Ác Hán

Chương 311: Sa Ma Kha Về Nhà




Hảo ý của lão sư, Thứ tâm lĩnh. Mạng của Thứ, từ lâu đã thuộc về Võ Công Hầu. Nói câu cửa miệng chính là, trung thần không thờ hai chủ. Từ Thứ mặc dù thân không có sở trường, nhưng nguyện lấy cái chết cống hiến cho chủ công. Xin thứ cho học sinh không thể tiếp thu ý tốt của lão sư.

Sắc mặt Bàng Đức Công vẫn thản nhiên, nhìn không ra tâm tình có chút dao động nào.

Kỳ thật, sao hắn không biết đáp án là vậy?

Đối với Đổng Phi, Bàng Đức Công ôm tâm tư rất phức tạp. Hắn có thể cảm giác được Đổng Phi cũng không phải là người có dã tâm bừng bừng, cũng không có dục vọng cường liệt như Đổng Trác. Giang sơn Hán thất nếu vào lúc hưng thịnh, có một người phụ tá như Đổng Phi có lẽ là một chuyện tốt. Nhưng hiện tại, đại loạn nổ ra. Hán thất tồn tại trên danh nghĩa, nhưng cần một người đủ mạnh để nâng đỡ.

Nếu như Đổng Trác sống, Bàng Đức Công nói không chừng sẽ có ý nghĩ khác.

Nhưng hôm nay Đổng Trác đã chết, Bàng Đức Công ngược lại không xem trọng Đổng Phi nữa.

Lúc đầu, Đổng Phi rút khỏi Hàm Cốc quan, khiến Lý Quách uy hiếp thiên tử, bình an đến Lạc Dương, điều này làm cho Bàng Đức Công rất bất mãn.

Nói dễ nghe một chút, đó gọi là dời đô, nhưng nói rõ một chút. Lý Quách chưa từng xem thiên tử là thiên tử.

Thể diện của Hán thất đã bởi vì một lần rút lui của Đổng Phi mà triệt để mất hết. Trên điểm này Bàng Đức Công rất tức giận.

Mặc kệ Đổng Phi có lý do gì, Bàng Đức Công đều không thể tha thứ.

Mà Từ Thứ và Thạch Thao trong mấy lần tranh chấp với người khác rõ ràng đứng về phía Đổng Phi, cũng khiến cho rất nhiều người cảm thấy bất mãn.

Đương nhiên, còn có cháu trai phía sau của hắn...

Bàng Thống dù sao còn nhỏ, ràng buộc chặt một chút, đương nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Từ Thứ và Thạch Thao. . . Cứ tiếp tục thế này, không những sẽ rước họa vào thân, nói không chừng còn gây họa cho Lộc Môn sơn.

Đây là một phương Niết bàn trong lòng Bàng Đức Công, nhưng không hy vọng bị chiến hỏa lan đến.

Cố kỵ của Bàng Đức Công cũng không phải buồn lo vô cớ, không có căn cứ.

Một việc đơn giản nhất chính là một nhà Gia Cát theo Gia Cát Cẩn đến Tây Vực xa xôi, sau đó ngày càng bị sĩ tộc xa lánh.

Ngọa Long cương, một địa phương vắng vẻ cỡ nào.

Hôm nay lại trở nên rung chuyển, làm hại Gia Cát Lượng đành phải rời nhà tới Lộc Môn sơn cầu học, chỉ vì tránh né việc này. Cũng may, tỷ tỷ của Gia Cát Lượng gả cho Thái thị đại tộc Kinh Châu, bằng không còn chưa biết sẽ thế nào.

Bàng Đức Công cũng không muốn mất đi hai học sinh.

Nhưng hắn đã cho họ cơ hội, nhưng Từ Thứ và Thạch Thao cũng không chịu tiếp thu.

Cũng được, là mệnh gì thì là mệnh đó. Chỉ hy vọng, hai đứa này tương lai đều có được một kết quả tốt.

- Như vậy thì ta...

- Lão sư đừng nói nữa, học sinh hiểu rồi. Học sinh sẽ thu thập hành lý, rời khỏi Lộc Môn sơn.

