Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 103: Vào trong rồi thì xin hãy giữ nguyên hội trường ngay ngắn sạch sẽ




vào trong rồi thì xin hãy giữ nguyên hội trường ngay ngắn sạch sẽ

Trên núi Tung Sơn địa phận của Thiếu Lâm, ở chỗ tháp cổ ngàn năm sớm bị nhân sĩ võ lâm vây chặt như nêm cối, trên núi dưới chân núi, đầy ắp cả người, khách đ**m khách đ**m trong thành trấn dưới chân núi không còn phòng trống.

Mặc dù như thế, nhưng có rất nhiều rất nhiều rất nhiều võ lâm nhân sĩ vẫn còn dũng mãnh, anh hùng hào kiệt khắp chốn nối liền không dứt đổ tràn vào, cư dân bên trong thành trấn ồ ạt đem nhà mình chuyển đổi thành khách đ**m, lên giá mời chào người thuê, hơn nữa các loại hình buôn bán phục vụ ăn uống, cũng mọc lên như nấm, lại càng không cần phải nói từ lớn tới nhỏ tất cả các sòng bạc nắm lấy cơ hội diễn ra đại hội võ lâm mà mở đủ loại sòng bài.

Sau đó các vị nhân sĩ giang hồ bởi vì không được chỗ dừng chân, cho nên cứ dứt khoát dựng liều trại ở những vùng đất trống trải trên chân núi dưới chân núi. Mà trong Thiếu Lâm tự các danh môn chính phái cấp cao không ngừng thảo luận đối sách, chuẩn bị đối phó với đại ma đầu Nhâm Tử Ngọc cùng với trấn Tây Vương gia.

Nghe nói, chỉ trong ngày diễn ra đại hội võ lâm đó vé đứng cũng đã bán được hơn ngàn lượng bạc, chỉ có điều rất nhiều võ lâm nhân sĩ đã dự tính mạnh mẽ xông thẳng vào hoặc là trèo tường mà vào, nghe nói ngay cả ở trên nóc nhà chỗ đứng cũng đã hết, đã có người tới giành chỗ từ lâu, bởi vì vấn đề tranh chỗ cho nên còn phát sinh ra không ít cuộc đấu khẩu động tay động chân lộn xộn hết cả lên.

Nhưng những vị trí bên dưới phần lớn đã bị các thế lực lớn trong võ lâm chiếm hết, ai cũng không dám chen vào, nói thí dụ như ở giữa chính là bảy môn phái lớn, trái phải hai bên là bốn nhà quyền quý, còn có một vị trí mặc dù không có ghi rõ là nhà ai, nhưng mà ai cũng không dám chiếm, nghe nói đó chỗ của nhân mã Đại Ma giáo chiếm đóng để chuẩn bị nghênh đón thiếu chủ của bọn họ, ngay cả bảy môn phái lớn kia cũng mở một mắt nhắm một mắt, để tránh trước đó lại đưa tới tranh chấp quy mô lớn không cần thiết. Vì đại hội võ lâm lần này phát sinh sự kiện trọng đại chưa bao giờ có, hóa ra hội trường đại hội luận võ tiến hành ở đây nên Thiếu Lâm đã đẩy nhanh tiến độ mở rộng thêm diện tích ra bên ngoài gấp ba, đủ để chứa hơn hai nghìn người, đài luận võ cũng mở rộng thêm gấp bốn, có người phản ánh đài luận võ thai nếu mở rộng quá mức, nói không chừng lúc luận võ sẽ không nhìn rõ, nhưng phương trượng Thiếu Lâm tự lại tỏ vẻ cái này không có vấn đề gì, đài luận võ này vẫn còn rất là nhỏ, cũng bí mật hạ lệnh tăng nhân Thiếu Lâm tự khi cuộc luận võ đang diễn ra không được bén mảng tới gần đài.

Cuối cùng cũng đến cái ngày mà muôn người trông ngóng, đại hội võ lâm diễn ra trong một ngày đẹp trời. Ngày khai mạc, pháo nổ đùng đoàn náo nhiệt, đoàn người trong bảy môn phái lớn chậm rãi đi ra từ cửa đón khách, tấm thảm đỏ trải dài tới tận ngoài cửa. Bầu không khí này vừa náo nhiệt vui mừng vừa cực kỳ trang nghiêm, đại môn phái dẫn đầu vào bàn, phàm là người trong một môn phái thì đều mặc y phục thống nhất, chỉ cần nhìn quần áo là có thể nhận ra ai là môn phái nào, một đội nối tiếp một đội, rất trật tự ngay hàng thẳng lối.

Mỗi một môn phái có một khẩu hiệu riêng, sau khi vào bàn, khu đất trống chung quanh từ sớm đã đứng đầy khách từ bốn phương giang hồ đổ về, trên nóc nhà cũng toàn là người.

