Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 90: Ngọn nguồn thích mèo




Mộ Dung Đức Âm là cái dạng gì?

Ở trong mắt Long Sách, hắn là người vô cùng xinh đẹp không gì sánh được, rất khoan dung rộng lượng, thích huynh trưởng, sẽ dựa theo ý tứ của huynh trưởng ngụy trang gạt người, còn có chút tham ăn, nghe lời huynh trưởng, không am hiểu xã giao, thích ngồi ở nhà, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Có đôi khi, bụng dạ của hắn có chút phúc hắc nho nhỏ, có đôi khi lại có chút vờ vịt ngớ ngẩn.

Mà hắn ở trong mắt người đời, hào hoa phong nhã, hòa nhã điềm đạm, nhân tài hiếm có, thân tàn chí vững, kiên định vững vàng.

Sai lầm rồi, sai lầm rồi, cũng không phải, ngay từ đầu đã sai lầm rồi.

Đức Âm vì sao lại thích mèo? Long Sách vuốt cái trán của bản thân, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra đó là chuyện đã thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến nỗi hắn sắp sửa đem chuyện này quên mất tiêu, vĩnh viễn niêm phong cất kĩ ở chỗ sâu đáy lòng của mình.

Chuyện kia, nếu có thể, hắn tình nguyện cả đời đều không muốn nhớ tới, thậm chí hối hận tại sao khi đó mình lại mang Đức Âm vào trong cung.

Đức Âm khi đó mấy tuổi? Năm tuổi? Sáu tuổi?

Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng còn rất nhỏ, đi theo đằng sau huynh trưởng, vui vui vẻ vẻ vào cung chơi, Mộ Dung Long Sách bị cô cô có quan hệ huyết thống đang làm quý phi truyền vào hậu cung, trời xui đất khiến bị quấn vào chuyện đen tối trong chốn hậu cung. “Hải Phi án “, hay còn được gọi là “vụ án Tháng năm “, là bí mật máu tanh không rõ ràng nhất trong chốn hậu cung, nghe đồn mười chín tháng năm, Lan Tâm phi trong cung Lan Tâm đột nhiên phát điên, lúc ấy lại có tổng cộng chín người cả cung nữ lẫn thái giám và hai người phi tử bị chết oan uổng, Lan Tâm phi sợ tội tự sát.

Đây chỉ là lời truyền bên ngoài.

Ngày nào đó, Mộ Dung Long Sách nhớ rõ bọn hắn đi tới cũng chẳng phải là Lan Tâm cung, mà là cung Mẫu Đơn. Là vào giờ nghỉ trưa, ngay lúc đó khi tiểu hoàng đế đang dạy dỗ Đức Âm gặm lợn sữa nướng, ỷ là người làm anh lên mặt, sau đó Long Sách khóc lóc chảy nước mũi bị quý phi kéo đi tắm rửa t quần áo, mà đúng lúc đó, Đức Âm nhỏ bé lặng lẽ chạy ra ngoài, không biết làm sao lại đi vào cung Lan Tâm.

Nếu đứa nhỏ bình thường chứng kiến cái loại tình cảnh này, có lẽ lúc ấy sẽ bị hù dọa đến hôn mê, hoặc là cả đời đều lưu lại bóng ma chứ còn gì nữa?

Nhưng mà chuyện đó được miêu tả lại một cách hoàn chỉnh nhất không ngờ là từ một đứa nhỏ sáu tuổi cả người đều là máu, vô cùng bình tĩnh mở miệng:

“Có một phi tần ghen tị hai người cung phi khác, đã sai người hại các nàng, lúc ta tới, nàng đã sai người ta dùng dao nhỏ cạo hai cung phi kia từng người một, hai nữ nhân kia còn chưa có chết, máu me nhầy nhụa, hình dạng gần như chỉ còn là một bộ xương khô còn cung nữ của hai cung phi kia thì bị chặt rớt hai tay, chuẩn bị bị người băm thành từng khối, các nàng cực kì sợ hãi, càng không ngừng kêu cứu mạng. Ta nhớ lúc ta đi qua cứu các nàng, ta đá văng hai cái kẻ hành hình kia, hai người kia đau đến nỗi sắp chết, tuy rằng các nàng không nói chuyện, nhưng ta biết sau khi các nàng chết ở trong lòng còn đang rất tức giận:

‘ giết bọn họ! Làm cho bọn họ giống như ta! Không, phải gấp nghìn lần vạn lần! ’

Cho nên

Ta sẽ

Thỏa mãn yêu cầu của các nàng.”