Từ Thứ rất quyết tuyệt, đứng dậy nói.

Bàng Đức Công thở dài:

- Nếu hai ngươi đã có quyết đoán, vậy ta cũng không miễn cưỡng. Mỗi người có chí riêng... Chỉ là hai ngươi ra khỏi Lộc Môn sơn này, đừng nói là môn hạ của ta nữa, hiểu chưa?

- Học sinh minh bạch!

Trong lòng rất đau khổ, nhưng Từ Thứ và Thạch Thao không biểu hiện ra ăn năn gì.

Hai người dập đầu lạy ba cái, đứng dậy vừa muốn ly khai nhưng lại bị Bàng Đức Công gọi lại, thấy trong tay hắn cầm hai quyển thẻ tre.

- Hai quyển sách này là tâm huyết suốt đời của ta và lão Hoàng. Hai ngươi hứng thú khác xa, Nguyên Trực giỏi binh pháp, Quảng Nguyên thích luật lệ. Quyển [Tôn Tẫn binh pháp giáo đối] này đưa cho Nguyên Trực, còn [Thương quân đối vấn lục] thì tặng cho Quảng Nguyên. . .Đây coi như là lễ vật chia tay của thầy trò ta. Từ nay về sau, núi cao sông dài, hai ngươi phải bảo trọng nhiều hơn.

Nếu như nói Từ Thứ và Thạch Thao đối với Lộc Môn sơn không có cảm tình, đó thuần túy là nói bậy.

Nói như thế nào họ cũng sống ở đây bảy năm, sự dạy dỗ của Bàng Đức Công đối với họ có thể nói tận tâm tận lực, không có chút tàng tư nào. Như nghiêm sư, càng như từ phụ. . . Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Ánh mắt không khỏi đỏ lên.

Từ Thứ và Thạch Thao nhịn không được rơi nước mắt.

Bàng Đức Công lại làm bộ như không thấy, xoay người đi vào trong lư ốc.

- Lão sư, học sinh cáo biệt chỗ này!

Từ Thứ Thạch Thao xoay người đi ra khỏi rừng trúc, tiếng bước chân đó càng đi càng xa, cho đến khi không còn tiếng động. Lúc này Bàng Đức Công mới xoay người lại.

- Đổng Tây Bình ruồng bỏ sĩ tộc, cho dù phát triển thế nào, chung quy vẫn khó có đại thành. Năm đó Đổng Trác kiêu ngạo thế nào, kết quả vẫn không phải rơi vào kết quả thi cốt vô tồn sao? Nguyên Trực, Quảng Nguyên, mong rằng hai ngươi sẽ bảo trọng.

Những lời này chỉ nói trong lòng.

Bàng Đức Công ngồi trước đàn cổ, xoa đàn tấu nhạc, tiếng đàn như khóc như kể lần thứ hai quanh quẩn giữa trúc lâm thâm xử.

- Lão sư đang tiễn đưa chúng ta!

Thạch Thao và Từ Thứ đơn giản thu thập một chút hành lý, đứng yên ngoài cửa lư ốc chốc lát, đột nhiên mở miệng nói.

- Mỗi người có mỗi con đường riêng, nếu chúng ta đã lựa chọn, vậy đi tiếp đi.

Từ Thứ cắn răng, xoay người bước nhanh đi.

Thạch Thao hơi do dự một lát, sau đó đi theo Từ Thứ.

Hai người đi ra khỏi Lộc Môn sơn, đứng bên quan đạo mà vẫn còn ngỡ ngàng.

Lần trước họ tới đây là đi theo Đổng Phi, nhưng lần này đi về, lại có vẻ bối rối.

- Nguyên Trực, chúng ta làm gì bây giờ?

Từ Thứ trầm ngâm chốc lát, nhoẻn miệng cười:

- Đổng đại ca từng nói, học vạn quyển sách, không bằng đi nghìn dặm đường. Chúng ta đã học vạn quyển sách, hôm nay chính là lúc đi nghìn dặm đường. Từ Kinh Châu đến Tây Vực, đường xá đâu chỉ vạn lý? Chúng ta coi như là du lịch một lần, ngươi xem coi thế nào?

