Dịch: Hàn Phong Vũ
Sở Mộng Kỳ nói trong điện thoại rằng, bên Hầu Tử lúc này rất yên tĩnh, cũng không cho người đi điều tra bọn họ, xem chừng trái lại giống như bỏ qua hết chuyện cũ của bọn họ.
Mặc dù nhìn qua là như vậy, thế nhưng Sở Mộng Kỳ lại nhấn mạnh một lần, lấy hiểu biết của cô với Hầu Tử, thì Hầu Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua không tính toán như vậy, sở dĩ hắn vẫn chưa triển khai trả thù, nhất định là trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên mới không cách nào để mắt đến bọn họ.
Sở dĩ Sở Mộng Kỳ ở bên kia nắm được rõ ràng nhất cử nhất động của Hầu Tử, nhất định là có nội ứng nằm vùng cạnh Hầu Tử, những việc này là chuyện riêng của Sở Mộng Kỳ, đương nhiên hắn sẽ không hỏi đến, có điều có sở Mộng Kỳ ở đó, hắn cũng không cần kinh hồn bạt vía luôn luôn phòng bị đến từng phút, dù sao thì bên Hầu Tử vừa mới có động tĩnh, Sở Mộng Kỳ sẽ thông báo cho hắn đầu tiên.
Kể từ sau khi hắn ngưng tụ quỷ khí thành dịch thể, qua nhiều lần luyện tập và thử nghiệm, cuối cùng hắn quyết định hút hết dịch thể màu đen trong cơ thể ra, ngưng tụ lại thành một thanh đoản kiếm đen, sau đó đó xem thanh đoản kiếm đen này là vũ khí của hắn, đến khi nào số lượng dịch thể đen tăng lớn đến mức hắn có thể tiến hành ngưng thật tùy theo ý mình, hắn mới có thể cân nhắc ngưng thật quỷ giáp.
Mà sau khi dịch thể màu đen trong người mất đi, bây giờ hắn lại không có cách nào tiến hành lệ quỷ hóa hay thậm chí là quỷ hóa, thế nhưng sau khi thân thể của hắn trải qua nhiều lần cường hóa, mặc dù không thể tiến hành quỷ hóa được, trên tốc độ và phản ứng đều bỏ xa người bình thường một khoảng cách cực lớn.
Thân thể của người bình thường không cách nào thương tổn được quỷ vật, nhưng chỉ cần hắn dùng thanh đoản kiếm đen kia đối phó với quỷ vật thì không phải là vấn đề hóc búa gì.
Dù sao thì lấy tình hình bây giờ của hắn, nhất định phải chọn lọc, lệ quỷ hóa tất nhiên là tốt, thế nhưng uy lực tấn công như nhau thì không nói, vẫn chỉ có thể dùng kiểu đánh giáp lá cà.
Lực công kích của thanh đoản kiếm đen mặc dù rất mạnh mẽ, thế nhưng hắn lại không cách nào quỷ hóa được, sức phòng ngự lại tương đối yếu kém.
Có điều hắn hoàn toàn có thế dựa vào tình hình của nhiệm vụ, để tiến hành gia tăng trên hai mặt khả năng công kích hay gia tăng khả năng phòng ngự này, để tiến hành cắt đứt.
Nếu đối phó với quỷ vật quá mạnh mẽ, hắn sẽ suy nghĩ lấy chạy trốn làm chủ, như vậy thì cứ hòa tan thanh đoản kiếm đen thành dịch thể màu đen, tiếp theo hắn sẽ lợi dụng nó để thực hiện lệ quỷ hóa.
Nếu như đói phó với quỷ vật không quá mạnh mẽ, vậy thì hắn không cần lệ quỷ hóa, cứ thẳng tay sử dụng đoản kiếm đen diệt trừ quỷ vật là được.
Sau khi lái xe trở lại biệt thự, Hạ Thiên Kỳ mở tủ lạnh lấy một quả táo hắn đã sớm rửa xong, sau đó đi lên lầu trở lại gian phòng riêng của mình.
Ngồi trên giường, cắn táo hết miếng này đến miếng khác, lúc này không biết Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ tới điều gì, lại thấy hắn cầm quả táo trong tay vươn ra xa một chút sau đó quan sát bề mặt của quả táo bị hắn cắn đến méo mó hoàn toàn trong tay.
"Trước đó con quỷ anh kia có thể hoàn toàn nuốt hết quỷ khí của mình, bây giờ mình cũng thu được khả năng thuấn di của nó, vậy thì có phải mình cũng có sẵn cái năng lực nuốt quỷ khí này của nó hay không?"
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy có thể, dù sao con quỷ anh kia bây giờ cũng đã biến thành một hình xăm trên lưng hắn, cho nên nhờ vậy mà hắn cũng có sẵn năng lực nuốt quỷ khí của quỷ anh.
Bây giờ【Lệ quỷ cường hóa】 là chỗ mạnh mẽ nhất của hắn, nói trắng ra chính là đơn thuần tăng thêm quỷ khí,nếu như kết quả hắn có thể dùng cách tự mình nuốt quỷ khí, đây chẳng phải nói mặc dù không có điểm vinh dự, hắn vẫn có thể tiếp tục trưởng thành không đứt đoạn?
Lời của Mộc Tử Hi nói với hắn ngày đó, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bất kể phỏng đoán của Mộc Tử Hi có thể có linh nghiệm hay không, cái năng lực này cũng có thể khiến hắn làm được đến phòng trước tính sau.
"Phải tìm cơ hội thử một chút thôi, có điều quỷ vật thông thường không có quỷ khí, chỉ có người có quỷ vật thể chất mới có mà thôi."
