Ác Hán

Chương 80: Phó Dĩ Ngô




Cố Ung đi đến ngày thứ ba thì Đổng Phi cũng đã ở Ngữ thành ngày thứ bảy. Dựa theo ước định trước kia của Đổng Phi cùng với Lưu Vọng cũng thì không sai biệt lắm thì trong hai ngày này Lưu Vọng sẽ mang theo Điển Vi đến ngữ thành gặp hắn. Trong lòng Đổng Phi quả thực có chút tưởng nhớ Lưu Vọng! Mặt khác là có thể sớm nhìn thấy Điển Vi, còn có phương diện khác là ở Ngữ thành quá buồn tẻ.

Thái Ung suốt ngày bề bộn xã giao, mỗi ngày đi sớm về trễ, rất ít thời điểm có mặt ở nhà, chứ đừng nói dạy học cho Đổng Phi, có đôi khi một ngày không nói được mấy câu. Mà bộ > Đổng Phi đọc cũng phi thường buồn bực, Trước kia hắn học tập thì đều có người khác đọc cho hắn nghe, giống như bộ phục ba binh pháp, lúc đầu là Thành Phương đọc rồi sau đó lại đến lượt Lục Y đọc, đọc cho đến khi hiểu mới thôi.

Nhờ có trí nhớ kiếp trước cùng với lý giải, Đổng Phi sau này mới hiểu được Tô Tần vì cái gì mà có thể đem bộ sách của Quỷ Cốc Tử đọc nhiều năm như vậy. Hán ngữ bát đại tinh thâm, chữ ở trên sách cũng chỉ có mấy nghìn từ mà thôi, nhưng làm thế nào sử dụng ít ngôn ngữ mà có thể lý giải hàm nghĩa nhiều nhất, thư của cổ nhân đều có lặp đi lặp lại, điều này cũng hình thành cho Hán ngữ có chỗ độc đáo riêng, có tinh tế và sâu xa. Một chữ bao hàm nhiều nghĩa, nếu không lặp đi lặp lại Đọc, nghe , nhớ lý giải thì căn bản không thể hiểu được.

Phục ba binh pháp có chút hoàn hảo, chủ yếu là ghi lại sự dùng binh cả đời của Mã Viên. Nhưng quyển >….Đổng Phi đối với quyển sách này mà nói, với trình độ của hắn cũng chưa lý giải được hết. Hoàng Thiệu có đôi khi vì hắn giải thích một phen, nhưng đầu óc của Hoàng Thiệu chủ yếu đặt vào bộ > cho nên cũng không có nhiều thời gian giải thích cho Đổng Phi. Đổng Phi chạy qua thỉnh giáo một hai lần, tuy rằng Hoàng Thiệu không phiền, nhưng Đổng Phi cảm thấy rất là ngượng ngùng.

Trong một thời gian tương lai thì Hoàng Thiệu sẽ trở thành người mưu hoa cho hắn, hiện giờ hắn có cơ hội học thêm một vài thứ đối với Đổng Phi mà nói thì quả thật rất tốt, cho nên Đổng Phi cũng không đi quấy rầy Hoàng Thiệu đọc sách? Ngày lại ngày nhàm chán trôi qua.

Mỗi ngày ngoại trừ luyện võ cùng với gặp > nếu một hai ngày thì tốt, nhưng nếu trải qua thời gian dài thì Đổng Phi cũng có điểm không kiễn nhẫn. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên Đổng Phi càng tưởng nhớ Lưu Vọng. Một người có thể nói chuyện với hắn , hơn nữa trên nhiều khía cạnh thì Lưu Vọng có thể lý giải cho hắn được rất nhiều thứ. Cho nên hắn nhanh chóng cho người trong Thái phủ quét tước phòng chờ Lưu Vọng tới.

Đứng ở trong sân của Thái phủ, Đổng Phi ngoài ý muốn phát hiện, hắn giống như đã lớn hơn một ít, cho nên lập tức gọi Đổng Thiết đang luyện tập bên cạnh kêu đến, Đổng Phi tủm tỉm cười: “Tiểu Thiết, ngươi có cảm giác hay không ta có chút biến hoá.”

Đổng Thiết trừng mắt đánh giá từ trên xuống dưới, “Chủ nhân, hình như là già hơn a!”

“Già hơn?”

“Đúng vậy, còn có chút biến hoá…Chủ nhân, trên mặt ngài hình như còn có đậu( mụn), giống như so với hai ngày trước còn nhiều hơn a.”

Kia đậu là nói đến thanh xuân đậu, đây cũng không phải là đáp án mà hắn muốn biết, dài nhỏ con ngươi híp lại, “Ngươi không cảm thấy được ta giống như là cao lớn hơn sao?”

