Ác Hán

Chương 320: Đại Quyết Chiến (3)




Mi đại tiểu thư? Toàn bộ Mi gia, ngoại trừ tam tiểu thư Mi Trinh ra thì liệu ai còn được xưng là Mi đại tiểu thư?

Đổng Long... À, hiện tại là Mi Long, chính là người Lý Nho phái đi cũng biết Mi Trinh.

Có điều Lý Nho không nhận được tin tức của Mi Long, cho nên cũng không biết Mi Trinh tới Tây Vực, vì vậy không khỏi cảm thấy mơ hồ.

Tuy vậy tốt nhất là mau mau trấn an.

Nhìn oa nhi này sợ hãi thế nào, gương mặt méo xệch, mắt thì sắp khóc.

- Viện Dung, sao lại vô lễ như vậy? Còn không mau bồi tội với tam tiểu thư?

Nếu như chuyện khác Đổng Thiết sẽ nghe theo Lý Nho, nhưng Mi Trinh vũ nhục Đổng Phi, đó chính là động đến nguyên tắc của hắn.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng:

- Kẻ vũ nhục đại đô đốc, giết... Ta đã không giết cô ta thì chính là vận khí của cô ta.

Ý là: muốn ta nhận lỗi? Đừng mơ. Ta không giết đã là vạn hạnh cho cô ta rồi.

Lý Nho cũng không còn cách nào với Đổng Thiết.

Nếu là vì sau lưng Đổng Thiết là Đổng Phi thì là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất phía sau hắn còn một Đổng Viện.

Đây chính là đệ đệ do Đổng Viện nhận, Lý Nho ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi Đổng Viện. Huống chi Tế Từ còn là mẹ nuôi của Lý Thưởng.

Mi gia với Đổng gia... Quan hệ cũng không phải đơn giản.

Những người đang ngồi ngoại trừ Việt Hề suy nghĩ đơn thuần, thì Mã Kiều cùng Tưởng Kiền không khỏi âm thầm kêu khổ.

Loại chuyện này khẳng định là cơ mật.

Không biết thì cũng thôi, nhưng hiện giờ đã biết, chỉ sợ hai người hắn có muốn rời Tây Vực cũng khó bằng trời.

Hai người nhìn nhau cười khổ lắc đầu. Hai người không hận Từ Thứ, Thạch Thao đã lừa gạt bọn họ tới đây, nhưng bọn họ lại cảm thấy tức giận với Mi Trinh. Tiểu nha đầu ngươi không ở nhà mà chạy đến đây làm chi? Ngươi chạy đến đây thì cũng thôi, sao đang yên đang lành lại nói năng nhăng cuội? Ở chỗ này mà dám chửi bới hổ lang chi tướng, quả thật bát tự của ngươi rất tốt, bằng không nhất định sống không bằng chết.

Chỉ có thể thương thay hai người hắn gặp phải tai bay vạ gió.

Lý Nho vừa trấn an Mi Trinh, đồng thời phái người tới Hán An báo cho Mi Phương. Dù sao đây là muội muội của Mi Phương, mà Mi Phương trong toàn bộ kế hoạch của Lý Nho lại chiếm vị trí tương đối quan trọng, cho nên cũng không thể chậm trễ.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ lạ: Mi Trinh sao lại chạy đến Tây Vực? Mi Trúc trông vậy lại là một người rất nghiêm cẩn, sao có thể để Mi Trinh chạy đến Từ Châu? Huống chi bây giờ thời cuộc hỗn loạn, sao hắn lại yên tâm để Mi Trinh ra ngoài?

Điều này cũng phải nói lại.

Tào Tháo lui binh Từ Châu, nhưng trước khi rời đi đã trắng trợn tung lời đồn, nói Lưu Bị có lòng quấy rối Từ Châu.

Đào Khiêm cũng biết lần này có thể bảo vệ Từ Châu cũng là nhờ có Lưu Bị và Thư Hộc. Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ dâng Từ Châu cho Lưu Bị. Chỉ là cũng không tiện nói thẳng tuột: Ở đây đã hết chuyện của ngươi, ngươi có thể về nhà được rồi.