Hạ Thiên Kỳ dự định chờ đến lúc Mẫn Mẫn quay trở về từ nhiệm vụ lần này, đi tìm anh ta thử quan sát xem một chút, xem xem mình là có phải sẵn có năng lực nuốt chửng quỷ khí hay không.
- -
Giữa đêm 1 giờ sáng, Mã Lương Siêu và bạn tốt Lina của cô ta mới ra khỏi quán bar quay trở về chỗ ở của bạn cô ta.
Hai người uống rất nhiều rượu, lúc này lại say bí tỉ mở cửa đi vào gian phòng rồi sau đó ngoài miệng vẫn đang không ngừng nói về chuyện vừa xảy ra trong quán bar lúc nãy:
"Vừa rồi có soái ca kia đến tìm tôi uống rượu thấy không? Nếu như tôi chủ động một chút thôi, thì chắc chắn buổi tối hắn sẽ hẹn tôi đi ra ngoài, chỉ có điều loại này dáng dấp thì đẹp trai, thông thường năng lực khi ở trên giường không được, không dùng vào thực tế được."
"Cô mau ngưng lại đi, cô là phụ nữ đấy, có thể phát ngôn cẩn trọng một chút hay không, dáng dấp đẹp trai thì lại không thể đem làm cơm ăn được, có tiền có của, hơn nữa còn phải đồng ý cho cô tiền tiêu xài mới là vương đạo.
Thừa dịp vẫn còn trẻ, còn có vốn liếng thì cần phải kiếm nhiều tiền một chút, sau này lựa chọn mới có thể nhiều hơn được."
Kể từ khi Mã Lương Siêu biết Lina đã cảm thấy cô gái nhỏ này không có chút tốt lành gì, thậm chí còn có chút não tàn.
Bạn trai là thứ có thể đổi đi đổi lại liên tục, biết rõ đối phương vốn chỉ muốn lên giường với mình, kết quả cô ta còn đặc biệt mừng rỡ dâng hiến bản thân, không những bị người ta ngủ công toi thì không nói, trái lại bản thân lại vì bị đối phương vứt bỏ mà đau lòng rất lâu.
"Tôi làm một người phụ nữ bình thường là được rồi, cũng sẽ có chút xung động đến từ hormone, hơn nữa tôi cũng không phải đang sỉ nhục việc ấy, nói con người quan trọng nhất là tiền thì cũng phải thay đổi đi, tôi cũng không có nhiều đường đi như cô, để người ta mua nhà cho cô, còn cho người ta mua xe cho cô nữa, tôi đây cứ vui vẻ là được rồi."
"Chờ cô đến ba mươi tuổi rồi thì cô cũng sẽ không nghĩ quá nhiều như vậy nữa, hôm nay nếu không phải tôi ngăn cô lại, đảm bảo cô sẽ lại bị cái gã hiếm thấy kia lừa gạt ra ngoài nữa."
"Cho nên tôi mới nói là cô phá hỏng chuyện tốt của tôi đấy, gần đây tôi thật sự có chút hy vọng."
"Ai nha, được chưa, tôi nghe thấy đều nổi hết da gà lên rồi."
Mã Lương Siêu không thể kéo được Lina, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với cô ta thêm nữa, bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị đi tắm.
Đợi hai người tắm rửa xong rồi sấy khô tóc nằm ở trên giường cũng đã gần hai giờ sáng, cho nên cho dù là ai cũng không nói thêm gì nữa, rất nhanh lại cũng ngủ thiếp đi.
- -
Trên lối đi bộ không một bóng người, Mã Lương Siêu mờ mịt nhìn con đường nhỏ sâu thẳm trước người mình, ngay sau đó cô ta giống như ý thức được chuyện gì, tiếp theo quay đầu nhìn sau lưng.
Lại nhìn thấy một bóng dáng khủng bố cầm một cái búa, lúc này đang đuổi về phía cô ta cực nhanh.
"A!"
Mã Lương Siêu hét lên một tiếng, mặc dù đã ý thức được mình đang nằm mơ, thế nhưng cô vẫn không cách nào ngăn cản cảm giác tim đập dồn dập sinh ra trong tận đáy lòng kia.
Cô ta liều mạng bỏ chạy thẳng về phía trước, thế nhưng so với mấy lần trước, tốc độ của người đuổi theo sau lưng kia rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, sau khi cô cắm đầu chạy một khoảng, cô ta lại tháo đôi giày cao gót của mình ném đi, điều này cũng khiến tốc độ cô ta nhanh hơn một chút.
Lao ra khỏi con đường nhỏ, Mã Lương Siêu thở hổn hển trốn vào trong tiểu khu, mà bóng người gần như theo sát phía sau kia lúc này cũng đi theo vào.
Sau khi Mã Lương Siêu vào trong hành lang, ngay cả thang máy cũng không ấn, mà chạy thẳng lên lầu, bất quá nghĩ đến lúc này cô đang ở trong nhà của bạn mình, cho nên lập tức chạy một mạch lên tầng bảy.
Thế nhưng sau khi chạy lên đến tầng bảy cô ta mới phát hiện ra, bản thân mình vốn dĩ đập cửa không ai mở, lúc này mới nhớ tới đây là tiểu khu chỗ ở của cô ta.
Tiếng bước chân dồn dập dưới lầu càng ngày càng lớn, Mã Lương Siêu chỉ còn cách tiếp tục liều mạng lao đi như điên, nhưng càng chạy lên cao thì cô ta càng chạy chậm hơn, khi cô ta chật vật lấy chìa khóa ra để mở cửa phòng thì bóng người kia cũng chạy vọt ra khỏi đầu cầu thang xuất hiện trong hành lang.
"A!"