Đổng Phi đời trước cao có 170cm, nhưng hiện tại thì sao, thân thể đã cao đến bát thước, không sai biệt đã tiếp cận 180cm, tuy có chút vui vẻ nhưng lại mang theo vẻ sầu khổ. Hắn còn không đến mười bốn tuổi, không biết sau này lớn lên thì không biết bộ dạng sẽ biến thành thế nào?

Đổng Thiết kêu lên một tiếng, vui mừng nói: “Chủ nhân, ngài nếu không nói thì Tiểu Thiết quả thật là không chú ý, ngài quả thật là cao hơn, Tiểu Thiết nhớ rõ, thời điểm ngài rời khỏi nhà thì Tiểu Thiết cao đến cằm ngài, nhưng hiện tại ngài đã cao hơn Tiểu Thiết một cái đầu a.”

Khẳng định vượt qua 180cm! Đổng Phi đứng thẳng lưng, thầm nghĩ: “Đã sắp cao gần chín thước….Lão thiên, đây không phải là đang chơi ta sao?

“Tiểu Thiết, hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Đầu tháng tám!”

“Vậy Mã Tung chắc hẳn là đã đến Hà Đông rồi.”

Đổng Thiết đem đầu ngón tay ra tính, “Không sai biệt lắm, dựa theo cước trình của Mã Tung thì cũng đã đến Hà Đông, nói không chừng hiện tại đã gặp lão chủ nhân. Đúng rồi chủ nhân, ngài cho Mã Tung đi gặp Hoa Tướng quân , không biết có chuyện gì không?”

Đừng nhìn Đổng Phi ngày thường cùng với Đổng Thiết hi hi ha ha, nhưng vừa nhắc tới chính sự liền hiện ra sự nghiêm túc. Khuôn mặt xấu nghiêm lại, nhìn qua phá lệ doạ người, hắn bình tĩnh nói: “Tiểu thiết, có việc nên hỏi thì hỏi, có việc không nên hỏi thì ngươi tốt nhất không nên hỏi, có đôi khi biết nhiều sự tình ngược lại không tốt.”

Từ khi đi theo Đổng phi, Đổng Phi chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn, hắn sợ run cả người, trên đầu Đổng Thiết chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu nói: “Chủ nhân, là Tiểu Thiết không đúng, Tiểu Thiết không nên hỏi.”

Đổng Phi cũng không tiếp tục truy cứu, khẽ vỗ vỗ vai Đổng Thiết, sau đó liền hướng về khoảng sân trống trải. Đây là sân luyện võ lâm thời của hắn, phi thân lên ngựa, song chuỳ cao thấp tung bay, ba mươi sáu đường trường hận chuỳ một hơi đánh ra, tinh thần phá lệ hưng phấn.

Đổng Thiết đứng ở góc sân nhìn Đổng Phi luyện võ, vẻ mặt hiện ra sự hâm mộ. Nếu ta có khí lực như chủ nhân thì tương lai nhất định vì chủ nhân làm được nhiều việc hơn…Ai, đáng tiếc!

Ngày lại ngày cứ như vậy trôi qua. Đợi đến ngày thứ tám thì Đổng Phi có điểm ngồi không yên. Lưu Vọng đáng lẽ đã đến Ngữ thành hội hợp với hắn, vì cái gì không có một chút tin tức? Nếu hắn không đến thì cũng sẽ sai người đưa tin a? Nhìn Lưu Vọng thì chắc không phải người không biết lễ nghĩa, cho dù trong nhà có việc thì cũng không đến mức một chút tin tức đều không có, chẳng lẽ trong nhà của Lưu Vọng xảy ra việc? Nhưng xảy ra chuyện gì mới được chứ?

Trong lòng giống như có một đoàn lửa, Đổng Phi ba bốn ngày tiếp theo có chút đứng ngồi không yên. Tới ngày thứ mười hai Lưu Vọng cũng không có chút tin tức, Đổng Phi nhịn không được liền chờ cho buổi tối đến gặp Thái Ung.

“A Sửu, sao còn không nghỉ ngơi?” Thái Ung bước vào thư phòng, thời điểm chứng kiến Đổng Phi thì ngẩn ra, cùng với Đổng Phi ở chung một thời gian dài, Thái Ung đối với hài tử này cũng có chút thưởng thức. Có đôi lúc Đổng Phi nói ra mấy lời rất tuyệt vời, đáng giá cho người suy ngẫm, hơn nữa sự việc mà hắn lý giải thì vượt đám người cùng tuổi. Vốn lão còn muốn xong đợt xã giao này rồi muốn dạy dỗ Đổng Phi một phen. Tìm được nhân tài cũng là một chuyện vui trong đời, Thái Ung vỗn đã tính rất tốt, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ nói chuyện này với Đổng Phi, nhưng không ngờ Đổng Phi lại chủ động đến tìm hắn, làm cho Thái Ung cảm thấy có chút kỳ quái.

