Dịch: Hàn Phong Vũ
Ban đầu khi mới hồi tưởng lại, Mã Lương Siêu đang cầm theo bộ quần áo mới cô ta vừa mới mua trong trung tâm thương mại, đi trên con phố đi bộ bị hoàng hôn đỏ rực nhấn chìm.
Trên đường phố đối diện có xe đến có xe đi, bốn phía thỉnh thoảng lại có người đi đường lướt sát qua cạnh người cô ta, trên mặt cô ta phủ lên chút thần sắc mệt mỏi và sung sướng sau khi đi mua sắm, gõ đôi giày cao gót hở mũi đính pha lê trong suốt đẹp đẽ vừa mua, mái tóc uốn xoăn cầu kỳ nhẹ nhàng lay động theo độ nhấp nhô của thân thể cô ta.
Nhìn qua mặc dù không có chút gì khác biệt, nhưng thật ra cảnh tượng này càng nhìn càng giống như đoạn phim cắt ra trong một bộ phim câm, vì không cần biết xe tới xe đi trên đường quốc lộ hay chợt có người đi ngang qua trên con đường nhỏ, cũng chỉ có độc tiếng gót giày của Mã Lương Siêu gõ "cộp cộp" không ngừng vang lên, giống như bị bộ phận hậu kỳ điện ảnh xử lý xong rồi vậy, hoàn toàn nghe không được bất cứ âm thanh nào khác.
Mã Lương Siêu cũng không hề nghe được bất kỳ cảm giác quái dị nào, mải cho nên khi cô ta rẽ qua một đoạn vòng cung, tiến vào một con đường nhỏ khác thì cảnh tượng đột ngột thay đổi, cảnh hoàng hôn hoàn toàn biến thành một mảnh tối đen, đồng thời khi cô bước ta vào con đường nhỏ này, những người đi phía trước và những người đi phía sau qua lại đi ngang qua người cô ta cũng biến mất toàn bộ.
Có lẽ là ý thức được cái biến hóa quái dị này, Mã Lương Siêu đột ngột dừng bước lại, sau đó trên mặt lộ một vẻ quái dị. xoay đầu về phía sau nhìn lại, cả một đoạn đường dài phía sau kia dường như không hề có điểm kết thúc, như thể con đường nhỏ này nối liền với địa ngục vậy, lúc này sự sung sướng trên mặt cô ta rốt cuộc bị hoảng sợ thay thế.
Cũng mãi cho đến tận lúc này, cô mới chợt phát hiện ra vì sao bốn phía lại yên tĩnh như vậy, tại sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?
"Nơi này là nơi nào?"
Trong lòng của Mã Lương Siêu đột nhiên vang lên một nghi ngờ, cô ta cúi đầu ngơ ngác nhìn thoáng qua cái túi mang theo trong tay mình, cô ta hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì vừa mới xảy ra. Chỉ là cảnh tượng thế này khiến cô ta cảm thấy vừa quen thuộc cũng vừa sợ hãi, như đã từng trải qua một màn giống như vậy rồi, tâm tính phập phồng như thế này cô ta cũng đã trải qua rất nhiều lần trước đó.
Liều mạng chạy thẳng về phái trước, vốn lả cảnh tượng bị đêm hôm khuya khoắt chiếm lấy lúc này cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, cách đó không xa xuất hiện một tiểu khu, khi Mã Lương Siêu nhìn thấy thì trên mặt tức khắc lộ ra nụ cười vô cùng kích động, bởi vì tiểu khu kia chính là chỗ ở của cô ta.
Thế nhưng khi chạy về phía tiểu khu kia không được bao nhiêu bước, cô ta đột nhiên cảm thấy trong lòng tuôn ra một cảm giác tim đập dồn mãnh liệt, cô ta bị dọa sợ đến run lập cập cả người, theo bản năng lại xoay về phía sau nhìn thoáng qua.
