Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 66: Đức âm, ca ca không cho ngươi gia nhập tà giáo!




Một trận gió thổi qua kéo cánh cửa sổ không đóng chặt kẽo kẹt mở ra, mưa lất phất bay vào mang theo mấy cánh hoa đỏ nhạt. Không khí trong phòng ngưng trọng mà khẩn trương, lãng phí một cảnh trí đầy chất thơ như vậy.

Mộ Dung Đức Âm cuối cùng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Sở Thanh Thanh nói:

“Nữ nhân, ngươi thật to gan, ngươi có biết ta là ai không?”

Sở Thanh Thanh có chút kiêng kị nói: “A? Ta là Ly Hận Cung cung chủ, thiên hạ còn có kẻ để Sở Thanh Thanh ta phải sợ sao! Ta cũng không tin ngươi là Thiên Vương lão tử gì gì đó, còn dám cuồng ngôn như vậy!”

Mộ Dung Đức Âm nói: “Ta là Băng Tiễu Thành Nhị thành chủ Mộ Dung Đức Âm, huynh trưởng ta chính là Mộ Dung Long Sách. Ngươi dám vũ nhục ta, huynh trưởng nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Chân mày Sở Thanh Thanh giương lên, sắc mặt khẽ biến. Nàng quả thật không nghĩ tới tuyệt mỹ gầy yếu thanh niên này lại có thân phận hiển hách như thế, nhưng ngay sau đó nàng cũng khôi phục lại khí thế: “Hừ, ngươi cho rằng Băng Tiễu Thành có thể áp đảo được ta sao?! Quá khinh thường Bổn cung rồi! Tiếu Dận, hôm nay coi như ngươi may mắn, Bổn cung không có hứng thú. Ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ tình cảnh của mình đi, buổi tối ta sẽ trở lại!”

Dứt lời, Sở Thanh Thanh ngạo nghễ rời đi, sai người canh giữ nghiêm ngặt trước cửa. Tiếu Dận an tâm được một chút, thân thể buông lỏng liền khụy ngã, bắt đầu ho khan.

“Khụ khụ khụ… Thì ra các hạ là Nhị công tử của Mộ Dung gia…” Tiếu Dận thở dốc nói, “Thật xin lỗi, lần này phiền đến các ngươi…”

“Không sao cả, này chỉ có thể nói là duyên phận.” Mộ Dung Đức Âm thở dài nói, “Cũng không biết đại ca ta bọn họ bây giờ thế nào.” Tiếu Dận cầm tay của hắn an ủi: “Bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì!” Nhưng trong lòng lại vạn phần ưu tâm.

Bên kia, ở địa lao của thần bí sơn trang này, Tiếu Lung không để ý đến thương thế của bản thân, nắm cột thiết rống to không ngừng: “Sở Thanh Thanh!! Mau thả đệ đệ ta!! Không được chạm vào hắn!! Ngươi muốn ta làm gì đều được!!”

Mộ Dung Long Sách thì ngồi trên đám cỏ ở một bên, cùng với Lý Tư Hàm vẽ caro chơi cờ vây trên mặt đất y như mấy ông lão nhàn tản.

Thật ra thì bọn họ cố ý để bị bắt, dù sao ở chỗ này vẫn tốt hơn là đối phó với sát thủ của Tam Vương.

“Sách huynh, ngươi không lo lắng cho Đức Âm sao?” Lý Tư Hàm lặng lẽ hỏi.

“Ngươi cảm thấy chúng ta cần phải lo lắng cho hắn sao?” Mộ Dung Long Sách hỏi ngược lại.

“Ách… Ta đã thấy khả năng kinh thiên động địa của hắn với Tuyết Thần lần đó… Quả thật là khả năng của quỷ thần…” Lý Tư Hàm nói.

“Có điều, tại sao hắn không ở địa lao chung với chúng ta?” Long Sách nghịch nghịch cục đá trong tay nói.

Lý Tư Hàm trầm mặc một chút rồi nói: “Bởi vì bộ dáng của Đức Âm thật quá tốt…”

“Phân biệt đối xử sao? Hừ!” Long Sách bất mãn nói.

