Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 12: Khi tình cảm người ta đang mãnh liệt thì không nên ngồi chơi với mèo




Bên trong miếu đổ nát, Mộ Dung Đức Âm ngồi chờ đợi thời cơ để cứu Mộ Dung Long Sách. Mắt thấy thời gian cứ trôi qua từ từ mà hoàng đế và Ân Cốt cứ nói càng ngày càng nhiều, kể từ những chuyện cũ xưa xửa xừa xưa, mãi không chịu dừng.

Mưa vẫn kéo dài không ngớt. Dưới mái hiên là đôi vợ chồng lâu năm đang bất hòa với ân oán sâu xa, càng tâm sự càng xúc động, oán giận lẫn lộn mang theo chút mù quáng. Năm đó, hoàng đế vẫn chưa đạt được thiên hạ, lúc ấy chỉ là hoàng tử xuất thân từ thứ dân, trong thế cục âm hiểm đã ngẫu nhiên gặp được Ân Cốt xuất thân cô nhi. Từ đó về sau tạo thành một nghiệt duyên, nhiều lần phân hợp cho đến bây giờ, cảnh còn người mất, song phương thân phận lại cách xa, cảm giác chua xót cỡ nào có lẽ chỉ có nội tâm mới hiểu được.

Hoàng đế kể lại chuyện cũ khiến tình cảm xôn xao, mà ngay cả Ân Cốt cũng có chút giao động. Y nhắm mắt không nói như đang trầm tư, đột nhiên ngực phập phồng liền phun ra một ngụm máu tươi, thân hình vô lực ngã xuống.

Nhìn thấy tình cảnh này, hoàng đế khó có thể ức chế tình cảm trong lòng của mình được nữa. Khoảng khắc trào dâng, hắn bỏ lại ô che tiến đến ôm lấy Ân Cốt, liên tục kêu gọi, bàn tay để ở sau lưng y vận chuyển nội lực. Tiếng gọi lo lắng của hắn thật sự là tự đáy lòng, hoàn toàn không che dấu nữa. Chân khí của Ân Cốt rốt cục cũng đỡ hơn, mắt chậm rãi mở. Nhìn thấy khuôn mặt của hoàng đế liền dùng sức đẩy hắn ra, y lạnh lùng nói: “Không cần đụng vào ta! Ta và ngươi đã không còn gì nữa!”

“Làm sao lại không còn gì nữa? Cốt Nhi, ta là thật lòng… thật lòng muốn lưu ngươi lại…” Hoàng đế buồn bã cầm lấy tay hắn, không bao giờ muốn buông tay nữa. Cho dù vận mệnh đùa giỡn đem hai người đẩy lên vị trí đỉnh cao, cả đời không thể bên nhau nhưng mà giờ khắc này, hắn không bao giờ đè nén nữa. Từ giây phút chạm được vào Ân Cốt, hắn mới thật sự sâu sắc hiểu rõ. Hóa ra nỗi nhớ nhung đã muốn khắc cốt không thể nào xóa đi được, lúc này nếu buông tay sợ còn khó hơn, đau đớn hơn cả xé tâm! Vì thế hoàng đế không quan tâm đến phản đối của Ân Cốt nữa, đưa y áp ngã xuống, dưới ánh lửa thoát đi quần áo của Ân Cốt, muốn đem tình cảm của mình trút ra. Ân Cốt ban đầu còn muốn phản kháng nhưng giờ cũng vô lực giãy dụa, nhắm lại hai mắt, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, lẩm bẩm nói: “Ngươi có biết, ta tại sao lại bị Mộ Dung Đức Âm hấp dẫn? Bởi vì hắn làm cho ta nhớ đến chính mình, cả ngươi và những năm tháng trong sáng kia… Ta và ngươi khi đó đều không bị vấy bẩn…”

“Ta hiểu được… Ta hiểu được… Cốt Nhi, ngươi không cần phải nói… Tâm ý của ngươi ta sớm đã biết…” Hoàng đế vuốt mặt y, nụ hôn đặt lên môi, dần dần đòi hỏi…

..

