Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 74: Mai rùa




Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Nhàn nhạt nhìn Tăng Vũ và Trần Sinh một cái, Hạ Thiên Kỳ chỉ hơi gật đầu, mặc dù hắn không nói gì, thế nhưng Tăng Vũ và Trần Sinh đều giống như nhận được lời khẳng định nào đó, vốn là sự tuyệt vọng phút chốc biến đi sạch sẽ, cả hai người đều giãy giụa bắt đầu lục lọi trên người mình, hiển nhiên là đang tìm nước thuốc hồi phục thương thế.

Mấy giám đốc bao gồm cả Mã Tu Tư và người của liên minh quân phản loạn, vốn đang chú ý Hạ Thiên Kỳ, vẻ mặt tức khắc biến thành màu đen, tất cả bọn họ đều bị nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện này xem như không thấy.

"Mày là ai?"

Một giám đốc mặc áo pull màu xanh da trời của liên minh quân phản loạn lúc này nhìn Hạ Thiên Kỳ lớn tiếng hô lên.

"Biết tôi là ai có ý nghĩa gì với các người sao?"

Những người của liên minh quân phản loạn này, một người Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn để lại, dù sao đám người này đều đi theo liên minh quân phản loạn, rất khó bị lôi kéo về bên hắn, dĩ nhiên, xem như có thể lôi kéo, thì về cơ bản hắn cũng không tin tưởng.

"Đừng tưởng dựa vào đánh lén giết chết được hai người, thì có thể đối phó được bọn tao!"

Tên giám đốc của liên minh quân phản loạn này hiển nhiên là trong lòng nhát cáy, thế nên lúc nói mấy lời này, ánh mắt vẫn luôn ném về phía Thạch Quỳnh bên kia.

Thạch Quỳnh vẫn là một dáng vẻ dữ tợn kia, vẫn đang nhìn Hạ Thiên Kỳ mà không có bất cứ phản ứng nào.

Nếu không tính cả Trần Sinh và Tăng Vũ có mặt ở nơi này, thì tất cả có năm tên giám đốc.

Bên cạnh ba người của liên minh quân phản loạn kia, ngoài ra còn có hai tên giám đốc quảng trường khác bao gồm cả Mã Tu Tư.

"Ha ha."

Sau khi nghe lời nói của tên giám đốc bên liên minh quân phản loạn này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cười lạnh hai tiếng, tiếp theo một lượng lớn quỷ khí xanh biếc từ trong cơ thể bốc lên cuồn cuộn, khô lâu quỷ giáp cũng nổi lên cực nhanh, tức khắc hoàn toàn bao vây toàn bộ thân thể hắn.

Khi thấy Hạ Thiên Kỳ đang ở trong nghĩa trang quỷ vương này, sức mạnh vẫn nằm ở cấp giám đốc, Mã Tu Tư nhất thời như bị sét đánh mà lui về phía sau một bước dài, kêu lên khó có thể tin được:

"Giám đốc cấp cao!"

Sau khi nghe tiếng kêu sợ hãi của Mã Tu Tư, mấy người khác liên quan phía sau đều sắc mặt đại biến, trong nháy mắt tức khắc đã đánh mất ý niệm muốn chống cự.

Kỳ thực cũng không trách bọn họ sẽ cảm thấy Hạ Thiên Kỳ là giám đốc cấp cao, vì mỗi người trước khi đi vào nơi này đều ở cấp giám đốc, nhưng sau khi đi vào nơi này đều chịu áp chế của quỷ vực, thực lực của bọn họ trên cơ sở vốn có bị giảm một đoạn. Có hạ xuống cấp quản lý cấp cao, đổi lại còn có mấy người hạ thẳng xuống cấp lệ quỷ.

Cho nên bọn họ mới có thể nhìn Hạ Thiên Kỳ là một giám đốc cấp cao.

