Ác Hán

Chương 310: Lòng Thạch Thao Dao Động




Đám người Lư Thực vẫn rất xem trọng Đổng Phi.

Lấy ánh mắt của Đổng Phi mà nói, đâu có khả năng nhìn sâu xa như vậy? Nếu như là ở Trung Nguyên, có thể căn cứ vào một số tình tiết bên trong diễn nghĩa mà suy tính, nhưng tại Tây Vực, những việc Đổng Phi làm chỉ có thể là binh tới tương ngăn cản, nước lên đập chặn.

Thành lập Hương học, Huyện học, mục đích chính yếu vẫn là vì ứng phó cục diện tương lai phải đối mặt.

Mà sở dĩ trùng tổ trường thái học, chính là xuất phát từ chủ ý của Thái Ung. Hiện nay người đặt chân Tây Vực đều là thành viên tổ chức của Đổng Phi.

Tương lai cũng phải yêu cầu một xuất thân.

Nhưng nhân mã của Đổng Phi phần lớn là mãng phu xuất thân thô bỉ, người biết chữ quả thật không được mấy người.

Vừa phải chiếu cố con cháu của những người này, lại phải phân chia ra với người thường, vậy chỉ có thể thành lập trường thái học để phân biệt dạy học.

Về phần những việc có mức độ càng sâu hơn, Đổng Phi không nghĩ qua, cũng không nghĩ ra được.

Dựa theo phân chia, Hương học mà Đổng Phi nói giống như tiểu học trong trí nhớ kiếp trước của y. Mà Huyện học thì đồng với sơ trung. Dù sao thì những thứ giảng dạy sẽ khác, chỉ cần có thể xử lý một số việc nhỏ rườm rà cũng đã đủ rồi.

Tương Dương Lộc Môn sơn.

Tiếng đàn du dương lượn lờ giữa không trung, giống như tiên nhạc.

Tiếng suối chảy róc rách, vòng qua từ nhà tranh, giống như một vành đai ngọc. Tiếng suối chảy đó rất êm tai, tương hòa với tiên nhạc, thể hiện một bầu không khí yên bình. Chim đình chỉ tiếng hót, đậu trên nhánh cây lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe.

Dưới hiên nhà, một thiếu niên ngồi chồm hỗm tại mộc tháp. Mười ngón thon dài khẽ gảy cầm huyền.

Bên cạnh có một cái đỉnh nhỏ bằng đồng thau, bên trong đốt hương tùng. Khói xanh lượn lờ quanh quẩn quanh mình thiếu niên.

Một lão giả ngồi ngay ngắn phía sau thiếu niên.

Tay vuốt râu, hai mắt khép kín. Hắn khẽ gật đầu, say sưa giữa âm luật tuyệt vời.

- Lão sư, lão sư. . .

Có tiếng gọi ầm ĩ quấy nhiễu lão giả đang thưởng thức.

Tiếng đàn cũng ngừng lại, thiếu niên hơi nhíu mày, trên hai gò má trong suốt có vẻ không hài lòng.

Lão giả cũng mở mắt.

Ngoài lư ốc, một thanh niên sải bước đi vào.

Vẻ mặt hắn cực kỳ hưng phấn:

- Lão sư, Tây Vực có tin tức rồi, Tây Vực có tin tức rồi. . . Võ Công Hầu đã công hãm Xa Sư hậu bộ, còn tiêu diệt Ti Lục quốc, đoạt lại Cao Xương bích, quả thật là đại thắng 60 năm qua của Hán thất ta.

Lão giả sầm mặt lại, trầm ngâm một lát mới nhỏ nhẹ nói:

- Chắc hẳn lại là một phen giết chóc!

Dứt lời hắn đứng lên, nhỏ nhẹ nói:

- Lượng nhi, cầm nghệ của ngươi lại có tiến bộ, giả lấy thời gian, nhất định có thể vượt vi sư.

Thiếu niên cũng đứng dậy theo, khom người nói:

- Đó là nhờ lão sư biết cách dạy dỗ, học sinh mới có được tiến bộ như vậy.

