Ác Linh Quốc Gia

Quyển 10 - Chương 10: Hội Nghị Quản Lý




Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ nghe đến chỗ này mới xem như đã hiểu được rõ ràng, làm cho mất cả nửa ngày, ra là gã quản lý giống như con khỉ kia lúc ấy đã sắp xếp không ít người để đối phó với Lãnh Nguyệt, chỉ bất quá những tên đó cũng chưa từng nghe lệnh lão ta, đành phải đưa mấy tên nhóc tóc tai lẫn lộn này đẩy ra làm.

Vốn ban đầu Hạ Thiên Kỳ còn nghĩ rằng mấy tên nhóc tóc tai lẫn lộn này cũng chỉ là giả vờ uy hiếp đơn thuần, không nghĩ đến bên trong vẫn còn ẩn giấu sự việc khác nữa.

"Máy tên nhóc con tóc tai hỗn tạp như bọn bây lần sau bắt chước sao cho thông minh một chút, nhớ kỹ là ngã một lần thì nên khôn hơn một chút, nhanh chóng lăn đi ngay cho tao!"

Nhìn thấy hai gã thanh niên kia cố sức dìu ba gã bị đánh ngất xỉu kia nâng lên rồi chậm rãi rời đi, Hạ Thiên Kỳ lại nháy mắt ra dấu cho Triệu Tĩnh Thù, Triệu Tĩnh Thù hiểu ý bước đi ở phía trước, duy trì một khoảng cách nhất định với hắn và Lãnh Nguyệt.

Về phần Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thì gần như là sóng vai nhau hướng về phía trước đi tới, do dự một chút, Hạ Thiên Kỳ mới mở miệng hỏi:

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh làm sao có thể bị gã quản lý bộ dạng giống con khỉ kia cho người theo dõi chứ, có thể đừng bình tĩnh như thế này được không?"

"Anh muốn tôi nói cho anh biết điều gì đây?"

Lãnh Nguyệt dừng chân lại một chút, đưa mắt qua nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi.

"Tất nhiên là phải nói... Cuối cùng là anh có đùa giỡn quản lý nào là phụ nữ hay không vậy?"

"Tôi chỉ là cảm thấy được rằng cô ta rất giống với một người."

"Rất giống một người? Lúc này anh không phải đang nói lảm nhảm đấy chứ, không giống người chẳng lẽ bộ dạng giống con chó?" Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn gần như hỗn loạn.

"Rất giống với một người bạn thân của tôi. Sư phụ của cô ấy và sư phụ của tôi là bạn bè rất tốt với nhau."

"Trước đây anh đã từng nói chuyện qua với cô ấy rồi?"

"Quá khứ của tôi, chỉ vì bị người phụ nữ kia ngăn cản, sau đó thì tôi cứ như vậy mà bước đi. Chỉ vậy thôi, không có gì để nói."

Lãnh Nguyệt nói xong, Hạ Thiên Kỳ sửng sốt một chốc, chỉ có điều rất nhanh sau đó hắn lại tức nghĩ đến toàn bộ quả trình xảy ra sự việc lần này.

Có lẽ là khi đang trong cuộc họp hàng năm, thuận tiện Lãnh Nguyệt đã gặp được một nữ quản lý nào đó của đệ nhất Minh Phủ mà anh ta cảm thấy rất giống với bạn của anh ta, sau khi đợi đến thời gian họp hàng năm kết thúc, anh ta lập tức đi trước nhằm xác định lại, kết quả chỉ vừa đi được một nửa lại bị một nữ quản lý khác ngăn cản, có lẽ là cảm thấy con người Lảnh Nguyệt dáng dấp tương đối đẹp trai, cho nên muốn làm quen một chút.

Nhưng không khéo chính là một cảnh như thế này lại bị gã quản lý có bộ dạng giống con khỉ kia nhìn thấy được, gã quản lý Hầu Tử kia hẳn là đã thầm thích nữ quản lý kia. Cho nên lại cảm thấy rằng giữa Lãnh Nguyệt và nữ quản lý kia có chuyện gì đó xảy ra, bởi vì trong chốc lát nữa bọn họ sẽ phải tham gia vào hội nghị quản lý không có cách nào thoát khỏi được, lạp để cho những người khác hay dở trò xấu đi giáo huấn lại Lãnh Nguyệt.

