Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 74: Vì người trong lòng, dịch dung tới chân trời




Xuyên suốt thời gian Mộ Dung Đức Âm chủ trì hội nghị với mười đầu lĩnh, sắc mặt trước sau một mực âm trầm.

Hắn cực kì chán ghét cái loại giao tiếp xã hội này, nếu không phải vì để hoàn toàn giải quyết uy hiếp tai hoạ ngầm trong Mộ Dung gia, hắn đã sớm giết Lãnh Hồn, rồi lại giết hoàng đế, chỉ là giết chóc thực sự không phải là cách giải quyết vấn đề, vì thế hắn không thể không trước khi tới nơi này hơn mấy chục đêm khuya cực khổ luyện đọc bản 《bí tịch người lãnh tụ 》Mộ Dung Long Sách đặc biệt chuẩn bị cho hắn, học tập nghệ thuật quản lý.

Mặc dù Mộ Dung Đức Âm chỉ mới học được một phần mười phương thức quản lý trong cuốn sách của Long Sách thì đôi mắt cũng đã đầy tơ máu, nhưng cũng vẫn tiếp tục kiên trì học xong cuốn bí tịch chất chứa toan bộ tinh hoa của Long Sách, nhất là ở trong cuộc thi sát hạch do Long Sách đặc biệt tổ chức cũng lấy được chứng chỉ vừa mới đạt tạm đạt tiêu chuẩn.

Chính là, dựa vào sự cường đại khí tràng của hắn, vừa vặn hoàn mỹ che dấu mức độ quản lý của mình hơi có vẻ non nớt, cuối cùng cũng khiến cho mười vị thủ lĩnh đứng đầu các thế lực tà giáo trong gặp gỡ một canh giờ còn đối với Mộ Dung Đức Âm nổi lên tín ngưỡng thật sâu, tin tưởng người kia đủ thực lực để dẫn dắt bọn hắn đi tới thành công.

Đây là tẩy não mà mọi người vẫn gọi đi? Tóm lại Mộ Dung Đức Âm lúc trở lại, ngay tức khắc ngã mình xuống giường, đột nhiên cảm thấy thoải mái.

Xã giao quả nhiên là làm cho người ta chán ghét mà, nếu cứ như trước đứng ở trong sân sau Băng Tiễu Thành thì thoải mái biết bao nhiêu a! (làm biếng muốn chết mặt khinh bỉ)

Nhớ lại những năm tháng hạnh phúc ngày ấy, trên mặt Mộ Dung Đức Âm lộ ra biểu tình nhớ nhung.

Long Sách a, khi nào thì mới có thể gặp lại ngươi vậy? Mộ Dung Long Sách cuối cùng cũng tập hợp với hoàng đế hội họp, ngay ở cửa khẩu Tam Hà trong đại doanh.

Khi Mộ Dung Long Sách ra roi thúc ngựa đuổi tới thì sắc trời đã tối, trăng tròn rọi sáng trong màn đêm, sương trắng mờ mịt, Mộ Dung Long Sách kìm tốc độ trước trận doanh đóng chốt nghiêm ngặt xuống ngựa, xuất trình lệnh bài, đã có sẵn tên thái giám sớm đứng đợi để đưa hắn vượt qua vòng vây binh lính trùng trùng điệp điệp vào trong lều trại của đế vương. Lúc sau Mộ Dung Long Sách bước vào trong trướng trước hết hành đại lễ, cũng thuận tiện nhìn trộm đánh giá tên hoàng đế đang dựa người ngồi ở trên giường da hổ.

Trên ngực hoàng đế bị nội thương nghiêm trọng khiến cho hắn hiện giờ bệnh nặng quấn thân, nhưng vẫn như trước mang thương kiên trì ngự giá thân chinh, cho nên lúc này hắn sắc mặt tái nhợt, khác hẳn thần thái toả sáng kiết nhiên ngày xưa ———— tuy rằng hắn luôn miệng nói mình là bậc đế vương vô tình, chỉ là mấy tháng nay, hắn cùng Ân Cốt cùng một chỗ, một lòng sớm đã chìm sâu bị Ân Cốt làm mềm hoá, hiện giờ hoàn toàn không thể buông tay.

Ánh mắt hắn nhìn Mộ Dung Long Sách có vài phần oán độc khắc sâu ———— điều này làm cho Long Sách rất chột dạ, hay là hắn đã biết là mình và Đức Âm hợp mưu tạo thành tất cả chuyện này?