Đổng Phi trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói: “Tiên Sinh, ngài còn nhớ Lưu Vọng đại ca không?”

“Lưu Vọng? Ngươi nói đến Lưu Vọng mà chúng ta đã gặp sao? Ta sao lại không nhớ tới hắn, ngươi không đề cập ta cũng đang muốn hỏi ngươi, đại ca Lưu Vọng của ngươi không phải muốn tới Ngữ thành sao? Vì sao bầy giờ ngay cả tin tức đều không có?Ai, thương nhân đều là như thế.” Ngôn ngữ trong lời nói thì đối với công việc của Lưu Vọng có chút khinh thị.

Đổng Phi nhíu mày muốn biện giải một phen, nhưng lại không biết nói như thế nào cho nên đành phải trầm mặc.

Thái Ung thấy vậy không khỏi bật cười, “A Sửu, ta nói lời này cũng không phải khinh thường hắn, Lưu Vọng hiền chất ở với ta thời gian không dài, nhưng cũng làm cho ta chú ý, chỉ là hắn không dốc tâm cầu học, lại lấy việc buôn bán nhỏ mà trục lợi….Bản thân ta muốn hắn toàn tâm toàn ý học, nếu là như vậy thì tương lai nhất định có một phen thành tựu.”

Kỳ thật không chỉ có Thái Ung suy nghĩ như vậy, ở thời đại này mọi người đối với thương nhân đều có chút khinh thường. Thậm chí Đổng gia trước kia cũng là thương nhân, nhưng tới sau này mới cố gắng xoa bỏ dấu vết làm thương nhân, cho nên thương nhân tuy có tiền tài, nhưng lại không có nửa điểm địa vị. Nếu cần tiền của ngươi thì tất nhiên sẽ giúp ngươi. Nếu không cần cầu tiền của ngươi thì sẽ đem ngươi đi xử lý.

Đổng Phi có trí nhớ của đời trước, đối với thương nhân thì cảm giác không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là tồi, dù sao ở sơn thôn phương tiện cũng không có nhiều, hơn nữa đối với thương nhân tiếp xúc cũng không nhiều lắm, thời điểm tiếp xúc thương nhân của hắn chính là thời trung học, đương nhiên loại tiếp xúc này cực hạn cũng chỉ là mua đồ.

“Tiên sinh, Phi mấy ngày nay cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Lưu Vọng đại ca không phải là người không giữ lời. Phi lo lắng hắn có hay không xảy ra chuyện gì, cho nên muốn hướng ngài từ giã, ta đi xem một chuyến, xem hắn có hay không cần trợ giúp.”

“Ngươi phải đi?” Thái Ung cảm thấy choáng váng, trong lòng mang theo một chút không muốn. Dù sao lão cũng không có con, nữ nhi thương yêu nhất đã gả ra ngoài, ở trong Thái phủ thường xuyên là vắng người, đối với người lớn tuổi như Thái Ung mà nói, có người thân quen ở trong nhà thì có thể bớt đi sự tĩnh mịch. Về phần giao lưu với đám danh sĩ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Thái Ung không thích cả ngày phong hoa tuyết nguyệt, cho nên vừa nghe Đổng Phi muốn rời đi, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.

Đổng Phi cũng có chút quan sát, mặc dù không biết vì cái gì, nhưng hắn có thể nhìn ra Thái Ung đối với việc hắn muốn rời đi thì có chút luyến tiếc. Cho nên vội vàng nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, ta đi thăm Lưu Vọng đại ca, nếu Lưu Vọng đại ca không có chuyện gì thì Phi nhất định quay lại nghe tiên sinh dạy bảo, nói không chừng Lưu Vọng đại ca đi theo bái phỏng tiên sinh, mong rằng tiên sinh lúc đó hãy tiếp nhận.”

Thái Ung nở nụ cười, lắc đầu nói: “Già rồi, già rồi…Cũng được, ngươi nếu muốn đi thì cứ đi thôi, xem như có tình nghĩa với huynh đệ, nếu Lưu Vọng nguyện ý tới thì dẫn hắn qua; Nếu hắn không nguyện ý thì cũng không nên ép buộc.”

Đổng Phi chấp tay hành lễ nói: “Phi nhớ kỹ lời nói của tiên sinh.”

Hôm sau sáng sớm, Đổng Phi mang theo Đổng Thiết cùng với hai mươi tuỳ tùng ly khai Ngữ thành. Hoàng Thiẹu cùng với ba mươi gã tuỳ tùng đều lưu lại Thái Phủ, một mặt bởi vì Hoang Thiệu muốn đọc sách, hơn nữa ba mươi gã tuỳ tùng kia có thể bảo vệ Thái phủ an toàn, tuy nói Ngữ thành là địa bàn của Thái ung, nhưng Đổng Phi cũng có chút không an tâm. Có trời mới biết giặc khăn vàng có ngóc đầu trở lại không?