Phương trượng Thiếu Lâm Minh Tín đại sư mặc cái bộ áo cà sa tơ vàng sang quý nhất, trong tay cầm gậy tích trượng cửu hoàn, đầu đội thêm mũ lam, vẻ mặt phúc hậu đứng ở trên đài tỷ võ, tuyên bố đại hội võ lâm lần thứ ba mươi ba chính thức bắt đầu. (pháp khí hình chiếc gậy, trên đầu lắp vòng thiếc của đạo Phật)

Nhưng mà nhóm võ lâm nhân sĩ người nói chuyện phiếm thì mãi miết nói chuyện phiếm, ăn hạt dưa thì vẫn ăn hạt dưa, còn có người đang chơi đổ xúc xắc, có người đang ngủ, cái gì cũng đều có, tiếng chói tai phía dưới nhất thời lấn át giọng nói của phương trượng.

Ngoại trừ những nhóm đệ tử môn quy chặt chẽ ngồi nghiêm chỉnh trước sau không đổi, bên trong hội trường nhốn nhào ầm ỉ, Thiếu Lâm phương trượng cũng không tức giận, tựa hồ đã tập mãi thành thói quen, cứ như trước mỉm cười tiến hành từng bước, mời bảy vị chưởng môn bảy môn phái lên từng người lần lượt đọc diễn văn. Phía dưới ồn ào như trước một khắc cũng chưa ngừng, tập mãi thành thói quen, tập mãi thành thói quen.

Bảy chưởng môn môn phái đọc diễn văn xong xuôi, lại trải qua một hồi nghi thức long trọng, luận bàn võ nghệ, đại hội luận võ ganh đua cao thấp giữa các môn phái cuối cùng cũng bắt đầu, có lẽ là vì hôm nay là ngày đầu tiên luận võ, cho nên hầu hết là các vãn bối trình độ thấp, tại hiện trường người xem phần lớn cũng là những người ôm tâm tính giành chỗ. Tiếng ồn ào như trước không có ngừng, tất cả mọi người không có hứng thú cho lắm, thậm chí có người xem ở đây tổ chức thành địa điểm liên hoan, xương gà cục xương thịt bình rượu thi nhau bị ném loạn xạ. Mà đối với việc này, phương trượng Thiếu Lâm sớm có đoán trước, cho nên đặc biệt phái thêm mấy trăm tăng nhân phụ trách mọi nơi moi lúc tiến hành dọn dẹp.

Trên đài luận võ quả nhiên cũng đều là mấy thế hệ trẻ trong các đại môn phái, một đám công phu quyền cước thật sự rất non, thật nhàm chán.

Buổi đại hội võ lâm nặng nề nhàm chán cứ thể trôi qua cho đến buổi trưa, những nhóm lãng khách giang hồ không chịu nổi, chuẩn bị rời đi, ồ ạt tràn ra nhưng không ngờ ngoài ý muốn tình thế hỗn loạn bất ngờ nảy sinh!

Một tiếng quát hùng hồn làm người điếc tai nhức óc đột nhiên vang dội khắp hội trường to như vậy: “Một người cũng không được đi!!”

Tiếng quát như rồng ngâm khiến cho mái ngói trên nóc nhà lộp độp thi nhau rơi xuống, người người bị ong ong màng nhĩ, đủ thấy người phát ra tiếng công lực hùng hậu, mọi người ở trong lòng kinh hãi cùng lúc cũng lập tức cảm thấy háo hức bồn chồn!

Nhân vật lớn tới!! Không ngờ ngày đầu tiên diễn ra đại hội võ lâm còn có cao nhân có mặt, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn!

Nghĩ thế cả đám đều dừng lại, duỗi thẳng cổ mong ngóng, hiện trường tức thì lặng ngắt như tờ, người đứng đầu các đại chính phái gần như là tất cả đều đứng lên, trận địa sẵn sàng đón địch. Không biết người tới đến tột cùng là bên thiện hay ác, không biết Tuyết Thần hay là đại ma đầu Nhâm Tử Ngọc, hay là thế ngoại cao nhân nào khác?!

Nhưng chờ một lát rồi, cũng không có người nào bước vào cửa, bên trong hiện trường cũng không biết rốt cuộc là ai lên tiếng. Lúc này, giọng nói của người nọ lại vang vọng toàn trường, tiếng nói trầm ổn chậm rãi vang lên: “Phật môn là thánh địa thanh tịnh, nơi diễn ra đại hội võ lâm quan trọng, không chấp nhận được việc bọn ngươi càn rỡ thờ ơ! Tất cả hãy chỉnh đốn chỉnh tề sạch sẽ cho ta, ngậm miệng chó lại! Người nào dám lôi thôi khinh thường, chết!”

