Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 64: Ba miệng mộ huyệt đá




Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Lúc ấy sau khi Hạ Thiên Kỳ xem đến loại giải thích này, cho hắn cảm giác lớn nhất, là điều này giống như nguyên anh ly thể đặc biệt thường gặp trong các tiểu thuyết tu tiên.

Quỷ chú kế thừa ý chí của quỷ vương, có một số cá thể quỷ vương có suy nghĩ, thả nó ra chẳng khác nào quỷ vương tự vứt bỏ thân thể mình vậy.

Chỉ còn dư lại một chút ý chí, vẫn lưu lại chỗ cũ trên thế gian.

Đây chính là nguyên nhân mà quỷ vương gần như giết không chết.

Thân thể có thể bị tiêu hủy, thế nhưng ý chí lại có thể còn được lưu giữ, đồng thời sau khi phát sinh quỷ chú, nếu không tiến hành phong ấn, thì sẽ lập tức nổ lên, cho dù giết không chết kẻ địch, cũng có thể khiến kẻ địch bị thương nặng ở mức độ lớn nhất.

Sư phụ của Lãnh Nguyệt năm đó chính là thời điểm bản thân gần thăng chức giám đốc cấp cao, đã đại chiến cùng một con quỷ vương hồi sinh.

Con quỷ vương kia vừa mới hồi sinh không bao lâu, thực lực càng chỉ khôi phục lại được bảy tám phần, sư phụ của Lãnh Nguyệt phải đại chiến suốt một thời gian dài, khó khăn lắm mới có thể ngăn chặn con quỷ vương kia, nhưng cuối cùng lại gặp phải lời nguyền của quỷ vương, trước khi chết mới nhờ vào chú thuật phong ấn am hiểu nhất, phong ấn khối đầu lâu kia trong thân thể Lãnh Nguyệt.

Còn như thân thể còn dư lại của con quỷ vương kia, thì toàn bộ đều tan thành tro bụi trong một trận tự phát nổ.

Một khi thả quỷ chú ra, thân thể chắc chắn sẽ tự phát nổ, mà thứ còn dư lại trong vụ tự phát nổ kia chính là quỷ vương tàn chi mà đám người có quỷ vật thể chất khao khát nhất, cũng là thứ khiến bọn họ tâm thần bất định phải lấy cho được.

Dưới tình huống bình thường, quỷ vương tàn chi đều không hoàn chỉnh, cho dù tất cả vị trí cũng không phải quá hoàn chỉnh.

Rất ít khi gặp phải một cái tay quỷ hoàn chỉnh, hoặc là một cánh tay hoàn chỉnh, cùng với một phần tứ chi gì gì đó khác.

Trừ phi là trước khi quỷ vương tự phát nổ, phong ấn lại hoàn toàn, nếu không thì dù có lấy được quỷ vương tàn chi, thì tuyệt đối chỉ là khối vụn khiếm khuyết không hoàn chỉnh, đồng thời gần như toàn bộ đều là cực nhỏ.

Khối vụn của tàn chi là nhỏ nhất, chỉ có thể đủ để nâng cao cấp bậc thể chất vốn có của bản thân, nhưng không cách nào vì dung hợp mà thu được sức mạnh càng mạnh hơn.

Dù sao thì khối vụn càng nhỏ, sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng càng nhỏ hơn, trái lại sẽ lớn hơn.

Hắn có thể thăng chức lên cấp giám đốc nhanh như vậy, đồng thời trên thực lực cũng áp đảo cả đám người Trần Sinh một cái đầu, cái này cùng việc hắn trực tiếp nuốt lấy một khối đầu lâu quỷ vương kia không thể tách biệt.

Dù sao đầu lâu của quỷ vương cũng là nơi ẩn chứa nhiều sức mạnh nhất, sau khi bị Hạ Thiên Kỳ chiếm đoạt, trong quá trình tiêu hao từ từ, thực lực của hắn cũng theo đó mà được nâng cao.