Ngữ Thành với Dĩ Ngô cách nhau cũng không quá xa, nếu đi chậm thì cũng mất khoảng hai đến ba ngày thời gian. Đám người Đổng phi ngựa không dừng vó, lúc rời đi ở Ngữ thành thì ánh thái dương chưa ló lên, nhưng khi màn đêm buông xuống thì đã thấy thị trấn Dĩ ngô. Dĩ ngô là huyện trấn, cho nên dân cư cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai, ba ngàn người. Trấn lý phòng vệ cũng không có nghiêm mật, tường đất thấp bé….Đổng Phi tự nhận có thể nhảy qua bức tường.

Ở cửa trấn cũng có mấy người canh gác, thời điểm đám người đến thị trấn đúng là nửa đêm. Lính gác đang ngủ mơ mơ màng màng bị Đổng Phi làm tỉnh, tự nhiên rất là mất hứng. Bất quá chứng kiến đám người Đổng Phi thì thấy đoàn người đều cưỡi ngựa tốt, khôi giáp sáng bóng, vũ khí hoàn mỹ, một chút bất mãn lập tức đều biến mất, mẫy gã lính liền qua loa kiểm tra, sau đó cho đám người Đổng Phi vào trấn.

Đổng Phi đột nhiên dừng ngựa hỏi: “Xin hỏi, trong trấn này có một người tên là Lưu Vọng không?”

Gã lính gác ngẩn người, cảnh giác nhìn Đổng Phi, biểu tình phi thường do dự, thấy không có người nào bên cạnh, một gã đầu mục tiến đến nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi các hạ là gì của Lưu Vọng?”

“Nga, ta cùng Lưu Vọng ở trên đường quen biết, hôm nay tới bải phỏng hắn một lần.”

Đầu mục nói: “Nhà của Lưu Vọng, sau khi tiến vào trấn thì cứ đi theo đường cái, ngã rẽ thứ ba, ở cuối đường có một cây đại thụ…Bất quá, ta khuyên ngài, nếu không có quá mệnh giao tình với Lưu Vọng thì tốt nhất là hãy đi đi.”

Nhãn tình Đổng Phi nhíu lại, “Ngươi đây là có ý gì?”

“Ta….Ngươi đến nhìn sẽ biết!”

Đầu mục không chịu nói, Đổng Phi lại không muốn ở chỗ này động võ, cho nên lập tức chắp tay cảm ơn, mang theo đám người Đổng Thiết giục ngựa chạy vào trong trấn, đêm khuya yên tĩnh, vó ngựa đạp làm cho thanh âm ở trên phố vang lên.

Trong trấn rất im lặng, nhìn không thấy một người, Đổng Phi bảo Đổng Thiết dẫn ngựa lại, từ trên đó tháo xuống một đôi đại chuỳ, sau đó bỏ trên lưng Tượng long.

Đoàn người đi trên đường cái, hướng ngã rẽ thứ ba thì thấy trước của đại môn có một gốc đại thụ, gốc đại thụ giống như một cái ô, được trồng trước khoảng đất trống của ngôi nhà, đem hơn một nửa ngôi nhà che lại.

Đổng Phi do dự một lát, liền nhảy xuống ngựa, khẽ đưa tay gõ ba gõ trên tấm cửa của đại môn. Ở phía sau cánh cửa lặng ngắt như tờ, Đổng Phi không khỏi sinh ra dự cảm không lành. Khẽ lấy tay đẩy ra đại môn, cánh cửa dĩ nhiên là khép hờ, đột nhiên có một cỗ huyết tinh từ phía trong xộc ra làm cho tóc gáy Đổng Phi dựng lên.

Một chân vừa bước vào cánh cửa thì đột nhiên nghe một thanh âm đồng tử vang lên: “Người xấu, để mạng lại!”

Một thanh kích từ trong phòng đánh ra, tốc độ phi thường mau, mang theo tiếng rít ô ô. Đổng Phi lùi bước tránh đi, thì chỉ thấy thanh kích kia đánh xuống nền nhà, làm cho lửa từ thanh kích bắn ra tung toé, theo sát phía sau là một người từ trên cây nhảy xuống, hai tay cầm một thanh đại đao ước chừng khoảng mười cân hướng tới Đổng Phi chém tới, đo mang theo tiếng gió, chiêu sỗ cực kỳ cương mãnh, mang theo tốc độ kinh người.

Đổng Phi nhất thời không khỏi sửng sốt!