“Mộ Dung Long Sách, ngươi vì sao có ý sợ sệt? Ngươi đang chột dạ cái gì!” Hoàng đế ngữ khí rất có uy, đôi mắt kia sắc bén như đao quả nhiên không có buông tha một tia diễn cảm cùng mờ ám của Long Sách.

“Tiểu nhân chỉ là cảm thấy thẹn… …” Mộ Dung Long Sách buông đầu, nhìn tới trên thảm sàn không dám ngẩng đầu, nhìn qua thật sự giống như cái loại nô tài nhu nhược.

“Ngươi có thẹn?! Ta thấy ngươi chính là hận không thể hủy xương cốt của trẫm mới vừa lòng! Ngươi có phải là căm giận việc ta phái sát thủ đuổi giết ngươi cùng Mộ Dung Đức Âm hay không?” Hoàng đế liếc xéo hắn.

“Đây toàn bộ là bởi vì tiểu nhân ngu muội dốt nát tạo thành, mong Thánh Thượng nguôi giận.” Mộ Dung Long Sách khẩn cầu.

Hoàng đế cười lạnh: “Thiên hạ người nào không biết ngươi so với hồ ly còn giảo hoạt, ngươi cũng dám xưng bản thân mình là ngu muội dốt nát? Mộ Dung Long Sách, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi cho ngươi là người thông minh đệ nhất thiên hạ sao? Ta phi! Ngươi chính là con kiến chỉ có thể nằm sấp bên chân ta! Không nên ép ta nghiền nát ngươi!”

Nói tới đây, hắn đột nhiên kịch liệt ho khan, thái giám đứng một bên vội vàng đưa qua khăn tay, ống nhổ bằng vàng kim, giúp hắn thuận khí, hoàng đế nhổ một bải nước miếng mang theo máu, để thái giám lau sạch miệng, bình phục một chút mới lộ cái bản mặt âm trầm:

“Mộ Dung Long Sách, ta cho tâm can bảo bối Mộ Dung Đức Âm của ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi giúp ta phá huỷ Ma giáo cùng gốc rễ tà đạo, giết Lãnh Hồn, mang Ân Cốt về, ta sẽ cho phép ngươi mang Mộ Dung Đức Âm rời đi, điều kiện tiên quyết là Mộ Dung Đức Âm nhất định phải cắt đứt tứ chi gân mạch, phế bỏ một thân võ công. Ta không cần mạng của hắn, nhưng là ta muốn hắn không thể làm hại thiên hạ.”

“Tạ ơn Thánh Thượng không giết! Tạ ơn Thánh Thượng không giết!” Long Sách vội vàng cúi người lạy tạ ơn, nhìn qua tựa hồ là nô tài không nghe lời bị đế vương cường thế bắt hàng phục, ai có thể lại biết, cuộc ngầm đấu của hai tên nam nhân âm hiểm ở giữa chỉ mới bắt đầu mà thôi!!

Từ trong doanh trướng hoàng đế đi ra, Long Sách cũng không ở lại đại doanh, mà chạy tới thành trì gần đó của mình ở tạm ——khách đ**m Duyệt Lai. Khách đ**m này gọi là khách đ**m, nhưng thật ra là nơi tập kết hàng tin tức chốn võ lâm, là nơi đầm rồng hang hổ.

Long Sách không cần điều tra cũng biết mình luôn luôn bị người của Ma giáo cùng hoàng đế một khắc càng không dời mắt, vô luận hắn làm cái gì, đều ngay lập tức vào tai hai phe thế lực này, loại tình huống này từ sau khi Đức Âm bị Ma giáo mang đi đã bắt đầu.

Dưới sự giám thị gắt gao của hai bên Long Sách khi tiến vào khách đ**m Duyệt Lai loại địa phương phức tạp này, tuy biết rõ trong núi có hổ, thế nhưng không có ai có thể đoán được, Long Sách trăm phần trăm cũng là ông tổ trong nghề. Bằng không hắn cũng sẽ không khéo như thế tiện tay cứu Lý Tư Hàm ra ———— từ khi hắn còn bé, hắn đã biết người có thân phận đặc thù như mình và Đức Âm nếu muốn sống tốt, nhất định phải không ngừng chọc cọc ngầm, trong khách đ**m Duyệt Lai này tuy rằng không phải của hắn toàn bộ, người ở bên trong phần lớn đều mang địch ý với hắn, nhưng là chỉ cần có một cái cọc ngầm là đủ rồi.

