Dịch: Hàn Phong Vũ
"Không biết, có thể con bé đi tìm một người đàn ông đã đến nhà tôi hôm nay, tôi khuyên con bé cố gắng đừng sa vào giết chóc nữa, nhưng con bé vẫn cứ đi."
Hạ Thiên Kỳ không biết người đàn ông mà Hoàng Văn nói là ai, hắn nhìn thoáng qua thờ i gian, bọn họ đến nơi này đã được khoảng 40 phút, dù cho bọn họ có điều tra rõ ràng thân phận và địa chỉ của người đàn ông kia, rồi đuổi theo thì cũng không kịp ngăn chặn.
"Làm sao bây giờ đây Lãnh Thần, chúng ta ở lại đây chờ nó quay về, hay là làm gì?"
"Ở lại đây chờ nó, chắc chắn nó sẽ quay về."
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Trong hành lang, một bóng dáng như âm hồn người chết bắt đầu chậm rãi bước lên.
Bước chân của nó rất nhẹ, nhẹ đến mức không gây ra tiếng khiến bộ điều khiển đén sáng lên, mãi đến khi nó đi đến ngoài cửa nhà Hoàng Văn.
Có lẽ đã nhận ra trong nhà có người lạ mặt, miệng nó hơi toét ra một chút, vẽ một điệu cười hưng phấn.
"Cộc cộc cộc..."
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên, lúc này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang ngồi ở trên ghế so pha cũng bị động một chút. Hoàng Văn vô thức đứng lên, trên mặt lộ vẻ lo lắng khó che dấu, Hạ Thiên Kỳ quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, ý bảo cô ta không được lắm lời.
"Ra mở cửa."
Hạ Thiên Kỳ nhỏ giọng quay về phía Hoàng Văn nói.
Mà bên kia, Lãnh Nguyệt cũng rút thanh vô nhận kiếm ra cầm trên tay, theo Hoàng Văn đi đến cạnh cửa phòng, đã chuẩn bị tốt để có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Hoàng Văn bước đi nặng nề đến cạnh cửa, sau đó lại nhẹ nhàng chậm chạp mở cửa ra:
"Báo bối con đã về rồi?"
Thấy Hoàng Tư Điềm đứng ngoài cửa, trên mặt đầy vẻ cười gằn ác độc, giọng Hoàng Văn phát run hỏi.
"Có người bên trong."
Hoàng Tư Điềm nói xong, cái miệng mở ra càng lớn hơn nữa, trực tiếp đi vòng qua Hoàng Văn vào trong nhà, còn Hoàng Văn cũng theo sau lưng Hoàng Tư Điềm, đóng cừa phòng lại, rất có ý tứ muốn chặn đường lui của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.
Hoàng Tư Điềm nhìn nhìn Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh, lại nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ đứng đối diện mình, trong ánh mắt của nó dần dần tràn đầy lên một màu máu, nhưng rồi đột nhiên nó lên tiếng hỏi khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kỳ quái:
"Ngươi là ai?"
"Là người sẽ giết mày."
Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao Hoàng Tư Điềm lại hỏi mình, bất quá, với cái đáp án này hắn cũng không cảm thấy hứng thú.
Hoàng Văn trốn vào phòng ngủ, xem chừng cô ta muốn để bọn họ lại cho Hoàng Tư Điềm giết chết, cô ta còn nghĩ đến chuyện bảo vệ để giữ lại cô con gái của mình.
Niệm một câu ngoài miệng, Lãnh Nguyệt rút một tấm ngân phù ra dán trên thân của thanh Vô nhận kiếm trên tay, trong thoáng chốc, trên mũi kiếm đã ngưng kết ra ánh sáng bạc lấp ánh, rồi không có bất cứ lời nào vô nghĩa, thân thể Lãnh Nguyệt lướt ngang qua di chuyển đến trước người Hoàng Tư Điềm, tiếp đó vung kiếm chém xuống.