Quả thật, một bên là địa lao bẩn thỉu ấm ướt lạnh như băng, một bên là gác phòng tinh xảo tao nhã, liếc qua cũng thấy được cách nhau một trời một vực.

Sở Thanh Thanh sau khi rời khỏi gian phòng của Tiếu Dận và Đức Âm, liền gọi tâm phúc tới. Quả thật nàng biết rõ thế lực của Băng Tiễu Thành, một khi đã kết thù chuốc oán thì tương lai nhất định là một đối thủ khó chơi. Trong địa lao còn có hai nam tử xa lạ, một trong đó được Mộ Dung Đức Âm gọi “huynh trưởng” thì phải là Mộ Dung Long Sách rồi. Nhìn trang phục của huynh đệ hai người bọn họ, lại không mang theo người bên cạnh nhất định là có ẩn tình quan trọng. Nếu có thể mượn cơ hội để điều đình, nói không chừng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Đây là một trò chơi nguy hiểm, nhưng nàng tin rằng có thể thắng được! Nàng không những phải lấy được lợi ích từ Băng Tiễu Thành mà còn phải đoạt được Tiếu Dận! Về phần Mộ Dung Đức Âm… Hắn quả thật là đẹp đến động lòng người, tính bướng bỉnh lại hợp với khẩu vị, a a a…. Sở Thanh Thanh cười ra tiếng.

Vì vậy nàng ra lệnh với tâm phúc: “Đem Mộ Dung Đức Âm mang đến phòng của ta, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn!”

Mộ Dung Đức Âm bị người kéo từ trên giường kéo xuống, thay y phục chỉnh thề, đầu tóc cũng được sửa soạn lại. Tiếu Dận nhìn vậy trong lòng dự cảm không tốt. Sở Thanh Thanh nhất định sẽ dở trò với hắn! Y chỉ có thể nhắc nhở: “Mộ Dung công tử! Ngươi nhất định phải thật cẩn thận!”

“Ta biết.” Mộ Dung Đức Âm gật đầu, trong ánh mắt có mấy phần trấn an. Tiếu Dận nắm y phục trước ngực mình, trơ mắt nhìn người lầu mang đến chiếc ghế có người khiêng, đặt hắn vào trong rồi mang đi.

Sở Thanh Thanh đã sớm ở trong phòng của mình chờ hắn. Mộ Dung Đức Âm quả nhiên giống như nàng nghĩ, trấn định đến như vậy. Khi hắn đi vào sắc mặt vẫn bình thản, mỹ nam tử càng như vậy càng làm nàng muốn phá hủy tự tôn và lòng tin của hắn, để hắn hoàn toàn thất bại!

“Mộ Dung công tử, chắc hẳn ngươi cũng biết ngươi huynh trưởng bây giờ đang làm khách trong tù của ta.” Sở Thanh Thanh thản nhiên cười một tiếng nói.

“Thanh Thanh cô nương muốn cái gì có thể nói thẳng ra là được rồi.” Mộ Dung Đức Âm đề nghị trực tiếp, không khỏi để cho Sở Thanh Thanh phải cảm thán “Thật dứt khoát! Được rồi, vậy ta cũng không dài dòng nữa. Ta chỉ cần bí tịch trân quý ‘U Lan Thất Thức’ của Mộ Dung gia, nếu các ngươi nguyện ý giao kiếm phổ ra thì ta tự nhiên sẽ thả lệnh huynh.”

U Lan Thất Thức là kiếm phổ năm đó đã từng tạo ra một hồi tinh phong huyết vũ trong võ lâm. Nghe nói chiêu kiếm bảy thức đó chỉ có người thông minh tuyệt đỉnh mới có thể lĩnh ngộ được. U Lan kiếm khách danh chấn thiên hạ cũng chỉ dùng ba thức trong đó cũng đủ để khiêu chiến anh hùng trong thiên hạ, có thể nói là vô địch. Sau đó kiếm phổ này rơi vào tay Mộ Dung thế gia, nghe nói chính là trấn gia chi bảo của họ Mộ Dung.

