Mưa to liên tục đến ngày hôm sau thì ngừng.
Mộ Dung Đức Âm ở trong sân sâu phân trang của Mộ Dung gia, có hơi nhớ lại cuộc sống khép kín của hắn. Sau khi trở về từ phòng của Mộ Dung Long Sách, hắn tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chui vào chăn tơ tằm, kéo xuống màn giường rồi ngủ.
Ngủ được hai canh giờ, ngoài cửa có tiếng cửa gõ, tâm phúc của Mộ Dung Long Sách đến thông báo cho Mộ Dung Đức Âm, hoàng đế dùng tên giả là Hoàng công tử đã trở lại, đang tìm Mộ Dung Đức Âm tính sổ nên đại đương gia bảo gã đến nhắc nhở nhị gia vài điều.
Mộ Dung Đức Âm hừ lạnh một tiếng, bảo tên tâm phúc kia đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng vẫn còn tối, tên tâm phúc không nhìn thấy rõ dung mạo của Mộ Dung Đức Âm, cung kính nói: “Hoàng công tử đang rất tức giận, đã tự mình lục soát một dãy phòng, chắc cũng không lâu lắm sẽ đến nơi này.” “Huynh trưởng của ta nói thế nào?” Đức Âm hỏi.
“Đại đương gia giả vờ hôn mê chưa tỉnh, vẫn ở bên phòng bệnh nằm, đã tránh khỏi trách móc của Hoàng công tử.” Tâm phúc nói.
Mộ Dung Long Sách cũng né thật sạch sẽ! Đức Âm nghĩ nghĩ hỏi: “Nơi này có chỗ nào sạch, không bị phát hiện không?”
“Có, đại đương gia đã sớm hạ lệnh cho tiểu nhân sắp xếp rồi.” Tâm phúc chỉ lên xà nhà cao cao, liền thấy trên xà nhà sạch sẽ có một cái võng, phía trên đã trải đệm chăn đầy đủ, cũng thu thập gọn gàng, nhìn giống như chiếc nôi của con nhà quyền quý. “Chính là chỗ đó. Đại đương gia nói nếu nhị gia không ngại, có thể lên đó nghỉ ngơi khi Hoàng công tử tiến vào. Nơi đó cách mặt đất hai trượng, Hoàng công tử đang nổi giận nên nhất định sẽ không chú ý tới.” Tâm phúc nói.
Mộ Dung Đức Âm ngẩng đầu nhìn chiếc võng. Thật sự nếu gã tâm phúc không nói, hắn cũng không chú ý đến trên xà nhà có một chiếc võng, Mộ Dung Long Sách vẫn là có tâm.
Vì thế Đức Âm ôm lấy chăn, nhẹ nhàng nhảy lên võng, đắp chăn, tiếp tục ngủ.
Tâm phúc ở dưới nói: “Nhị gia, xin hãy chịu ủy khuất trong chốc lát vậy.”
Mộ Dung Đức Âm phất tay đuổi tâm phúc đi, hắn vừa lật người phát hiện trên võng còn có một hộp nhỏ, có ba tầng ngăn kéo, mở ra bên trong dĩ nhiên là mứt hoa quả cùng với liên hoa tô điểm tâm được làm tinh xảo, xem ra Mộ Dung Long Sách đã chuẩn bị rất cẩn thận.
Mộ Dung Đức Âm bỗng nhiên cảm thấy được, trên đời này không còn gì thú vị bằng so với việc vừa nằm trên võng ăn điểm tâm, vừa nhìn hoàng đế giậm chân giậm cẳng tức giận ở phía dưới. Vì thế dù đang mệt rã rời, mắt Đức Âm cũng sáng ngời lên. Hắn cầm lấy liên hoa tô mềm mềm thơm thơm, chọp chẹp ăn.
Liên hoa tô này là Mộ Dung Long Sách bảo đầu bếp công phu làm ra, ngay cả hoàng đế còn chưa nếm được điểm tâm thơm mềm như thế, ăn ngon đến độ làm người ta muốn nuốt cả lưỡi vào.
Quả nhiên, Mộ Dung Long Sách luôn tuyệt đối o bế đệ đệ của mình.
——
Hoàng đế quả nhiên đến phòng này lục soát, hắn mang theo vài người hầu cầm đèn xông vào, lục soát khắp nơi. Đức Âm nằm trên võng vừa ăn điểm tâm vừa nhìn xuống xem thấy những người đó bộ dáng vội vàng hổn hển, đặc biệt trên mặt hoàng đế còn đang trưng ra cái vẻ hận không thể đem Mộ Dung Đức Âm chém thành tám mảnh. Xem ra hắn đã hoàn toàn tỉnh lại sau vụ bị chọc gậy bánh xe kia. Mấy bạn công bị chen ngang ngay lúc chuẩn bị làm chuyện tốt thì còn cuồng bạo hơn cả sư tử đó mà.
“Chủ tử, nơi này là chỗ cuối cùng, có thể Mộ Dung Đức Âm đã chạy.” Thủ hạ nói với hoàng đế.
“Hòa thượng không thể chạy khỏi miếu! Ta không tin tiểu tử kia có thể chạy xa! Mộ Dung Long Sách tỉnh lại bắt hắn lập tức đến đây gặp ta!” Hoàng đế gầm nhẹ rồi hít một hơi thật sâu, trấn áp lửa giận trong lòng, đem suy nghĩ sắp xếp lại một chút. Hình như từ đầu tới cuối, kẻ đáng hận nhất không phải là tên Mộ Dung Long Sách trong ngoài bất nhất kia mà chính là cái tên đã đem hắn và Ân Cốt xoay vòng, Mộ Dung Đức Âm!