Trong ánh mắt Hoàng Tư Điềm hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, dễ nhận ra là nó vốn không hề nghĩ Lãnh Nguyệt không phải người bình thường, nó chật vật lui về sau, nhưng vì quá sơ suất, cho nên vẫn bị Lãnh Nguyệt để lại một vết thương rất sâu trên bả vai.
Cùng lúc đó, mũi kiếm màu bạc của Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn vỡ tan ra.
"Tư Điềm!"
Thấy Hoàng Tư Điềm bị thương, Hoàng Văn vốn đang trốn trong phòng ngủ cũng không nhịn được mà lao ra, xem chừng rốt cuộc cũng muốn liều mạng với Lãnh Nguyệt.
"Không được cản trở!"
Hạ Thiên Kỳ đang giật mình với thanh vô nhận kiếm của Lãnh Nguyệt, chẳng qua là chỉ một đòn như vậy mà đã vỡ vụn, lại nhìn thấy Hoàng Văn lao vụt đến, hắn từng bước một đuổi theo Hoàng Văn, sau đó kéo cô ta ném xuống ghế so pha.
Trên mặt Lãnh Nguyệt lộ ra vẻ nghiêm trọng, vô nhận kiếm vỡ vụn, nếu như có thể nói rõ, thì đó chính là sức phòng ngự của con quỷ vật trước mắt phải vô cùng mạnh mẽ, thế nên mặc dù có thể làm nó bị thương thì cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Hoàng Tư Kiềm nhìn vết thương của mình không ngừng chảy máu, màu máu trong mắt nó trở nên đàng lúc càng đậm, nó hét lên một tiếng căm phẫn, không gian trước người đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Đôi đồng tử của Lãnh Nguyệt co rút, sắc mặt xuất hiện một vẻ nghiêm trọng, cả người nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Nhưng cả người anh ta vừa mới dừng lại, đã nhìn thấy Hoàng Tư Điềm nhìn như chỉ chậm rãi bước từng bước một, chớp mắt đã bước đến gần trong gang tấc với Lãnh Nguyệt, cuối cùng bắt được cánh tay của Lãnh Nguyệt.
Mặc dù cánh tay bị nắm chặt, nhưng Lãnh Nguyệt không có bất cứ sự kinh hoàng nào, chú phù lại xuất hiện trên tay, Lãnh Nguyệt ấn thẳng vào gáy Hoàng Tư Điềm.
Trong lòng Hoàng Tư Điềm cảm giác được, đột nhiên ngẩng đầu há to miệng, cuối cùng gắng gượng giật tấm chú phù của Lãnh Nguyệt nuốt vào miệng. Trong một nháy mắt tiếp theo, nó lại há miệng nhắm vào cánh tay của Lãnh Nguyệt.
"Cút đi cho ta!"
Thấy Lãnh Nguyệt gặp nguy hiểm, quỷ khí bao quanh toàn thân Hạ Thiên Kỳ thoát ra, hóa thành một nắm đấm quỷ to lớn, ầm ầm tiền về phía Hoàng Tư Điềm đang định cắn cánh tay của Lãnh Nguyệt đánh bay ra ngoài.
Một quyền đánh mạnh xuống, quỷ khí nhất thời bị tiêu tán rất nhiều, Hạ Thiên Kỳ không chừa cho Hoàng Tư Điềm một đường sống để tạm nghỉ, quỷ lưới ùng ùng lao đến bao phủ, tiếp đó vừa vặn co rút lại, trực kéo Hoàng Tư Điềm trói chặt lại thành một cái bánh tét.
"Lãnh thần, nhanh chóng giết nó!"