“Dù ngươi không phải là một quốc sắc thiên hương, cũng không có hoa lệ dung mạo hay khí phách kiêu ngạo, còn ánh mắt của ngươi tràn ngập thê lương, lại một thân cô tịch, là ấn ký tượng trưng cho vận mệnh tang thương của ngươi. Nhưng hãy đến đây, ở bên cạnh ta… cho ta sờ cái bụng của ngươi nào. Nhớ phải cam đoan trên người ngươi không có rận đấy.”

Độc thoại kín đáo ở đại phật của miếu đổ nát truyền đến, làm cho hoàng đế và Ân Cốt đang chuẩn bị làm chuyện tốt đều cứng đờ lại. Thanh âm kia quỉ dị lại có một vẻ tao nhã cùng lãnh liệt, lại có chút quen tại. Hoàng đế chưa từng nghe âm thanh thật sự của Đức Âm nên không kịp có phản ứng, nhưng Ân Cốt đã sớm tức giận hét lên: “Mộ. Dung. Đức. Âm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“Thật có lỗi quá, quấy rầy chuyện tốt của các người.” Bỏ lại con mèo hoang đang đùa giỡn giữa chừng, Mộ Dung Đức Âm chậm rãi xuất hiện từ đằng sau đại phật.

“Mộ Dung Đức Âm! Tiếng nói của hắn?!!” Hoàng đế vẫn còn giữ nguyên tư thế đáng xấu hổ dính trên người Ân Cốt.

“Đó là âm thanh thật sự của hắn! Hắn là sát thủ!!” Ân Cốt hổn hển nói.

Mộ Dung Đức Âm khẽ lắc đầu nói: “Ta không phải là sát thủ, ta chỉ là trợ giúp huynh trưởng máu mủ thâm tình của mình làm việc thôi. Các ngươi cứ tiếp tục đi, không cần lo cho ta, cứ cho ta không tồn tại là được rồi.”

Dứt lời hắn đem một ngón tay như ngọc thạch để lên môi làm tư thế im lặng. Chẳng qua là một động tác rất nhỏ lại vô cùng tao nhã, điềm đạm xinh đẹp.

Trái tim của hoàng đế bị kích thích muốn ngừng đập, ngay cả Ân Cốt cũng hận tại sao mắt mình không mù đi. Hai người vậy mà đều quên mất không hỏi tên hỗn đản xinh đẹp này đã trốn ở đây từ khi nào.

Mộ Dung Đức Âm hoàn toàn xem nhẹ sự có mặt của bọn họ, lập tức đi đến ôm lấy Mộ Dung Long Sách, thuận tiện nhặt lên cái ô của hoàng đế lúc đầu mang đến, không thèm quay đầu lại nói: “Nhân tiện, Tả hộ pháp bị ta đánh bất tỉnh giấu ở trong góc, khi nào các người rời đi nhớ mang hắn theo.”

“Người này đến tuột cùng là?!!” Hoàng đế cũng có nghe nói về tình hình thực tế của Mộ Dung Đức Âm, nhưng tận mắt chứng kiến cũng phải choáng váng đến không kịp phản ứng gì. Tên Mộ Dung Long Sách kia rốt cuộc thì đã bồi dưỡng ra cái quái thai gì vậy!!

Bị Mộ Dung Đức Âm nháo như vậy, hoàng đế lẫn Ân Cốt nhất thời trở nên hụt hẫng.

Hưng trí của hai người bị giảm không ít, nhất là khi biết được trong miếu còn có một người nữa.

Mộ Dung Đức Âm bỏ lại hai người vẫn còn kinh ngạc khiêng Mộ Dung Long Sách đi trong mưa, trở về sơn trang. Nhờ thần y điều trị, Mộ Dung Long Sách nhanh chóng khôi phục tri giác. Sau khi Mộ Dung Đức Âm đem tình hình kể lại cho hắn, Mộ DungLong Sách thập phần bực bội khiển trách: “Đức Âm! Tên không có mắt ngu ngốc ngươi! Lại đi đắc tội hoàng đế! Cứ như vậy thì bảo sao hắn không nhắm vào Băng Tiễu Thành!”

