, trái lại không phải sợ Hạ Thiên Kỳ sẽ làm gì cô, mà là sợ Hạ Thiên Kỳ sẽ biến thành một người khác, sẽ đánh mất thần trí nguyên bản.
Nhưng may mắn là, vẻ dữ tợn trên mặt Hạ Thiên Kỳ dần dần mất đi, nhìn Triệu Tĩnh Thù vô ý thức há miệng, nhưng không đợi nói thành lời, hắn lại đưa tay với ra sau lưng, đau đớn ngã trên mặt đất.
"Thiên Kỳ..."
Triệu Tĩnh Thù ở bên cạnh tay chân luống cuống, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp đỡ Hạ Thiên Kỳ, đang trong lúc cô định gọi Lãnh Nguyệt đến xem, trong lúc vô thức lại thấy được phần lưng của Hạ Thiên Kỳ, phía trên... Lại có một bộ mặt bé gái đang ngọa nguậy!
"Khuôn mặt! Trên lưng của Thiên Kỳ có cái mặt người!"
Triệu Tĩnh Thù kêu lên một tiếng, sau đó lại theo bản năng muốn dùng chú phù áp chế khuôn mặt người trên lưng Hạ Thiên Kỳ kia, nhưng vào lúc này, khuôn mặt đó lại đột ngột biến mất, nhìn qua giống như chìm xuống ao, không có đến một chút tiếng động nào.
Chỉ là nơi ban đầu là khuôn mặt người đang nhúc nhích kia, xuất hiện một hình xăm màu đỏ.
Nhìn hình dáng vết xăm kia có vẻ là một cô bé, trước kia Triệu Tĩnh Thù từng thấy qua, có điều lúc này vết xăm cũng không tươi đẹp như vậy.
Cô nhớ rõ Hạ Thiên Kỳ từng nói qua với cô, đây là một con quỷ anh hắn dung hợp trong một lần sự kiện.