Hắn vẫn là nên sử dụng thôn linh trước, sử dụng sự mạnh mẽ của linh hồn mình, sau khi áp chế linh hồn khiếm khuyết không đầy đủ của quỷ vương, lúc này mới có thể may mắn chiếm đoạt.

Nhưng dù có như vậy, hắn vẫn suýt nữa bị sức mạnh tàn bạo của quỷ vương cắn trả giết chết.

Đủ để thấy mức độ nguy hiểm khi chiếm đoạt quỷ vương tàn chi.

Cho nên mới có rất nhiều người có quỷ vật thể chất rõ ràng rất cần dung hợp quỷ vương tàn chi, nhưng vẫn có người không dám dung hợp.

Đối với những người này mà nói, bọn họ vốn dĩ chưa từng nghĩ thông suốt về chuyện dung hợp quỷ vương tàn chi sẽ thu được cái sức mạnh gì, chỉ cần một chút thôi cũng đủ, mục đích chính là để cải thiện thể chất.

Năm ấy sở dĩ Ngô Địch có thể từ cấp lệ quỷ thăng lên cấp ác quỷ nhanh như vậy, cũng là bởi vì dung hợp một đoạn ngón tay của quỷ vương.

Cho nên sau khi cố gắng vượt qua phản ứng cắn trả, thực lực tăng mạnh, rất nhanh đã chọc thủng mức đình trệ to lớn của cấp lệ quỷ.

Mà loại như Trần Sinh này, trước đó chưa từng có duyên thu được quỷ vương tàn chi là một chuyện, cho dù khi ấy gã tìm được quỷ vương tàn chi, vốn dĩ không có chút can đảm dung hợp.

Cho dù hiện tại gã đã đến cấp giám đốc, nhưng với chuyện dung hợp, trong lòng cũng đặc biệt lo lắng như trước.

Nhưng dưới tình hình chung, chỉ cần không phải phần tàn chi quá lớn, người ở cấp giám đốc dung hợp được cũng sẽ không có nguy cơ quá lớn.

Trừ phi là loại quỷ vương ở mức cao nhất kia, nếu như không phải quỷ vương tàn chi thông thường, trên thực lực cũng không khác nào giám đốc cấp cao của nhân loại, cho nên xác xuất thành công vẫn rất cao.

Tồn tại của quỷ chú đã gián tiếp chứng minh, trong quỷ vực này tất nhiên có quỷ vương tàn chi, từ đó cũng chứng minh nơi này có quỷ vương tự phát nổ.

Mà người có cùng cấp bậc với nó, cho dù có đi dung hợp một khối vụn còn sót lại kia, cũng rất khó đưa tới hiệu quả gì, cho nên dưới phần lớn tình huống đều có thể không quan tâm tới nó.

Đây cũng là nguyên nhân mà tàn chi quỷ vương khi ở đệ nhị vực, cùng một số tình huống trong thực tế nhìn mãi thành quen.

Bằng không nếu như nó đều bị người tìm cách dồn ép mà tự phát nổ, vậy thì cũng không xảy ra nhiều chuyện dựa vào dung hợp quỷ vương tàn chi mà hoàn toàn thay đổi đẳng cấp thể chất của mình.

Nhưng cũng không thể không nói, quỷ vương tàn chi có thuộc về có, nhưng vì đặc thù hình dáng, cho nên cũng không phải có thể nhìn thấy thường xuyên.

Người có quỷ vật thể chất ở cấp giám đốc cấp cao, vốn dị không cần dung hợp quỷ vương tàn chi, dù sao có thể đạt đến cấp giám đốc cấp cao này, đã tự mình nói lên thiên phú mạnh mẽ của bản thân.

Mà như các giám đốc hạt nhân của Tam đại Minh Phủ này, vốn dĩ cũng không cần thứ quỷ vương tàn chi này.

