Ác Linh Quốc Gia

Quyển 13 - Chương 21: Cô gái




Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ cắn răng quan sát, lát sau lại thấy mấy vết lấm chấm màu xanh sẫm kia bắt đầu giãn ra như lỗ chân lông đang thư giãn vậy, mà theo cái tốc độ thư giãn này, đồng thời Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy đau đớn đến mức muốn chết đi.

Chuyện này chắc chắn là do mấy vết xanh sẫm đang nở rộng che kín toàn thân hắn, nhớ lại toàn bộ thì màu sắc của mấy vết này rất giống với màu sắc trong nước ở đầm nước đọng kia.

Hạ Thiên Kỳ thử đưa tay gảy gảy loại trừ đi những vết này, nhưng mà vết lấm chấm giống như là xuất hiện ra từ dưới da thịt, chạm vào thì thấy rất chắc, hơn nữa còn có cảm giác bên trong như có thứ gì đang chuyển động.

"Phụ thân!"

Đột nhiên hắn nhớ lại lúc thực hiện một nhiệm vụ bình thường trước kia, lúc ấy hắn cũng không biết vì sao lại có một mớ tóc chui vào trong cuống họng và mắt của mình, Hạ Thiên Kỳ giật mình hiểu ra chuyện gì đó, cho nên gảy mạnh thử phá đi mấy vết lấm chấm kia.

Trên thực tế, những gì diễn ra cũng giống hệt suy nghĩ của hắn, sau khi mấy vết lấm chấm kia bị phá vỡ thì một cái lỗ chân lông đen mảnh khảnh hiện ra, đám lông đen bên này với bên kia tập trung lại một chỗ, đồng thời trở nên càng lúc càng thô ráp hơn, da thịt xung quanh thì bị xé ra thành từng vết nứt nẻ đáng sợ.

Hạ Thiên Kỳ thử dùng quỷ khí tiêu hủy chúng, nhưng hắn phát hiện, những vết lấm chấm này hoàn toàn miễn nhiễm với quỷ khí của hắn, có thể nguyên nhân là do chúng sinh ra và lớn lên trong cơ thể của hắn, cho nên đã sớm thích ứng với quỷ khí.

Cả đám lấm chấm này không những không bị phá đi, trái lại còn càng lúc càng lớn, trên người Hạ Thiên Kỳ xuất hiện một đám bọc mũ tròn lớn chừng bằng ngón tay cái, hơn nữa tốc độ phát triển của những bọc mủ này có thể dùng mắt thường để quan sát.

Theo sự mở rộng của những mụn mủ, vết thương trên người Hạ Thiên Kỳ cũng theo đó mà càng lúc càng nhiều hơn, giống như muốn xé rách thân thể Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ cố nén cảm giác đau đớn trong thân thể, thử nghĩ cách hủy hết đám mụn mủ này, nhưng cách hủy đơn giản nhất là chỉ nó thể nhổ chúng đi.

Nhưng nếu chỉ sinh trưởng bên ngoài thì có thể bị nhổ bỏ, còn muốn diệt trừ chúng từ trong da thịt mình thì hoàn toàn không có cách, trừ phi cắt cả miếng thịt đi.

"Quả nhiên, lệ quỷ không phải thứ dễ đối phó."

Hạ Thiên Kỳ nghiến răng nện mạnh một đấm xuống mặt đất, sau đó dường như hắn đã hạ quyết tâm, tay rút một thanh đoản kiếm trong túi đồ.

Thanh đoản kiếm này là của Vương Phúc, hắn cảm thấy sau này sẽ rất có ích, nên mới không ném đi, mà cho đến hiện tại thì hắn thấy cũng thật sự cần đến.

Hạ Thiên Kỳ cầm quần áo xé ra một mảnh nhét vào trong miệng, sau đó hắn hành động như tự mình hại mình, dứt khoát dùng thanh đoản kiếm đâm mạnh xuống đám mụn mủ đang sinh trưởng trên thân thể mình.

Vì để có thể móc ra đám mụn mủ này với tốc độ nhanh nhất, Hạ Thiên Kỳ không quỷ hóa mà vẫn duy trì trạng thái bình thường khi móc từng khối tròn trên người.

Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng trắng bệch, động tác của hắn cũng ngày càng cứng nhắc, mỗi lần móc ra một cái mụn mủ, hắn đều dùng quỷ khí tiêu trừ toàn bộ những gì còn sót lại.

Hạ Thiên Kỳ vừa làm vừa sợ mình có thể chết do mất máu quá nhiều, cho nên trong suốt quá trình hắn không dừng lại nghỉ ngơi, hoàn toàn dựa vào nghị lực và quyết tâm sinh tồn lúc này để chống đỡ mình.

Đến khi hắn cắt khối mụn mủ cuối cùng xuống, da thịt toàn thân hắn từ trên xuống dưới gần như không còn chỗ nào hoàn chỉnh, có lẽ dùng máu thịt để hình dung mơ hồ cũng không quá mức đi.

Hạ Thiên Kỳ yếu ớt gần như chết đi, cũng may mà hắn còn có thứ để nương nhờ, lúc này hắn khó khăn lấy ra bình nước thuốc trị thương kia, uống một hơi cạn đi để chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Tiếp theo đó, ánh mắt hắn vốn đang yếu ớt đột nhiên khôi phục lại vài phần thần thái, những vết thương trên người cũng dần hồi phục lại, không mất đến thời gian ba giây, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy mình giống như không có chuyện gì xảy ra trước đó.

"Thật quá thần kỳ!"

Nhìn thấy da thịt mình hoàn hảo không chút hao tổn nào, trên da chỉ sợ là ngay cả một vết sẹo cũng không có, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được mà lại một lần nữa kinh ngạc với sự thần bí và sự hùng mạnh của Minh Phủ.

