Dịch: Hàn Phong Vũ
Sức mạnh khủng bố của quỷ anh khiến Hạ Thiên Kỳ âm thầm kinh hãi, phải biết rằng nó mới chỉ là con quỷ con bốn năm tuổi, nếu thật sự đúng như những gì Lãnh Nguyệt nói, mặc kệ nó tiếp tục lớn hơn nữa, không cần đến vài chục năm sau này, sợ là chỉ cần thời gian ba năm nữa thôi, nó có thể trưởng thành đến trạng thái của ác quỷ.
May mà bọn hắn kịp thời phát hiện, hơn nữa con quỷ anh này không phải không có nhược điểm, Hạ Thiên Kỳ phát hiện, sức mạnh của con quỷ anh này đang dần yếu đi theo thời gian.
Có thể thấy, nhược điểm lớn nhất của con quỷ anh này là phải chịu vấn đề bị giới hạn thể năng, nó không giống lũ quỷ vật bình thường, sức mạnh vô cùng vô tận, trên thực tế thì trên một điểm này đây, sức chiến đấu trong thời gian ngắn rất mạnh, nhưng càng kéo dài thì càng yếu sức hơn.
Hơn nữa, mặc dù con quỷ anh này có phòng ngự kinh người, bất kể là Lãnh Nguyệt hay Hạ Thiên Kỳ muốn để lại vết thương trên người nó, cũng phải trả một cái giá tương đương, nhưng thân thể của nó càng giống thân thể của nhân loại, vì cứ mỗi lần bị đánh trúng, chỗ bị thương đều có máu tươi chảy ra.
Thời gian hai người một quỷ đánh nhau không đến 5 phút đồng hồ, không biết Lãnh Nguyệt đã tiêu hao đi bao nhiêu chú phù rồi, quỷ binh Hạ Thiên Kỳ cầm ở trong tay không biết bị vỡ bao nhiêu lần, hiện giờ số lượng quỷ khí dự trữ trong cơ thể đã xuống đến mức thấy đáy.
Hung hăng chém mạnh xuống một cái, con quỷ anh kia ỷ mình có thể thuấn di trong phạm vi nhỏ mà thoát được một đòn của Hạ Thiên Kỳ, nhưng nó chỉ vừa mới xuất hiện, lập tức bị vô nhận kiếm của Lãnh Nguyệt vừa vặn chém tới, kêu lên một tiếng thảm thiết bay ngược ra ngoài.
Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ cũng dừng lại thở hổn hển một hồi, vì con quỷ anh kia quỳ rạp trên mặt đất, vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trải khắp người, lúc này vẫn thở ra nhiều hơn còn hít vào thì ít đi.
"Thứ quỷ quái này khó trị thật!"
Thấy con quỷ anh đang vùng vẫy muốn đứng lên, ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút hoảng sợ, hơn nữa còn đi kèm với một sự thương hại khó hiểu.
"Mặc dù quỷ anh là quỷ vật, nhưng nó có thân thể giả của nhân loại, sự sống có thể trên cả cực hạn."
Khi Lãnh Nguyệt đang nói, không khỏi liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ, lúc này cũng thấy Hạ Thiên Kỳ hoang mang trong lòng, Lãnh Nguyệt liếc một cái sắc bén hỏi:
"Ánh mắt đó của anh là ý gì?"
"Không có gì."
Nói xong, Lãnh Nguyệt tiếp tục thi phép, xem chừng đang định kết liễu con quỷ anh kia.
Nhưng ngay thời điểm này, lại thấy Hoàng Văn đột nhiên chạy vọt đến từ sau lưng bọn họ, sau đó quỳ gối trước người con quỷ anh kia, không ngừng dập đầu xuống trước mặt Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ van xin nói:
"Tôi van xin các anh, van xin các anh buông tha cho con bé được không?! Tôi xin thề… Tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách để con bé không tiếp tục ăn thịt người nữa, dù rất đáng sợ, nhưng con bé vẫn mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi…"
"Vì cái gì mà cô vẫn cứ chấp mê bất ngộ?! Trước đó tôi đã nói rõ với cô rồi! Để lại nó là để lại hậu họa! Có thể có nhiều người chết trong tay nó hơn, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải diệt trừ nó!"
Thái độ của Lãnh Nguyệt rất cương quyết, mặc dù anh ta không đành lòng xuống tay với Hoàng Văn, nhưng con quỷ anh kia anh ta nhất định phải diệt trừ.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Tâm tình của Hạ Thiên Kỳ rối rắm hơn, lại nói tiếp thì trong lòng hắn rốt cuộc lại có ý định không muốn giết con quỷ anh kia. Hắn không biết từ lúc nào mà mình lại trở nên mềm yếu đến như vậy, hắn dùng sức nghiến chặt răng. Không dám nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, tiến lên từng bước một siết cánh tay của Hoàng Văn, kéo qua một bên.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi sẽ không để cho các người tiếp tục làm nó tổn thương nữa!"
Hoàng Văn giãy dụa không ngừng, lúc này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ thêm phiền não, hắn không nuông chiều Hoàng Văn nữa, vung tay đánh mạnh vào gáy Hoàng Văn khiến cô ta ngất đi.