Mộ Dung Đức Âm nghe xong liền cười nhạt: “Thật đáng tiếc, tiền nhân vì lo lắng kiếm phổ này sẽ dẫn phát tranh đoạt vô nghĩa trong võ lâm nên đã sớm đem kiếm phổ đốt hủy… Bất quá, kiếm phổ khẩu quyết vẫn được lưu truyền bằng miệng. Ta mặc dù cơ thể yếu ớt tàn tật, không thể tập võ nhưng trời sinh nhìn thứ gì một lần đều không bao giờ quên, cho nên phụ thuân đã để ta ghi nhớ bảy thức của kiếm phổ này. Cung chủ, nếu ngươi muốn lấy kiếm phổ, không bằng cùng ta giao dịch.”

“Ha ha ha… Mộ Dung Đức Âm, ngươi thật sự rất thông minh, không hổ là kỳ tài học phú ngũ xa. Nhưng ngươi sai rồi, Sở Thanh Thanh ta cho tới bây giờ không bao giờ chịu uy hiếp cả! Ngươi đừng quên, huynh trưởng của ngươi vẫn còn nằm trong tay của ta. Ta thấy ngươi bây giờ có vẻ như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?” Sở Thanh Thanh nói.

“Cung chủ lại sai rồi,” Mộ Dung Đức Âm khí độ ung dung không chút nao núng, “Mặc dù ngươi thấy Mộ Dung Long Sách là huynh trưởng của ta, nhưng quyền quyết định sự vụ lớn nhỏ trong Băng Tiễu Thành cũng không phải của hắn. Nếu ngươi giết hắn, ta bất quá là danh chính ngôn thuận đi lên ghế chủ trì mà thôi. Giá trị thẻ bài trong tay ngươi vẫn còn chưa đủ với thứ ngươi muốn đâu. Không bằng chúng ta cùng nhau thương nghị một chút về giá cả, thế nào?”

Sở Thanh Thanh nghe thấy lời của hắn mà nheo mắt lại. Ban đầu gặp gỡ, hắn là một công tử tàn phế, thuần mỹ nhu nhược, giờ phút này, lại càng cảm thấy hắn khôn ngoan sâu sắc, biết bày mưu lập kế, có khí phách làm chủ, càng không ngờ tới rằng hắn chính là chủ nhân đằng sau của Băng Tiễu Thành!!! Không ngờ nam nhân tàn phế này lại thành thục và ý chí hơn bất cứ nam tử nào nàng từng gặp. Trước mặt hắn, Sở Thanh Thanh lần đầu tiên có cảm giác không thể coi thường được.

“Thật đáng tiếc, trời cao thế nhưng lại không cho ngươi một thân thể khỏe mạnh.” Ngay cả Sở Thanh Thanh cũng không khỏi tiếc nuối thay cho hắn.

“A, ta thì lại vô cùng cảm tạ thượng thiên, chí ít đã để cho ta ngày ngày vui vẻ sống. Thượng thiên cũng rất ưu đãi cung chủ, vậy tại sao ngươi hết lần này tới lần khác không thể buông tay cho thứ hành hạ tình cảm của mình kia?” Nụ cười nhàn nhạt của Mộ Dung Đức Âm khiến cho quanh người hắn phảng phất bao phủ một tầng hào quang thánh khiết, làm cho người ta cảm thấy rằng dù hắn là một người tàn tật vĩnh viễn không thể đứng lên được nhưng hắn so với bất luận kẻ nào đều cao quý hơn!

Sở Thanh Thanh vì nụ cười điềm nhiên tuyệt sắc của hắn mà thất thần trong chốc lát. Nàng không thể không thừa nhận, kỳ nam tử quật cường tinh khiết, tâm trí cường đại này, đúng thật đáng giá cho tim của nữ nhân thiên hạ vì hắn mà lỗi nhịp.