Hai người mải nói chuyện, lại bỏ quên thanh niên bên cạnh.

Lão giả xoay người đi vào phòng, không nói gì nữa. Thiếu niên kia quỳ ngồi xuống lau chùi cây đàn, sau khi nhìn thoáng qua thanh niên, đột nhiên cười lạnh:

- Nguyên Trực đại ca, hiện giờ Đổng Phi chẳng qua là chó nhà có tang, mặc dù tại Tây Vực đánh thắng mấy trận thì làm được gì? Theo ta thấy, chẳng qua là kéo dài hơi tàn, huynh hà tất phải nhớ trong lòng.

Thanh niên nghe vậy tỏ vẻ không vui.

- Gia Cát Lượng, ngươi đừng vội nói bậy. Võ Công Hầu là thiên hạ đệ nhất anh hùng, nếu không phải bọn tiểu nhân các ngươi ám toán, thiên hạ sao lại hỗn loạn như vậy. Mạnh Tử nói: thiên tướng hàng đại nhiệm, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt. . .Uổng công ngươi là người đọc sách thánh hiền, nhưng ngay cả đạo lý dễ hiểu này củng không nhìn ra, ngày khác Võ Công Hầu nhất định có thể trở về Trung Nguyên.

Thiếu niên cười lạnh:

- Trở về thì thế nào? Đợi đến khi y trở về, thiên hạ đâu có chỗ cho y sống yên ổn? Còn không bằng thành thật ở Tây Vực, nói không chừng có thể sống lâu mấy năm. Tuy nhiên sớm muộn y cũng không thoát khỏi cái chết.

Thanh niên không hề biện giải, chỉ cười to ba tiếng rồi xoay người rời đi.

Thiếu niên cũng không nói thêm gì nữa, đi vào lư ốc.

Thanh niên, chính là Từ Thứ.

Trong nháy mắt, đã học nghệ tại Lộc Môn sơn sáu năm, năm đó Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy cầu học cùng họ đều đã tự ra đi.

Mà Từ Thứ cùng Thạch Thao còn đang siêng năng học tập.

Thật ra, cuộc sống vẫn không phải như cũ sao?

Biến hóa duy nhất chính là mấy năm trước đệ đệ của Gia Cát Cẩn được đưa đến Lộc Môn sơn, bái sư tại môn hạ của Bàng Đức Công.

Nói đến cũng kỳ quái.

Gia Cát Cẩn siêu cấp sùng bái Đổng Phi, nhưng Gia Cát Lượng lại không hề có chút hảo cảm nào với Đổng Phi.

Ngược lại, thường xuyên sẽ châm chọc một phen, miệng lưỡi lại còn lợi hại, Từ Thứ thật đúng là không phải đối thủ của hắn.

Ngược lại Thạch Thao bình thường đấu khẩu với Gia Cát Lượng đến mặt đỏ tía tai.

Từ Thứ biết thật ra Gia Cát Lượng xuất thân từ gia đình thế tộc còn có hai người Thôi Châu bình Mạnh Công Uy không có thiện cảm gì với hắn và Thạch Thao. Nguyên nhân của việc này, ba người này đều nghiêm ngặt đứng ở trên lập trường của sĩ nhân nói chuyện đối với Đổng Phi tự nhiên không có lời hay ý đẹp gì. Mà Bàng Đức Công phần lớn thời gian cũng đều duy trì sự trầm mặc đối với sự chia rẽ của họ.

Có lẽ, lão sư đang hối hận!

Từ Thứ biết, Bàng Đức Công rất bất mãn đối với Đổng gia bắt đầu từ lúc Đổng Trác nhập kinh.

Sau đó nhiều lần đả kích đối với đại tộc Lạc Dương, càng đụng chạm đến giới hạn trong lòng Bàng Đức Công.

Mặc dù Bàng Đức Công vẫn rất thưởng thức Đổng Phi, nhưng ngoài mặt thủy chung đều đứng ở phía thế tộc.

Mặt khác, Đổng Phi giết chóc tại Sóc Phương cũng làm cho Bàng Đức Công rất không hài lòng.

