Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 39: Khiêu khích của đại ca




Lớp học địa ngục của U Tuyền công tử.

Hôm nay rốt cuộc cũng đã học xong trận pháp, tiếp theo là môn cơ quan thuật. Bởi vì đã đào thải bớt một số người, chỉ còn lại tinh anh của tinh anh, hơn nữa còn có một đám cao thủ từ các phân bộ khác của Tuyệt Ảnh Thành gia nhập, nhân số trong học đường tăng lên không ít thành ra thay đổi đến một nơi lớn hơn.

U Tuyền công tử đem họ đến trước một rừng trúc bố trí cơ quan tỉ mỉ, nói cho bọn hắn biết, nhiệm vụ hôm nay chính là phải vượt qua được rừng trúc dày đặc cơ quan này, chỉ có những người thành công ra khỏi rừng trúc mới có tư cách sống. Bên ngoài đứng rất nhiều hắc y nhân, xem ra là thị vệ giữ kỷ luật. Nhóm tinh anh cứng ngắc mang theo cứng ngắc biểu tình tiến nhập vào bên trong rừng trúc.

Mộ Dung Đức Âm không nghĩ tới chương trình học hôm nay là như vậy. Bảy đề thi U Tuyên cho hắn coi như trở thành phế thải. Uổng phí công hắn học thuộc lòng toàn bộ đề, khiến trong lòng có vài phần oán hận. Xem quy mô rừng trúc không nhỏ, biên giới đen tối không nhìn tới được, muốn đi ra cũng phải mất một ngày. Lối vào của rừng trúc có một cái bàn, một người chủ quản ngồi ở đó phát một ít công cụ để vào rừng: giày đen dày, dây thừng và vân vân. Mộ Dung Đức Âm thay đôi hài tơ lụa trên chân mặc vào đôi giày nóng bức nặng trịch để tránh không bị cơ quan đả thương chân, còn đeo vào dây thừng và chủy thủ, sau đó hắn hỏi chủ quản: “Tại sao không phát cơm trưa?”

Chủ quản nói: “Không có cơm trưa.” “Tốt xấu gì cũng để cho người ta ở bên trong ăn miếng cơm chứ.” Mộ Dung Đức Âm nói. Chủ quản nhìn nhìn hắn rồi đứng lên báo với U Tuyền công tử. Sắc mặc của U Tuyền công tử có điểm bất mãn hỏi: “Đức Âm công tử, tại sao ngươi cứ đặc biệt vậy?”

“Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Mộ Dung Đức Âm nói. Sau đó cầm lấy trang bị thượng vàng hạ cám của mình đi vào rừng.

Trong rừng trúc lối rẽ mê hồn, vô số chi nhánh, đi nhầm một bước cũng có cơ quan trí mạng. Sau khi vào rừng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của những kẻ sập bẫy. Mộ Dung Đức Âm rất nhanh liền lạc đường, bị hãm sâu ở trong rừng rậm cơ quan hôn thiên ám địa, chỉ có thể dựa vào kiến thức thường ngày U Tuyền dạy đi một bước sờ soạn một bước, đi qua từng trận pháp một nhưng chỉ thấy phía trước một mảnh mờ mịt, vẫn không đến được bìa rừng. Ở nơi này, chỉ cần một chút tuyệt vọng thôi đã đủ đưa người vào chỗ chết.

Mảnh rừng trúc này hội tụ những cơ quan tối cao, kiệt tác tâm huyết cả đời của những quái kiệt. Trận pháp trong trận pháp, cơ quan liền cơ quan. Hiện giờ U Tuyền công tử chỉ thử nghiệm nên mới mở ra một phần ba trong số đó, đã khiến cho quần hùng thiên hạ chết như ngả rạ. Người có thể sống mà ra khỏi cánh rừng đó trăm dặm mới tìm được một. Nghe nói có một lần thí nghiệm, người xuất trận nhanh nhất cùng phải mất ba ngày ba đêm công phu, không biết trong đó đã thôn tính bao nhiêu sinh mệnh. Cho dù cao thủ như Mộ Dung Đức Âm, có tuyệt thế công lực thì vào trong rừng trúc này cũng vô dụng. Ở đây là khảo nghiệm trí tuệ cùng với sức chịu đựng!

——

Bầu trời tối đen, Mộ Dung Đức Âm vẫn chưa trở về nhà khiến Mộ Dung Long Sách chờ một ngày phát sốt ruột, chưa từng thấy Đức Âm về trễ như vậy. Hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, hoài nghi không lẽ Đức Âm đã bị sập bẫy của Tuyệt Ảnh Thành mất rồi.

Rốt cuộc, Mộ Dung Long Sách không nhịn được nữa muốn dạ hành đi thăm dò thì Đức Âm mệt mỏi lế thếch trở về. Chỉ thấy quần áo hắn rách tung tóe, cả người đều là đất, hai má dơ bẩn, trên người có nhiều xây sát, trong tay là một cổ cầm đã bị gãy thành hai đoạn.

“Đức Âm! Ngươi đánh nhau với ai?!” Mộ Dung Long Sách vội vàng đem hắn kéo vào trong phòng, ảnh vệ cũng thức thời đi nấu nước ấm.