Lúc ấy biểu tình của Đức Âm vô cùng bình tĩnh nói ra lời nói khiến người ta rợn cả tóc gáy, nó đã trở thành ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này ẩn sâu dưới đáy lòng Long Sách. Chuyện khi đó hắn thủy chung không có đi nhìn hiện trường, chỉ nghe nói lúc đó người trong cung đi tới nhìn hiện trường đều bị dọa tê liệt ngay tại chỗ.

“Ta thỏa mãn yêu cầu của các nàng, làm những người đó giống như các nàng, từng kẻ một. Những người đó đều thật nhát gan, chỉ có con mèo nhỏ giống ta, nó một chút cũng không sợ, nó là mèo hoang lẩn vào trong cung, gầy giống như que củi, ” Đức Âm đem con mèo đen trong lòng ngực của mình ôm ra, cười cười nói: “Nó cực đói, ta bắt nó ôm đặt vào ở trong đống thịt kia, nó ăn rất vui vẻ, ca ca, chúng ta nuôi mèo được không? Nó giống như ta, người khác đều sẽ sợ. Chỉ có nó không sợ, mèo thật đáng yêu.”

Con mèo đen kêu meo meo một tiếng, chòm râu bên khóe miệng còn dính máu me nhầy nhụa.

Một khắc này, Mộ Dung Long Sách tin tưởng, bản thân mình đang ở nuôi dưỡng ác ma a!

.Là một người huynh trưởng, che dấu một ác ma tuyệt diệu như vậy.

Cái gọi là lý trí và đạo đức, đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một mạng tơ nhện gò bó như vậy thôi.

Cho nên, trước khi hắn đi ra chỗ thương hội Long Sách (đoàn thể của những người buôn) hỏi: “Đức Âm… lúc ngươi trở lại, còn có thể là.. … Mộ Dung Đức Âm sao?”

“Huynh trưởng ngươi nói cái gì, ta không phải luôn luôn là Mộ Dung Đức Âm sao?” Mộ Dung Đức Âm nghiêng đầu qua một bên, nhìn màn trời dần dần u ám ngoài cửa.

“Ngươi không phải luôn luôn đem ta trở thành Mộ Dung Đức Âm sao?” Mộ Dung Đức Âm nói, “Các ngươi ở trong phòng chờ xem.”

Ngón tay Mộ Dung Long Sách đột nhiên hơi hơi phát run.

Sợ hãi, giống như thủy triều, cái cảm giác đáng sợ kia đột nhiên lại xông tới —— đây mới thực sự là hắn sao? Chỉ là, cái cảm giác cảm động muốn khóc kia là cái gì?

Có thể giữ chân ác ma lại, đến tột cùng là vì cái gì?

Lần đó chỉ mới trước đây ở trong cung, Đức Âm ôm dính con mèo nhỏ đầy máu tươi, trong nháy mắt, Mộ Dung Long Sách giống như tận mắt nhìn thấy con mắt phải của Đức Âm dần dần mất hẳn, trong đôi mắt thật to chỉ còn có mỗi tròng mắt màu trắng bệch. Cảm giác run rẩy cầm cập đó, hắn suốt đời khó quên, suốt đời cũng không muốn nhớ lại.

Vì cái gì bây giờ mỗi khi chia tay thì Đức Âm không đem mặt quay về phía mình?

Đức Âm, ngươi phải đổi thành cái… dạng gì…?

“Ta là Mộ Dung Đức Âm, chẳng qua chỉ bởi vì một nguyên do, ai cũng không thể phá hoại ‘ nguyên do ’ này.” Mộ Dung Đức Âm như trước không có quay đầu.

Lúc sau khi khép lại cửa, Thị Long yên lặng đứng ở đằng sau Đức Âm: “Ta là người hiểu rõ chủ nhân, ta có trách nhiệm tận mắt nhìn sự thực sắp phát sinh.”

“Ha.” Đức Âm lạnh lùng cười, “Tốt, đi cùng với ta đi, để chứng kiến địa ngục!”