Thạch Thao nghe vậy liên tục gật đầu.

- Phải nên như vậy, phải nên như vậy!

Hai người đã xác định phương hướng, chuẩn bị khởi hành.

Thạch Thao đột nhiên kéo Từ Thứ lại, nhỏ nhẹ nói:

- Nguyên Trực, còn có một việc, ngươi phải nhớ kỹ ở trong lòng mới được.

- Chuyện gì?

- Khoa cử mà chúng ta nói lúc trước cũng không phải là việc một lần là xong. Không 10 năm 8 năm thì tuyệt đối không thể phát triển. Vì vậy chúng ta không thể chủ động nhắc tới, coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Đợi đến khi thời cơ thành thục, lại nói cũng không muộn.

Từ Thứ nghe vậy liền hiểu ý của Thạch Thao.

Quả thật, khoa cử mà đưa ra, tổn hại lớn nhất vẫn là lợi ích của thế tộc.

Tây Vực thế tộc không nhiều, nhưng không có nghĩa là tương lai không có thế tộc. Mạo muội đề xuất, nhất định sẽ khiến cục diện Tây Vực hỗn loạn.

Mọi người đều xuất thân hàn môn, theo đuổi không phải là rạng rỡ cửa nhà sao?

Đúng vậy, tuyệt đối không thể để lộ ra chút tin tức.

- Quảng Nguyên yên tâm, việc này. . .ta biết lợi hại.

Từ Thứ thản nhiên cười, cùng Thạch Thao bước về hướng thành Tương Dương.

Lúc này mới chạng vạng mặt trời chiều ngã về tây. Ánh nắng chiều chiếu vào hai người, tạo ra hai vệt bóng thật dài.

Lúc này Đổng Phi còn chưa biết, hai đại mưu chủ mà y tha thiết ước mơ đã bước trên con đường tây hành.

Sáng sớm ở Cao Xương bích đặc biệt lạnh.

Mặc dù đã vào mùa hạ, nhưng nhiệt độ không khí vào sáng sớm vẫn hơi thấp.

Một đội xe chạy ra khỏi Cao Xương bích, chậm rãi chạy về hướng đông nam.

Đổng Phi Điển Vi và Sa Ma Kha sóng vai tiến lên. Phía sau ba người, sư tông thú Tượng Long và một con Hô Lôi Bác lắc đầu vẫy đuôi đi theo.

Bốn con tuyết quỷ chạy theo hai bên đội ngũ.

Một trăm binh sĩ Ngũ Khê Man mặc giáp trụ kiểu dáng kỳ lạ lẳng lặng theo ở phía sau.

Phía sau nữa là đoàn xe do 500 người hộ tống.

Trên chiếc xe ngựa ở giữa, ngồi trên xe là Cam phu nhân, màn xe buông xuống, Thái Diễm tam nữ và Trâu thị cũng ngồi ở bên trong.

Năm nữ nhân nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

Phía sau có hơn mười chiếc xe ngựa, một trung niên nhân tuổi gần 40, kỵ mã áp tải. Phía sau còn có 500 binh lính trong trang phục hộ vệ.

Trung niên nhân đó chính là Hồ Chiêu.

Tại Trương Dịch có hai người rảnh rỗi rất nổi danh.

Một người là Hồ Chiêu, một người khác chính là Tang Hồng lúc trước bị bắt làm tù binh.

Hồ Chiêu từ lúc rút đến Sóc Phương từ Lâm Kinh, lại từ Sóc Phương đến Trương Dịch, thủy chung đều vẫn duy trì trầm mặc.

Lúc trước, khi Hoàng Phủ gia tại Lâm Kinh làm loạn, Sa Ma Kha vốn có cơ hội cứu Pháp Diễn, nhưng là bởi vì quan hệ với Hồ Chiêu, hắn lại dẫn theo người đưa Hồ Chiêu đi trước, đợi khi đánh trở lại lần nữa thì Pháp Diễn đã chết trận.

Đối với Hồ Chiêu thì đây là một khoản nợ nhân tình, một khoản nợ nhân tình có lẽ cả đời vẫn không trả được.

