Ác Hán

Chương 309: Đều Là Người Hán




Đổng Phi nhắc tới Nam Hung Nô, Lư Thực không lời nào để nói. . .

Trên thực tế, Tây Vực chư quốc cũng không giống với Nam Hung Nô. Dù sao có hành lang Hà Tây cách trở, cũng không tạo thành uy hiếp đối với Trung Nguyên.

Nhưng hôm nay không tạo thành uy hiếp, khó bảo toàn ngày khác sẽ không dưỡng hổ vi hoạn!

Lư Thực không phải là người cổ hủ, sau khi nghe Đổng Phi khuyên bảo, quyết định ủng hộ ý kiến của Giả Hủ và Lý Nho.

Tuy nhiên, trận đánh này phải làm thật quyết tuyệt, đánh cho Tây Vực chư quốc chấn động, đánh cho họ sợ!

Dưới loại yêu cầu này, Đổng Phi đã lựa chọn Khất Hoạt quân.

Những người khác, bao gồm Trần Đáo Hoàng Trung, đều khó tránh khỏi sẽ sinh ra lòng nhân từ, chỉ có Điển Vi mới có thể triệt để chấp hành quyết sách của Đổng Phi.

Giờ mẹo, Điển Vi dẫn theo Điển gia tứ tiểu hổ, leo lên đài điểm tướng.

- Hôm nay xuất chiến, cũng không phải chiến vì ta, cũng không phải chiến vì Hán thất, mà là chiến vì tính mệnh của các ngươi.

Điển Vi thanh như sấm rền, lớn tiếng quát lên:

- Các ngươi vốn đều là kẻ đáng chết, nhưng Võ Công Hầu rất có đức, tha mạng cho các ngươi. Hôm nay, là trận chiến đầu tiên của Khất Hoạt quân ta, nếu như trên chiến trường chạy trốn một người, một ngũ giết hết. Một ngũ cháy chạy trốn, một đội giết hết; một đội chạy trốn, một doanh giết hết, một doanh chạy trốn, toàn quân giết hết. Các ngươi nghe hiểu chưa?

Ba cái đều giết, làm cho toàn quân câm như hến.

Mãng hán trên đài điểm tướng như mãnh hổ vừa nhìn đã biết là người nói được làm được.

Điển Vi đột nhiên thản nhiên cười, sau đó chuyển đề tài trầm giọng nói:

- Tuy nhiên, người đầu tiên xông vào Vụ Đồ cốc, có thể quan thăng tam cực, ban cho bách kim. Đội đầu tiên xông vào Vụ Đồ cốc, tần phi của quốc vương Xa Sư hậu bộ đều thuộc hết về các ngươi. Doanh đầu tiên xông vào Vụ Đồ cốc, có thể tận tình cướp bóc 12 canh giờ; Dân chúng của Xa Sư hậu bộ quốc đều là nô bình của các ngươi. . . Các tiểu tử, Võ Công Hầu đã nói ra, còn lại thì phải xem bản lĩnh của các ngươi.

Cái khác không nói, chỉ tận tình cướp bóc cũng đủ làm cho Khất Hoạt quân sáng cả mắt.

- Đánh vào Vụ Đồ cốc, bắt sống A La Đa!

- Đánh vào Vụ Đồ cốc, bắt sống A La Đa. . .

Nhìn Khất Hoạt quân sục sôi, Điển Vi nở nụ cười dữ tợn.

Rốt cuộc có thể bắt đầu rồi!

Nỗi uất ức dồn nén suốt một năm nay rốt cuộc có thể phát tiết tại giờ khắc này...

Từ Kim Mãn thành đến Vụ Đồ cốc, trị sở của quốc vương Xa Sư hậu bộ cũng chỉ nửa ngày thời gian. Thật ra, từ lúc Khất Hoạt triển khai quân tại Kim Mãn thành, A La Đa cũng đã dự cảm không ổn. Chỉ là Vụ Đồ cốc dễ thủ khó công, lại còn thêm ngoài có Bắc Hung Nô làm chỗ dựa, A La Đa cũng không phải rất lo lắng. Trong nháy mắt Khất Hoạt quân triển khai công kích, A La Đa còn đang say rượu trên tháp.

