Ác Linh Quốc Gia

Quyển 13 - Chương 9: "kho tàng" trên bản đồ




Dịch: Hàn Phong Vũ

Là giọng ngắt quãng của một người đàn ông vọng ra liên tục từ một gốc cây khô vang đến. 

“Xem ra không chỉ có mỗi mình là người duy nhất ở nơi này.”

Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn về hướng giọng nói lạ vọng đến quan sát một lúc, sau đó hắn mang ba lô lên lưng, nhanh chóng bước về phía một vùng đất trũng khá sâu gần đó, trốn ở đây xem chừng rất khó bị người khác phát hiện.

Trốn trong vùng đất trũng này rồi, Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống, cẩn thận mở tấm bản đồ trên đồng hổ vinh dự ra xem xét.

Dù nói đây là bản đồ của khu không người này, nhưng lại hoàn toàn không có chỉ dẫn gì rõ ràng, nghiêm túc mà nói thì đây chỉ là một bản phác thảo thông thường.

Đại khái là biểu thị rừng cây khô, những vùng đất bằng phẳng, bãi tha ma, triền núi, và làng mạc.

Trên bản đồ có đánh dấu một điểm màu đen, Hạ Thiên Kỳ thử di chuyển vài bước thì phát hiện điểm đen kia cũng di chuyển theo, điều này chứng minh điểm đen này biểu thị vị trí hiện tại của hắn, lúc này vị trí của hắn nằm sát biên giới trên bản đồ của khu không người này nhất.

Mà ở phía trên cùng của bản đồ lại có một biểu tượng giống như đánh dấu một cánh cửa, không biết nơi ấy có phải khu vực mục tiêu cho nhiệm vụ này của hắn hay không, dù gì trong thông tin cũng đã có đề cập qua, rằng chỉ cần đến nơi đã chỉ định thì sẽ được dịch chuyển trở về.

“Nơi này hẳn không phải thế giới hiện thực rồi, trước đó mình đang ngồi trên con phố ăn vặt để ăn sáng, nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, có thể thấy được là bị dịch chuyển đến đây, như vậy thì có lẽ chỉ cần mình đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ thì sẽ được dịch chuyển lần nữa để quay về.”

Hạ Thiên Kỳ âm thầm ghi nhớ vị trí biểu tượng của cánh cửa kia, nếu như nói điểm kết thúc của khu không người này nằm một góc ở phía đông bắc, vậy thì vị trí hiện tại của hắn chính là góc tây nam.

Cần phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể đến được địa điểm có biểu tượng cánh cửa.

Hạ Thiên Kỳ kiểm tra lại số thực phẩm trong ba lô, tất cả chỉ có hai chai nước, vài túi đồ ăn nén chân không, còn có một túi bánh dầu cháo quẩy.

“Chút đồ ăn này, miễn cưỡng thì chỉ có thể dùng được trong ba ngày, lần này thật sự chuẩn bị quá mức sơ sài rồi...”

Lần này Hạ Thiên Kỳ đúng là đã tính sai thật sự, vì hắn không nghĩ được đến mức nhiệm vụ ngẫu nhiên là thế này, ban đầu hắn còn tưởng rằng lần này cũng sẽ giống như những địa điểm tham gia hoàn thành nhiệm vụ trước kia, yêu cầu phải ngồi máy bay, hoặc tự mình lái xe đến địa điểm được chỉ định nữa chứ, cho nên cũng không chuẩn bị gì quá nhiều. Còn dự định là sẽ mua bổ sung thêm trên dọc đường đi, dù sao nếu mang theo một túi lớn đầy những thứ đồ linh tinh thì không cần biết là ngồi xe hay di chuyển bằng máy bay cũng rất không thuận tiện.

Kết quả không thế ngờ, không đợi đến khi hắn kịp chuẩn bị đầy đủ thì người đã bị dịch chuyển đến nơi rồi.