“Mộ Dung công tử, ta nghe khẩu khí của ngươi tựa hộ cũng không muốn Mộ Dung Long Sách chết?” Sở Thanh Thanh dù sao cũng giảo hoạt, “Mà ngươi bây giờ ở trước mặt ta cũng không có chút năng lực chống cự nào. Ngươi lấy cái gì làm thẻ bài để trao đổi với ta đây?”

“Ta sẽ cho ngươi bốn chiêu kiếm phổ, đổi lấy một mạng của Long Sách.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Không chỉ như vậy, ta còn lưu lại cho đến khi ngươi hoàn toàn nắm giữ bốn chiêu kiếm phổ đó.”

Sở Thanh Thanh nghĩ ngợi chốc lát, trên mặt nở ra một nụ cười gian: “Tuy công tử đã rộng lượng như vậy, nhưng ta vẫn không thể yên tâm!”

Chỉ thấy nàng đột nhiên xuất thủ như điện, điểm liên tục mấy điểm đại huyệt trên người Mộ Dung Đức Âm. Thân thể của Mộ Dung Đức Âm run rẩy, cầm chặt lấy cái đỡ tay của chiếc ghế, không để cho mình ngã xuống. Nguyên lại, Ở Thanh Thanh cay độc điểm Ly Hận Chỉ vào hắn, đem nội lực bá đạo truyền vào cơ thể, nếu như Sở Thanh Thanh không tự mình hóa giải cho hắn thì đạo lội lực này sẽ xâm thực ngũ tạng lục phủ của hắn, làm Đức Âm bị hành hạ đến chết.

“Ô…” Tiếng rên rỉ thật thấp bất ra từ đôi môi ưu mĩ của Mộ Dung Đức Âm khiến cho Sở Thanh Thanh vô cùng thoải mái trước bộ dáng ẩn nhẫn yếu ớt của hắn. Sở Thanh Thanh nói: “Mới vừa rồi ta dùng thủ pháp gì, Mộ Dung công tử băng tuyết thông minh cũng biết, nếu công tử bên cạnh ta thì cũng nên kiêng dè một chút.”

“Đa tạ tặng lễ của cung chủ.” Mộ Dung Đức Âm nhàn nhạt cười khổ. Dáng dấp kia khiến cho nhịp tim của Sở Thanh Thanh đập thật nhanh. Như thế kiên nhẫn, như thế bất khuất, như thế yếu ớt, như thế xinh đẹp! Ngươi yếu ớt như vậy rồi lại nguy hiểm như thế thật là khiến cho người ta muốn đem ngươi đánh nát! Ta tuyệt đối sẽ không buông tay!

Mà trong lòng của Đức Âm bây giờ thì hạnh phúc phải biết. Thế nhưng có người thật sự tin rằng mình mới là chủ nhân của Băng Tiễu Thành!! Không phải là đang nằm mơ chứ…

Thật,

Thật vui muốn chết…

Sở Thanh Thanh hoàn toàn không nhìn rõ vấn đề. Mỹ nam tử “khôn ngoan khó lường” trước mặt nàng thật chất chỉ là bi ai nam nhân ngoan ngoãn ở nhà không có sự nghiệp mà thôi.

——

Mặt trăng chiếu rọi rừng trúc vừa được mưa gội rửa, ánh sáng xuyên qua mái hiên cửa sổ chiếu vào bàn sách của Sở Thanh Thanh.

Sở Thanh Thanh vuốt ve kiếm phổ Mộ Dung Đức Âm vừa viết cho nàng, chữ viết phía trên cũng hệt như người nọ, xinh đẹp, kiên nghị, lại có một sự uy hiếp sát phạt mơ hồ.

Thật là một kỳ nam tử!

Sở Thanh THanh ung dung cười một tiếng. Nam nhân kiêu ngạo, bệnh tật tàn phế cũng không tàn phá được ý chí của hắn, thế nhưng, nàng biết phía sau lưng của sự lạnh lùng đó vẫn có một nhược điểm chí mạng.

Nhược điểm kia chính là Mộ Dung Long Sách!