Tên nhóc vô liêm sỉ! Đường đường là vua của một nước, hắn không tin thủ đoạn của mình không thể chỉnh được tên tiểu tử kia!
Sinh khí thì sinh khí, hoàng đế vẫn không nhịn được đối với căn phòng tỏa ra một mùi thơm ngát này cảm giác hài lòng. Căn phòng được bố trí lịch sự tao nhã hơn phòng của hắn rất nhiều, giường cũng được sắp xếp đặc biệt sạch sẽ, đồ bài trí trong phòng đều là tinh phẩm, rất phù hợp với khí chất của Ân Cốt, không bằng đem Cốt Nhi đến đây dưỡng thương. Nơi này tĩnh lặng, cũng thuận tiện cho cả hai tâm tình.
Hoàng đế quyết định liền nói: “Đợi ngự y chuẩn đoán bệnh cho Ân công tử xong rồi, liền đưa hắn đến phòng này.”
Mộ Dung Đức Âm đang vươn đầu lưỡi l**m vụn điểm tâm ở khóe miệng lập tức bật dậy. Hôn quân, dám chiếm phòng của hắn!
“Tuân lệnh.” Thủ hạ lĩnh mệnh rời đi, hoàng đế ở trong phòng chắp tay sau lưng quan sát bốn phía, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Vị bằng hữu ở trên, thay vì ẩn núp trên đó thì hãy quang minh chính đại hiện thân nói chuyện đi!”
Nguyên lai hắn đã nhạy cảm phát hiện ra có người ẩn núp trong phòng, chính là hoàng đế muốn bảo trì phong độ không muốn ngẩng đầu lên. Hắn tự cho mình phát hiện ra một hắc y nhân nào đó ở trên xà nhà, nhưng kì thật trên xà không có hắc y nhân nào đó, chỉ có Đức Âm đang ăn điểm tâm trên võng thôi.
Mộ Dung Đức Âm từ trên võng ở xà nhà vương đầu ra, nói xuống dưới: “Hoàng huynh, đây là phòng của ta.”
Hoàng đế đột nhiên nghe được âm thanh của Mộ Dung Đức Âm liền ngẩng đầu lên. Tên hỗn đãn kia sao lại ở trên xà nhà! Không, là ở trên một cái võng treo trên xà nhà!! Cái quỷ gì vậy?!!
“Mộ Dung Âm Nhi! Ngươi này vô liêm sỉ này nọ!!!!” Hoàng đế nhất thời tức giận đến thẳng râu trừng mắt, ngay cả tên của Mộ Dung Đức Âm cũng gọi sai. Mà theo bản năng của hoàng đế, cứ nhìn thấy mỹ nhân là đơn giản hóa tên người ta thành x Nhi, x là biến số thay đổi được.
Mặt Mộ Dung Đức Âm không chút thay đổi nhìn hắn, không khí giữa hai người cứ như vậy mà giằng co.
Đột nhiên! Mộ Dung Đức Âm vươn tay làm hoàng đế đề phòng gấp đôi, chỉ thấy hai tay hắn để lên khuôn mặt khuynh quốc kia, lập tức đơ đơ làm mặt quỷ với hoàng đế.
Trời ơi!! Hoàng đế cảm thấy mình đời này thao túng quyền binh thiên hạ, ngoạn lộng nhân tâm, thế nhưng lần đầu tiên gặp phải một tên mỹ nhân khốn nạn thế này!! Nhìn Đức Âm làm ra cái mặt quỷ nghiêm túc kia, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một cái ý niệm mà thôi.
Trời!!!
Rất. Đáng yêu!!
So với Cốt Nhi nhà hắn còn đáng yêu hơn, so với Cốt Nhi nhà hắn còn khó hiểu hơn, so với Cốt Nhi nhà hắn còn đơn thuần hơn… Suy nghĩ trong đầu hắn vỡ ra từng mảng từng mảng, một khắc trước còn hận khắc cốt, liền vì cái mặt kia mà giảm hết phân nửa.
Đức Âm thật là độc!
Cái loại cảm xúc này không phải là yêu, nếu theo ngôn ngữ hiện đại mà nói là “móe” ấy.
Hoàng đế khắc chế mình không được nhìn hỗn đãn Đức Âm, hít một hơi thật sâu nói: “Âm Nhi, ngươi xuống đây, ta có việc muốn thương lượng với ngươi.”
“Mộ Dung Long Sách là huynh trưởng của ta, ta chỉ nghe lời của hắn, có việc thì cùng hắn nói đi.” Mộ Dung Đức Âm quay lại võng nắm, phất tay nói, đẩy hết mọi chuyện qua cho Mộ Dung Long Sách, dù sao thì mọi khi đều là hắn giải quyết.
“Mộ Dung Long Sách có cái gì mà ngươi trung thành với hắn như vậy! Hừ!” Hoàng đế có chút ghen tị, nghĩ thầm nếu biết Mộ Dung gia có một vưu vật như vậy thì hắn đã sớm lừa đem vào hoàng cung để cưng chiều nuôi nấng, chí ít sẽ không làm tính tình của Đức Âm biến thành cổ quái như thế này.
E/N: móe là gì? chi tiết xin liên hệ: https://www.sickos-alliance.net/anime-news/nhan-ngay-moe-day-noi-ve-moe =))