Dù sao theo Bàng Đức Công thấy, động thái này của Đổng Phi trái với đạo nhân thứ, nếu giết chóc quá nhiều nên mới bị báo ứng như hôm nay.

Vốn tràn ngập vui sướng, hôm nay lại có phần thất lạc.

Ban đầu Từ Thứ rất ghét nơi này, có vài lần, thậm chí có ý nghĩ muốn rời khỏi Lộc Môn sơn.

Trở lại nơi ở, thấy Thạch Thao ngồi dưới gốc cây hòe cổ, đang rung đùi đắc ý đọc Thuyết Nan của Hàn Phi Tử.

Thở dài, Từ Thứ ngồi xuống đối diện Thạch Thao.

- Nguyên Trực, sao lại không vui như thế? Chẳng lẽ lại cãi nhau với tiểu hài tử kia hả?

- Ta thèm vào cãi nhau... Chỉ là cảm thấy ở chỗ này không như ý lắm. Đổng đại ca tại Tây Vực vất vả đánh giết, chúng ta chỉ có thể bàng quan, không thể giúp được việc gì. Nói thật thì có đôi khi ta rất hâm mộ Tử Du đại ca, chắc hẳn hiện tại hắn ở Tây Vực, nhất định là rất vui vẻ.

Thạch Thao nghe vậy, ánh mắt sáng lên.

- Có phải Võ Công Hầu lại có tin tức truyền đến?

- Ừ, hôm nay ta đến Tương Dương (trị sở Kinh Châu), nghe người ta nói Đổng đại ca binh phân ba đường, đã chiếm lĩnh không ít địa phương ở hai chân núi Thiên Sơn. Vốn muốn thảo luận với lão sư một chút, nhưng lão sư lại thờ ơ, còn bị tiểu hài tử kia nói móc một hồi...Nghĩ đến lại điên, tiểu hài tử có tư cách gì mà dám bình phẩm Đổng đại ca từ đầu đến chân chứ?

Thạch Thao do dự nói một câu:

- Ai bảo hắn là người của Lang Gia Gia Cát gia tộc chứ?

Một câu này đã nói toạc ra tất cả.

Từ Thứ nghe vậy lại thở dài một hơi thật dài...

- Đúng rồi, ta còn nghe nói, Đổng đại ca tại Tây Vực đã làm ra mấy thứ mới lắm.

- Sao?

- Đổng đại ca thành lập trường thái học, sau đó thành lập Hương học và Huyện học. Có người nói, chỉ cần đủ tuổi, bất luận xuất thân, đều có thể đi học miễn phí. Quảng Nguyên, phương diện này ngươi tương đối tinh thông, nói cho ta nghe, nó có ảo diệu gì đi?

Thạch Thao nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra.

Sau đó lại tường tận hỏi về Hương học, Huyện học.

Từ Thứ cũng chỉ nghe tin đồn, sao có thể nói rõ ràng ảo diệu của hai học này? Chỉ có thể theo những gì nghe được mà đại thể giảng thuật một lần.

- Dựa theo lời ngươi nói, Hương học 5 năm sau nếu có thể thông qua kiểm tra, có thể tiếp tục học tại Huyện học?

- Ta nghe người đó nói, hình như là vậy.

- Nói cách khác, đẳng cấp của Huyện học cao hơn Hương học một bậc... Sau đó lại có trường thái học. . . Chậm đã chậm đã, phương diện này hình như có huyền cơ.

Từ Thứ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.

- Huyền cơ? Phương diện này có huyền cơ gì?

Thạch Thao trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên vỗ tay cười to:

- Ta hiểu rồi. . . Nguyên Trực. Ngươi còn nhớ lúc trước Võ Công Hầu nói qua với ta việc khoa cử không? Lấy trường thái học làm mồi, lấy Hương học cùng Huyện học làm cơ sở. . .Ừm, hẳn là như vậy.

Từ Thứ không ngốc, lập tức hiểu được ý của Thạch Thao.

- Ngươi nói là Đổng đại ca muốn làm khoa cử sao?