“Hôm nay U Tuyền cho mọi người vào Trúc Lâm Trận.” Mộ Dung Đức Âm giản lược nói, “Trận pháp cơ quan trong đó quá mức rối ren nên bị trì hoãn không ít thời gian, có không ít địa phương làm cho ta phải chật vật.”

“Có bị thương không?” Mộ Dung Long Sách cởi y phục rách rưới của hắn ra, thuận tiện kiểm tra thân thể hắn.

“Không có.” Mộ Dung Đức Âm đem chiếc đàn hư ném lên bàn nói: “Cái này là một cổ cầm, chính là danh cầm Hi Phượng giá trị liên thành. Coi như là giấy khen đó.”

“Đều hư đến không khác gì đồ bỏ đi như vậy…” Mộ Dung Long Sách nói.

Kỳ thật hắn không biết là Đức Âm quá ngũ quan, trảm lục tướng cho đến cửa cuối cùng, thủ trận chính là Cầm Ma, được mệnh danh là thiên tài âm sát, có thể thao túng tiếng đàn giết người trong vô hình. Gã cùng với Đức Âm tỷ thí bằng phương pháp rất phong nhã là đánh đàn, âm trận trùng trùng phân cao thấp, ngươi tới ta đi vô cùng hung hiểm. Để cho công bình, gã tặng cho Đức Âm một lợi khí âm sát, danh cầm Hi Phượng. Có điều để tốc chiến tốc thắng, Đức Âm lợi dụng sơ hở trực tiếp dùng đàn đánh hôn mê Cầm Ma, vì thế mới trở thành người nhanh nhất xuất trận từ trước tới giờ.

May mắn là U Tuyền công tử không biết có một tên trấn trận đã bị xử, y đã ly khai từ sớm. Vậy nên Đức Âm mới từ từ trở về nhà.

Long Sách vội vàng đi lấy nước ấm cho Đức Âm tắm, còn tự mình đồng thủ gội đầu cho Đức Âm. Sau một phen lăn qua lăn lại, Đức Âm lại sạch sẽ thơm tho. Long Sách còn nhanh nhẹn bôi thuốc mỡ lên mấy vết xây sát của Đức Âm, còn nhân cơ hội ăn đậu hũ, bù lại một chút cả ngày bất mãn.

Đêm đã khuya, Mộ Dung Đức Âm đùi lộ ra dưới áo ngủ, ngồi ở trên giường cạp dưa hấu. Ăn uống no đủ rồi mới nói: “Cả ngày nay huynh trưởng mạnh khỏe chứ?”

“Long Sách ngồi ở bên kia giường hậm hực nói: “Bình thường. Đức Âm, các ngươi ngày mai còn phải nhập trận nữa sao?”

“Không, quá trình huấn luyện có vẻ như càng lúc càng nhanh. Ngày mai những người đã thông qua không phải vào trận pháp nữa. U Tuyền bảo phải thử thách tình trường.”

“Tình trường!!!” Trong thanh âm của Long Sách không giấu được hưng phấn, “Cái này ta am hiểu nhất! Ta có thể dạy cho người đủ loại hấp đẫn, đồng thời nhân tiện hưởng thụ một phen!”

“Không cần. Tình trường gì gì đó căn bản không phải chuyện giỡn chơi.” Mộ Dung Đức Âm từ nhỏ đối với mấy chuyện này đã là mưa dầm thấm đất, hoàn toàn có tự tin. Có một tên huynh trưởng như vậy, còn dạng bẫy tình nào có thể làm khó hắn chứ?

Mộ Dung Long Sách lại bắt đầu đố kị: “Đức Âm, ngươi ra đời chưa lâu. Ngày mai để cho Thị Long đi theo cho chắc ăn đi.” Miễn cho mấy tên hồ ly tinh lừa gạt mất mỹ nhân đệ đệ của hắn.

“Ngươi không sợ ta động thủ động cước với hắn?” Mộ Dung Đức Âm nhếch khóe môi. Kỳ thật hắn cũng nghĩ như vậy, để cho ảnh vệ ở bên cạnh Long Sách sớm muộn gì cũng có chuyện không hay xảy ra.

Mộ Dung Long Sách biểu tình vẻ không sao cả nói: “Nói đi Đức Âm, ta vẫn muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi biết động thủ động cước với một người nam nhân là thế nào sao? Ta xem ngươi ngay cả đối phó nữ nhân cũng không biết. Đừng có ra vẻ trước mặt ta.”

“Hừ, làm sao ngươi biết ta biết hay không?”

“Nếu ngươi biết thì cho ta nhìn thử xem, chứng tỏ xem ngươi không phải là tiểu nhi ngây thơ ba tuổi thử.” Long Sách nhướng mày nói.

“Ngươi muốn ta lấy ngươi làm mẫu sao?” Mộ Dung Đức Âm nói. Ánh mắt của hắn lúc này đối với Long Sách mà nói vô cùng hấp dẫn và tràn ngập khiêu khích.

E/N: “Quá ngũ quan, trảm lục tướng” một là một cụm về việc Quan Vân Tường phò hai người chị dâu của mình qua ải… Cái này tôi không rành lắm. Tuy nhiên, còn một nghĩa khác về cụm này mà người theo Đạo thường dùng, được ví với công phu tu luyện của một người hành giả.