Trong một công ty mậu dịch, bộ phận kế toán đang phải thức đêm để tăng ca, mỗi lần cuối tháng đến ngày tổng
kết sổ sách, chính là thời điểm bộ phận kế toán bận rộn nhất.
Bộ phận kế toán có năm nhân viên nữ, có thể nói là từ sáng sớm vội đến
tận khoảng tám rưỡi tối mới xong, so với thời gian dự định còn sớm hơn
một giờ, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, sau đó bắt đầu thu đồ vật
này nọ, chuẩn bị tan tầm.
“Mới tám rưỡi mà thôi, như vậy mình vẫn còn thời gian cùng bạn trai hẹn
hò.” Đang nói chuyện chính là Vương Mĩ Lam, cô ở công ty nhậm chức nhanh chóng đã được năm năm.
“Tình cảm của Mĩ Lam cùng bạn trai thật tốt, hơn nữa, lúc trước anh ta
không phải còn tặng cho cậu một cái túiLVsao? Thật sự là làm cho người
ta hâm mộ.” Một đồng sự ao ước mà nói. Mấy tháng trước, bạn thân của Mĩ
Lam giới thiệu bạn trai cho cô là chủ quản của một công ty khoa học kỹ
thuật.
“Cái này cũng không có gì.” Vương Mĩ Lam có chút đắc ý cười,” Đúng rồi,
mình cũng không định nói gì mấy ngày hôm trước bạn trai nói muốn mình
tháng sau sắp xếp nghỉ mấy ngày? Anh ý nói muốn dẫn mình ra đảo chơi.”
“Oa ặc, giỏi quá!” Vài đồng nghiệp nữ cơ hồ đồng thời phát ra thanh âm
hâm mộ muốn chết, tất cả mọi người đều cảm thấy Vương Mĩ Lam thật sự đã
câu được rùa vàng.
“Mình nha cũng không có ảo tưởng làm thiếu phu nhân gì đâu, dù sao rất
nhiều nhà giàu đều coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, cho nên chỉ cần đối phương thu nhập không tồi, có công tác ổn định, hơn nữa thương mình yêu mình, chỉ cần như vậy là mình thấy mỹ mãn rồi.” Vương Mĩ Lam thực sự
vừa lòng với bạn trai hiện tại.
“Nói cũng phải, có thể bay lên đầu cây biến thành phượng hoàng đích thực là đã ít nay càng ít, phụ nữ xinh đẹp như sao kim cũng không có vài
người có thể tiến vào nhà giàu có, lại càng không nói đến loại bình
thường bình dân như chúng ta.”
“Mộng đẹp liền chỉ ở lại trong mộng, bình thường vẫn là nên cố gắng công tác thật tốt, được rồi, về nhà thôi.”
Mọi người thu thập mọi thứ thật tốt, lúc sau cùng nhau đi ra văn phòng,
rời khỏi công ty, Vương Mĩ Lam cùng hai nữ đồng nghiệp đi cùng hướng với nhau, mà Đinh Nhã Viện cùng Vu Tâm Lăng còn lại đi theo hướng khác.
“Mình cảm thấy được chị Mĩ Lam thoạt nhìn thật hạnh phúc.” Vu Tâm Lăng
đẩy kính mắt trên mũi lên, ngốc nghếch cười ngọt ngào, cô cũng giống như các đồng nghiệp khác cảm thấy thực hâm mộ. Cô cùng Nhã Viện là từ nhỏ
đã nhận biết là bạn tốt của nhau, hai năm trước sau khi tốt nghiệp đại
học cùng nhau vào công ty này nhậm chức.
Phát hiện ra bạn tốt bên cạnh không nói gì, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ra cô ta đang dùng một loại ánh mắt quái dị trừng mắt nhìn cô.
“Làm sao vậy, làm gì mà nhìn mình như vậy?”
“Bạn trai của chị Mỹ Lam bất quá chỉ là chủ quản của công ty khoa học kỹ thuật, cũng chỉ mới quen biết được mấy tháng, đã đưa chị ý mua túi hàng hiệu lại vừa muốn đưa chị ý xuất ngoại vui chơi, vậy còn cậu, cùng Hạ
Tuấn Bình ở cùng một chỗ mười năm, lấy thân phận cùng địa vị của tên kia cho dù không phải là nhà hay xe, hắn ít nhất cũng phải đưa này kim
cương hoặc châu báu chứ!”