Cùng lúc đó, sau nhiều lần tự đứng lên không thành, con quỷ anh kia lại khó khăn ngẩng đầu lên, làm như không thấy Lãnh Nguyệt đang nhìn nó với vẻ mặt tràn đầy sát khí, chỉ nhìn về Hạ Thiên Kỳ đang biểu hiện có chút rối rắm:
"Ngươi là ai?"
Quỷ anh lần nữa hỏi ra những lời này, giống với lần đầu nó thấy Hạ Thiên Kỳ thì đã hỏi dò.
"Vì sao mày lại hỏi tao là ai?"
Một lần nữa, Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao quỷ anh lại hỏi hắn là ai.
"Cảm giác rất thân thiết…"
Con quỷ anh nói xong, lại há miệng phun ra một ngụm máu lớn, vốn là đầu đang ngẩng lên cũng gục mạnh xuống.
"Lãnh Thần, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao trong lòng tôi lại có sự thương hại khó hiểu với nó, thậm chí còn muốn cứ như vậy mà buông tha nó?"
"Không biết."
Lãnh Nguyệt lắc đầu, lúc này lại tiếp tục đánh thủ quyết để thi phép, dễ nhận thấy là không có đến nửa điểm ý tứ muốn buông tha cho con quỷ anh kia.
Cảm nhận khí thế của Lãnh Nguyệt trở nên càng ngày càng mạnh, Hạ Thiên Kỳ do dự một chút, rốt cuộc nhìn anh ta hô lên:
"Lãnh Thần, cho tôi nói chuyện với nó thêm hai câu nữa, sau đó anh tiếp tục động thủ, được không?!"
Lãnh Nguyệt nghe xong, thuật pháp đã tiến hành được một phần hai không nhịn được mà lần nữa dừng lại rồi gật đầu với vẻ mặt không chút thay đổi.
Thấy Lãnh Nguyệt đồng ý, Hạ Thiên Kỳ đến cạnh con quỷ anh kia, sau đó kéo con quỷ anh kia đặt ở vị trí cạnh vách tường.
Thấy Hạ Thiên Kỳ quay trở lại, quỷ anh không ngừng cười lên thảm thương, cái loại cười này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm nhận được sự thê lương.
"Vì sao mày lại thấy tao rất quen thuộc, trước đó chúng ta từng gặp mặt sao?"
"Không hề."
Quỷ anh lắc lắc đầu, tiếp theo lại hỏi một câu khiến Hạ Thiên Kỳ thấy sởn cả gai ốc:
"Ngươi cũng thích ăn thịt người đúng không?"
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì thân thể cứng đờ, tiếp đó tức giận nói:
"Mày nghĩ tao cũng giống loại quỷ quái như mày sao?!"
"Ta đói bụng." Quỷ anh đột nhiên bất thình lình nói xong, lại thấy nó mở to miệng, nhắm thẳng về phía Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng ngay thời điểm này, một tiếng quát lạnh của Lãnh Nguyệt vọng đến từ bên kia, sau đó lại thấy một đám lửa màu vàng đánh úp đến, đánh trúng con quỷ anh đang đánh lén Hạ Thiên Kỳ.
Quỷ anh phát ra một tiếng kêu thê lương, nhưng hai cánh tay lạnh buốt như băng của nó ôm chặt Hạ Thiên Kỳ, khi thân thể nó bị thiêu đốt rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang tan ra tràn vào trong thân thể hắn.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như xương cốt bị bẻ gãy rồi sau đó mọc ra trở lại, vừa đau nhức vừa ngứa ngáy.
Chú pháp của Lãnh Nguyệt thi triển cũng biến mất, trong phòng khách cũng không có xuất hiện khói đen sau khi quỷ vật bị diệt trừ, nhưng Hạ Thiên Kỳ thì không ngừng cào mạnh lên người mình, đau đớn đổ xuống trên sàn nhà.
Mà số quỷ khí hắn bị tiêu hao lúc chiến đấu với quỷ anh trước đó vốn không còn bao nhiêu, lúc này lại cuồn cuộn trong cơ thể hắn, sau đó đột nhiên tràn ra ngoài không ngừng, cuối cùng hình thành một cái miệng khổng lồ lành lạnh.
Lãnh Nguyệt quan sát sự biến hóa này của Hạ Thiên Kỳ, anh ta thở dài một tiếng, rồi thu hồi lại thanh vô nhận kiếm của mình.
Cơn đau này của Hạ Thiên Kỳ giằng co trong thời gian khoảng 5 phút, mãi đến khi từng đợt quỷ khí tràn ra ngoài kia lần nữa quay trở về trong cơ thể hắn, hắn mới cảm thấy thân thể mình dễ chịu hơn được một phần.
Đừng dậy trên sàn có chút yếu ớt, Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc phát hiện lượng quỷ khí dự trữ trong cơ thể tăng cao lên gần gấp đôi, hơn nữa cảm giác thân thể cũng tương đối giống như trước.
Mơ hồ dường như có sự thay đổi nào đó rất đặc biệt.
Mặc dù hắn không biết sự thay đổi này là gì, nhưng trực giác lại nhắc nhở hắn, thứ kia cũng không phải sự thay đổi tốt lành gì.