Ba vạn Khất Hoạt quân xuất phát từ Kim Mãn thành, một đường người không dừng chân, ngựa không dừng vó.

Điển Vi lấy Điển gia tứ tiểu hổ làm tiên phong, binh phân tứ lộ, sáng sớm ngày đầu tiên của tháng giêng đã phát động công kích hung mãnh.

Hai vạn bộ quân xuất phát, ven đường như châu chấu bay.

Tôn chỉ của Khất Hoạt quân cực kỳ đơn giản, chính là giết người cướp của. Phàm là người cầm côn bảng trong tay, thường sẽ giết chết không phải nói.

Từng bộ lạc doanh trại nổi lửa chảy hừng hực, từng tử thi ngã xuống ven đường.

Điển Mãn cầm trong tay một đôi Thanh đồng chùy, cưỡi Ô Truy Mã, suất lĩnh 2000 kỵ quân phóng ngựa lao đi, lớn tiếng hô hào.

Lộ nhân mã của hắn có thể nói tốc độ nhanh nhất.

Sáng sớm xuất phát từ Kim Mãn thành, đến chính ngọ cũng đã đánh đến ngoài Vụ Đồ cốc.

A La Đa lúc này mới tỉnh táo lại, đội khôi mặc giáp, dẫn theo ba nhi tử, lệnh 8000 nhân mã đánh ra ngoài Vụ Đồ cốc.

Hắn cưỡi Hô Lôi Bác màu đen, tay cầm Phượng Sí Lưu Kim Thang. Uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí. . .

A La Đa này cũng là một viên mãnh tướng. Khi còn trẻ từng trong loạn quân trảm tướng đoạt kỳ, ngay cả Bắc Hung Nô Thiền Vu cũng cực kỳ thưởng thức.

Hắn có ba nhi tử, trưởng tử Mạt Long, thứ tử Mạt Hổ, ấu tử Mạt Kỳ Lân, đều dũng mãnh hơn người.

Hai quân đối trận ngoài cốc, Điển Mãn không nói hai lời, dục ngựa tiến lên.

- Ta là Điển Mãn, con trai Quắc Đình Hầu, Tây man các ngươi, thấy binh mã của thiên triều đến, còn không xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, còn đợi đến khi nào?

Mạt Kỳ Lân nghe vậy, đột nhiên giận dữ.

Tiểu tử chưa dứt sửa, cũng dám tới nơi này càn rỡ?

Hắn rung cây Phượng Sí Lưu Kim Thang trong tay, cũng không đợi A La Đa mở miệng, liền dục ngựa lao ra, lớn tiếng quát:

- Tiểu tử, ta tới lấy tính mệnh của ngươi!

Điển Mãn cười lạnh, xông tới nghênh tiếp Mạt Kỳ Lân.

Một năm nay tôi luyện, lại còn thêm sau khi gặp gỡ Hoàng Trung đã được chỉ điểm. Chùy pháp của Điển Mãn đã dần dần đạt đến đại thành.

Nhị mã đối mặt, Mạt Kỳ Lân vung thang đâm thẳng Điển Mãn.

Chùy trái đặt sau lưng, chùy phải lộ ra, dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng:

- Khai!

Keng một tiếng, đại chuỳ rơi lên mặt thang, Mạc Kỳ Lân cảm thấy cánh tay tê dại, suýt nữa không nắm được binh khí.

Xa xa hai người Mạt Hổ Mạt Long quan trận vừa thấy không ổn, lập tức vung thang lao tới Điển Mãn.

Điển Mãn cũng không ngại, đại chuỳ vung ra, vung móc nện đập, bốn người đứng cùng nhau, chỉ nghe âm thanh đinh đinh đang đang không ngừng, tứ mã xoay quanh, đánh rất thảm liệt. Sau khi đánh được 70 hiệp, Điển Mãn dần dần không cầm cự nổi.