Mặc dù hắn ngoài mặt luôn miệng nói phải nhưng trong ánh mắt kia hết lần này đến lần khác lại bại lộ sự lo lắng cho người kia. Mộ Dung Long Sách đối với hắn mà nói, tuyệt đối không phải là sự tồn tại bình thường.

Người trên giang hồ đều nói Mộ Dung Long Sách đem Mộ Dung Đức Âm thành bảo vật, ai mà biết rằng người thật sự bị đem làm bảo vật chính là Mộ Dung Long Sách chứ? Sở Thanh Thanh đem kiếm phổ ra nhìn một chút, khóe miệng hiện ra một nụ cười. Cũng được, Mộ Dung Đức Âm, để ta xem thử một chút kiếm phổ này là thật hay giả.

Đùa giỡn lòng người cho tới bây giờ vẫn là trò chơi mà nàng thích nhất! Đặc biệt là nam tử tàn phế lạnh lùng đó. Hắn càng vững như bàn thạch thì nàng càng phải phá nát hắn.

Vì vậy ngày hôm sau, Sở Thanh Thanh lại gọi Mộ Dung Đức Âm tới hỏi hắn: “Mộ Dung công tử, trong lòng của ngươi từng có người nào khiến cho ngươi luôn phải canh cánh trong lòng không?”

“Ta tin tưởng mọi thứ đều tùy theo duyên phận, mà trên đời người có thể khiến cho tại hạ lo lắng, rất ít.” Mộ Dung Đức Âm cầm chiếc chén tuyết trắng, chầm chậm uống trà. Lãnh tâm lãnh tình lắm, vân đạm phong khinh lắm! Sở Thanh Thanh trong lòng âm thầm cười.

“Công tử còn nhớ rõ ước định hôm qua của chúng ta không?” Sở Thanh Thanh cố ý hỏi, “Công tử đã đưa kiếm chiêu cho ta, nên hôm nay ta đem Mộ Dung Long Sách mang tới. Nhưng vừa rồi ta đột nhiên nhớ ra, ta cũng không đáp ứng đem một Mộ Dung Long Sách lành lặn cho công tử.”

Mộ Dung Đức Âm khẽ cau mày: “Cung chủ, nếu ngươi vẫn muốn dùng hắn để uy hiếp thì ta cũng không ngại nói rõ, Đức Âm cũng không phải hạng để người ta chặt chém đâu.”

Sở Thanh Thanh đưa tay đặt lên vai hắn, cười nói: “Ngươi bây giờ không phải là đang nằm trong tay ta chờ bị chặt chém sao?” Vừa nói liền vỗ tay một cái, ngoài cửa có mấy người đem Long Sách bị trói gô đi vào. Mộ Dung Long Sách đi vào liền nói: “Đức Âm, mau kết thúc vụ này. Chúng ta còn có chuyện gấp phải làm, đừng để lỡ việc.”

“Mộ Dung Long Sách, ngươi tốt nhất câm miệng mình lại. Bây giờ tự thân chủ nhân của ngươi còn khó bảo toàn đấy.” Sở Thanh Thanh rút ra thanh trường kiếm, đặt trước ngực của Long Sách, “Đức Âm công tử, ngươi không ngại để ta luyện một chút kiếm pháp hôm qua ngươi đưa trên người tên bù nhìn này chứ?”

“Gì? Cái gì bù nhìn? Cái gì chủ nhân?” Long Sách một đầu mơ hồ. Hắn nhìn Đức Âm, con mắt thành hình như này: = =.

“Dừng tay! Không được đụng đến hắn! Sở Thanh Thanh, ngươi ngay cả ảnh vệ của ta cũng không phát hiện ra, uổng cho một thân tự cao tự đại!” Mộ Dung Đức Âm quả nhiên gấp lên.