“Cuối cùng cái Minh Phủ này kinh khủng đến mức nào vậy chứ, mình đây là một người lớn vẫn còn sống sờ sờ, vậy mà nói dựng lên nơi này thì có thể dựng lên nơi này ngay được, chuyện này thật sự vượt quá mức có thể tưởng tượng rồi.” 

Hạ Thiên Kỳ chậc lưỡi vì cái năng lực khủng bố của Minh Phủ, hiện tại tự hắn cảm thấy mình có chút vượt qua cả cái gọi là tiểu thuyết, chỉ có điều trong lòng lại không có cảm giác giống như vô cùng phấn khích hay gì đó, tất cả chỉ có lo sợ và bất ổn không yên.

Là một tân binh trong cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này, hắn hoàn toàn không biết mình có thể gặp phải thứ quái quỷ gì, bị quỷ vật truy sát có lẽ chỉ là một phần khả năng, có thể còn có một thứ gì đó uy hiếp đến hắn ở một khả năng khác, ví dụ như nói người của những Minh Phủ khác.

Hắn vẫn còn nhớ Lương Nhược Vân từng đề cập qua với mình rằng, người của cả ba Minh Phủ sẽ cùng tham gia vào một nhiệm vụ ngẫu nhiên, sức mạnh của tất cả bọn họ đều nằm ở cấp quản lý, cho nên khó mà nói được sẽ không xảy ra tình huống giết người.

Dù sao đi nữa thì hắn vốn là người của đệ tam Minh Phủ, sức mạnh không chỉ yếu nhất ở đây thì không nói, hắn còn có một món nợ với lão Hầu Tử của đệ nhất Minh Phủ kia, cho nên chuyện này cũng khiến hắn không thể không phòng bị cẩn thận, đây cũng là lý do chính mà hắn phải trốn ở chỗ này.

“Thật đúng là cái cảm giác tứ cố vô thân đây mà, lúc này mình chỉ mới được thăng chức lên quản lý không lâu thôi, vậy mà đã bị kéo vào tham gia nhiệm vụ ngẫu nhiên ngay.”

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có một nỗi khổ khó nói thành lời, nhưng rất nhanh sau đó, tâm tư hắn lại bị tấm bản đồ hấp dẫn, vì trên bản đồ không chỉ có một biểu tượng đánh dấu cánh cửa mục tiêu, mà còn có vài khu vực phía trên bản đồ có đánh dấu mức cho điểm cấp ưu tú, với 3 điểm vinh dự, 5 điểm vinh dự, hay thậm chí là biểu tượng đánh dấu 8 điểm vinh dự.

Lúc này nhìn qua cái bản phác thảo của khu không người này rất dễ cho cảm giác như đang nhìn một bản đồ của trò truy tìm kho báu.

“Thật là có chút hứng thú với cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này rồi, xem chừng nếu như mình có thể đi đến địa điểm xung quanh phía trên nơi “giấu kho báu” là có thể đạt đủ những lần khen thưởng này...”

Hạ Thiên Kỳ âm thầm tính toán, nếu như nói hắn có thể lấy được những phần thưởng này, thì tổng cộng tất cả có đến 16 điểm vinh dự, và thêm một lần cho điểm cấp ưu tú.

Tính xa hơn một chút, nếu như hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ và thu được phần thưởng, vậy thì ít nhất hắn cũng thu được 16 điểm vinh vinh dự, một lần cho điểm cấp ưu tú và một lần cho điểm cấp bình thường trong nhiệm vụ ngẫu nhiên này.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhận định từ một chiều thôi, nếu như hắn giết được một con quỷ vật trong lúc thực hiện nhiệm vụ, vậy thì mức thưởng sẽ lên đến 24 điểm vinh dự, hai lần cho điểm cấp ưu tú, hay thậm chí là 28 điểm vinh dự, một lần cho điểm cấp hoàn mỹ, và một lẩn cho điểm cấp xuất sắc.