Dù sao đại chuỳ sử ra cực kỳ hao lực, cũng không thích hợp đánh lâu.

Điển Mãn đảo tròng mắt, đột nhiên nảy ra ý hay.

Trong nháy mắt lướt qua Mạt Long, chùy trái đột nhiên buông tay bay ra, nện lên lưng Mạt Long.

Cái này gọi là Tát Thủ chùy (thả chùy), chính là diễn biến từ chiêu Thiên Ngoại Lưu tinh chùy của Đổng Phi. Tuy nhiên Điển Mãn không sử ra được biến hóa như của Đổng Phi, vì vậy dưới sự chỉ điểm của Hoàng Trung, tự nghĩ ra chiêu Tát Thủ chùy này, có thể coi là bách phát bách trúng.

Một chùy đập cho Mạt Long hét lên thảm thiết, ngã xuống ngựa.

Biến hóa bất thình lình làm cho Mạt Hổ Mạt Kỳ Lân trở tay không kịp. Ngay tại lúc sửng sốt này, Điển Mãn thò tay tóm lấy Phượng Sí Lưu Kim Thang của Mạt Kỳ Lân và rống lên:

- Ngươi qua đây cho ta!

Một tay vận sức, đoạt lấy Phượng Sí Lưu Kim Thang trong tay Mạt Kỳ Lân, tiếp theo đơn chùy một kích vào đầu, đập cho Mạt Kỳ Lân óc vỡ toang. Phượng Sí Lưu Kim Thang ở trong tay Điển Vi biến thành một cây đại côn, quét ngang một chiêu đập Mạt Hổ ngã xuống đất.

A La Đa thật không ngờ chỉ trong nháy mắt, thế cục đã xảy ra biến hóa như vậy.

Thấy ba nhi tử chết trận, mắt hắn đỏ lòm, giận dữ hét lên:

- Tiểu tặc, đừng chạy!

Lời còn chưa dứt, liền nghe có người hét lớn:

- Lão tặc, đừng đả thương huynh đệ ta!

Ngựa kèm theo tiếng chuông, một đội thiết kỵ từ bên đánh qua, viên đại tướng dẫn đầu cầm Cổ Nguyệt Đao đánh qua.

Binh mã của Xa Sư hậu bộ quốc rơi vào hoảng loạn.

A La Đa đang nghi hoặc là binh mã của ai, viên đại tướng kia đã vung đao mở một đường máu ở trong loạn quân.

Đao đặt qua tay trái, từ trong túi trên lưng ngựa lấy ra một mũi lao, khi còn cách 20 bước, hắn ưỡn người duỗi tay.

Mũi lao hóa thành một vệt hồng quang, rít lên bay tới A La Đa.

A La Đa giơ thang ra ngoài ngăn cản, liền nghe keng một tiếng, hất bay mũi lao ra xa.

Tuy nhiên mũi lao thì bay đi, không môn cung đã lộ. A La Đa đã quên bên cạnh còn có một Điển Mãn đang nhìn chằm chằm. Không đợi thu hồi Phượng Sí Lưu Kim Thang, Điển Mãn cũng đã đánh tới trước mặt hắn. Đại chuỳ nện lên ngực A La Đa, cây Phượng Sí Lưu Kim Thang bên tay phải lấy của Mạt Kỳ Lân, lúc vượt qua người đã xẹt qua ngực hắn.

Nói đến thì cây Phượng Sí Lưu Kim Thang này của Mạt Kỳ Lân cũng chế tạo thừ tinh thiết Tây Vực, sắc bén vô cùng.

Đâm rẹt rẹt, xé rách khôi giáp trước ngực A La Đa, từ ngực đến bụng, rạch ra một lỗ hỗng lớn.

- Nhị ca, con ngựa này của đệ!

Điển Mãn vứt Phượng Sí Lưu Kim Thang đi, tóm lấy dây cương chiến mã.

