Ác Linh Quốc Gia

Quyển 10 - Chương 29: Lật bài ngửa




Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu mang tính chất tượng trưng, sau đó mở miệng nói:

"Chúng ta đi vào thôi."

Cánh cửa sắt to lớn loang lổ vết ghỉ sét bị Hạ Thiên Kỳ tung một cước đá văng, một mảnh tro bụi tung lên mù mịt trong đêm đen kịt, mọi người theo bản năng đưa tay lên che miệng và mũi lại rồi bước nhanh đi vào bên trong nhà xưởng.

Diện tích bên trong khu nhà xưởng sản xuất đồ dùng thủy tinh này rất lớn, chiếm một khoảng đất ít nhất cũng mười nghìn mét vuông, ở đường luồng nằm hai bên cánh cổng chính xiêu vẹo và ba vị trí đối diện trước cánh cổng chính, mỗi bên đều đặt một phân xưởng.

Mà số khu vực trống nằm phái sau phân xưởng này được xây lên một tòa nhà thấp chỉ cao khoảng ba tầng, tòa nhà thấp này nhìn qua có cảm giác như lung lay sắp đổ đến nơi, những ô cửa sổ trống rỗng phía trên nhìn trong đêm đen vô cùng quỷ dị, bên trong giống như có một ánh mắt tràn đầy ác ý, ném ánh mắt lạnh lùng từ trên cao xuống nhìn chăm chăm vào bọn họ.

Sau khi xem xét sơ lượt qua một lần tình hình thực tế bên trong khu nhà xưởng bỏ hoang này, Hạ Thiên Kỳ lại nói ra suy đoán của mình:

"Những nơi có thể giấu người trong khu nhà xưởng này rất hạn chế, cũng chỉ có ba phân xưởng, cùng với bên trong tòa nhà thấp kia thôi, cho nên con âm thai kia chắc chắn đang ở trong đó."

"Nơi này lớn như vậy, nếu như chúng ta lục soát từng gian từng gian một, thì cho dù có lục soát đến tận trời sáng cũng sợ là sẽ không có thu hoạch được gì cả."

"Mẫn Mẫn nói rất có lý, chúng ta trì hoãn thời gian càng lâu, con quỷ kia sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn."

Với sự lo lắng này của Lưu Ngôn Mẫn, Triệu Tĩnh Thù cũng có quan điểm giống hệt như vậy.

Hạ Thiên Kỳ thấy mọi người có ý định muốn chia nhau ra để tìm kiếm, hắn không khỏi có phần lúng túng, do dự suy nghĩ một chút nói:

"Nếu như chia nhau ra tìm kiếm, tất nhiên là có thể giảm thiểu số thời gian tìm kiếm con quỷ này xuống đến mức thấp nhất, nhưng cũng đồng nghĩa với việc khả năng chúng ta đối diện với việc tập kích bất ngờ của con quỷ cũng tăng lên rất nhiều. Nếu như con âm thai kia vốn đang bày kế hoạch tập kích chúng ta, chúng ta chẳng phải đang đi theo con đường nó đã vạch ra sẵn rồi hay sao."

"Tôi nói cho anh điều này, Đông Thiên Kỵ, lo lắng của anh là hoàn toàn dư thừa. Nếu như con quỷ kia thật sự mạnh mẽ đến như vậy, có thể tùy tiện mặc sức giết chết chúng ta bất cứ lúc nào, cậu cho rằng nó còn có thể rụt cổ lại không dám xuất hiện ra hay sao?

Được rồi đấy, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta cùng chia nhau ta hành động."

Căn bản còn không đợi cho Hạ Thiên Kỳ mở miệng ra nói cho hết, Lưu Ngôn Mẫn lại bắt đầu dựa vào ý kiến riêng của anh để phân nhóm ra, phân Hạ Thiên Kỳ và Lý Thu Bình ra thành một nhóm đơn lẻ đi chung với nhau.