Vu Tâm Lăng cười khổ: “Chị Mỹ Lam là chị Mỹ Lam, mình là mình.”
“Nhìn dáng vẻ của cậu, đừng nói gì đến kim cương châu báu, mình xem ngay cả hạt đậu xanh cũng không hề có?” Đinh Nhã Viện thay nàng chua xót mà
nói.
Đối mặt với sự chế giễu của bạn tốt, Vu Tâm Lăng chỉ lơ đễnh, ngược lại
thuận theo lời nói của bạn tốt mà nói giỡn: “Mình lại không thích kim
cương châu báu, song có lẽ nếu Tuấn Bình đưa mình đậu xanh, mình liền
bắt lấy nó để nấu, ăn có thể giảm xuống cơn tức, ha hả.”
“Ha hả?” Đinh Nhã Viện đối với chuyện bạn tốt cười lạnh nói tuyệt đối
không cổ động: “Mình thực hoài nghi tên kia sự là bạn trai của cậu sao?
Cho dù kết giao không công khai, còn luôn coi cậu giống như người hầu
nhỏ hô đến gọi đi, đối với cậu thật quá mức keo kiệt bủn xỉn, thật là
cái tên keo kiệt”
“Nhã Viện, đừng nói Tuấn Bình như vậy, kỳ thật anh ấy đối với mình tốt
lắm, về phần có công khai hay không, mình cảm thấy được chuyện đó cũng
không quan trọng.” Bởi vì kết giao chính là chuyện của hai người bọn họ.
“Sao lại không quan trọng? Nếu chúng ta vẫn còn là tiểu nữ sinh chỉ hơn
mười tuổi thì không tính, nhưng là hiện tại đã hơn hai mươi bốn tuổi
rồi, thanh xuân của người phụ nữ có hạn, Hạ Tuấn Bình tối thiểu cũng nên cho cậu một thân phận xác minh bạn gái, làm cho tất cả mọi người đều
biết cậu là bạn gái anh ta, dù sao năm đó chính anh ta cũng đã dùng mưu
kế quấn lấy cậu, sau đó còn có người ngu dốt bị anh ta lừa gạt, một lần
lừa gạt chính là mười năm.”
Hạ Tuấn Bình trong miệng của bạn tốt Nhã Viện, chính là vào năm các cô
học trung học năm thứ hai, năm đó bởi vì bị anh bắt gặp cô phạm vào nội
quy trường học, bởi vậy về sau phải đáp ứng đều ngoan ngoãn nghe theo
lời anh, từ nay về sau đã trở thành người hầu gái bị anh sai bảo, nhưng
anh chỉ học cùng anh có ba tháng thì phải đi Mĩ du học.
Vốn tưởng rằng sau khi anh đi Mĩ du học, thì từ nay về sau sẽ không gặp
lại anh, cũng không trở lại làm kiếp người hầu, bởi vậy thời điểm mà anh tìm đến cô vào kì nghỉ hè thì cô thật sự suýt bị hù chết, từ đó anh cứ
vào nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm đều quay về Đài Loan nhất định sẽ tìm
đến vô, mãi cho đến hiện tại.
Cô biết bạn tốt vì cô mà suy nghĩ, nhưng mà nàng cũng không cảm thấy kết giao với Tuấn Bình như vậy có cái gì không ổn, hai người chỉ cần có thể ở cùng một chỗ là tốt rồi.
“Tâm Lăng, cậu không nên nghĩ rằng mình đang xúi bẩy cậu, nhưng mình hy
vọng hai người công khai kết giao là có nguyên nhân.” Cô thật sự lo lắng cho bạn bè: “Cậu vừa mới cũng nghe thấy chị Mĩ Lam các cô nói, nhà giàu thực sự chú ý đến môn đăng hộ đối, lúc sau công khai, vạn nhất…… Mình
nói là vạn nhất cha mẹ Hạ Tuấn Bình phản đối chuyện hai người kết giao,
như vậy cậu sẽ không thể ở cùng một chỗ với anh ta, mình sẽ giúp cậu
giới thiệu bạn trai mới.”
Tâm lăng là loại hình nữ sinh vui vẻ, cá tính ôn nhu lại thiện lương,
nhớ rõ khi đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, trong đó đủ loại
gia thế cùng bề ngoài cũng không tệ, nhưng đều bị cô cự tuyệt, thật
không biết Hạ Tuấn Bình đã làm thế nào để tẩy não cô, làm cho vô đối với hắn một mực khăng khăng như vậy .
