Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 37: Gia nhập




Sau khi trầm mặc mấy phút, Tăng Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hạ Thiên Kỳ nói:

"Tôi không có lựa chọn nào khác, bởi vì giống như những gì anh đã nói lúc nãy, vận mệnh của tôi vốn cũng không nằm trong tay của tôi.

Trước kia tôi từng rất kỳ vọng vào tam đại Minh Phủ, thế nhưng tam đại Minh Phủ đã khiến cho tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, lần này có anh đứng ở đây, tôi hy vọng sẽ không trở nên thất vọng thêm một lần nữa giống như vậy."

Thấy Tăng Vũ tương đối thức thời đáp trả lại mình, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa thì cứ xem như là đối phương không phải là đối thủ của hắn, nhưng dù gì cũng là một người ở cấp giám đốc, một khi thả chú thuật cấm kỵ ra ngoài, cứ xem như hắn có đủ khả năng để ngăn chặn lại đi nữa thì cũng sẽ dính phải thương tổn.

"Trước kia quảng trường Phong Hướng này của anh là cái dạng gì, sau đó sẽ biến thành cái dạng gì tôi cũng sẽ không đi quản.

Nếu như tình hình thực tế bên này thật sự không đủ nhân sự quản lý, tôi sẽ điều động người từ hai quảng trường khác kia đến đây để hỗ trợ."

Sau khi Tăng Vũ nghe Hạ Thiên Kỳ nói sẽ không can thiệp vào chuyện của quảng trường Phong Hướng, thì hắn mới xem như hoàn toàn yên lòng, sau đó mới lên tiếng hỏi:

"Anh cần tôi làm những gì? Ngoài ra tôi cũng muốn biết kế hoạch của anh."

"Kế hoạch của tôi chính là lợi dụng khi tam đại Minh Phủ và liên minh quân phản loạn đang đập nhau sứt đầu mẻ trán, không có thời gian và cơ bản cũng xem thường quản lý của những thế lực nhỏ của khu vực bên ngoài này, đưa toàn bộ thế lực nhỏ lẻ của khu vực bên ngoài này chỉnh đốn hợp nhất lại.

Sau đó đưa hết những gì vốn thuộc về Minh Phủ và liên minh quân phản loạn, từng chút một thu vén về hết.

Chỉ có quảng trường Phong Hướng, quảng trường Long Đằng, quảng trường Quang Ảnh thôi vẫn còn thiếu rất nhiều không đủ.

Cho nên về sau này sẽ còn có thêm những khu vực khác, hoặc là sẽ bị tôi cưỡng chế dùng vũ lực tấn công, hoặc là được tôi quy phục mà gia nhập.

Còn như yêu cầu tôi muốn anh làm, chỉ có đơn giản như vậy, đó chính là nghe theo căn dặn của tôi."

"Tôi hiểu rồi." Tăng Vũ nghe xong hiểu rõ gật đầu một cái.

"Nói thế này, trước khi ở đây không trải qua việc gì, tôi tự cam kết với mình là tôi không tin bất cứ thứ gì trên đời.

Cũng giống như vậy, anh cũng sẽ không tin tưởng tôi, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể trông chờ nào tương lai còn dài ngày sau.

Thế nhưng một khi đã đạt đến mức ngoài miệng hứa hẹn rồi, thì đồng nghĩa với chúng ta không phải là kẻ địch nữa, có thể ngồi xuống hàn huyên một chút."

Hạ Thiên Kỳ thấy sắc trời lúc này đã tối lắm rồi, cho nên cũng ném đi cái suy nghĩ quay trở về quảng trường Quang Ảnh, trên thực tế thì Mộ Bội Hạm vừa rời đi, một mình hắn ở lại trong căn biệt thự kia sẽ càng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.

Lại nói tiếp, trái lại hắn muốn tìm một người để uống chút rượu, trò chuyện trên trời dưới đất.

Loại người giống như Trần Sinh kia, hắn khinh thường không muốn uống rượu với gã, vì trong miệng gã nghe không ra đến nửa câu nói thật lòng, nhưng trái lại thì Tăng Vũ lại cho hắn vài phần cảm giác như của Lãnh Nguyệt, tuy nói rằng người tốt không nhất định phải nói thật ra, nhưng ít nhất cũng không đến mức không biết đâu là miệng đầy lời dối trá.

"Nếu không chê, tôi sẽ dẫn anh đến một quán cơm nhỏ 24 giờ, mời anh uống vài ly."