Mà dù Lưu Bị đồng ý, Tự Cốc cũng không đồng ý.

Huống chi Lưu Bị còn vì việc Từ Châu của Đào Khiêm hắn mà tung tích huynh đệ kết nghĩa không rõ, sao hắn có thể mở miệng cho được?

Suy nghĩ mãi, cuối cùng là Mi Trúc có ý kiến:

- Đào công, hôm nay Tào Tháo đi không có nghĩa sau này hắn không trở lại. Nên nhớ Biên Chiêu Duyễn Châu thanh thế lớn như vậy, nhưng cũng không đỡ được binh mã của Tào Tháo. Huống chi Đào công quên mất Lưu Do Dương Châu sao?

Đào Khiêm ngạc nhiên:

- Ngươi nói Lưu Do sẽ tìm ta gây rối?

- Đào công, Từ Châu tiền lương sung túc, nhân khẩu đông đảo. Đừng nói Tào Tháo không bỏ qua, đổi lại là ai cũng không dễ dàng từ bỏ. Lưu Do hiện nay bởi Tôn Sách mà sứt đầu mẻ trán. Đừng thấy Tôn Sách thế mạnh mà lầm, theo ta đoán năm sau khi chiếm được Dự Chương, Lư Giang, Tôn Sách chắc chắn sẽ hoà giải với Lưu Do, bởi vì hắn cần thời gian để ổn định Dự Chương và Lư Giang.

Đào Khiêm nhíu mày trầm tư.

- Tôn Sách thu được Dự Chương, Lư Giang sẽ trở thành uy hiếp với Kinh Châu... Đừng quên Giang Hạ là cửa ngõ Kinh Tương. Cho nên mặc kệ Tôn Sách có đồng ý hay không, hắn cũng phải đình chiến với Lưu Do, đồng thời còn phải ổn định hai nơi Dự Chương, Lư Giang. Càng cần trấn an Lưu Biểu, bằng không hắn sẽ hai mặt thụ địch... Tôn Sách dù mạnh cũng không thể bằng bản lĩnh của Đổng gia tử kia.

Đào Khiêm gật đầu lia lịa, biểu thị đồng ý với luận điểm của Mi Trúc.

- Đến lúc đó, Lưu Do hoặc là phải tiếp tục đánh Tôn Sách, hoặc là phải mở rộng địa bàn hơn nữa để tương lai chống lại Tôn Sách. Nhưng nếu hắn mất liền hai quận, sợ rằng hắn sẽ không có can đảm đánh tiếp với Tôn Sách, nếu vậy thì hắn sẽ chuyển chú ý tới...

Mi Trúc cũng không nói tiếp, nhưng Đào Khiêm cũng đã hiểu.

Đúng vậy, Lưu Do không dám đánh Tôn Sách, như vậy chắc chắn sẽ tìm hắn gây phiền phức.

Dù sao lúc trước Đào Khiêm hắn cũng từng có ý với Dương Châu... Nếu không phải tại Tào Tháo, nói không chừng Cửu Giang đã nằm trong tay hắn rồi.

Vừa nghĩ như thế, Đào Khiêm cũng không hối hận vì đã giết cả nhà Tào Tháo nữa.

Tào Tháo ngươi không lo phát triển ở phương bắc, lại chạy đến tìm ta gây phiền phức làm gì?

Mi Trúc nói:

- Như vậy Đào công chính là hai mặt thụ địch, cho nên trước mắt Lưu Bị này không thể đi, cũng không thể lưu.

Không thể đi, cũng không thể lưu?

Đào Khiêm thấy hồ đồ, không nhịn được hỏi:

- Tử Trọng chỉ giáo cho.

Mi Trúc, tự Tử Trọng, trước đây Đào Khiêm đều gọi thẳng tên hắn, nhưng hôm nay lại gọi tự, chẳng khác nào kéo quan hệ gần lại.