Lời vừa nói ra, cửa lớn bị đổ ngã, chỉ thấy trăm tên cao thủ Ma giáo trên người mặc hắc y trật tự ngay ngắn chỉnh tề tiến vào, một đám sát khí sôi trào, làm cho đám nhân sĩ chính đạo không khỏi khẩn trương vạn phần, cuộc chiến hết sức căng thẳng!

Hiển nhiên nhóm cao thủ Ma giáo này đều là lực lượng tinh anh lần trước khi tấn công Ma giáo không có xuất chiến, liếc mắt một cái có thể nhìn ra khí thế của những người này không giống như hạng tầm thường, mắt thấy một hồi máu tanh sắp xảy ra, mọi người ở đây có sợ hãi, có hưng phấn, có nhiệt huyết tất cả đều đủ. Phương trượng Thiếu Lâm miệng niệm Phật, thở dài: ” Thánh địa Thiếu Lâm, hôm nay chỉ sợ máu tươi chảy thành dòng! Phật tổ có từng rũ mắt xót thương?! A di đà phật! A di đà phật!!”

Không khí ngưng trọng, một gã thủ lĩnh đám cao thủ Ma giáo đứng ở phía trước thân hình cao lớn, khí phách bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói: “Tôn chủ có lệnh, hôm nay bọn ta chỉ xem chừng luận võ, cũng không khai chiến, hôm nay mục đích của Ma giáo chỉ có một!!” Nói tới đây, sát khí trong mắt của hắn tăng vọt, quát khẽ nói: “Dọn sạch những người gây rối, giết không tha!”

“A?! Rốt cuộc các ngươi có ý gì?” Chưởng môn Võ Đương khó hiểu, chỉ thấy cương đao bên hông thủ lĩnh Ma giáo kia chợt lóe ánh sáng lạnh, không ai thấy rõ hắn ra chiêu như thế nào, chỉ thấy hắn động cũng không động, cương đao thế mà lại chém đứt lọn tóc trên trán một gã muốn lẻn người, ép chặt cái bàn đá ngay trước chân hắn, công lực cỡ này, thoáng chốc khiến vô số người trong lòng phát lạnh!!

Thủ lĩnh nói với tên nam tử định chạy trốn đang bị dọa ngồi tê liệt kia: “Quét sạch vỏ hạt dưa mà ngươi phun ra, lau sạch mặt đất ngươi đã làm bẩn, mới có thể rời đi!”

Phó thống lĩnh đằng sau bổ sung nói: “Tôn chủ Đại Ma giáo có lệnh, sàn nhà cần phải lau sạch đến nỗi có thể soi bóng người, hiện trường diễn ra cuộc luận võ là nơi cần yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim châm rơi xuống đất, phải đủ điều kiện như thế, mới có thể để cho các ngươi rời đi!”

Phương trượng Thiếu Lâm vừa nghe, thở dài thêm một tiếng “A di đà phật “, nhưng là trong giọng nói hình như có chút vui mừng, nói: “Các vị, tôn chủ Ma giáo còn hiểu được đạo lý tôn trọng chốn phật môn thanh tịnh, các vị đại hiệp không ngại thì làm phiền một chút, thu thập sạch sẽ rồi hãy tiếp tục rời đi cũng không muộn.”

Tất cả mọi người ở hiện trường hết chỗ nói rồi, giáo chủ đứng đầu các triều đại Ma giáo không ít, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người giúp chính đạo duy trì trật tự hiện trường, tôn chủ Ma giáo lần này rốt cuộc là tên dở hơi gì vậy a!

Vì thế đến quá trưa địa điểm luận võ vẫn như cũ, có điều các vị lãng khách giang hồ ở hiện trường bị Ma giáo cưỡng bức vội vàng quét dọn vệ sinh, các môn phái danh môn thì toàn bộ mở một mắt nhắm một mắt, cũng không truy hỏi.

Nghe nói Nhâm Tử Ngọc phải đến ngày thứ bảy mới xuất hiện, nhóm đội ngũ Ma giáo tinh anh này là đến để duy trì trật tự hiện trường. Vài ngày sau, nhóm chính phái cũng chưa ai đi tìm nhóm cao thủ Ma giáo áo đen tinh anh này gây phiền phức.

Có bọn họ, vào cửa nhất định quần áo phải chỉnh tề, sau khi ra về thì phải bảo trì mặt đất sạch sẽ, không được lớn tiếng ồn ào, không được một mình nghị luận, hết thảy đều tự động thực thi.

Bọn hắn còn vì mọi người ở đây chuẩn bị trà bánh thơm ngon thượng đẳng, rất nhiều người thử nếm qua, rất ngon miệng, hơn nữa không có độc. Cũng có người kiên quyết không ăn.