Bạn trai mới? Vu Tâm Lăng không thể tưởng tượng được người bên người
không phải là Hạ Tuấn Bình: “Nhã Viện, cám ơn cậu, mình biết cậu rất tốt với mình, nhưng, mình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần cùng anh ấy ở
một chỗ, mình đều cảm thấy thực sự an tâm.” Anh đã như là một bộ phận
trong cuộc sống của cô.
Quả nhiên là bị tẩy não! Đinh Nhã Viện thật sự không biết nên nói cái gì nữa, kỳ thật cô cũng biết, nguyên nhân một mức khăng khăng như thế
không phải là bởi vì thực lòng thích đối phương.
“Tâm Lăng, cậu thật sự thích Hạ Tuấn Bình như vậy sao?” Yên lặng đi theo anh, một gót chân cũng chính là mười năm.
Vu Tâm Lăng không chút do dự gật đầu, cười khẽ; ” uh.”
Thấy bạn tốt dường như đem chuyện bất lợi trở thành chiếm tiện nghi,
Đinh Nhã Viện lắc đầu thở dài: “Mình đã nghe thế hệ trước nói qua, quyến luyến một người đến mất đi lý trí, cái gì cũng không để ý, rất có thể
là ăn phải bùa chú của đối phương. Mình xem cậu, quả thực chính là bị Hạ Tuấn Bình hạ cổ độc, không có thuốc chữa.” Mười năm nay, mỗi lần hạ
thêm một chút, đến cuối cùng làm cho Tâm Lăng hoàn toàn không thể rời
khỏi anh ta.
“Có lẽ.” Vu Tâm Lăng lộ ra một lúm đồng tiền thật to.
Lúc này di động trong túi của cô đột nhiên vang lên, nghe được âm nhạc
của tiếng chuông, cô biết là ai gọi tới, tâm không khỏi khẩn trương nhảy lên.
Mắt nhìn người đang “Thuyết giáo” bên cạnh mình. Thật là bạn tốt,cô đang do dự có nên ở trước mặt Nhã Viện nghe hay không, thì thấy Đinh Nhã
Viện không kiên nhẫn nói: “Nhìn mình làm cái gì, ồn ào quá, nhanh mà
nghe đi.”
Vu Tâm Lăng nhấn một nút để nghe, đều chưa có mở miệng nói chuyện, thì
chợt nghe thanh âm trầm thấp mà hơi mạnh mẽ từ trong điện thoại kia
truyền đến.
“Tan tầm rồi?”
“Vâng.”
“Anh ở N.T, em lại đây.”
“Được.”
Nghe thấy bạn tốt trả lời như vậy, tuy rằng chỉ là trả lời đơn giản,
nhưng Đinh Nhã Viện đại khái cũng biết là chuyện gì: ” Hạ Tuấn Bình gọi
cậu đi tìm anh ta?”
” Uh, anh ấy đang ở N.T.” Vu Tâm Lăng thành thật trả lời.
"Cho nên cậu lần này vừa muốn ngoan ngoãn nghe lời, tùy ý thì gọi tùy ý
đến, sau đó để mình một mình tại nơi này?" Mười năm nay, cái này không
biết là lần thứ bao nhiêu Tâm Lăng phải đón tiếp "Mệnh lệnh" của Hạ Tuấn Bình mà bỏ lại cô, đương nhiên đây chắc chắn cũng không phải lần cuối
cùng.
"Nhã Viện, cậu đừng như vậy nữa, lần sau mình mời cậu ăn cơm nhé." Vu Tâm Lăng hơi làm nũng cầu xin bạn tốt thông cảm.
"Tên kia nghĩ đến anh ta là ai vậy, cũng không phải là thiên hoàng lão tử,
chỉ cần mỗi lần gọi điện thoại, thì cậu sẽ lập tức đi tìm hắn, cậu là
bạn gái hắn, không phải là hầu gái của anh ta."
"Nhã Viện, cho
dù Tuấn Bình không gọi điện thoại cho mình, thì mình cũng muốn nhìn thấy anh ý, gần đây tâm tình của anh ý hình như không tốt lắm, mình thực lo
lắng cho anh ý." Có phải công việc áp lực quá lớn hay không? Làm cho
nàng thực sự lo lắng.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của bạn tốt,
Đinh Nhã Viện thật sự đối với nàng dựng thẳng cờ lên hàng." Vu Tâm Lăng, mình thấy nữ nhân ngu ngốc nhất trên thế giới này chính là cậu, mình
thật sự không biết nên bắt cậu làm cái gì bây giờ, nên nói thế nào với
cậu."