Hắn không thích Đổng Phi, không chỉ bởi vì xuất thân của Đổng Phi, cũng không chỉ bởi vì đối lập giữa sĩ nhân và quân nhân, mà là một loại bản năng không thích. Hắn chung quy cảm thấy, Đổng Phi cũng không đơn giản và ngay thẳng như bề ngoài hắn nhìn thấy.

Đem so sánh, hắn vẫn thưởng thức Điển Vi và Sa Ma Kha hơn.

Giữa hai người thì hắn càng thưởng thức Sa Ma Kha, bởi vì giao tình giữa họ tạo thành nhờ chửi nhau.

Cho nên, khi Sa Ma Kha tìm đến Hồ Chiêu, mời hắn xuất sơn tương trợ, Hồ Chiêu suy nghĩ một hồi liền đáp ứng.

Hồ Chiêu đã đáp ứng Sa Ma Kha. . .

Đây là một kết quả ai cũng không nghĩ đến.

Thế cho nên khi Sa Ma Kha đề xuất chuyện này, Đổng Phi còn sửng sốt hơn nửa ngày.

Bản lĩnh của Hồ Chiêu thế nào?

Đổng Phi không rõ lắm, bởi vì Hồ Chiêu chưa bao giờ biểu diễn qua ở trước mặt y. Nhưng có một điểm, Giả Hủ và Lư Thực đều rất tán thưởng người này.

Một người có thể được Giả Hủ Lư Thực tán thành, nhất định sẽ không kém.

Cho dù hắn kém hơn Chu Du, nhưng chắc hẳn bản lĩnh làm cho Chu Du đau đầu một chút vẫn phải có.

Vì thế, Đổng Phi còn đặc biệt đi tìm Hồ Chiêu, nói chuyện tròn một đêm với hắn. Cũng làm cho Hồ Chiêu có cái nhìn mới về Đổng Phi.

Lần này chia tay, không biết ngày tháng năm nào mới gặp lại!

Đổng Phi có vẻ không muốn, Sa Ma Kha sao lại nguyện ý xa cách với các huynh trưởng chứ?

Vì tăng cường thực lực của Sa Ma Kha tại Giang Đông, Đổng Phi mệnh Tướng Tố doanh ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chế tạo ra một nghìn bộ binh khí áo giáp cho Sa Ma Kha. Áo giáp này cũng không phải là Minh Quang giáp bình thường, mà là một nghìn bộ Đằng giáp do Phí Ốc tìm một loại dây mây từ Tây Vực, trải qua nhiều lần thuộc da, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, dùng da trâu làm lót mới chế tạo ra.

Đổng Phi không biết, loại Đằng giáp này có giống với Đằng giáp của Nam Man hay không, tuy nhiên đích thật là có hiệu quả như nhau.

Tính dai của Đằng giáp rất lớn, Hoành đao trảm vào cũng khó mà phá hư. Nhẹ nhàng, linh hoạt, rất thích hợp tác chiến trong vùng núi.

Khuyết điểm duy nhất chính là sợ lửa.

Mà về điểm này, Đổng Phi cũng không thể giải quyết, chỉ có thể nhiều lần nhắc nhở Sa Ma Kha và Hồ Chiêu, đồng thời còn đem chuyện này nói cho Cam phu nhân. Chỉ cần cẩn thận, sẽ không đến mức xuất hiện tình huống Gia Cát Lượng hỏa thiêu Đằng gia quân.

Điển Vi cũng từ Đông Thả Di chạy đến.

Trước ngày xuất phát ba huynh đệ đã uống đến say mèm.

Ngày hôm sau đưa Sa Ma Kha ra khỏi Cao Xương Bích 20 dặm, Sa Ma Kha mới ngừng bước.

Hắn không đưa Đan Tê trở lại.

Bởi vì mục tiêu của Đan Tê thật sự quá rõ ràng, nếu như cưỡi suốt đường trở lại, khẳng định sẽ hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Vốn Đổng Phi dự định chọn cho Sa Ma Kha một con hảo mã, nhưng không nghĩ tới Điển Vi lại lấy con Hô Lôi Bác trong tay Điển Mãn, đồng thời đặc biệt chạy tới đưa cho Sa Ma Kha.