Trong mơ hồ cô nhìn thấy một bóng người, một người đang đi từ xa đến gần, nhìn dáng dấp của bóng người ấy giống như đang đuổi theo cô ta.
Tốc độ của bóng người này rất nhanh, ngay khi cô ta định thần trở lại, muốn nhìn rõ khuôn mặt của bóng người kia, đường nét của bóng người đã trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một người đàn ông có cằm đặc biệt nhọn, nhọn như một cái khuyên tai, nó không có bao nhiêu tóc, bởi vì trên đầu của nó có một cái hố máu lớn bằng cái bát.
Dĩ nhiên, khiến cho Mã Lương Siêu cảm thấy sởn cả tóc gáy chính là người đàn ông kia đang cầm theo một cái búa.
Đó là một cái búa có phần cán rất ngắn, thế nhưng đầu búa lại giống như một cái bát lớn, mà bóng người sau lưng kia đang vung nó lên, trên mặt tràn đầy ác ý nhắm về phía cô đuổi theo.
"Cứu tôi! Cứu tôi với!"
Cho dù Mã Lương Siêu có bị ngốc đi nữa thì cô ta cũng có thể nghĩ đến bóng người cầm búa kia hiển nhiên đang nhắm về phía mình mà tới, cho nên một mặt Mã Lương Siêu vừa liều mạng bỏ chạy vào trong tiểu khu, một mặt lại bắt đầu lớn tiếng hò hét.
Thế nhưng xung quanh vốn dĩ không nhìn thấy đến nửa cái bóng người, ngay cả tiếng kêu cứu của cô ta dường như cũng biệt tăm biệt tích.
Bóng người sau lưng kia càng đuổi càng sát, Mã Lương Siêu chạy nhiều đến mức hai bắp chân hơi có chút phát run, cô ta thuận lợi vọt vào trong tiểu khu. Vốn tưởng rằng khi cô ta trốn vào trong tiểu khu rồi, nóng người sau lưng kia sẽ buông tha, thế nhưng khiến cô ta thất vọng chính là, nó vẫn còn ở nguyên bên ngoài!
Chạy ào vào trong hành lang, liều mạng đè nút thang máy xuống, thế nhưng thang máy lại giống như bị hỏng vậy, mặc kệ cô ta có ấn như thế nào cũng không có chút phản ứng.
Không biết làm gì khác, cô cũng chỉ có thể chạy ào vào thang lầu, nhanh chóng bỏ chạy lên lầu.
Nhà cô ta ở trên tầng mười tám, thế nhưng khi cô chạy đến tầng thứ chín, đã mệt đến mức hoàn toàn không thể chạy nổi nữa, thế nhưng tiến bước chân đến từ dưới lầu kia lại giống như âm hồn bất tán, lúc này vẫn còn vang vọng chói tai.
"Ông rốt cuộc là ai... Nhất định ông nhận nhầm người rồi, van xin ông đừng làm tôi bị thương, buông tha cho tôi có được không..."
Một bên Mã Lương Siêu liều mạng chạy thẳng lên lầu, một bên lại khản giọng đau khổ cầu khẩn người đang truy đuổi sau lưng mình kia.
Thế nhưng người kia hiển nhiên là không có ý định bỏ qua cho cô ta, tiếng bước chân càng ngày càng gấp rút hơn.
Mười một tầng, mười hai tầng, mười ba tầng... Mười tám tầng!
Cái ham muốn sinh tồn lúc này cũng khiến Mã Lương Siêu cực kỳ kiên trì lao đến trước cửa nhà mình, cô ta run rẩy tìm chìa khóa, nhiều lần không thể cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Mà một bên hơi nghiêng, nơi đầu cầu thang mờ tối, một cây búa lành lạnh lại đột nhiên nhô ra khỏi bóng tối mờ nhạt.
"A!"
Mã Lương Siêu rốt cuộc cũng mở được cửa phòng ra, ngay thời điểm khi bóng người kia hoàn toàn đuổi theo ra đến hành lang, cô ta kịp thời trốn vào trong phòng.