Hạ Thiên Kỳ có vẻ như không biết nói gì thêm với cái quyết định phân chia nhóm này của Lưu Ngôn Mẫn, không biết là những người khác cảm thấy như thế nào về việc phân nhóm này có tương đối hợp lý hay không. Lý Thu Bình cũng không nói gì, nhưng mà lại lộ ra một vẻ mặt đặc biệt bất an.

"Cứ như vậy đi, hai người chúng ta phụ trách tìm kiếm ở hai phân xưởng phía bên này, các người phụ trách tìm kiếm ở ba phân xưởng phía bên kia, còn có tòa nhà thấp kia nữa."

Về đề nghị này của Hạ Thiên Kỳ, ba người Lãnh Nguyệt cũng không có ý kiến gì, sau đó từng nhóm hai người tự mình tách ra đi đến khu vực mình phụ trách bắt đầu tìm kiếm.

"Hạ tiên sinh, nếu như nói một cách không chính xác. Thì chỉ có hai người chúng ta... Liệu có thể được không?"

Lý Thu Bình ôm hai cánh tay tràn ngập lo lắng bất ổn nói trong lúc đi theo Hạ Thiên Kỳ đi về phía một phân xưởng gần với bọn họ nhất lúc này.

"Nghe những lời này của ông đây là không tin tưởng vào thực lực của tôi?"

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên dừng bước chân, sắc mặt nhìn đối diện Lý Thu Bình có vẻ rất khó coi.

Thấy thế, Lý Thu Bình cuống quít lắc đầu giải thích nói:

"Không không không, Hạ tiên sinh, tôi không phải là có ý này, thật ra tôi..."

"Được rồi, nói thật cho ông biết, chỉ cần là sức mạnh của con quỷ kia không lên đến mức như lệ quỷ, thì nhất định sẽ không thành vấn đề gì đối với tôi."

Trong lúc nói chuyện thì Hạ Thiên Kỳ vẫn vỗ vỗ bả vai Lý Thu Bình trấn an, ý bảo Lý Thu Bình cứ yên tâm trong lòng không cần nghĩ nhiều.

"Nhưng cũng có một phần vạn khả năng con quỷ kia mạnh mẽ tương đương với lệ quỷ, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao có một phần vạn nhiều như vậy, nếu như thật sự là không may mắn đến mức gặp phải lệ quỷ, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể chạy trốn thôi. Được rồi, đừng nhiều lời như vậy nữa, cứ suy nghĩ lạc quan lên một chút, đừng lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình như sắp chết đến nơi rồi vậy."

Hạ Thiên Kỳ không kiên nhẫn ngắt ngang lời nói của Lý Thu Bình, bản thân rất gai mắt với những phát ngôn vừa rồi của Lý Thu Bình.

Thấy Hạ Thiên Kỳ có phần như sắp nổi nóng đến nơi, Lý Thu Bình cũng không dám nhiều lời thêm nữa, buộc lòng phải ngoan ngoãn đi theo Hạ Thiên Kỳ đi đến một phân xưởng cách đó không xa.

Gió bên ngoài rất lớn, bụi bặm rác rưởi bên trong nhà xưởng bay lên tung tóe theo sức gió phát ra âm thanh "rầm rầm", bản thân Hạ Thiên Kỳ không có cảm giác gì đặc biệt với loại âm thanh này, không giống như Lý Thu Bình bị dọa đến mức run lên cầm cập, chỉ thiếu một chút nữa thôi đã nhảy đến cạnh người Hạ Thiên Kỳ.

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ bọn họ đi đến trước cửa phân xưởng, cả hai cũng phát hiện bọn người Lãnh Nguyệt đã rời đi không thấy bóng dáng đâu nữa, thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cũng không do dự thúc dục Lý Thu Bình một câu:

"Ông xem nhìn bọn họ xem, vị trí cách khá xa so với chúng ta đều cũng đi tới rồi, trước mắt ông cố gắng nhanh chân lên một chút cho tôi."