Tăng Vũ cảm thấy rằng nếu như sau này tránh không khỏi phải giao thiệp với Hạ Thiên Kỳ, vậy thì đương nhiên là càng phải sớm quen thuộc càng tốt, cho nên hắn cũng không ngại mời Hạ Thiên Kỳ đi ăn một bữa cơm.

Sau đó Tăng Vũ lái xe chở theo Hạ Thiên Kỳ đến một quán cơm gia đình bài trí rất đơn giản, quán cơm này nhìn qua đẳng cấp không được sang trọng lắm, thế nhưng buôn bán lại vô cùng đắt khách.

Ông chủ là một người đàn ông béo khoảng hơn năm mươi tuổi, vừa là ông chủ, đồng thời cũng là đầu bếp của quán cơm nhỏ này.

Bên này ông ta vừa bưng thức ăn ra ngoài lại nhìn thấy Tăng Vũ và Hạ Thiên Kỳ vừa đi đến nơi, vì vậy chờ sau khi bưng thức ăn đặt xuống cho thực khách rồi, lúc này lại vội vàng nhiệt tình tiến lên đón tiếp:

"Tăng lão đệ đến rồi, mau, trên lầu có một gian phòng đơn nhỏ."

Ông chủ béo tròn hiển nhiên có quen biết với Tăng Vũ, bên này vừa nhìn Tăng vũ nói xong, rồi lại quay về vợ mình đang thu dọn chén bát trên bàn hô lớn nói:

"Nhanh lên, mau pha cho Tăng lão đệ một ấm trà ngon."

"Được rồi, em sẽ đi ngay."

Tăng Vũ thấy đôi vợ chồng ông chủ béo tiếp đón nhiệt tình như vậy, hắn có chút ngượng ngùng nói:

"Mỗi lần em đến đây cả hai anh chị đều mở miệng nói như vậy, khiến cho em ngại quay lại lần nữa."

"Tăng lão đệ đây là đang nói cái gì vậy, nếu như không phải là chú em thì anh và chị dâu của chú đâu còn cái mạng để ở đây nữa. Anh cũng có biết chỗ mà chú đang làm việc, nếu như có một quãng thời gian chú không đến, thì anh và chị dâu sẽ đi đến tận nơi để tìm chú."

Ông chủ béo trò chuyện với Tăng Vũ mấy câu, cũng bởi vì có khách thúc dục thức ăn nên tạm thời quay trở về nhà bếp bận rộn.

Khi hai người bước lên lầu, Hạ Thiên Kỳ lại có chút tò mò hỏi:

"Hai người kia là bàng bè của anh sao?"

"Ừ, chỉ có điều trước lúc này, tôi từng cứu hai người bọn họ ra khỏi tay của quỷ vật một lần.

Cả hai người đều rất hiền lành, bởi vì trong sự kiện này, nên bất kể là công việc làm ăn trong quán cơm có bận rộn bao nhiêu đi nữa thì bọn họ đều có thể để lại cho tôi một gian phòng riêng, chỉ sợ thời điểm tôi đến đây ăn cơm sẽ không có chỗ để ngồi."

"Chỉ có thể nói anh đã cứu được hai người rất biết trả ơn.

Chuyện xưa về người nông dân và con rắn ở bất kỳ địa phương nào, cũng là chuyện nhìn mãi thành quen mắt rồi."

Hạ Thiên Kỳ cũng không nói lại theo lời nói của Tăng Vũ, trái lại thì cố tình dội cho hắn một chậu nước lạnh.

"Anh nói không sai, thế nhưng nếu như anh không tin trên đời này có người tốt bụng, thì tôi cũng không tin, anh ta cũng không tin tưởng như vậy, vậy thì trên đời này thật sự không còn có người nào tốt nữa.

Lòng người lạnh lẽo, tôi chỉ xin không thẹn với lương tâm."

"Thật ra có một phần tôi rất tán thành, vậy cảnh giới này của anh nếu so với đại đa số người thì cao hơn rất nhiều."

Hai người trò chuyện một chút, sau đó bước vào một gian phòng có chút chật hẹp.

Vợ của ông chủ một bên vừa trò chuyện với Tăng Vũ, một bên vừa hãm trà cho bọn hắn, sau đó lại lui xuống phía dưới làm việc gấp.

Tăng Vũ cầm lấy ấm trà cố ý rót cho Hạ Thiên Kỳ một ly, sau đó nhìn qua hắn nói:

"Thật sự tôi rất ngưỡng mộ bọn họ, bởi vì bọn họ có chung một mục tiêu, mặc dù sẽ có lúc cãi nhau, thế nhưng bọn họ cũng rất hạnh phúc."