Giờ phút này Như Âm vẫn còn đi trên đường, còn không biết đang chờ đợi hắn chính là đại hội võ lâm một hồi gió giục mây vần như thế nào.

Vài ngày sau, nhóm cao thủ Ma giáo chia đội bắt đầu thi công, đem sàn nhà bằng đá trên đài luận võ đổi thành khối bạch ngọc lớn đánh bóng sàn nhà, làm cho mọi người ở đứng trước đài luận võ đều có bóng ma tâm lý, không dám ở bên trên luận bàn võ thuật, đành phải lót thêm sàn gỗ ở mặt dưới, mà hết thảy những điều này, phương trượng Thiếu Lâm thế mà lại ngầm đồng ý.

Mộ Dung Đức Âm đội nón, đang ngồi ở thành trấn bên ngoài đại hội võ lâm húp một chén mì sợi thịt dê. Lý Tư Hàm đã dịch dung, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn. Đã đi tới một bước này, hắn cũng không được phép quay đầu lại.

“Đức Âm, nghe nói, Mộ Dung Long Sách mất ký ức… Hiện tại Mộ Dung thế gia lại xuất hiện một người tự xưng là Mộ Dung Đức Âm.” Lý Tư Hàm hạ giọng nói.

“Không gấp, ta tin tưởng Long Sách tự có quyết định, hắn không phải là người dễ dàng mất trí nhớ như vậy.” Mộ Dung Đức Âm vẫn là có lòng tin với Long Sách.

“Ngươi thật đúng là hiểu biết hắn… Đức Âm, ta chuẩn bị gia nhập Ma giáo.” Lý Tư Hàm thật sâu hít một hơi nói.

“Chớ có nói xằng bậy, Vương gia thật tốt lại không làm, làm người trong Ma giáo cái gì!” Đức Âm mắng.

Lý Tư Hàm trong mắt hiện lên một tia buồn lo oán trách, nói: “Vương vị gì gì đó, đều là tài sản, ta chỉ cần làm một gã thị vệ trước người ngươi, bảo vệ cho ngươi, một đời một thế để ngươi được bình an, ta đã đủ thỏa mãn, nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ… Chết ở trước mặt ngươi…”

“Đừng ở trong quán mì sợi nói mấy lời không hòa hợp!” Sợi mì trong miệng Đức Âm ào ào rơi xuống đất.

Vì thế khách nhân bàn bên cạnh bắt đầu nghị luận: “Các ngươi xem, cái tên kia chính là Lý Tư Hàm! Trấn Tây Vương gia! Cái người đội đấu lạp nhất định là thiếu chủ Ma giáo!”

“Không đúng! Tên kia vừa rồi gọi hắn là Đức Âm, chẳng lẽ người đội đấu lạp là Nhị công tử Mộ Dung thế gia?!”

“Có thể là bọn hắn vừa rồi nhắc tới Ma giáo!”

“Điểm quan trọng kia ngươi có nghe thấy không! Lý Tư Hàm lấy cái chết bức bách muốn đi vào Ma giáo cùng với nam tử đội đấu lạp! Tin lớn đó! Mọi người xâu chuỗi lại một chút! Nói không chừng sẽ cho ra cái kết luận vô cùng náo động!!”

… …

Mộ Dung Đức Âm = = quay đầu nhìn thấy nhân sĩ võ lâm bốn phía líu nhíu nhốn nha nhốn nháo, quả nhiên ở nơi này căn bản không thể thảo luận bất cứ cái chủ đề cảm tính hoặc lý tính!!

Lý Tư Hàm ngược lại chẳng hề để ý, chấp nhất nói: “Ta muốn làm thị vệ của ngươi! Để cho ta gia nhập vào Ma giáo a! Ta bằng lòng ăn cổ độc bị ngươi điều khiển cả đời! Ta đồng ý làm trò trước mặt toàn bộ võ lâm khúm núm ở dưới chân của ngươi!”

Còn mặc kệ Lý Tư Hàm làm ẩu chỉ có thể khiến rối loạn càng lúc càng lớn, Mộ Dung Đức Âm đành phải nói: “Được rồi, nhưng mà ngươi vẫn phải làm Vương gia, bởi vì thân phận Vương gia của ngươi trợ giúp rất lớn với ta. Ta cho ngươi cái thẻ, làm bằng chứng ngươi gia nhập vào.” Hắn ở trên người sờ sờ, không đụng đến lệnh bài gì cả, ấy vậy mà thật ra lấy ra một chục ngân phiếu, vì thế nói: “Gia thưởng ngân phiếu làm tín vật nhập giáo của ngươi, thế nào?”

“… … Hết thảy nghe theo phân phó của giáo chủ.” Lý Tư Hàm = =

@ Thiệt là, mong có người hốt Lý lão đại quớ xớ

Lililicat

Phong

= = =