Rõ ràng đã bị người sói tấn công gắt gao con cừu ăn đến
chết, cho dù bị ức hiếp vô lý cũng không nghĩ tới cừu nhỏ kia còn đang
lo lắng cho tâm tình của chó sói không được tốt, thật sự là quá mức rồi.
"Được rồi mà, Nhã Viện, mình phải đi trước, lần này cậu cũng sẽ giúp mình nhé?"
"Để mình suy nghĩ."
Cô cùng Tâm lăng giống nhau đều mồ côi một người, cha của cô là hướng dẫn
viên du lịch, thường thường hay không ở nhà, bởi vậy từ trước kia cho
đến bây giờ, mỗi lần Tâm Lăng đi tìm Hạ Tuấn Bình, đều là nói đến nhà
cô, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ phối hợp diễn trò, gọi điện thoại cho bác
gái Vu, hại nàng mỗi lần nhìn thấy bác hái Vu, đều cảm thấy có tội.
"Nhã viện, mình van cậu đấy."
Đối với tương lai của bạn tốt cảm thấy lo lắng, nhưng đối mặt với sự thỉnh
cầu của cô, nàng luôn luôn mềm lòng, bởi vì nàng xem ra đến bây giờ, Tâm lăng thật sự yêu Hạ Tuấn Bình.
"Mình đã biết, nếu bác gái có gọi điện thoại cho mình, mình sẽ không vạch trần."
"Nhã viện, cám ơn cậu, mình biết chỉ có cậu đối với mình tốt nhất." Vu Tâm
Lăng cười vui vẻ. Nhã Viện không chỉ là bạn tốt của cô, mà cũng là chị
em tốt nữa: "Mình đi đến N.T, chúng ta ngày mai gặp lại." Hướng bạn tốt
phất tay nói gặp lại, nàng lập tức gọi taxi đi đến N.T trước.
Nhìn cô cười ngồi trên xe taxi, Đinh Nhã Viện chỉ có thể lắc đầu. Bị trở
thành nữ hầu gái tùy truyền tùy đến, còn có thể cười vui vẻ đến như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tâm Lăng ngu ngốc này, mà chính mình cũng luôn không thể cự tuyệt thỉnh cầu của cô ý, giúp đỡ cô nói dối, có phải cũng có
tội hay không?
N.T, là một quán bar cao cấp chỉ áp dụng cho hội
viên có số lượng hạn chế, nằm ở phía đông tầng cao nhất của công ty bách hóa, không có biển hiệu, có thang máy riêng chạy xuyên suốt, trước cửa
có nhiều nhóm phục vụ làm nhiệm vụ phục vụ từng hội viên, không phải hội viên không thể vào đây, hoàn toàn giữ gìn việc riêng tư hội viên, cũng
bởi vì nó đủ kín đáo, bởi vậy cho dù hàng năm hội phí cao tới trăm vạn
tệ, vẫn hấp dẫn rất nhiều doanh nhân cùng những kẻ có tiền gia nhập,
giống như vị trí của nó, là người bình thường thì không thể vào được nơi này, trên Kim Tự Tháp cao điểm nhất
Ngồi ở trên ghế sô pha da,
Trác Chí Hàng nhìn bạn tốt Hạ Tuấn Bình nhận điện thoại di động, cười
mỉa nói: "Nhìn bộ dạng nói chuyện của cậu, như thế nào, lại gọi cho hầu
gái nhỏ của cậu a?"
Biệt danh Hầu gái nhỏ tồn tại là do tám năm
trước khi anh lần đầu tiên quen biết Vu Tâm Lăng, lúc ấy cô mới học
trung học, thoạt nhìn vô cùng non nớt, sau đó luôn có một bộ dạng ngoan
ngoãn ở bên cạnh Hạ Tuấn Bình, bởi vậy bị anh đùa trêu là nữ hầu gái của Tuấn Bình.
Hạ Tuấn Bình không trả lời, xem như cam chịu, anh
bưng Vodka trên bàn lên bỏ thêm đá vào, nhẹ lay động ngắm rượu chén,
phát ra thanh âm loảng xoảng thanh thúy, sau đó uống một hơi cạn sạch,
mặc dù cặp con ngươi đen bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng mày rậm
nhíu lại tiết lộ tâm tình của anh lúc này không hề tốt.