Cho nên những người có nhu cầu với quỷ vương tàn chi này, chín mươi phần trăm đều là người có quỷ vật thể chất ở cấp giám đốc.

Dù sao lấy ví dụ như cấp quản lý, cùng với cấp quản lý cấp cao, dám dung hợp quỷ vương tàn chi đồng thời còn may mắn thành công, thật sự quá ít.

Chỉ cần không phải người điên, người bình thường vốn không dám làm như vậy.

Hiển nhiên, Hạ Thiên Kỳ và Ngô Địch đều thuộc về một loại người điên rồ, nhất là lấy Ngô Địch làm đầu tiên.

Lần trước trong lúc nói chuyện điện thoại với Ngô Địch, ngày ấy hắn dường như có hỏi dò Ngô Địch là khi ấy làm sao anh ta tìm được quỷ vương tàn chi.

Ngô Địch cũng không có nói lại quá mức cặn kẽ, chỉ là nói một phần đại khái, nói lúc anh ta đang trong một sự kiện ngẫu nhiên, trong lúc vô tình đã tiến vào một mảnh không gian rất nhỏ.

Diện tích không gian này nhỏ đến mức đáng thương, tối đa cũng chỉ có khoảng năm trăm met vuông, một đoạn tứ chi bị gãy tản ra ánh sáng màu xanh lục u ám rơi trên mặt đất, trong đó tản mác ra một cổ khí tức cực kỳ đáng sợ.

Vì trước kia anh ta từng nghe Lương Nhược Vân nói về quỷ vương tàn chi, cho nên mới cảm thấy đúng đến tám chín phần, vì vậy sau đó cũng không suy nghĩ quá nhiều, tức khắc nhặt lên ăn.

Kết quả khiến anh ta suýt nữa bị nổ tung, cho dù trôi qua lâu như vậy, nhưng hồi tưởng lại cũng thấy sợ.

Ngô Địch cũng không gặp phải quỷ chú, cho nên tình hình hắn gặp phải hiện tại và Ngô Địch gặp khi đó không giống nhau.

Thế nhưng hắn đụng phải quỷ chú, cũng rất rõ ràng quỷ chú là cái thứ gì, cho nên kết hợp với một số miêu tả của Ngô Địch, hắn mới sẽ cảm thấy, chỉ cần khi hắn ở gần quỷ vương tàn chi, thì hắn chắc chắn có thể cảm nhận được.

Lần này bọn họ tiến vào ước chừng hơn hai mươi người, quỷ chú tuy rằng đáng sợ, thế nhưng nhiều nhất cũng là thực lực cấp ác quỷ, đồng thời còn phải phân ra một phần để đi đối phó những người còn lại.

Mỗi lần làm ra chút động tĩnh, thực lực của nó sẽ yếu hơn một chút, cho nên hao tổn không quá lâu, quỷ chú kia sẽ rất khó giở trò đùa bỡn.

Chỉ cần nó không thay đổi cảnh vật xung quanh của quỷ vực, như vậy có thể tìm được quỷ vương tàn chi, hoặc là tìm được bọn người Triệu Mãn Sơn chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn.

Bất quá hắn còn phải cám ơn cái quỷ chú này, giúp hắn chia sẻ một phần áp lực phải giết người, ít nhất có vài người không cần hắn ra tay.

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang suy nghĩ một chút, quyết định lại lần nữa sử dụng thuấn di để rời đi, lại nghe trong ba miệng mộ huyệt đá trước mặt đột nhiên vọng ra một chuỗi âm thanh giống như móng tay cào lên mặt đá mộ huyệt.

Âm thanh lúc đầu không lớn, nhưng rất nhanh đã được tăng lên vô số lần trong bóng tối tĩnh mịch ở nơi này mà trở nên chói tai hơn.

"Xoẹt xoẹt xoẹt... Xoẹt xoẹt xoẹt..."