Sự sắp xếp thoạt nhìn thì giống như ngẫu nhiên, Long Sách vào căn phòng chữ Thiên thứ ba, căn phòng này từ lúc trước khi mà Long Sách ới chỗ hoàng đế bị người theo dõi tỉ mỉ lục xoát, phát hiện cũng không có gì không ổn. Căn phòng này giá cả đất nhất, bố cục bên trong cũng phỏng theo gian phòng của một gia đình lớn, phong thái cực kỳ thoải mái, sau khi Long Sách trở về thì đi tắm rửa, rồi thổi đèn, nằm trên giường ngủ.

Lúc này trong phòng tối đen một mảnh, Long Sách nằm ở trong màn ngủ tựa hồ cũng cực kỳ vững vàng, hoàn toàn không biết bản thân mình thủy chung bị người giám thị, ngay cả khi hắn ngủ cũng không buông tha.

Nửa đêm, bầu trời đêm quang đãng dần dần bị mây đen bao phủ, chỉ chốc lát sau gió lốc gào thét, thổi vào cửa sổ, chẳng mấy chốc thì mưa tới, mưa như trút nước mưa to ào ào tưới xuống, xen lẫn cùng tiếng sấm cuồn cuộn.

Long Sách chuyển người lại, nghe từng đợt sấm rền điếc tai nhức óc cơ hồ che toàn bộ tiếng động, nhân cơ hội này, hắn đột nhiên mở cơ quan bí ẩn ra giữa sườn giường —— nháy mắt ‘chi nha’ một tiếng, ván giường xoay tròn, cả người Long Sách đều bị kéo theo xuống, xoay tròn một vòng một ván giường khác vặn lên một bên cột thêm một người sống, trên người phủ tấm mền, không có gì khác thường. Mà hết thảy những cử động mới phát sinh rất nhanh, thế cho vài người dò xét bị sắc trời mưa rền gió dữ ẩn giấu, không hề nhận biết sự biến hóa diễn ra ở trên giường, kỳ thật Long Sách ở đây dưới mí mắt bị đã đánh tráo.

Bên dưới ván giường vốn là một đường hầm bí mật, nếu không biết cơ quan tuyệt đối rất khó để phát hiện, Long Sách theo đường hầm đi xuống lầu dưới, hắn ở giữa không trung một cái xoay người, vững vàng hạ xuống đất, thì ra người lái buôn trong phòng lầu dưới là người cùng giuộc với hắn.

Người khách thuê phòng lầu dưới lấy ra đạo cụ dịch dung và quần áo đã chuẩn bị sẵn, Long Sách vội vàng hoá trang, rất nhanh liền biến thành một vị đại hán râu quai hàm giống y như vị khách thương gia thuê căn phòng này. Ngày thứ hai, Mộ Dung Long Sách giả mạo—— cũng chính là người thế thân Mộ Dung Long Sách chấp hành mệnh lệnh Long Sách, giả vờ tập hợp thế lực chính đạo tụ lại ở đây, còn Long Sách thật thì đang cưỡi con lừa, mang theo một xe hàng hóa che tai mắt, ngâm nga điệu hát dân gian nghênh ngang xuất thành.

Cái gì Ma giáo, cái gì triều đình! Hừ hừ, thiên hạ không ai có thể ngăn cản được bước chân của Mộ Dung Long Sách!! —— Mộ Dung Long Sách vuốt hàm râu quai nón dưới cằm mình, cầm roi thúc lừa ‘ba ba’.

Chuyện kể rằng, long giục ngựa thúc roi lên mình con lừa, thênh thang trên con đường nhỏ, một đường chạy tới Vân Châu, hy vọng mau chóng đuổi tới tổng đàn Ma giáo, nghĩ biện pháp gặp Đức Âm. Ai ngờ trên con đường tắt nhỏ hẹp hẻo lánh như vậy, hắn thế nhưng nhìn thấy phía trước còn có một đám người đang chạy đi, đám người kia trên đỉnh đầu nâng cỗ kiệu, bước chân kiệu phu nhẹ nhàng, vừa nhìn là đủ biết người nâng kiệu võ công không tầm thường, khinh công rất tốt.