Mở choàng mắt ra, Mã Lương Siêu hét lên một tiếng chói tai kéo dài lại thêm một chuỗi nữa rồi bật dậy ngồi trên giường.
Cô ta xuống khỏi giường trong trạng thái thần kinh khẩn trương, sau đó chạy đến trước cửa phòng nhìn qua mắt mèo quan sát ngoài hành lang một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Không ai đuổi theo mình, là mơ, chỉ là một cơn ác mộng."
Lại nói tiếp thì đây là ngày thứ tư Mã Lương Siêu bị cùng một cơn ác mộng quấy rối, mỗi một ngày chỉ cần cô ta ngủ một chút thôi thì sẽ gặp một cơn ác mộng giống nhau, khi cô ta nằm mơ thì mỗi lần đều bị cùng một người truy sát.
Mặt mũi người kia cực kỳ đáng sợ, cầm trong tay một cây búa có thể đập nát cả đầu.
Giấc mơ giống như vậy, tình hình cũng giống như vậy, thế nhưng suốt mấy ngày trôi qua, bóng người kia đuổi theo cô ta càng ngày càng gần hơn, ngay từ đầu miễn cô ta có thể chạy ra khỏi con đường nhỏ là có thể cắt đuôi được bóng người kia, thế nhưng lúc này dù cô ta có bỏ trốn lên lầu thì vẫn không thể nào thoát khỏi nó được.
Cô ta rất khó tưởng tượng, nếu như cô ta còn gặp cơn ác mộng này nữa, có thể sẽ bị bóng người kia bắt được hay không.
Sau khi bị bắt lại thì sẽ xảy ra chuyện gì? Mình ở trong mơ bị bắt cóc, hay là nói... Bị giết chết.
"Thật là đáng sợ, vì sao mình lại không ngừng mơ thấy cơn ác mộng đáng sợ như vậy chứ?"
Mã Lương Siêu Tự hỏi trong lòng, thế nhưng cô ta hoàn toàn nghĩ không ra đáp án. Người ta hay nói ban ngày có chút suy nghĩ thì ban đêm sẽ có chút giấc mơ, thế nhưng những gì cô ta nghĩ ban ngày đều là những chuyện vui vẻ, cũng không xem bất cứ bộ phim kinh dị nào, theo lý thuyết thì không thể gặp ác mộng mới đúng.
Châm một điếu thuốc phụ nữ, Mã Lương Siêu dựa vào hút thuốc để giảm bớt cái cảm giác tim đập dồn dập do cơn ác mộng kia gây ra.
Tối qua trong nhà này chỉ có một mình cô ta, người bạn trai béo kia của cô ta nói có việc ra khỏi nhà, nhưng trong lòng cô ta lại rất rõ ràng, chắc chắn lại lấy lý do công việc làm lý do đi ra ngoài hẹn hò.
Thế nhưng những thứ này cô ta đều không quan tâm, bởi vì hôm qua bạn trai cô ta đã mua xe cho cô ta rồi, nói cách khác, người bạn trai này trong mắt của cô bây giờ đã là có cũng được, không có cũng không sao.
Mười giờ sáng, Mã Lương Siêu sửa soạn lại một lần, lại cầm theo túi trang điểm và một số quần áo sạch xuống đón xe đi đến nhà của một người bạn của cô ta.
Dù sao mấy ngày nay gặp ác mộng liên tục, cô ta thật sự không dám ngủ một mình, đúng lúc người bạn kia của cô ta cũng ở một mình một người, hai người ở cùng nhau còn có thể nói chuyện phiếm tâm sự một chút.
Cầm hai cái túi lớn bước xuống khỏi xe taxi, Mã Lương Siêu vừa muốn gọi điện thoại cho người bạn kia của mình, nói cô ta ra đón mình, chuông điện lại di động lại vang lên có chút chói tai.