Chỉ là nếu ngẫm lại những phần thưởng này một chút, tim Hạ Thiên Kỳ lại đập dồn không tự chủ, một lần tham gia nhiệm vụ mà đạt được phần thưởng hậu hĩnh như vậy, hắn không muốn động tâm cũng khó.

May mà hắn bình tĩnh lại rất nhanh, nghĩ đến những người khác có lẽ cũng đang động tâm như mình chắc chắn cũng không hơn gì hắn lúc này, vì còn có người khác nữa tham gia nhiệm vụ, nên có lẽ sẽ không có người nào không kích động với những mức thưởng này.

“Rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia vào nhiệm vụ này, còn có chuyện gì mình chưa biết, hay thực lực của bọn họ ra làm sao thì lại càng không thể biết được, cho dù biết rõ tất cả đều ở cấp quản lý, nhưng nếu xét trên thực lực thì cũng có mạnh mẽ, cũng có yếu đuối như nhau, mình chỉ vừa mới thăng chức lên không được bao lâu, cho dù không phải người yếu nhất đi nữa, thì vẫn còn những người thuộc đẳng cấp khác cũng mạnh mẽ hơn không kém.

Chỉ là người của hai Minh Phủ khác kia thôi cũng đủ cho mình gặp rắc rối, đừng nói đến chuyện còn có quỷ vật ẩn náu trong cái khu không người này.”

Càng nghĩ, tâm tư của Hạ Thiên Kỳ cũng thoáng hơn, suy nghĩ cũng càng lúc càng tỉnh táo hơn, mãi đến khi hắn hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận.

“Cứ ôm suy nghĩ dựa vào may mắn mà đi đến va chạm, nếu như có người cướp được thì cho dù có thể tàu bay trên dưới phối hợp cùng nhau, cứ cố gắng hết mức không để xảy ra xích mích với bất kỳ ai là được, dù sao bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất.”

Hạ Thiên Kỳ tự vạch ra cho mình một chiến lược, đó là nếu có thể dùng trí thì cứ dùng trí, không thể dùng trí toàn bộ thì không cần miễn cưỡng cố gắng nữa, dù sao vẫn còn hơn mười điểm kia, hai mươi mấy điểm vinh dự kia, cái mạng nhỏ của mình mới là điều quan trọng nhất.

Vừa quan sát bản đồ một chút, trên bản đồ lúc này ngoại trừ biểu tượng đánh dấu địa điểm cánh cửa kia ra, trừ cả những vùng đất ẩn giấu kho báu xung quanh nơi này ra, thứ còn lại khiến cho Hạ Thiên Kỳ lưu tâm chính là những biểu tượng đánh dấu vị trí làng mạc.

Mặc dù trên bản đồ có đánh dấu vị trí làng mạc, nhưng nhìn qua thì giống như một tòa thành cổ chiếm một diện tích không nhỏ, đó cũng là con đường bắt buộc phải đi qua để đến được nơi có biểu tượng đánh dấu cánh cửa.

“Rõ ràng tên nơi này là khu không người, mà cứ không ngừng xuất hiện biểu tượng của làng mạc, xem chừng là nơi xảy ra chuyện đối kháng trong nhiệm vụ.”

Mặc dù chưa từng đến khu vực làng mạc đó, nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng đã mặc định cho nó là vị trí nguy hiểm nhất, rằng nếu muốn bình yên ra khỏi nơi đó thì tuyệt đối không hề dễ dàng.

Hạ Thiên Kỳ vẽ một đường hình rắn trên bản đồ, xâu chuỗi toàn bộ các nơi có phần thưởng lúc này, hai đường thẳng ở giữa dài nhất, nếu di chuyển theo con đường hình rắn này, thì chuyến đi phải kéo dài ít nhất hơn gấp ba lần, hay thậm chí là gấp bốn lần so với con đường trực tiếp đi về phía trước thẳng tiến đến điểm kết thúc. 

"Không được rồi, dây dưa trong nhiệm vụ càng lâu thì càng nguy hiểm, không bằng thế này đi, đành phải dựa vào suy đoán bài bản thôi."