Đương nhiên, cũng có nhiều loại may mắn thần kỳ như thế này, may mắn là hiện tại hắn còn giữ được cái mạng, nhưng đáng tiếc là hai bình thuốc nước kia, hắn vốn định để lại đến sau này sẽ dùng đến, nhưng lại không nghĩ rằng mình gặp chuyện phải dùng hết.

Tình trạng thương tích trên người đã hoàn toàn được giải quyết, thể lực của Hạ Thiên Kỳ cũng vậy, hắn nhìn thoáng qua hang động ngầm cách đó không xa, trong người đột nhiên khó chịu mà ói ra một miệng đờm đặc ngay đối diện cửa động.

Không thể nghi ngờ, cái hang động quỷ tha ma bắt kia đã cho hắn ăn không ít thiệt thòi, hơn nữa hắn còn chưa đạt được chút thu hoạch gì trong đó.

Sở dĩ phải bỏ chạy khỏi nơi đó ra ngoài, thứ nhất là do cảm thấy 5 điểm vinh dự kia có thể đã bị người khác đoạt đi, thứ hai là cảm thấy trong hang động ấy thật sự quá mức nguy hiểm, nếu như hắn còn tiếp tục ở lại nơi đó lâu hơn nữa, thì sợ là rất khó bảo toàn cái mạng nhỏ của mình.

Nghĩ đến 5 điểm vinh dự kia, Hạ Thiên Kỳ lại vô thức mà nhìn thoáng qua đồng hồ vinh dự, tiếp theo đó hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện, mình đã nhận được một thông tin báo đã thu được phần thưởng.

"Mình... Mình thu được 5 điểm vinh dự kia sao?"

Hạnh phúc ập đến thật sự quá mức bất ngờ, Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng 5 điểm vinh dự kia đã bị người khác lấy đi mất, kết quả trời xui đất khiến vậy mà lại bị mình thu được.

Có lẽ nữ quỷ giấu mình trong đầm nước đọng kia chính là then chốt để thu phần thưởng, chỉ cần tấn công nó và chạy trốn thành công, vậy là đã quá đủ để thu được phần thưởng.

"Lúc này thật đúng là vận mệnh chuyển động rồi, xem ra phong thủy lần lượt chuyển giao, cuối cùng thì cũng chuyển đến chỗ mình một lần."

Nhìn thấy 5 điểm vinh dự kia bị mình thu được, cái sự buồn bực trước đó của Hạ Thiên Kỳ cũng tiêu tán đi, hắn kích động hoa chân múa tay. Lại nói tiếp thì hắn thực hiện nhiệm vụ lâu như vậy, những chuyện không may thật sự đã trải qua không ít, nói đến chuyện may mắn này thật đúng là lần đầu tiên.

"8 điểm vinh dự nằm trong tay, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành được một nửa, kế tiếp, nếu như có thể có đủ thuận lợi thì mình cứ chạy thẳng đến nơi là được."

Thông qua thu hoạch được 3 điểm vinh dự kia, và việc nhận được phần thưởng 5 điểm vinh dự, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cực hạn của mình là 5 điểm vinh dự này, vì kiểu phân chia phần thưởng ra 3, 5, 8 này, dễ nhận thấy đây chính là căn cứ phân chia độ khó.

Hắn thu được 3 điểm vinh dự lại đã có chút mệt mỏi rã rời, còn có thể thu được 5 điêm vinh dự này càng chuyển động vận mệnh, cho nên hắn đã có thể tự mình biết mình không lo lắng 8 điểm vinh dự còn lại và cái phần thưởng cho điểm cấp ưu tú kia nữa.

Hắn vừa quan sát bản đồ của Khu không người, vừa lập lại kế hoạch lộ trình kế tiếp một chút, không quanh quẩn trên con đường xa như trước nữa, mà chỉ đơn giản đi theo một đường thẳng, có lẽ cần phải tốn quãng thời gian khoảng hai ngày là có thể đến được điểm cuối cùng trên bản đồ.

"Tiếp tục lên đường thôi."

Cầm một chai nước trên tay, Hạ Thiên Kỳ sốc lại túi đồ lên lưng, dự định là sẽ xuất phát vượt qua khỏi khu vực khe núi trước mắt này.

Nhưng mà hắn chỉ vừa mới đi được vài bước, lại nghe được phía sau lưng vọng đến một chuỗi âm thanh, hắn nhanh chóng xoay người lại, một bên lui về phía sau rất nhanh, một bên ánh mắt nhíu chặt lại nhìn chằm chằm vào cái hang ngầm kia.

Không bao lâu, hắn nhìn thấy cái đầu của cô gái xuất hiện ở miệng lối rẽ kia nhảy ra khỏi hang ngầm với vẻ mặt u ám.

Hạ Thiên Kỳ thấy cái đầu của cô gái kia, dường như cô gái kia cũng thấy được Hạ Thiên Kỳ, sau đó lại nghe cô khó chịu nói:

"Thằng khốn đằng kia ngươi đừng hòng đi! Mau nói ta nghe! Có phải phần thưởng bị ngươi cầm đi mất hay không?!"

Cô gái này nhìn qua thì rất dịu dàng ít nói, nhưng khi lên tiếng thì lời nói cũng rất ngang tàng, xem chừng đã cho rằng Hạ Thiên Kỳ là người đã thu được 5 điểm vinh dự kia.

Hạ Thiên Kỳ bắt đầu mơ hồ nhớ lại, có vẻ như hắn đã từng gặp qua cô gái này trong thời gian tham gia cuộc họp hằng năm, là người của đệ nhất Minh Phủ.

Mà với đệ nhất Minh Phủ, thì hắn luôn luôn chưa từng có đến một chút thiện cảm.