Long Sách trong lòng khẽ động ——người trong kiệu nhất định có lai lịch lớn! Lúc này nơi đây, không nên trêu chọc thị phi, nhưng rất không dám đảm bảo đám người kia sẽ không đuổi giết mình, bằng không làm sao lại tự nhiên lại xuất hiện ở chỗ vắng vẻ này? Lại vừa lúc trên con đường tắt đi tới Vân Châu Chỉ? Hắn biết biết con đường tắt nầy người tới người đi không nhiều lắm, nói không chừng những người này chính là Ma giáo cố ý bố trí ở trong này thăm dò mình!

Vì thế Long Sách tuy rằng đã vào trong tầm mắt nhóm kiệu phu này, lại giả vờ cái gì cũng không biết, thúc xe lừa, hát điệu hát thôn dã, thoải mái nhàn nhã chạy đi. Mà đám kiệu phu này đã có ý dừng lại, chắn trên đường phía trước.

“Này, các ngươi muốn làm gì?!” Long Sách dùng một giọng tiếng địa phương trong sơn dã hỏi bọn hắn.

Một tên người hầu tiến lên trước nói: “Chủ nhân nhà của chúng ta nói, phàm là người nào đi con đường này giết hết không cần hỏi, hôm nay là do ngươi xui xẻo!”

Long Sách trừng mắt: “Các ngươi là chặn đường cướp của sao!? Ta đem tiền và hàng hóa đều giao hết cho các ngươi! Các ngươi đừng giết ta! Nhà của ta bốn đời đều là chở hàng đi con đường tắt nầy, không thể nghĩ tới chỉ có ta đen đủi như vậy!”

Nghe xong lời của hắn, người trong kiệu tựa hồ có điều lo nghĩ, vì thế vén rèm lên ngoắc ngón tay, người hầu đi qua, nghe chủ nhân thì thầm, lập tức người hầu hỏi: “Này, ta hỏi ngươi, ngươi có phải đối với con đường này rất quen thuộc hay không? Ngươi nếu không muốn chết, thì dẫn đường cho cho chúng ta! Chúng ta muốn đi tới Vân Châu. Sau khi chuyện thành công, sẽ có chỗ tốt, nếu như ngươi dám làm bậy, cứ lấy đầu của ngươi!”

Dứt lời bội đao lấy bên hông ra, dọa Long Sách sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên mình lừa lăn xuống, hắn vội vàng nhảy xuống, ‘bùm’ một tiếng quỳ lạy nói: “Đại gia! Các ngươi đừng giết ta! Ta sẽ dẫn đường! Ta sẽ dẫn đường!”

“Thức thời là tốt rồi!” Người hầu hừ lạnh một tiếng, để cho cỗ xe lừa của hắn đi ở phía trước, cỗ kiệu đi theo ở phía sau.

Long Sách vì thế một bên đánh xe, một bên miệng lầm bầm kể chuyện, nói hắn ở trong núi nuôi con lừa như thế nào, tổ tiên trong nhà kiếm sống bằng nghề thồ hàng ra sao, đều là việc vặt trong nhà thôn dân, làm cho người ta buồn ngủ, làm cho người ta cho là hắn là một người nhát gan nén lòng sợ hãi bằng cách nói chuyện.

Có lẽ là kỹ xảo biểu diễn của hắn thật sự quá tốt rồi, thế nhưng không ai nhìn ra hắn là cải trang.

Như vậy cho tới khi bầu trời tối đen, Long Sách dừng lại, nói cần ăn ngủ, bằng không con lừa mệt chết đi được, đám kiệu phu này mới dừng lại, buộc phải hạ cỗ kiệu xuống cực kỳ nhanh nhẹn kéo lên một cái lều nhỏ xinh xắn, Long Sách vội vả há to mồm, làm bộ dạng kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ chốc lát sau, thấy người hầu từ bên trong kiệu đỡ ra một nữ tử bụng phệ, cũng mở miệng nói: “Phu nhân, người cẩn thận một chút, người mang có bầu còn phải lặn lội đường xa đến Vân Châu Chỉtìm lão gia phụ lòng kia, lão nô thật sự là bất bình thay cho ngài, ai… …” Vì thế làm bộ rớt vài giọt nước mắt.

Long Sách lần này thật sự kinh ngạc suýt rớt cả cằm, cái phu nhân có thai được người kia đỡ ra, cái loại dịch dung kém cỏi này, rõ ràng chính là… …

Hoàng đế

Cái

Cái thằng cha không biết xấu hổ… … …