Kết quả tất cả mọi người không một ai nghe theo sai khiến của lão ta, chỉ có mấy tên nhóc con tóc tai hỗn tạp trải nghiệm chưa đủ sâu sắc kia, rất thích chơi trội nên nghĩ muốn lôi Lãnh Nguyệt ngăn lại bao vây đánh người một trận.

Hiểu rõ ràng từng chút một trong chuyện này, Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên có chút cảm giác không biết phải nói gì, chỉ có điều khi nghĩ đến dáng dấp nham hiểm của gả quán lý Hầu Tử kia, hắn vẫn không nhịn được mà nhìn qua Lãnh Nguyệt nhắc nhở nói:

"Hiện tại đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ cũng đã xuất hiện, chuyện liên quan đến công ty tuyệt đối không hề đơn giản giống những gì chúng ta nhìn thấy như vậy. Người kia nói không sai, địa phương nào có người thì còn có kẻ giang hồ, bất kế ở nơi nào đi nữa, cũng không thiếu tiểu nhân bỉ ổi chuyên đùa giỡn lừa gạt mấy chuyện xấu xa.

Anh cảm thấy mấy tên nhóc con tóc tai lẫn lộn kia chẳng qua chỉ là mấy đứa con nít, nhưng mà bọn chúng lại cảm thấy anh chính là con mồi của bọn chúng, muốn lôi anh ra giết chết. Lương thiện là tốt, nhưng phải phân biệt rõ ràng với từng người, lương thiện với người đối đầu chính là tàn nhẫn với bản thân mình, đồng thời cũng là tàn nhẫn với người bên cạnh mình.

Chỉ có lương thiện với người một nhà thì chúng ta mới có thể càng thêm đoàn kết hơn, sẽ càng đồng tâm hiệp lực hơn.

Nếu không thì cái lương thiện của anh chính là chỗ sơ hở trong mắt kẻ địch, là ngu xuẩn trong lúc hợp tác với đồng bạn."

Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ lấy ra từ trong túi áo một điếu thuốc lá, châm lên rồi sau đó bắt đầu nghiêm túc nói:

"Lãnh thần, chúng ta là bạn bè đúng không, cho nên không nói những lời vô dụng này nữa, tôi chỉ hy vọng khi đang có người cầm dao muốn giết anh, thì anh có thể phản kháng giết chết hắn ta, mà không phải là buông tha cho hắn.

Bởi vì hắn ta đã động sát tâm với anh, nếu như anh không có sức mạnh chống lại cũng đã chết rồi."

Hạ Thiên Kỳ nói xong lại không hề nói thêm bất cứ điều gì khác. Chỉ vỗ vỗ lên bả vai của Lãnh Nguyệt, sau đó bước nhanh lên đuổi theo Triệu Tĩnh Thù đang đi ở phía trước.

Về phần Lãnh Nguyệt thì mở miệng ra như muốn nói điều gì đó, biểu tình trên mặt hiện ra có phần phức tạp.

"Anh với Lãnh Nguyệt đã nói cái gì, khiến cho bầu không khí nghiêm trọng như vậy."

Thấy biểu cảm của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt ở phía đằng sau không biết làm sao mà trở nên khó coi như vậy, Triệu Tĩnh Thù không khỏi hỏi han quan tâm.

"Chuyện vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy, mấy tên nhóc con tóc tai lẫn lộn kia đều muốn ra tay bao vây đánh anh ta, vậy mà anh ta thờ ơ không chút phản ứng lại đám người đó, còn cảm thấy rằng đối phương chỉ là mấy đứa trẻ con nữa chứ.

Lúc này nếu như đối mặt với mấy người có lý do hay bổn phận phải giết chết anh ta, nói không chính xác thì anh ta sẽ hy sinh bản thân để cho người khác đạt được mục đích."

Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ thì lại càng vì Lãnh Nguyệt mà lo lắng, chính là cái cảm giác giống như hận không thể đánh một trận đến khi anh ta hiểu được rõ ràng.

Triệu Tĩnh Thù nhìn bộ dạng cấp bách này của Hạ Thiên Kỳ, cũng cố tình trêu chọc hắn:

"Cái gì mà hoàng thượng cõn không vội mà thái giám đã cấp bách rồi? Anh thật là, Lãnh Nguyệt lại không ngốc, vả lại cũng đều là người trưởng thành hết rồi mà còn có chuyện gì nhìn không rõ nữa, tôi thấy trái lại là anh đã đánh giá thấp người ta."