Lúc này, A La Đa vừa rơi xuống đất, bị đại tướng sử đao chạy như bay qua giơ tay chặt đầu.

- Ngựa của ngươi, đầu người của ta!

Viên đại tướng này chính là Điển Hữu, đường huynh của Điển Mãn, con trai Điển Thuật.

Hai nhánh binh mã kết hợp với nhau, lại thừa cơ xông lên tập kích. Các sĩ tốt của Xa Sư hậu bộ quốc vừa thấy quốc vương đã chết đâu còn đánh đấm gì nữa. Chúng bỏ chạy khắp nơi, trước mặt lại bị nhân mã của Ngưu Cương và Điển Phất ngăn cản, lại thêm một phen chém giết thảm liệt.

Sau khi Điển Mãn khua quân đánh vào Vu Đồ cốc, không để ý tới những quân sĩ này nữa.

Trong sát na, cả Vu Đồ cốc người hô ngựa hý, vô cùng hỗn loạn. Điển Mãn sai người dắt lấy con Hô Lôi Bác, mừng rỡ cười toe tóe.

Hô Lôi Bác này là ngựa Tây Vực thuần khiết, cũng là thiên mã.

So với con Đại Uyên lương câu này tốt gấp trăm lần, cùng một cấp bậc với Tượng Long của Điển Vi.

Cái đầu của A La Đa thì có tính là gì? Đâu thể so được với con Hô Lôi Bác thuần chủng? Phải biết rằng, Điển Mãn thèm đã lâu Tượng Long của Điển Vi.

Khi Điển Vi dẫn quân đến Vu Đồ cốc thì toàn bộ Vu Đồ cốc biến thành một đống hỗn độn.

Khất Hoạt quân thì tươi cười rạng rỡ, áp giải tù binh đến tranh công. Nhân khẩu của Xa Sư hậu bộ quốc khoảng chừng 3 vạn, trong đó có 6000 tinh tráng, bị Điển Vi nhét vào trong Khất Hoạt quân. Người già phụ nữ trẻ em còn lại thì bị áp giải tới Di Chi giao cho Tang Bá tạm giam.

Điển Vi sai người đem đầu của phụ tử A La Đa treo trên Vu Đồ cốc.

Đại kỳ mạ vàng thêu chữ "Đổng" to như cái đấu được cắm trên đầu Vu Đồ cốc thành, phần phật theo gió, trong ánh nắng sớm đặc biệt bắt mắt.

Đây chỉ là trận chiến đầu tiên, chắc hẳn bọn nhóc này cũng nóng lòng muốn thử rồi.

Điển Vi đứng dưới đại kỳ, mắt hổ khép hờ, nhìn ra hướng tây. Một vệt hoàng mang lặng yên hiện lên trong mắt.

Kế tiếp, sẽ là Ti Lục quốc!

Hán quân xuất hiện với tư thái cường ngạnh trước nay chưa có, làm cả Tây Vực đều lâm vào khủng hoảng.

Từ sau Định Viễn Hầu Ban Siêu, Hán quân ít khi dùng thủ đoạn hung hãn này để đối phó với Tây Vực chư quốc. Cùng lắm là xuất binh đe dọa một phen, càng nhiều khi là dùng thái độ khoan dung trấn an. Thiên triều mà, đại quốc mà, khí độ đương nhiên bất phàm.

Mà lần này Trương Dịch quân lại áp dụng phương thức không như mọi khi.

Đầu hàng, di dời. . .

Chỉ bốn chữ này, từ nay về sau sẽ không còn cách nói nước này nước kia nữa, toàn bộ người Tây Vực chỉ có một xưng hô, đó chính là người Hán. Nếu không đồng ý, rất đơn giản. . . Đó chính là một chữ: giết! Giết cho ngươi đầu hàng, giết cho ngươi cúi đầu xưng thần, giết cho ngươi tuyệt chủng. Không tin sao? Vậy thì nhìn kết quả cuối cùng của Xa Sư hậu bộ quốc kia.

Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý đầu hàng, nguyện ý di dời, không chỉ có thể được phân cho ruộng đất thuộc về mình, còn có thể sở hữu ngưu dương của mình, đồng thời có được danh hiệu người Hán, được Hán quân bảo vệ.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Ti Lục quốc, Ti Lục hậu quốc, bị Khất Hoạt quân công hãm.

Cùng lúc đó, Hoàng Trung suất lĩnh 8000 Du Dịch quân xuất binh từ Nghi Hòa Đô Úy thành, đoạt lại Mậu Kỷ Giáo Úy thành cùng Cao Xương Bích.

Cao Xương Bích này đã từng tồn tại là nha phủ của Tây Vực trưởng sử.

Từ sau khi quốc vận Đông Hán suy bại, đã bị Xa Sư tiền bộ quốc chiếm lĩnh, sửa thành Cao Xương Bích.

Mà đoạt lại Cao Xương Bích còn làm cho Xa Sư tiền bộ quốc chấn động. Ba ngày sau quốc vương giao ấn ra khỏi thành đầu hàng.

Xa Sư tiền bộ quốc đầu hàng, đã dẫn đến mười nước ở phía nam chân núi Thiên Sơn hoảng loạn.

Lâu Lan, Thả Mạt hai nước biểu thị thần phục, Tinh Tuyệt nữ vương còn dẫn theo thần dân cả nước di chuyển đến Trương Dịch.

Đại sảnh phủ nha Cư Duyên thành, Lư Thực nhìn chiến báo mà lắc đầu quầy quậy.

Đối với sự giết chóc của Khất Hoạt quân, Lư Thực vẫn không thể chấp nhận được. Nhưng nhìn từ hiện tại, Khất Hoạt quân đã làm rất tốt.

Đổng Phi cười nói:

- Lão sư, thể diện của Hán thất phải dựa vào chính mình đi tranh, mà không phải khoan thứ người nào là có thể thu được. Ta đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết Khổng thánh nhân nói qua, dĩ trực bão oán, khoan thứ, nhân từ, là đối với người của chúng ta. Đối với ngoại tộc, cương đao của ai sắc, người đó sẽ có thể diện. Từ xưa dĩ lực vi tôn, giờ lão sư tin rồi chứ.

Lư Thực tức giận trừng mắt với Đổng Phi:

- Tây Bình, người đừng nên đắc ý. Mặc dù nói ngươi đã đạt được đại thắng, nhưng chớ có quên, đối thủ ngươi phải đối mặt hiện giờ toàn bộ đều là một số tiểu quốc hơn nghìn hộ, đương nhiên có thể khinh thường. Ô Tôn Đại Uyên, còn có Đại Nguyệt Thị, Ô Qua Sơn Ly, nước nào mà không phải đóng quân mười vạn, ngươi nên đối phó thế nào?

Không sai, nếu muốn chiếm lĩnh Tây Vực, Ô Tôn Đại Uyên là then chốt.

Mà Đại Nguyệt Thị và Ô Qua Sơn Ly tự do ở ngoài 50 nước Tây Vực, cũng đều là đại quốc có hơn 10 vạn nhân khẩu.

Trước đó là Đổng Phi phát động công kích với thế sét đánh không kịp bưng tai, khiến chư quốc không thể làm ra phản ứng.

Nhưng hiện tại. . .

Đổng Phi cười khà khà:

- Đây cũng không phải là việc nên quan tâm, chắc hẳn quân sư đã có kế sách vạn toàn, đúng không?

Giả Hủ gập quạt lại, cười nói:

- Chủ công làm như thế, hình như không tốt lắm đâu. Có chuyện gì đều ném vào quan thự của ta, chủ công lại mỗi ngày chạy nhảy khắp nơi, vị miễn cũng quá nhàn rỗi rồi đấy. Văn Chính, ngươi thấy ta có nói đúng không?

Lý Nho thản nhiên cười:

- Chủ công nói qua một câu: người giỏi việc nhiều mà!