Đem rượu Vodka trở thành nước sôi mà uống, Trác Chí Hàng đương nhiên cũng nhìn
ra được tình trạng xấu của bạn tốt, hơn nữa hắn cũng biết vì sao tâm
tình của anh ta không tốt: "Nhìn bộ dạng này của cậu, không phải là hôn
sự của Lý gia đã định rồi chứ "
Tâm tình xấu của bạn tốt đến từ việc bị buộc kết hôn, không, là đám hỏi để cho quan hệ của công ty.
Anh cùng Tuấn Bình đã là bạn tốt nhiều năm, bối cảnh gia thế của hai người
không khác nhau cho lắm, giống như bọn họ là người kế nghiệp tiếp theo
của công ty, đại khái là khoảng hai bảy, hai tám tuổi bắt đầu quyết
định, bồi dưỡng thay thế, tình trạng gia đình anh đặc biệt hơn, bởi vì
chín đời cũng chỉ có con một, nên sự nghiệp của gia tộc cũng chỉ có thể
do anh tiếp quản, cũng sẽ không buộc anh nhất định phải lấy ai, thậm chí hiện tại chỉ cần người phụ nữ nào có con với anh, lập tức là có thể trở thành vợ thành người trong nhà của bọn họ.
Nhưng nhà Tuấn Bình
lại có điểm bất đồng, anh có bảy anh em cùng cha khác mẹ. Thời còn trẻ
cha mẹ anh kết hôn đã nhiều năm, nhưng thủy chung không có mang thai,
cuối cùng người lớn ở nhà sai khiến, để cha anh lấy người vợ thứ 2 và
thứ 3, ngay lúc người vợ thứ 2 và thứ 3 cùng đồng thời mang thai, thì mẹ anh cũng mang thai, cuối cùng bởi vị mẹ anh sinh non nên, anh liền trở
thành con trưởng của Hạ gia.
Mặc dù anh là con trưởng của Hạ
Gia, nhưng cha anhcũng đã nói, ai có năng lực tốt nhất, thì mới có thể
trở thành người nối nghiệp, cũng chính là tổng tài tương lai của tập
đoàn, tuy nói để cho anh em bọn họ đều tự chứng tỏ thực lực của mình sau đó cạnh tranh vị trí người nối nghiệp, nhưng trong các anh em, năng lực không tồi cũng chỉ có lão Nhị cùng lão Tam.
Bất quá lão Tam nhà anh đã bị gạt bỏ ra bên ngoài, năm đó khi từ Mĩ du học trở về, không
biết vì cái gì, anh không có vào công ty nhà mình làm ngược lại chạy tới bên trong hắc đạo, bởi vậy có năng lực cạnh tranh cùng Tuấn Bình cũng
chỉ có lão Nhị nhà anh.
Gần đây truyền ra tin tức Tập đoàn Hạ
gia cố ý cùng Lý gia tập đoàn thực phẩm mạnh nhất Đài loan làm đám hỏi,
mà chú rể chính là Hạ Tuấn Bình, từ lúc đó đến nay, cha chỉ sợ là cố ý
bồi dưỡng hắn trở thành người nối nghiệp của tập đoàn.
" Chuyện cậu phải kết hôn, nữ hầu gái nhà cậu có biết không?"
Hạ Tuấn Bình vẻ mặt lại lạnh hơn vài phần: "Cậu không có đáp ứng hôn sự."
Trác Chí Hàng tuyệt đối không ngoài ý muốn nghe được đáp án này, dù sao nếu
anh đã đáp ứng rồi thì hiện tại sẽ không ngồi ở chỗ này uống rượu giải
sầu. Hiện tại đã là thời đại nào rồi, làm gì có chuyện cùng người phụ
nữ mình không yêu kết hôn, huống chi bên người anh còn có nữ hầu gái đã
theo sát mười năm rồi.
"Mình nghe nói có người hình như đang tính toán cự tuyệt hôn sự, không biết là thật hay là giả?"
Trác Chí Hàng mắt đang nhìn người không được mời từ trước đến nay, là lão Nhị của Hạ gia Hạ Ngươi Bình.
Diện mạo của Hạ Ngươi Bình cùng anh hai có thể nói là hoàn toàn bất đồng,
không bằng Hạ Tuấn Bình âm nhu tuấn mỹ kia, hình dáng của anh ta thâm
sâu để lộ ra rõ ràng, mang theo điểm khí khái thô lỗ, nói chuyện như bề
ngoài của anh ta, dũng cảm lại không câu nệ tiểu tiết.