Trong lúc đang nói chuyện, Hạ Thiên Kỳ lại đảo ảnh mắt của mình về phía cửa chính của phân xưởng trước mặt. Đầu tiên hắn đưa tay lên thử đẩy đẩy một chút, chỉ có điều cánh cửa chính của phân xưởng cũng chỉ hơi lắc lư một chút, không hề có dấu hiệu bị hắn đẩy ra, không biết có phải là do bên trong đã bị ghỉ sét rồi hay không.

"Bị ghỉ sét sao?"

Lý Thu Bình thấy Hạ Thiên Kỳ chưa đẩy ra, lại sợ hãi nhìn đông nhìn tây nói.

"Nếu như đã bị ghỉ sét ở bên trong, vậy thì ở bên trong đó hẳn là không có người nào, chúng ta đi thôi."

"Làm sao ông biết chính xác là bên trong không có ai?"

Hạ Thiên Kỳ xoay đầu nhòn về phía sau, đưa mắt nhìn Lý Thu Bình có phần hoài nghi.

"Tôi nói rằng nếu như là cánh cửa bị ghỉ sét từ phía bên trong, vậy thì rõ ràng đã chứng tỏ rằng đã một thời gian dài không có một ai đi vào, cho nên tôi mới có thể cảm thấy không có ai bên trong."

Hạ Thiên Kỳ không để ý đến ông ta, lúc này vừa mới dùng thêm một chút sức lực lên tay mình, lại nghe thấy một thứ tiếng động của kim loại bị ma sát cực kỳ chói tai vang lên, nhìn lại cánh cổng chính phân xưởng đã bị Hạ Thiên Kỳ đẩy ra một khoảng hở khá lớn.

Một tay Hạ Thiên Kỳ đưa lên che miệng mũi, một tay đưa lên quạt cho đám tro bụi tản ra, đôi đồng tử nhìn vào phía bên trong phân xưởng dần dần hiện ra một chút màu máu đỏ tươi.

Mặc dù không phát hiện ra bất cứ cái gì khác thường, cũng không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào cho thấy bên trong có người, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ vẫn thúc dục Lý Thu Bình bước trước một bước đi vào bên trong.

"Hạ, Hạ tiên sinh, nơi này thật sự là quá tối."

Lý Thu Bình nói xong rồi lấy điện thoại di động ra từ bên trong túi áo để chiếu sáng, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ ngăn cản:

"Không cần phải cầm điện thoại, tôi có thể nhìn thấy, ông chỉ cần theo sát tôi là được rồi. Không cần phải lấy ánh sáng gì để soi, cho dù là có phải lôi cả con quỷ vật kia ra ngoài."

"A, tôi hiểu rồi."

Nghe thấy lời nói của Hạ Thiên Kỳ, Lý Thu Bình rút bàn tay vừa mới đút vào trong miệng túi áo ra ngoài, ngoan ngoãn đi theo Hạ Thiên Kỳ đi về phía trước.

Đi qua một cái bàn chế tác dài đầy mảnh thủy tinh vỡ vương vãi, Hạ Thiên Kỳ dẫn theo Lý Thu Bình đi rất nhanh về phía cuối phân xưởng.

"Xem ra những người đó không bị nhốt ở đây, không thu hoạch được gì cả."

Kết luận xong một câu nói hơi có phần phức tạp, Hạ Thiên Kỳ lại tựa người trên tường, cũng không quan tâm đến bụi bặm trong phân xưởng này, rút ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, sau đó châm lên rồi không vội vàng mà hút một hơi thuốc dài.

"Chúng ta không đi ra ngoài sao?"

"Một lát nữa rồi nói sau, tạm thời cứ ở đây nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng mà... Thời gian..."

"Ông muốn hút một điếu không, tôi sẽ cho ông một điếu. Lão Lý."

"Tôi không... Anh vừa mới nói cái gì?"

"Tôi nói lão Lý đồng chí ông có muốn hút một điều hay không, có vấn đề gì hay sao?"

"Không, không thành vấn đề." Lý Thu Bình liên tục lắc đầu nói.

"Thật không, tôi thấy ông rất nhạy cảm đối với tên gọi lão Lý này đấy, hay là hai chữ "lão Lý" này còn có ý tứ nào khác nữa?"