Thạch Thao đứng lên, đi tới cửa, nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó xoay người lại ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói:

- Đâu có dễ dàng như vậy, khoa cử mà bắt đầu, thế tộc sẽ khó có thể tiếp tục lũng đoạn triều cương. Tây Vực mặc dù không có thế tộc gì, nhưng từ mức độ nào đó mà nói, người đi theo Võ Công Hầu đến Tây Vực nhất định sẽ trở thành thế tộc mới. Võ Công Hầu, đây là đang trải đường.

- Trải đường?

- Thiết lập trường thái học, hẳn là vì trấn an tướng sĩ dưới trướng; dựa theo ngươi nói, vào trường thái học cần có người tiến cử, như vậy người tiến cử này tồn tại giống như thế tộc vậy. Nhưng trên thực tế thì sao, Võ Công Hầu lại lặng yên làm nhạt đi tác dụng của tiến cử. . . Dù sao hiện tại vào trường thái học, muốn trở nên nổi bật, còn cần thời gian. Cùng lúc đó, Võ Công Hầu thiết lập Hương học Huyện học, nhưng chẳng khác nào gầy dựng tốt cơ sở. Một khi thời cơ thành thục, Võ Công Hầu có thể thiết lập khoa cử rồi.

Từ Thứ nhắm mắt lại, trầm tư một lát, tiêu hóa những lời của Thạch Thao nói.

Hồi lâu sau đó, hắn đột nhiên nở nụ cười:

- Hình như ta hiểu rồi. . . Nói cách khác, đến lúc đó khi Đổng đại ca mở khoa cử chọn sĩ, mặc dù có người phản đối, nhưng không cần lo lắng không có người khả dụng, rất giống với tình huống khi thái sư còn trên đời.

- Đúng vậy. . . Thống trị thiên hạ, cần sĩ nhân tương trợ. Chỉ khi nào sĩ nhân không thể uy hiếp được Đổng đại ca, vì lợi ích của mình, tiền đồ của con cái, cuối cùng sẽ gia nhập vào. Kể từ đó, khai khoa thủ sĩ, nước chảy thành sông.

Cái gọi là khoa cử, chính là một khái niệm.

Nếu như bọn Lư Thực biết có một khái niệm như thế, tự nhiên có thể tiến hành suy đoán lớn mật như Thạch Thao.

Chỉ tiếc đến bây giờ, khái niệm khoa cử này Đổng Phi chỉ nói qua với Thạch Thao và Từ Thứ, điều này cũng khiến đám người Lư Thực không thể nào bắt tay vào làm.

Có đôi khi, vượt lên trước một quan niệm, sẽ vượt qua trăm bước, ngàn bước.

Đổng Phi không suy nghĩ nhiều, nhưng tự có người sẽ suy nghĩ cho y. Đương nhiên điều kiện tiên quyết của việc này chính là người đó biết khái niệm này.

Hai người ở trong phòng nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Thạch Thao cũng càng lúc càng kích động.

Đúng lúc này thấy một đồng tử đi vào, nhỏ nhẹ nói:

- Nhị vị sư huynh, lão sư cho mời hai người, có việc muốn nói.

Từ Thứ và Thạch Thao ngẩn ra nhìn nhau, lại không rõ Bàng Đức Công tìm hai người họ có chuyện gì. Hai người liền đứng dậy:

- Xin hồi bẩm lão sư, hai ta sẽ lập tức qua đó.

Thông tri gật đầu, xoay người rời đi.

Từ Thứ và Thạch Thao thu dọn đồ đạc trong phòng một lát, mới ôm đầy bụng nghi vấn đi đến thư phòng của Bàng Đức Công. . .

Bàng Đức Công thích trúc, sau lư ốc trăm bước có một khu rừng thúy trúc, chiếm diện tích khoảng chừng hơn mười khoảnh.

Lư ốc là nơi Bàng Đức Công dạy học giảng bài.

Rừng trúc là nơi hắn tu thân dưỡng tính, cùng học sinh điểm bình thời sự, rất an tĩnh và kín đáo.

Gió núi hiu hiu, lá trúc xào xạc.