“Ngươi còn dám động vào nam nhân của hắn, không phải so với ta càng đại nghịch bất đạo?” Mộ Dung Đức Âm phản kích.

“Ta làm sao biết được hắn với Ân Cốt có quan hệ như vậy! Bọn họ che dấu tốt như thế, hừ, nếu không phải lần này cơ duyên xảo hợp thì ta còn chẳng hay biết gì!” Mộ Dung Long Sách cay cú. Lúc trước, kẻ lập kế hoạch dùng ngọc tráp khống chế Ân Cốt cũng như giao nhiệm vụ lần này cho hắn chính là hoàng đế chết tiệt kia.

Nguyên lai, hoàng đế sau khi ngồi lên ngai vàng liền cùng với người yêu là Ân Cốt vì quá nhiều mâu thuẫn mà chia rẽ. Tâm cơ hoàng đế càng lúc càng phức tạp, rốt cuộc đã lựa chọn giang sơn. Lợi dụng cơ hội Ân Cốt bị Tuyệt Ảnh Thành hạ độc mà hắn âm thầm điều đình với phía bên kia, lấy được bí bảo có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể Ân Cốt, Cửu Long Băng ngọc trạc. Vòng ngọc này được giấu trong ngọc tráp thần bí, hoàng đế có ý muốn dùng nó để khống chế Ân Cốt.

Lập tức, hoàng đế cùng Mộ Dung Long Sách hợp tác tung ra tin đồn rằng Mộ Dung Long Sách vì muốn truy ra tung tích của U Tuyền công tử mà muốn khởi binh tìm Ân Cốt. U Tuyền công tử là biểu đệ danh nghĩa của Ân Cốt, kì thực cũng không có quan hệ huyết thống và cũng là người trung gian giúp Ân Cốt lui tới Tuyệt Ảnh Thành.

Hoàng đế ở trong giang hồ đồn thổi Mộ Dung Long Sách có giữ ngọc hạp, lại bảo Mộ Dung Long Sách thèm thuồng sắc đẹp của Ân Cốt, đem mấy đợt tấn công của bạch đạo vào Ma giáo đổ lên đầu Mộ Dung Long Sách cũng như đưa thư giả mạo để khiêu khích, cuối cùng chọc giận Ân Cốt thành công, làm y thiên lý đuổi giết Mộ Dung Long Sách. Mượn tay họ Mộ Dung kìm chế Đại Ma giáo, đồng thời âm thầm bắt lại liên lạc với Ân Cốt, lợi dụng Đại Ma giáo để làm giảm đi Băng Tiễu Thành thế lực, có thể nói là một hòn đá ném hai chim.

Mộ Dung Long Sách cùng âm thầm tính toán. Tuy nói thuận theo âm mưu của hoàng đế, kiếm đủ loại giao dịch mới chịu đồng ý kế hoạch không vừa ý mình tý nào này, nhưng hắn còn có quân át chủ bài, Mộ Dung Đức Âm. Nhờ có hắn trở thành quân cờ ngoài ý muốn, tính toán của hoàng đế từ sau khi Đức Âm xuất hiện dần lệch lạc. Có thể nói Mộ Dung Long Sách lấy vô chiêu thắng hữu chiêu, lấy cục diện bị hoàng đế áp đặt trở thành trận đánh của chính mình làm cho hoàng đế cũng bị kéo vào. Trận cờ này không ai là người thắng, cũng chẳng có kẻ thua. Nhưng hoàng đế cùng Mộ Dung Long Sách đều có chung một mục tiêu, cái bọn họ muốn kiềm chế trừ bỏ Đại Ma giáo ra còn có Tuyệt Ảnh Thành thần bí bậc nhất võ lâm kia!