Trước đây sao không nhìn ra Mi Tử Trọng này lợi hại như vậy chứ?

Mi Trúc trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Những lời này của hắn đều là do Mi Long chỉ cho. Đương nhiên Mi Long cũng không có bản lĩnh này, nhưng Lý Nho, Giả Hủ thì đều tinh thông. Hôm nay nói ra quả thật không giống người thường, chẳng phải khiến lão đại Đào Khiêm cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo sao?

Loại cảm giác này chỉ có thể diễn tả bằng một chữ: khoái.

Mi Trúc nói:

- Mặc kệ Lưu Bị có mưu đồ Từ Châu hay không, nhưng có một vấn đề, đó chính là không thể để hắn lập danh vọng tại Từ Châu, bằng không ngày khác Đào công... Thế nhưng chúng ta có thể yêu cầu Lưu Bị, Thư Hộc chống Tào Tháo, Lưu Do. Bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Đào công có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, chiêu binh mãi mã, hắn có thể tạo ra sóng gió thế nào?

Một phiên diễn thuyết này khiến cho Đào Khiêm tâm hoa nở rộ.

- Tử Trọng mau nói, chúng ta nên làm thế nào?

- Đào công quên rồi sao? Bái Quốc bên cạnh Hạ Bi tương ứng với Bành Thành, lại nối liền Cửu Giang... Tào Tháo muốn đánh Từ Châu phải đi qua Bái Quốc, Lưu Do nhìn trộm Từ Châu ta cũng cần qua Bái Quốc. Mà Bái Quốc này mặc dù trong tay chúa công, nhưng cũng không phải lãnh địa của Từ Châu. Có điều chúa công quên Nhữ Nam tiếp giáp Đãng sơn còn có một đạo Hoàng Cân nữa sao?

Mi Trúc vừa nói thế Đào Khiêm liền nghĩ lại.

Quả thật trong núi Nhữ Nam kia...

Lũ cường đạo đó rất khó đối phó, thường xuyên quấy rối Từ Châu, khiến cho Đào Khiêm phiền không chịu nổi.

- Ý của ngươi là... Cho Lưu Huyền Đức tới tiểu Bái?

Tiểu Bái, cũng chính là tên khác của Bái huyện. Đến lúc đó có Lưu Bị ngăn ở phía trước, ta ở nhà cứ an tâm phát triển. Cho dù hắn chiếm tiểu Bái, nhưng ba mặt thụ địch, làm sao có thời gian phát triển? Đợi thời cơ chín muồi, ta lại cho hắn một đao...

Diệu, thật sự là diệu.

Đào Khiêm không nhịn được vỗ tay cười to:

- Mưu của Tử Trọng quả nhiên cao minh.

Đổng Phi muốn Lưu Bị quấy rối Tào Tháo ở Từ Châu, vì vậy Lưu Bị không thể rời khỏi Từ Châu. Có lẽ chính bản thân Lưu Bị cũng không muốn rời Từ Châu.

Tình thế phát triển đúng như dự liệu của Giả Hủ.

Tào Tháo đánh tan Biên Chiêu, đoạt lại Duyễn Châu, mà Tôn Sách sau khi công chiếm Lư Giang thì giết chết thái thú Lư Giang Lục Khang, tự nhận thảo nghịch tướng quân. Có điều cũng vì vậy mà phải ngừng công kích Lưu Do, làm cho Giang Đông tạm thời yên ổn.

Tất cả đều phát triển rất thuận lợi...

Duy có một việc không tốt lắm, Lưu Bị đã 35, 36 tuổi mà vẫn chưa thành gia. Hắn lại vừa ý muội muội của Mi Trúc, Mi Trinh.

Mi Trinh đang tuổi đôi chín như hoa như ngọc, sao lại coi trọng người thiếu một lỗ tai như hắn?

Thế nhưng Đào Khiêm vì muốn mượn hơi Lưu Bị, không ngờ định gả Mi Trinh cho Lưu Bị. Mi Trúc rơi vào đường cùng đành phải để cho Mi Trinh rời Hạ Bi. Đối với bên ngoài nói thì là đi tìm mối làm ăn.