Trên thực tế cũng không cần Hạ Thiên Kỳ phải nói thêm, Lãnh Nguyệt đã vừa niệm chú trong miệng, hai tay không ngừng đánh thủ quyết, trong phòng khách cũng hiện ra ảo ảnh của Lãnh Nguyệt, tiếp theo đó, lại thấy Lãnh Nguyệt vung một ngón tay về Hoàng Tư Điềm đang bị nhốt trong lưới quỷ, một chữ Diệt ánh vàng rực rỡ đánh thẳng về phía Hoàng Tư Điềm.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Mắt thấy thuật pháp của Lãnh Nguyệt đánh đến nơi, trong nháy mắt, cả thân thể Hoàng Tư Điềm đột nhiên giãn ra gấp đôi, dáng dấp trẻ em ban đầu lúc này giống như một cái xác ướp khiến người ta kinh hãi, cái miệng mở lớn đến mức cực đại, cuối cùng nuốt sạch toàn bộ chú pháp của Lãnh Nguyệt.
Có điều chú pháp của Lãnh Nguyệt nào phải thứ có thể ăn dễ dàng như vậy, Hoàng Tư Điềm chỉ vừa nuốt vào, nó lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, dưới bụng nổ tung ra một vết thương lớn, cả người nó ngã xuống trên sàn.
Hoàng Văn bị dọa đến mức đánh mất cả hồn vía, dễ nhận thấy đã bị bản lĩnh của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, và loại biến hóa mà Hoàng Tư Điềm làm ra hù dọa.
"Giải quyết xong rồi?"
Hạ Thiên Kỳ hỏi Lãnh Nguyệt một câu, trên thực tế thì hắn gần như không ra tay, vì rõ ràng Lãnh Nguyệt không có ý định cho hắn nhúng tay vào.
"Vẫn chưa."
Lãnh Nguyệt lắc đầu, lập tức nhìn thấy Hoàng Tư Điềm đột nhiên ngồi dậy, mặc dù vết thương chống chất vết thương, nhưng khuôn mặt của nó trở nên càng thêm hung tàn hơn nữa.
"Ta phải ăn các ngươi!"
Hoàng Tư Điềm thét một tiếng tàn nhẫn, còn lưới quỷ vốn đang trói chặt nó cũng bị nó cắn một cái phá ra một lỗ hổng.
Hơn nữa khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy khủng bố hơn chính là, sau khi cắn rách một lỗ trên lưới quỷ, Hoàng Tư Điềm đang hút quỷ khí của hắn.
"Cái đồ chết tiệt quỷ tha ma bắt!"
Hạ Thiên Kỳ vội vàng thu quỷ khí lại, nhưng mà chỉ trong một chốc lát, quỷ khí lại bị Hoàng Tư Điềm hấp thụ lại đến một phần hai, còn Hoàng Tư Điềm, sau khi hấp thu số quỷ khí này, những vết thương trên người nó khép miệng lại cực nhanh.
"Đừng dùng quỷ khí tấn công nó!"
Lãnh Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một câu, lúc này lại lấy ra một nắm chú phù có màu vàng và bạc đan xen trong túi áo, sau đó lại tung tất cả lên không.
Chú phù dừng trên không trung, Lãnh Nguyệt vung tay điểm đi, sau đó hét lớn một tiếng:
"Hợp!"
Theo tiếng hét này của Lãnh Nguyệt, lại nhìn thấy những chú phù kia hợp lại làm một, anh ta vung thanh vô nhận kiếm trong tay lên, lập tức nhìn thấy thanh vô nhận kiếm lần nữa ngưng kết ra mũi kiếm, tản ra một luồng khí tức kinh người.
Lãnh Nguyệt nhắm về phía Hoàng Tư Điềm, mà Hoàng Tư Điềm di chuyển giữa không gian vặn vẹo giống như thuấn di, sau đó thân thể lại biến thành lớn, sức phòng ngự càng kinh người hơn, trong lúc nhất thời khiến cho Lãnh Nguyệt chỉ chú ý né tránh, không tìm được cơ hội công kích.
Hạ Thiên Kỳ ăn phải thiệt thòi trước đó, lúc này cũng không dám dùng quỷ khí chơi đường dài nữa, buộc lòng dùng quỷ khí hóa thành quỷ giáp quỷ binh, rồi cũng tiến lên trợ chiến cho Lãnh Nguyệt tấn công, nhờ đó dần xoay chuyển cục diện vốn từ bị động thành chủ động.