"Trái lại tôi cẫn hy vọng như thế này này, một khi tôi đã thực sự xem anh ta là bạn bè rồi thì cũng sợ anh ta bị tổn thương, Dù sao đi nữa thì người và quỷ không hề giống nhau, trên mặt quỷ thì đã viết sẵn câu muốn giết ngươi, nhưng mà người thì không như vậy."

"Vậy còn tôi đây có phải là bạn bè của anh hay không?"

"Cô tất nhiên là bạn bè của tôi chứ gì nữa, cậu và Lãnh Nguyệt còn có Mẫn Mẫn gom lại toàn bộ đều là bạn bè của tôi."

"Có thật không?" Triệu Tĩnh Thù nghe xong có vẻ rất vui vẻ.

"Đương nhiên là thật rồi, Hạ Thiên Kỳ tôi đây chính là chưa bao giờ nói dối."

"..."

***

Ngay khi các nhân viên đều quay trở về bên trong khối kiến trúc khổng lồ kia, thì bên trong một hội trường cỡ nhỏ nào đó ở trên tầng hai, các quản lý cùng với quản lý cấp cao vẫn đang tranh cãi kịch liệt.

"Phương Thủ Tín anh đừng khinh người quá đáng."

Ngô Địch giận dữ vỗ mạnh xuống mặt bàn, trong đôi mắt đã hằn lên một vài tia máu đỏ.

"Ngô lão đệ hạ nhiệt chút đi, đừng có tức giận lên như vậy được hay không, hơn nữa, chú em chỉ là một tên quản lý nho nhỏ thì có cái tư cách gì để nói chuyện với tôi!"

Người nói chuyện là một kẻ lớn tuổi có vóc người nhỏ thó với bộ dáng khoảng hơn năm mươi tuổi, đôi mắt có hơi hơi híp lại, dưới cằm có một túm râu rất dài.

"Các người cũng tự kiềm chế lại mình một chút đi, chẳng lẽ còn muốn ra tay đánh nhau ở trong chỗ này nữa hay sao?"

Thấy Ngô Địch và Phương Thủ Tín chỉ kém chút nữa thôi là sẽ động tay động chân đánh nhau đến nơi, mấy gã quản lý ngồi ở đối diện có phần lười biếng chứng kiến nhạo báng nói.

"Ngô Địch, ngồi xuống đi!"

Lương Nhược Vân lúc này nhìn qua Ngô Địch đang muốn quỷ hóa đến nơi liếc mắt một cái, Ngô Địch nghe được thanh âm của Lương Nhược Vân thì bình tâm suy nghĩ một chút rồi màu đỏ như máu trong ánh mắt dần dần rút đi, sau đó ngồi xuống vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy Lương Nhược Vân đứng lên khỏi ghế ngồi, vốn là bọn người Từ Thiên Hoa đều cúi đầu xuống không nói gì, lúc này đều ngẩng đầu lên giống như là đã tìm thấy được niềm hy vọng nào đó.

"Bất kể là đệ nhất Minh Phủ, đệ nhị Minh Phủ hay là đệ tam Minh Phủ, thật ra cũng thuộc về Minh Phủ.

Kẻ địch mà chúng ta đang nói đến ở đây chính là quỷ vật, chính là ma quỷ đang bao phủ ở phía trên mà chúng ta không thể nào biết được, chung ta không cẩn phải vì tranh đoạt tài nguyên mà đấu đá đến mức một mất một con với nhau.

Quỷ vật đến trái đất đang càng ngày càng nhiều hơn, sức mạnh của thầy trừ quỷ của chúng ta bên này chênh lệch quá nhiều, số người ít ỏi. Các người bây giờ còn muốn đem khu vực lớn hơn nữa phân chia ra cho chúng tôi, hơn nữa còn muốn tiếp tục thâu tóm chúng tôi để chiếm đoạt con đường kiếm lời lấy được số điểm vinh dự nhiều hơn vượt ngoài định mức, thử hỏi, mọi người làm như vậy có công bằng hay không?

Đây là chuyện mà người một nhà nên làm hay sao?"

Lương Nhược Vân đưa mắt nhìn người đàn ông bắt chéo chân đang ngồi ở phía đối diện cô, người đàn ông này bộ dạng xấu xí vô cùng, trên mặt tràn đầy những vết sẹo lớn nhỏ không đồng đều, giờ này phút này đang bắt chéo chân ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lương Nhược Vân, khẽ đưa lưỡi ra liếm lên đôi môi thâm tím của hắn ta mà không che giấu chút nào.