Hạ Tuấn Bình nâng mắt cùng đứa em cùng cha khác mẹ, không nói gì.
Nếu bị người khác lạnh lẽo trừng mắt liền sợ hãi mà ẩn nấp, như vậy anh sẽ
không gọi là Hạ Ngươi Bình." Cự tuyệt không phải là tương đương với việc buông tha cạnh tranh cho người nối nghiệp, làm gì có người nào ngốc như vậy? Nói thật, rất dễ dàng để lấy được vị trí người nối nghiệp, như vậy sẽ làm em cảm thấy thực sự không thú vị."
Hạ Tuấn Bình hừ cười: " Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ cho cậu bề bộn công việc, tuyệt đối sẽ không thú vị."
"Anh tốt nhất nói được thì làm được, xuất ra toàn lực, bởi vì chỉ một sơ
xuất nhỏ, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến công ty con làm chủ
quản nho nhỏ." Hạ Ngươi Bình hơi trào phúng trả lời.
Trác Chí
Hàng nhìn Hạ Ngươi Bnh đánh giá. Không hổ là sản phẩm của Hạ thị, vẻ mặt siêu tự tin kia cùng Tuấn Bình cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là cá tình của tiểu tử này vẫn kém nhau một chút, ngữ khí nói chuyện vẫn là giống
nhau, vẫn giống như trước kia, hoàn toàn không đem Tuấn bình so với anh
sinh ra sớm hơn một tháng trở thành anh cả.
"Hạ Tuấn Bình, tôi
nói cho anh biết, vị trí tổng tài tương lai là của tôi, tôi chỉ ngồi vào chỗ của mình thôi." Hạ Ngươi giọng nói lên cao vô cùng cao ngạo sau khi biểu thị công khai thì xoay người rời đi.
"Tiểu tử kia vẫn kiêu ngạo càn rỡ như cũ." Nhưng Hạ Ngươi Bình đích xác
có năng lực để cao ngạo, một công ty con của Hạ gia sắp sụp đổ đã được
anh ở phía sau chỉnh đốn làm sống lại, công trạng đỏ rực, có đôi khi
ngẫm lại, cảm thấy may mắn chính mình là con một, ngộ nhỡ anh làm con
trưởng ở Hạ gia, Hạ Tuấn Bình có người em lợi hại như Hạ Ngươi Bình, chỉ sợ anh chỉ có thể đứng ở một bên để gió lạnh thổi đi.
Bất quá
tiểu tử kia không phải bắn tiếng đe dọa, mà Hạ bá phụ là một người đàn
ông thuộc loại truyền thống, tính tình cứng rắn lại không quan hệ tốt,
một khi Tuấn Bình cự tuyệt hôn sự, như vậy rất có thể Hạ bá phụ thật sự
sẽ lựa chọn Hạ Ngươi Bình làm người nối nghiệp, quản lý toàn bộ tập
đoàn, dù sao chính bản thân bác Hạ cũng không phải là con trưởng.
Anh đã từng gặp qua con gái một của Lý gia Lí Thi Mạn mấy lần, bộ dạng xinh đẹp, nhưng lại không giống với các thiên kim Đại tiểu thư bình thường
khác, cưới cô, thời gian hẳn là sẽ rất khó qua đi?
Bởi vì gần
như tất cả thiên kim Đại tiểu thư từ nhỏ học không phải đàn dương cầm
thì chính là xen, nhưng nghe nói vị Đại tiểu thư này từ nhỏ học chính là Tae Kwon Do, không thủ đạo, cảm giác rất dã man lại rất bạo lực, nghĩ
đến tương lai có thể vì lén đi ăn thịt sống, mà về nhà lại bị đánh đến
bầm dập mặt mũi, anh không khỏi run run.
Nhưng Tuấn Bình thật sự sẽ đáp ứng đám hỏi sao? Nếu không đáp ứng, chẳng lẽ sẽ phải không duyên cớ đem vị trí tổng tài của tập đoàn tặng cho người con thứ hai Hạ Ngươi Bình sao? Giống như Hạ Ngươi Bình nói, cũng không phải đứa ngốc.
Chính là nếu Tuấn Bình đáp ứng đám hỏi kia, thì Tâm lăng phải làm sao bây giờ?
"Tuấn Bình, cậu tính toán sẽ an bài cho nữ hầu gái của mình như thế nào? Mình nên nói trước với cậu, Lí Thi Mạn tuyệt đối sẽ không có khả năng cho
cậu ở bên ngoài dưỡng vợ nhỏ." Nếu anh không muốn bị đánh phải vào trong bệnh viện.