Uống một chén rượu đục, luận thiên hạ đại sự, chuyện trò, đích thật là tiêu diêu tự tại.

Chỉ là rừng trúc này nếu như không có Bàng Đức Công cho phép, người bình thường không cho phép tự ý tiến vào. Trúc lâm thâm xử, có một gian lư ốc, cũng chính là nơi thường ngày Bàng Đức Công đọc sách nghỉ ngơi. Đọc một quyển sách, say ngủ giữa rừng, xác thực cũng khoái hoạt.

Bàng Đức Công giáo dục môn hạ học sinh, đa phần là tùy thế dẫn dất, mỗi người một cách.

Cũng không có quy củ gì, chỉ có chút chú ý đối với cách ăn mặc. Không yêu cầu y phục của ngươi tốt, nhưng phải bảo trì đoan trang ngăn nắp sạch sẽ.

Từ Thứ và Thạch Thao chỉnh lý vạt áo, đi vào tiểu hiên trong rừng trúc.

Thấy Bàng Đức Công đang ở trong hiên đánh đàn, tiếng đàn xa thẳm, như khóc như kể.

Hai người cũng không dám kinh động Bàng Đức Công, ngồi chồm hỗm trên chiếu trúc, lẳng lặng nghe nhạc luật du dương, càng như si như say.

Tiếng đàn chợt ngừng lại, Bàng Đức Công đè tay lên cầm huyền.

- Nguyên Trực, Quảng Nguyên, hai đứa tới chỗ ta cầu học đã bao lâu rồi?

Từ Thứ ngẩn ra, chần chờ một chút:

- Học sinh đến Lộc Môn sơn vào năm Trung Bình thứ tư, đảo mắt đã 7 năm rồi.

- Bảy năm...

Bàng Đức Công thở dài:

- Thời gian trôi qua nhanh thật, đảo mắt đã bảy năm rồi. Năm đó khi hai ngươi tới đây vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, hôm nay cũng đã thành tài, có chủ trương và ý nghĩa của mình. . . Nguyên Trực Quảng Nguyên, các ngươi có biết, hai năm nay vì sao ta luôn lạnh nhạt với các ngươi không?

Thạch Thao lắc đầu:

- Học sinh không biết.

- Cũng không phải các ngươi có lỗi, chỉ là ta vừa nhìn thấy hai người các ngươi, thì sẽ nhớ tới Võ Công Hầu kia. . . Võ Công Hầu là người tốt, nhưng có đôi khi lại quá cứng rắn. Không biết phải trái, mới lưu lạc tới nông nỗi như ngày hôm nay. . .Chuyện của Đổng gia, chúng ta cũng khó đánh giá được, chỉ là Võ Công Hầu rời bỏ sĩ tộc, chung quy khó thành châu báu.

Từ Thứ và Thạch Thao cũng không phải người ngu, mơ hồ đoán được ý của Bàng Đức Công.

Bàng Đức Công xoay người lại:

- Các ngươi thiên tư thông minh, trong số mọi người, ngoại trừ Lượng nhi, không ai vượt qua các ngươi được. Thôi Châu Bình và Mạnh Công Uy cũng chỉ tầm cữ như các ngươi. Nhưng ta nhìn ra được, con đường của các ngươi hoàn toàn khác biệt. Ta không biết nên đánh giá thị phi đúng sai, chỉ muốn khuyên bảo các ngươi, phải suy nghĩ kỹ mới làm.

Thạch Thao đứng dậy, chắp tay thi lễ.

- Lão sư, xin ngài nói rõ.

- Ta biết các ngươi một lòng muốn hỗ trợ Võ Công Hầu thành tựu đại sự, nhưng hôm nay. . . Ta sẽ chỉ cho hai ngươi một con đường sáng. Lưu Cảnh Thăng hiện giờ tọa trấn chín quận Kinh Tương, đang lúc yêu cầu nhân thủ trợ giúp. Nếu như các ngươi nguyện ý, ta có thể làm người giới thiệu cho các ngươi. . .

Bàng Đức Công chưa nói hết, Từ Thứ đã đứng bật dậy.