Cứ như vậy Mi Trinh theo thương đội một đường tây du tới Tây Vực, tới nương tựa nhị ca Mi Phương.

Lý Nho cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, chỉ có thể đợi Mi Phương tới rồi nói.

Từ Thứ lần thứ hai nói muốn bái kiến Đổng Phi.

Lý Nho nói:

- Nguyên Trực muốn gặp chúa công thì phải đợi thêm mấy ngày nữa.

- Vì sao?

- Lẽ nào ngươi không thấy toàn bộ Trương Dịch đang làm gì sao? Thực không dám dấu, chúa công đầu năm đoạt lại Tha Kiền thành, hiện đổi tên thành Thú huyện, còn thiết lập Tây Vực Đô hộ phủ ở đó.

- A.

Tin tức này quả thật ngoài ý liệu của mọi người.

Quy Tư nằm xa ở trung bộ Tây Vực, người bốn quận Hà Tây đối với việc này cũng không quá rõ ràng. Chỉ biết là Võ Công hầu đánh một trận thắng một trận ở Tây Vực, biểu dương uy phong Đại Hán, tái hiện lại hùng phong quân năm xưa.

Nhưng tin tức cụ thể thì vẫn được giữ bí mật.

Đừng nói đám người Từ Thứ không biết, ngay cả rất nhiều người Trương Dịch có lẽ cũng không biết.

Khi mọi người được nghe tin tức này thì cảm thấy vô cùng phấn chấn. Việt Hề càng không nhịn được nắm chặt tay, toàn thân rung lên nhè nhẹ.

Lý Nho liếc mắt nhìn Mã Kiều và Tưởng Kiền, cười nói:

- Ô Tôn, Đại Uyển hiện nay đã kết minh cùng Bắc Hung Nô và Khang Cư, định đoạt lại Quy Tư. Chúa công đã mang binh đến Tây Vực, chuẩn bị triển khai tấn công toàn diện Đại Uyển, cho nên hiện tại y đang ở Thú huyện. Tin tức báo về nói chúa công đã lĩnh binh xuất phát, đi về hướng sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc để chặn đại quân Ô Tôn.

Mã Kiều, Tưởng Kiền làm sao mà không hiểu ý tứ cái liếc mắt kia của Lý Nho.

Biết càng nhiều người ta càng có lí do để lưu mình lại. Lúc này muốn rời Tây Vực chỉ sợ là khó hơn lên trời...

Lý Nho nói:

- Nguyên Trực, ngươi không ngại thì cứ ở chỗ này chờ, đợi đại chiến kết thúc ta sẽ phái người đưa ngươi tới Thú huyện. Vừa lúc mẫu tử ngươi đã lâu không gặp, cứ ở lại Cư Diên đoàn tụ với mẫu thân ngươi một thời gian, ngươi xem như vậy được chăng?

Đây là chuyện thường tình thế nhân, nếu là người bình thường đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhưng Từ Thứ không phải người bình thường.

8 năm chất chứa tâm tư đền đáp Đổng Phi, lúc này đại chiến đã bắt đầu, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Lập tức đứng thẳng người dậy:

- Đại nhân, chúa công ân cứu mạng với ta, lúc này đại chiến trước mắt ta nào có thể trơ mắt nhìn? Ta nguyện tới sơn khẩu kia, kề vai chiến đấu với chúa công. Ta nghĩ mẫu thân nhất định sẽ tán thành.

Lý Nho ngẩn ra, nhìn Từ Thứ tán thưởng.

Đúng là một nam nhi nhiệt huyết.

- Nguyên Trực, ngươi muốn đi ta cũng không ngăn ngươi. Có điều ngươi cứ tạm thời bình tĩnh một chút, về qua nhà gặp mặt mẫu thân ngươi. Ngày mai Đổng giáo úy sẽ áp giải quân nhu tới sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, lúc đó nếu như ngươi muốn đi thì có thể đi cùng Đổng giáo úy.