“Công tử ngươi đang nói chuyện hài gì vậy? Ảnh vệ? A a, thật không nghĩ một người thông minh tuyệt đỉnh như ngươi thế nhưng lại nói dối trắng trợn như vậy. Đừng nói là ảnh vệ, ngay cả một con ruồi cũng đừng mơ tưởng lọt vào địa bàn của ta!” Sở Thanh Thanh nói, “Ngươi nôn nóng sao? Thật ra thì nam tử này chính là người luôn khiến ngươi canh cánh trong lòng phải không? Mộ Dung Đức Âm, ngươi không cần phải che dấu nữa! Nếu như ngươi muốn cứu hắn thì tự mình tới đây cầu xin ta! Thế nào? Bất quá khoảng cách chỉ có năm bước mà thôi, nhưng chỉ sợ ngươi ngay cả một bước cũng không đi nổi phải không? Ta không ngại ngươi bò đến cầu xin ta đâu. Cầu xin ta, ta liền tha cho tính mạng của Long Sách!”

Các ngươi đang làm cái gì vậy… Thật giống như đang thỏa mãn sở thích buồn nôn của đệ đệ ta. Long Sách tiếp tục = = nhìn diễn biến.

Sở Thanh Thanh áp sát lưỡi kiếm vào cổ Long Sách, lại nói: “Hoặc là, ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, không bao giờ được gặp tên Mộ Dung Long Sách này nữa! Ăn vào Vong Tình Tán, vĩnh viễn chỉ nhớ một mình ta thôi!”

“Không lãng phí thời gian với ngươi nữa.” Mộ Dung Đức Âm thế nhưng thật sự đứng lên khiến cho Sở Thanh Thanh có chút giật mình: “Thì ra là ngươi có thể đi bộ?!”

Chỉ thấy hắn vững vàng bước tới trước năm bước, một tay bắt lất thanh kiếm Sở Thanh Thanh đang cầm, bốn mắt nhìn nhau với nàng.

“Ta chắc là sẽ không ở lại nơi này với ngươi, cung chủ.” Đức Âm cầm lấy mũi kiếm nói.

“Ngươi đừng quên trên người ngươi còn Ly Hận Chỉ của ta!” Sở Thanh Thanh đối mặt với hắn có hơi sợ. Cảm giác của Đức Âm lúc này và bây giờ hoàn toàn bất đồng!!

“Đây chảng qua chỉ là chút tiểu xảo. Ngươi có thể nghĩ ta là chủ nhân của Băng Tiễu Thành làm ta có chút cao hứng, vì vậy nên cũng muốn để cho ngươi cao hứng hai ngày.” Mộ Dung Đức Âm đem kiếm từ trong tay nàng rút ra, như vậy dễ dàng nhẹ nhàng, giống như không dùng đến nửa phần khí lực. Nhưng đối với Sở Thanh Thanh mà nói, nàng làm thế nào cũng không giữ được thanh kiếm kia!

“Ta không thích đánh nữ nhân.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Chúng ta làm giao dịch thêm một lần nữa đi. Thật ra thì ta chính là ảnh vệ của huynh trưởng, hắn và ngươi bàn là được. Còn ta, chẳng qua đứng nhìn là tốt rồi.”

“Ô… Ô…” Vô luận là Sở Thanh THanh hay Mộ Dung Long Sách, giờ phút này bị sát khí mãnh liệt trong phòng ép đến khó chịu vô cùng, ngay cả những tên canh cửa cũng thấy dị thường khó chịu, sắp động đất sao?!

Giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết!! Không thể nào diễn ta được sát ý lẫn ác ý đáng sợ kia. Một cảm giác tàn sát điên cuồng!!! Cảm giác giống như heo chuẩn bị bị giết làm thịt đang nằm dưới đao, bị đồ tể nhìn bằng con mắt thèm thuồng vậy!!

Đó là cảm thụ cuối cùng của Sở Thanh Thanh trong gian phòng đó. Mặc dù ngươi kia ngay cả một chiêu cũng chưa xuất thủ nhưng nàng biết mình hoàn toàn không có phần thắng! Căn bản để mặc cho người ta chặt chém chính là bản thân nàng!