Sau khi Hạ Thiên Kỳ thu nạp một phần lớn quỷ khí trong nghĩa trang quỷ vương này, mặc dù sức mạnh có gia tăng ở trình độ nhất định, thế nhưng khoảng cách với cấp giám đốc cấp cao vẫn còn kém một chút.

Nhưng loại chuyện có thể khiến kẻ địch kinh hãi này, hắn tự nhiên sẽ không đi giải thích làm gì.

Chính vì cái thừa dịp anh bệnh phải lấy mạng anh, mắt Hạ Thiên Kỳ lộ ra sát khí, bóng dáng lập tức biến mất tại chỗ, một cái chớp mắt tiếp theo, lại đi tới trước người một tên giám đốc của liên minh quân phản loạn trong đó.

"Tôi không cần đánh lén cũng có thể giết anh!"

Mắt thấy Hạ Thiên Kỳ trực tiếp xuất hiện trước mặt gã, gã giám đốc này nhất thời mở to hai mắt kinh hoàng, trong lúc vô ý thức sử dụng năng lực thiên phú.

Cũng đừng nói hắn không để cho đối phương thời cơ sử dụng, xem như là đối phương thật sự dùng năng lực thiên phú với hắn, thì cũng không tạo thành ảnh hưởng nào quá lớn với hắn.

Vì sao Trần Minh và Vương Vân Bằng bị hắn và Lãnh Nguyệt giết chết, một phần nguyên nhân rất lớn chính là khinh địch, chính là tự cho bọn họ quá nhiều thời cơ để phản đòn.

Trên cõi đời này chưa bao giờ có chuyện tuyệt đối, thế nên cho dù đối phó một tên lệ quỷ tiểu tốt, hắn cũng sẽ không có chút khinh địch.

Trên hai bàn tay lại lần nữa nứt ra hai đường rãnh như hai cái miệng, trong một chớp mắt tiếp theo, Hạ Thiên Kỳ đã xuyên thấu quỷ vực của đối phương, hai bàn tay hung hăng vỗ xuống trên đầu của tên giám đốc này.

"Rắc!"

Một tiếng âm vang của đầu bị đập vỡ vang lên, ngay sau đó, tức khắc tan rã không còn dư lại đến một chút.

Hung hăng tung một cước, đá thân thể còn thừa lại của tên giám đốc này bay ra xa, Hạ Thiên Kỳ tiếp tục để lại một đường tàn ảnh ngay tại chỗ, Mã Tu Tư và một tên giám đốc quảng trường khác vừa kêu lên sợ hãi vừa bỏ chạy thục mạng theo hai hướng.

Hạ Thiên Kỳ không để ý đến bọn họ, mà là xác định một gã giám đốc khác của liên minh quân phản loạn, trực tiếp ra tay giết.

Sau khi có vết xe đổ trước đó, tên giám đốc này hiển nhiên tự hiểu là phải quả quyết hơn, lại thấy thân thể gã ác quỷ hóa nhanh chóng co rút lại, tiếp theo phần lưng gã nổi lên một mảnh giáp xác như mai rùa, tản ra ánh kim loại sáng bóng.

Hạ Thiên Kỳ bên này vừa mới xuất hiện, gã giám đốc này rúc thẳng vào trong vỏ như con rùa.

"Giám đốc Thạch, giúp tôi!"

Năng lực thiên phú của gã giám đốc này, hiển nhiên là các loại khả năng phòng ngự tuyệt đối, có thể tự trang bị thêm năng lực phòng ngự tự thân.

Sau khi rúc người trốn vào, hắn còn không để tâm kêu la cho Thạch Quỳnh và đám người Mã Tu Tư giúp một tay, hợp lực đối phó Hạ Thiên Kỳ.

Bất quá Mã Tu Tư và một gã giám đốc quảng trường khác đều đã bị Hạ Thiên Kỳ dọa cho sợ vỡ mật.

Dù sao ở trong lòng của bọn họ, Hạ Thiên Kỳ có thể là một giám đốc cấp cao, sao có thể là loại người mà bọn họ hợp lực lại là có thể đối phó được.