"Mình không tính toán làm như vậy!" Mặt vẫn bình tĩnh, Hạ Tuấn Bình nghiêm khắc phủ quyết của cách nói bạn tốt.
"Vậy cậu tính toán làm như thế nào? Bỏ rơi nữ hầu gái của cậu?"
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, đã thấy hai người phụ nữ đi tới mà gián đoạn.
"Trác tiên sinh, đã lâu không thấy, anh còn nhớ tôi không?"
Ở trong giới người mẫu danh tiếng của Dư Uyển Nếu không nhỏ, mang theo em gái Chu Tử An lại đây chào hỏi qua Trác Chí Hàng, mấy tháng trước bọn
họ trong một lần gặp nhau ở khai mạc Triển lãm đã quen nhau, bất quá lúc ấy bên người hắn có bạn gái, gần đây nghe nói đã chia tay.
"Đương nhiên nhớ rõ, Dư Uyển Nếu tiểu thư. Không phải nghe nói gần đây cô đang đóng một bộ phim ở Hongkong cùng với đạo diễn điện ảnh?" Trác Chí Càng
cười hàn huyên.
Giới nghệ sĩ ở Đài Loan không lớn, có tin tức gì tất cả mọi người sẽ truyền đến truyền đi, dù gì, Dư Uyển Nếu cũng là
người mẫu, anh đối cô đương nhiên ấn tượng khắc sâu.
"Vai diễn
của tôi đã muốn hơ khô thẻ tre ( đã xong), cuối tuần trước đã trở về Đài Loan, buổi tối hôm nay cùng em gái đi đến đây uống một chén, đúng rồi,
đã quên giới thiệu, đây là em gái của tôi Chu Tử An, gần đây nữ diễn
viên quảng cáo dầu gội đầu rất thành công kia chính là cô ấy." Dư uyển
Nếu giới thiệu em gái.
Đối với mỹ nữ gợi cảm Trác Chí Hàng luôn
luôn không có cách, vì tỏ vẻ lễ phép, anh đành phải đứng lên, bắt tay
cùng với người mẫu mới ra đời Chu Tử An." Xin chào, tôi là Trác Chí
Hàng."
"Xin chào."
Chu Tử An quay về lấy một chút xinh
đẹp cười yếu ớt, sau đó nàng nhìn đến Hạ Tuấn Bình không hề thay đổi tư
thế cứ thoải mái uống rượu. Đừng nói đứng lên, anh thậm chí ngay cả
ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có, chẳng lẽ anh
không biết các cô là ai chăng?
Nửa giờ sau, cô đi theo Dư Uyển
Nếu cùng nhau tiến vào trong quán bar N.T truyền thuyết này nơi hội tụ
các nhân vật nổi tiếng lớn nhỏ, cô rất rõ ràng bản thân cùng chị gái đã
trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, không hề thiếu đàn ông chủ động bắt chuyện với các cô, mà ánh mắt của cô lại bị Hạ Tuấn Bình ngồi ở khu vip hấp dẫn.
Nói thực ra, bộ dạng bề ngoài của anh rất đẹp,
nhưng bộ dạng lạnh lùng hời hợt này lại càng hấp dẫn cô, làm cho cô rất
muốn làm quen với anh, theo chị gái nói, cô biết anh là đại thiếu gia Hạ Tuấn Bình của Tập đoàn Hạ gia, mặc kệ chị gái nói anh đã có bạn gái cố
định, hơn nữa rất khó tiếp cận, có khả năng làm cho mình mất mặt, nhưng
anh đối với mị lực của bản thân rất có tự tin.
"Chúng ta đến
ngồi bên cạnh đi, mình mời hai mỹ nữ uống một chén." Trác Chí Hàng biết
bạn tốt không có hứng thú" Hái hoa", hơn nữa tâm tình anh hôm nay không
tốt, sợ sẽ khiến cho mỹ nữ bị ảnh hưởng, anh mời hai người ngồi xuống,
xem ra anh đêm nay có số hưởng rồi.
Chu Tử An nhìn Hạ Tuấn Bình
bày ra khuôn mặt lạnh lùng, không nghĩ phải ý tứ rời khỏi, ngược lại
cười meo meo mà hướng vị trí bên cạnh anh ngồi xuống, một đôi bóng quang điện nhìn anh nháy mắt." Xin chào, tôi gọi là Chu Tử An, có thể làm
quen với anh không?"