- Đa tạ đại nhân.

Từ Thứ thi lễ thật sâu, rạp người đến tận đất.

Thạch Thao bên cạnh muốn mở miệng, lại bị Lý Nho ngăn lại.

- Quảng Nguyên, ngươi thì tạm thời không nên đi. Lúc này toàn bộ Tây Vực đều bận rộn vì chiến sự tiền phương, ngươi nếu đã theo Bàng công học tập nhiều năm, không bằng lưu lại giúp ta một chút. Thế này đi, ngươi đến Đê Trì, bên Hoàng Tăng Thứ đang rất cần nhân thủ.

Lý Nho không biết bản lĩnh của Thạch Thao thế nào, nhưng lúc này nhu cầu nhân thủ của hắn đang rất cấp bách.

Không chỉ có hắn, toàn bộ quan viên hiện nay không ai nhàn rỗi. Có điều nếu như nói nơi cần người nhất, thì chính là Đê Trì của Hoàng Thiệu, nghe nói đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi.

Trong tay Đổng Phi thật ra cũng không có nhiều nhân thủ để sử dụng.

Cho nên sĩ tử chính là bảo vật của Đổng Phi, càng không nói đến Hoàng Thiệu đã theo Đổng Phi từ rất sớm. Nhiều năm qua cần cù chăm chỉ, trung tâm nhất nhất, chưa bao giờ có nửa câu oán hận.

Đổng Phi cũng coi trọng Hoàng Thiệu, Lý Nho cũng thích người này.

Hoàng Thiệu không tranh quyền đoạt lợi, cũng không giành danh tiếng với người. Nhiều năm như vậy nhưng hắn cũng chưa có tiếng tăm gì. Rất nhiều người chẳng biết Hoàng Thiệu là ai. Thế nhưng người trong nội bộ của Đổng Phi rất rõ ràng, nếu luận công lao, thì toàn bộ Trương Dịch này không ai có thể so được với Hoàng Thiệu.

Kể cả là Giả Hủ cũng không so được.

Lý Nho nói xong tưởng rằng Thạch Thao sẽ đồng ý ngay.

Nhưng không nghĩ Thạch Thao lại nói:

- Sở học của ta là luật lệ chính pháp, chỉ sợ đến Đê Trì cũng không giúp được Hoàng tướng quân. Có điều ta xin đề cử một người... Mã Bá Lương tinh về nội chính, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đảm đương được, sao không mời hắn hỗ trợ?

Hoàng tướng quân chính là Hoàng Thiệu, lúc này được Đổng Phi phong làm Điển Nông trung lang tướng, chủ quản Đê Trì.

Mã Kiều vừa thấy Thạch Thao đứng lên nói liền biết không hay, nhưng cũng không thể ngăn lại. Thấy Lý Nho đang nhìn mình, hắn đành cười khổ đứng dậy:

- Đại đô đốc biểu dương uy vũ Hán quân ta, quả thật là tấm gương cho mọi con dân Đại Hán. Nếu đại nhân không chê học sinh tài sơ học thiển, học sinh nguyện góp chút sức lực.

Ngụ ý là: ta hỗ trợ, thế nhưng ta không định đầu nhập vào Đổng Phi. Việc ta làm chỉ là việc mà mọi con dân Đại Hán phải làm, đợi mọi chuyện xong xuôi thì lúc đó tính, đi hay ở là quyền của ta, ít nhất hiện tại ta sẽ ở lại.

Lý Nho cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Mã Kiều, vì vậy bèn mỉm cười.

- Đã như vậy phải làm phiền Bá Lương rồi.

- Lý đại nhân, ta cũng muốn góp chút sức lực, nguyện tới sơn khẩu gì gì kia ngăn tặc quân Ô Tôn, chẳng biết có được hay không?

Việt Hề đứng lên, cung kính nói:

- Vừa rồi Mã Kiều cũng nói đây là việc mà mọi con dân Đại Hán nên làm