Cho nên có thể chạy trốn được chút nào thì bọn họ cũng không chút do dự, trong chốc lát đã chạy thoát không thấy bóng dáng.

Trần Sinh và Tăng Vũ sau khi khôi phục lại như cũ, cũng không đứng xem náo nhiệt, không nói sẽ giúp đỡ Hạ Thiên Kỳ, chỉ riêng món nợ Mã Tu Tư hành hạ bọn họ trước đó kia, bọn họ cũng tuyệt đối không buông tha.

Cho nên đều tự mình dọc theo một phương hướng mà đuổi theo.

Vì vậy người duy nhất có thể giúp một tay như Thạch Quỳnh, cũng chỉ đứng trước đống đất đá lộn xộn kia, nhưng đoán chừng Thạch Quỳnh vốn dĩ cũng hoàn toàn không có hứng thú tham gia vào.

"Ai u, còn giả vờ làm một con rùa?

Anh cho là làm một con rùa thì tôi sẽ bỏ qua cho anh?"

"Giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó, thấy anh cũng là quỷ vật thể chất, chắc cũng là cấp cao của liên minh rồi, nếu như tôi đã làm ra chuyện gì sai quấy, tôi chắc chắn sẽ sửa đổi, xin anh bỏ qua cho tôi một đường sống có được không?"

Tên giám đốc của liên minh quân phản loạn này, mặc dù cứ dựa vào năng lực thiên phú thả mai rùa ra giấu mình vào trong, thế nhưng trong lòng gã vẫn không có cơ số gì, dù sao nói về sức mạnh thì đối phương rõ ràng cao hơn một cấp bậc so với gã, cho dù mai rùa của gã có sức phòng nhự kinh người, cũng không nói trước được có thể chống đỡ bao lâu.

Hạ Thiên Kỳ không có nói nhảm nhí gì đó với hắn nữa, trong tâm khẽ động, huyết sát quỷ binh đã xuất hiện trên tay của hắn.

Huyết sát quỷ binh sau khi chiếm đoạt một phần lớn huyết khí, rốt cuộc lần nữa biến thành một thanh lưỡi hái sắc bén, phía trên lấp lóe hồng quang, tản ra huyết khí cực kỳ nồng nặc.

Một cú chém kèm theo quỷ thuật rơi xuống, lại thấy cái mai rùa vốn là gồ lên tức khắc bị chém lõm xuống một phần, Hạ Thiên Kỳ giống như đang gõ trống vậy, không ngừng cầm huyết sát quỷ binh chém xuống, rất nhanh, trên mai rùa đã xuất hiện mấy chỗ vết rạn, lại hung hăng tung một cước, giẫm cho nát bấy ra.

Theo mai rùa bị phá vỡ, tiếng kêu thảm thiết của gã giám đốc kia cũng hơi ngừng lại, sau khi vết tích của mai rùa biến mất, trên mặt đất chỉ để lại một đống thịt vụn máu thịt lẫn lộn.

Có thể nói, nếu không đụng phải người cao hơn so với cấp bậc của mình, thì năng lực thiên phú của người này hầu như có thể đưa bản thân thuộc về thế bất bại.

Bởi vì năng lực thiên phú của gã có mức độ chịu đòn rất đặc biệt, đó chính là miễn mai rùa không bị phá ra, thì không có việc gì.

Nhưng nếu mai rùa bị phá ra, vậy thì ngay cả bản thân cũng theo đó đồng thời mất mạng.

Sức mạnh của Hạ Thiên Kỳ đã tiếp cận cấp giám đốc cấp cao rồi, kết quả vẫn phải hao tốn một phen khí lực mới có thể phá vỡ sức phòng ngự của cái mai rùa kia, nếu như gặp phải bên ngoài, hắn thật sự không có biện pháp nhất định nào lôi đối phương ra.