Giả Hủ bị câu nói của Lý Nho làm cho dở khóc dở cười.

Tuy nhiên oán giận thì oán giận, hắn vẫn rất hưởng thụ cuộc sống loại này. Giả Hủ lập tức thôi cười, trầm giọng nói:

- Ô Tôn Đại Uyên, cộng thêm Đại Nguyệt Thị cùng Ô Qua Sơn Ly, nghe qua thì rất đáng sợ, nhưng Hủ lại thấy chỉ là chuyện nhỏ, không chịu nổi một kích của đại quân ta. Ngược lại Quý Sương quốc ở ngoài Tây Vực, mặc dù đã suy sụp, nhưng hổ chết vẫn còn uy, chúng ta phải chú ý nhiều hơn.

- Quý Sương quốc sao?

Lư Thực trầm ngâm một lát:

- Mặc dù Quý Sương nguy hiểm, nhưng cự ly vẫn còn xa. Ta chỉ muốn biết, Văn Hòa chuẩn bị đối phó với Ô Tôn Đại Uyên thế nào?

Giả Hủ cười:

- Rất đơn giản, bốn chữ: xa thân gần đánh!

Lư Thực Lý Nho nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng ngời, đồng loạt vỗ tay:

- Kế này của Văn Hòa diệu diệu!

Lúc này Đổng Phi lại đứng lên:

- Tây Vực chư quốc, năm bè bảy mảng, có quân sư đã đủ đối phó rồi. Hiện tại ta quan tâm nhất là ba việc, ai có thể phụ tá Sa Sa? Bắc Hung Nô nhìn chằm chằm, nên ứng đối thế nào? Còn có một việc, vừa rồi quân sư cũng nói, quan thự nhân viên không đủ. . . Thật ra Tăng Thứ cũng gởi thư nhắc tới việc này, chúng ta đành phải thận trọng đối đãi.

Quả thật, hiện tại bên cạnh Đổng Phi có người bày mưu tính kế, có người trị bệnh đánh trận, còn có người cai quản địa phương. Nhưng lại thiếu quan lại căn bản nhất, điều này cũng khiến cho đám người Giả Hủ mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.

Bây giờ còn có thể đối phó, nhưng sau đó thì sao?

Tây Vực rộng lớn, chung quy không thể để vất không đó được.

Hơn nữa, theo Lương Châu Tam Phụ hỗn chiến, rất nhiều bách tính không nơi nương tựa di chuyển đến Trương Dịch cùng Sóc Phương, cũng yêu cầu đội ngũ nhân viên lớn.

Vấn đề then chốt của Tây Vực chính là, an ổn thì đã an ổn, nhưng nhân tài lại quá thiếu thốn!

Đám người Giả Hủ không khỏi nhìn sang Đổng Phi.

Lư Thực nhìn chằm chằm Đổng Phi một lát, đột nhiên nở nụ cười:

- Tây Bình cần gì cố lộng huyền hư, chắc hẳn đã nghĩ ra phương pháp giải quyết. Nhanh nói đi...

Đổng Phi cười:

- Ta đã tấu rõ với đại vương thái hậu, muốn mời nhạc phụ Lư sư Lưu sư còn có Dương công, bốn người đứng ra trùng kiến thái học viện.

- A?

- Con em mọi nhà có thể vào Thái học cầu học, làm đội ngũ dự bị. Đồng thời, bắt đầu từ Vũ Uy, các nơi thiết lập Hương học, Huyện học, phàm những người qua 6 tuổi đều có thể vào Hương học, Huyện học miễn phí. . . Bất luận xuất thân đều có thể đi học. Mọi người nghĩ thế nào?

Bất luận xuất thân, đều có thể đi học?

Đám người Lư Thực nghe vậy đều biến sắc.

Đổng Phi đây là muốn làm cái gì? Hương học, Huyện học. . .Đây quả thật là việc mới nghe lần đầu.

Mọi người trong sảnh đều là người tinh, sao lại không nghe ra phương diện này giấu diếm huyền cơ?