Hô Lôi Bác đó cũng là tuyệt thế hảo mã ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm, qua sơn xuyên như giẫm trên đất bằng.

Mà Đan Tê thì ở lại Tây Vực.

- Đại ca, nhị ca, đến đây được rồi.

Lúc này, Cam phu nhân đi cùng bốn người Thái Diễm, ôm Tiểu Sa Thù cũng đi tới.

Cả đời này Đổng Phi không có được mấy hảo bằng hữu, cho nên cả đời này càng quý trọng tình huynh đệ.

Cố nén nỗi đau ly biệt, Đổng Phi giang hai tay cánh tay ôm chặt lấy Sa Ma Kha.

- Sa Sa, lần này trở lại Võ Lăng sơn, không biết lúc nào mới có thể gặp lại, ta. . . ngươi mọi việc phải cẩn thận, phải thỉnh giáo Khổng Minh tiên sinh nhiều hơn, phải nghe đệ muội khuyên bảo. Gặp chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ, nhất thiết đừng lỗ mãng hành sự, càng đừng...

Mắt Sa Ma Kha đỏ hoe:

- Nhị ca, những lời này huynh đã nói không dưới trăm lần rồi.

- Ta. . .

Đổng Phi cũng cười:

- Ta không phải là lo lắng sao... Dù sao lần này đối thủ ngươi phải đối mặt lợi hại thật.

Nói xong, Đổng Phi vái một cái với Cam phu nhân.

- Nhị thúc làm gì...

- Đệ muội, tam đệ thích muội còn hơn tính mệnh của mình. Tính hắn dữ dằn, mong muội có thể chỉ điểm nhiều hơn, đừng để hắn hành sự lỗ mãng.

Nói xong Đổng Phi vẫy tay một cái, thấy Đổng Lục cởi ra một cái túi trên lưng ngựa và đưa tới.

- Đây là kim qua ta tự tay chế tạo, nếu tam đệ không nghe lời, muội hãy dùng nó gõ hắn... Sa Sa, thấy kim qua này cũng như thấy ta và đại ca.

Kim qua đó nặng tám cân, nằm ở trong tay Cam phu nhân cũng không tính nặng.

Nghe Đổng Phi nói thế, Sa Ma Kha liền đỏ lựng mặt, gãi đầu cười nói:

- Cho dù nhị ca không nói, đệ cũng sẽ nghe lời Cam phu nhân.

Làm Cam mắc cở đỏ mặt. Mọi người cũng đều bật cười, bầu không khí bi thương khi ly biệt cũng giảm bớt theo không ít.

Điều gì nên nói cũng đã nói, nên dặn dò cũng đã dặn dò. . .

Sa Ma Kha ôm chặt lấy Điển Vi, cười nói:

- Đại ca cũng phải bảo trọng.

Điển Vi gật mạnh đầu:

- Tam đệ cũng phải bảo trọng.

Sa Ma Kha dắt Hô Lôi Bác qua rồi xoay người lên ngựa. Cây Lang Nha Bổng chế tạo từ tinh thiết Tây Vực treo ở trên một con chiến mã khác. Hắn đeo Trúc Tiết Cương Tiên nặng 36 cân trên lưng, ở trên ngựa chắp tay với Đổng Phi Điển Vi.

- Ca ca tẩu tẩu, Sa Sa đi đây!

Cam phu nhân cũng trở về xe, Hồ Chiêu cũng đã lên chiến mã.

Sa Ma Kha dục ngựa rời đi, đoàn xe theo hắn xuất phát về phía xa.

Đổng Phi Điển Vi cũng xoay người lên ngựa, phóng ngựa lên một gò đất, nhìn đoàn người Sa Ma Kha càng đi càng xa.

- Sa Sa, bảo trọng!

Đổng Phi đột nhiên cảm thấy não lòng, nhịn không được hai tay làm hình kèn đồng hô to.

Sư tông thú và Tượng Long ngửa mặt lên trời hí dài. . .

Rất xa, truyền đến tiếng đáp lại của Hô Lôi Bác, ba con chiến mã hí vang, vang vọng không dứt giữa bầu trời vắng vẻ tịch liêu!