Thấy anh quay sang nhìn cô, cô nghĩ hắn đã
bị vẻ bề ngoài của mình hấp dẫn, kết quả lời anh nói ra, làm cho cô lâm
vào chán nản, biểu tình cứng ngắc.
"Tránh ra, vị trí này đã có người." Hạ Tuấn Bình lạnh lùng nói xong.
Cái gì? Anh lại bảo cô đi ra? Anh thật sự không biết cô là ai chăng? Cho dù không biết cô là ai thì nàng cũng tự tin mình giờ phút này là người phụ nữ đẹp nhất ở N.T này.
Phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh vẫn
ngồi như trước, mà người phụ nữ nhỏ kia của anh hẳn là tới rồi, bởi vậy
anh lại mở miệng đuổi người lần nữa.
"Tôi không có mời cô, tránh ra nhanh lên."
" Anh!" Tức giận đến nói không ra lời, cô đứng mạnh lên, khuôn mặt xinh đẹp đã đen như gan heo.
Dư Uyển Nếu ở một bên thấy thế, chỉ có thể may mắn rằng người mở miệng
không phải là mình, mà Trác Chí Hàng còn lại là bất đắc dĩ lắc đầu.
Không nghĩ phải xoa bướm, thì cũng đừng đem những con bướm xinh đẹp này
đều đuổi đi chứ, nhất là phải làm như thế nào để thay đổi cục diện không chịu nổi làm cho người ta xấu hổ này?
Lúc này một gã phục vụ nam hướng bọn họ đi tới.
"Thực xin lỗi, Hạ tiên sinh, khách của ngài Vu tiểu thư đã đến đây."
Phía sau nam phục vụ cao lớn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ, mặc dù trên
mặt đeo kính mắt, nhưng vẫn không giấu được hơi thở ngọt đáng yêu, Hạ
Tuấn Bình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đang nở nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn không tự giác mà hơi hơi thả lỏng.
Vu Tâm Lăng hoang mang mà nhìn phía trước, ngoài Trác Chí Hàng ra, còn có
hai nàng mỹ nữ không biết, hình như là người mẫu, hơn nữa biểu tình của
mọi người thoạt nhìn giống như có điểm kỳ quái: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trác Chí Hàng cười trả lời: "Không có việc gì, nào có chuyện gì đâu, em tới vừa đúng lúc."
"Tới đúng lúc?" Cô không hiểu ý tứ của anh
Chí Hàng cùng Tuấn Bình là bạn bè với nhau cùng đi du học ở nước ngoài,
trước đây hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè Tuấn Bình trở về Đài Loan tìm cô ngẫu nhiên vị bạn tốt này cũng sẽ đi cùng đến, tính toán ra thì, cô
cùng Chí Hàng quen biết cũng rất nhiều năm.
Tuấn Bình có nói
qua, gia đình Chí Hàng là mở ngân hàng cùng công ty chứng khoán, về phần là ngân hàng naò cùng công ty chứng khoán nào, cô không nhớ rõ, dù sao
cô cũng không có dư thừa tiền để ở ngân hàng hoặc làm đầu tư.
Hạ Tuấn Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tò mò kia, nói: "Lại đây!"
Vu Tâm Lăng nghe lời tiêu sái đi qua. Nghe như mệnh lệnh, nhưng mặc cho
ai đều nghe được điều gì thì trong giọng nói hỗn loạn kia có cả cưng
chiều, so với vừa mới lạnh lùng đuổi người thì càng ôn nhu mấy trăm lần.
Chu Tử An không nghĩ tới anh lại có thể vì một người phụ nữ
dáng vẻ đầy quê mùa mà mặc kệ cô. Cô thấy rõ ràng Hạ Tuấn Bình nhìn thấy người phụ nữ mang mắt kính này, thì trên mặt lộ ra tươi cười, mặc dù
rất nhẹ, nàng không biết bản thân rốt cuộc làm sao lại bại bởi một người phụ nữ không chớp mắt như vậy? Nhưng anh đối với cô ôn nhu cũng là thật sự.
"Bạn của các anh đã đến đây, chúng tôi đã quấy rầy." Dư
Uyển Nếu biết nếu không đi xuống, sẽ chỉ làm không khí càng thêm xấu hổ, bởi vậy cô cười cười về phía Trác Chí Hàng gật đầu một cái, chạy lấy
người.