Vì vậy Long Sách được cởi trói, bắt đầu cùng Sở Thanh Thanh thương lượng. Mộ Dung Đức Âm thì bị Long Sách đuổi ra ngoài.

“Sở Thanh Thanh, ân oán xoắn xít của Ly Hận Cung các ngươi ta không muốn hỏi tới, cũng không liên quan đến chúng ta, cho dù ta dùng danh nghĩa của Băng Tiễu Thành can thiệp thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.” Long Sách ngồi trên ghế giống như một đại gia, uống một ngụm trà nhìn Sở Thanh Thanh nói: “Tuy nhiên, ngươi vừa rồi hẳn đã thấy được chân diện mục của đệ dệ ta rồi? Cảm giác hắn có phải hay không giống một người?”

“Giống… một người?!” Sở Thanh Thanh trong lòng có một đáp án vô cùng đáng sợ, chẳng qua là không dám nói ra.

“Ngươi giả bộ đấy sao? Người kia chính là chủ nhân ban đầu của Ly Hận Cung các ngươi, là nhân vật được các ngươi tôn sùng làm thần!! Người được coi là ma đầu tàn ác nhất đấy, ngươi muốn ta nói tên của hắn sao?” Mộ Dung Long Sách ung dung nhìn nàng, “Ngươi cũng đoán được mà. Tổ tiên của Đức Âm thực chất không phải từ Mộ Dung gia, hắn thật ra là…”

“Chẳng lẽ, hắn chính là người đó…” Sắc mặt của Sở Thanh Thanh trắng bệt, “Làm sao như vậy được! Đời sau của Tiên chủ đại nhân… đã…”

Mặc dù đã trải qua rất lâu nhưng nỗi sợ hãi cùng uy hiếp của vị Tiên chủ trước kia vẫn còn ám ảnh trong lòng thuộc hạ của hắn. Những hành động vô cùng hung ác độc địa đó đến bây giờ vẫn còn lưu truyền lại từ lời của những thế lực phân tán khắp nơi, làm sự sợ hãi cùng tín ngưỡng vĩnh viễn vẫn được truyền thừa từ đời này qua đời khác.

“Tin hay không là tùy ngươi. Ta tin tưởng trong lòng của ngươi đã có sẵn đáp án. Nếu lấy danh nghĩa hậu duệ của vị tiền bối kia, Sở Thanh Thanh ngươi nên biết Đức Âm hắn có địa vị thế nào trong Ám Lưu của giang hồ! Hắn chính là thiếu chủ danh chính ngôn thuận của Ám Lưu! Ngươi trái lại ý nguyện của Đức Âm, chính là trái lại ý thần tử của các ngươi đấy!” Lời đe dọa của Long Sách hoàn toàn đả kích Sở Thanh Thanh đến tận tâm khảm, quả nhiên đẳng cấp hoàn toàn khác với Đức Âm một bộ chỉ biết giả vờ kia.

Sở Thanh Thanh sắc mặt trắng bệt nói: “Hiểu, hiểu rồi… Mộ Dung Long Sách. Ta sẽ để cho Tiếu gia huynh đệ rời đi vô điều kiện, hơn nữa sẽ long trọng cung tiễn các ngươi. Tuy nhiên ta không thể không nhắc nhở ngươi. Ngươi nếu vọng tưởng đem thiếu chủ kế thừa ý chí của tổ tiên giữ bên người, sớm muốn gì ngươi cũng sẽ hối hận! Ngươi cản bản không hiểu được trên lưng Thiếu chủ đeo vận mệnh như thế nào đâu! Hắn nhất định sẽ là một bá chủ tùy tâm sở d*c!”

“Ngươi sai rồi. Ta cũng không cưỡng ép giữ hắn lại. Ta chẳng qua vẫn tin tưởng hắn, tin rằng hắn có thể kiểm soát được ác ma trong lòng mình.” Trong con ngươi của Long Sách thoáng qua một tia ôn tình kiên định hiếm thấy.

Từ phần này do Phong phụ trách nhé ^^, vô vàn cảm ơn Cat nhờ hai người mà mình biết tới bạn Mèo.