"Tôi cũng ước ao cuộc sống của một người bình thường, thế nhưng người trong giang hồ thân bất do kỷ, chúng ta đã bị cuốn vào dòng nước xoáy này rồi, như vậy thì chỉ có thể suy tính những chuyện nằm bên trong vòng nước xoáy.

Trước kia tôi cũng không nhìn đến quyền lực cao trọng, thế nhưng sau khi biết rõ tầm quan trọng của quyền lực rồi, tôi lại có càm giác thứ này mặc dù tôi có thể khng6 xem trông, nhưng ít nhất là đến sau khi chính mình nắm quyền trong tay."

"Không sai, các cấp cao của Minh Phủ chỉ cần tùy tiện giẫm chân một cái, chúng ta sẽ run sợ không ngừng.

Bọn họ nói một chúng ta cũng không dám nói hai, là bởi vì bọn họ có sức mạnh, nếu như phản kháng lại bọn họ, thì cũng sẽ bị tiêu diệt."

"Bất kể là ở địa phương nào đi nữa, thật ra cũng theo một quy tắc kẻ mạnh làm vua, hoặc anh là kẻ mạnh, hoặc anh cứ cam tâm tình nguyện cam chịu số phận, không có biện pháp khác."

Sở dĩ Minh Phủ có thể mặc sức làm bậy, cũng là bởi vì bản thân có thực lực mạnh mẽ nhất, sở dĩ liên minh quân phản loạn có thể hoành hành không kiêng kỵ, đồng dạng là bởi vì bọn họ tập trung rất nhiều người có quỷ vật thể chất có thực lực mạnh mẽ.

Nếu như anh muốn thay đổi hết thảy ở đây, vậy thì anh càng phải trở nên mạnh mẽ hơn so với bọn họ."

Tăng vũ nói đến đây, đột nhiên nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:

"Nhưng mà anh có thể làm được sao?"

"Chuyện bọn họ có thể làm được, vì sao tôi lại không thể?

Hiện tại tôi vẫn chưa ra mặt, chờ đến sau khi tôi trở thành giám đốc cấp cao, chờ sau khi các thế lực khác ngoài kia quy phục dưới trướng tôi, tôi sẽ cho bọn họ biết rõ, khu vực thứ hai này không chỉ thuộc về tam đại Minh Phủ, hay hoặc là liên minh quân phản loạn.

Cho nên cái tự tin này tôi vẫn phải có."

Hạ Thiên Kỳ kiên quyết nói, mặc dù hắn biết rõ nếu chỉ bằng thực lực của hắn bây giờ có thể chuẩn bị một trận hù dọa ở khu vực bên ngoài xa xôi này, nhưng một khi đã đến khu vực bên trong, hoặc là đụng đến một số cấp cao của liên minh quân phản loạn, chỉ sợ là hắn cũng chỉ có thể chật vật chạy thoát thân.

Nhưng mà chỉ bằng với tốc độ trưởng thành của hắn, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, hắn tin rằng mình nhất định sẽ có thể dừng lại trên đỉnh cao nhất trong cái thế giới này.

Mới đầu là hai người vừa uống trà vừa trò chuyện, về sau chờ rượu và thức ăn được mang lên, bọn họ lại bắt đầu uống đến rượu.

Tửu lượng của Tăng Vũ cũng rất cao, với Hạ Thiên Kỳ xem như là gặp bạn rượu mới, trong lúc uống rượu, Tăng Vũ có nói cho Hạ Thiên Kỳ biết khi hắn vừa mới tiến vào khu vực thứ hai này, vốn dĩ không hề nghĩ đến rốt cuộc khu vực thứ hai hại u ám đến như vậy.

Cũng không nghĩ đến Minh Phủ trong thực tế hành động vì bảo vệ nhân loại, đến nơi này rồi rốt cuộc lại hoàn toàn không để ý gì đến những người bình thường kia sống chết thế nào.

Rất nhiều địa phương rõ ràng đang phát sinh ra sự kiện linh dị, nhưng lại không có mấy người tình nguyện đi xử lý.

Cả hai người cũng tự mình phát biểu một bài về cái nhìn của mình với khu vực thứ hai này, tuy nói rằng có chỗ bất đồng, thế nhưng cũng cảm thấy rằng nhân loại quá xem thường sự tồn tại của quỷ vật, chỉ lo nội chiến, là một việc vô cùng ngu xuẩn.