Ác Hán

Chương 308: Thằng Nhóc Cũng Là Đại Địch




Trong Diễn nghĩa, sau khi Tôn Sách chiếm Giang Đông không bao lâu thì chết.

Đổng Phi không nhớ rõ Tôn Sách bị ám sát vào ngày tháng năm nào, cũng không biết trong diễn nghĩa nói có chuẩn xác hay không.

Tuy nhiên nếu như Tôn gia đứng vững vàng gót chân tại Giang Đông, có thể mượn rạch trời Đại Giang nghỉ ngơi.

Toàn bộ phía nam, hầu như không ai có thể chống lại Tôn gia, điều này đối với Đổng Phi đương nhiên là một việc không thể chấp nhận.

Trên thực tế, không chỉ Đổng Phi thấy được chuyện này, Giả Hủ Lý Nho, bao gồm Lư Thực Dương Tục cũng đều rõ ràng nhận thấy được sự nguy hại của Tôn gia chiếm Giang Đông. Cho nên, Giả Hủ hiến kế, cho dù Tôn Sách thống nhất Giang Đông, cũng phải tìm người kiềm chế sự phát triển của Tôn gia tại Giang Đông.

Lấy thủ đoạn của Tôn Sách đối phó Phiên Miêu tại Giao Châu đến xem, đây là một nhân vật rất cường ngạnh.

Như vậy đối thủ của hắn cũng phải là một người mạnh mẽ, bằng không rất khó tạo thành phiền phức quá lớn đối với Tôn Sách.

Người đối thủ mạnh mẽ như vậy yêu cầu phù hợp mấy điều kiện: thứ nhất, quen thuộc khu vực Giang Nam Giang Đông, thứ hai, có thực lực cùng uy vọng nhất định; thứ ba, có thể kinh sợ các tộc Phiên Miêu Sơn Việt, đồng thời khiến hắn có thể thành tâm tiếp thu.

Hiện giờ, Tôn Sách đã chiếm Dự Chương.

Điều này chẳng khác nào nói Tôn Sách đi ra khỏi Giao Châu, hướng đông có thể đánh Hội Kê, hướng tây chính là chín quận Kinh Tương, hướng bắc có Cửu Giang Lư Giang có thể lựa chọn. Từ trên biểu hiện, tựa hồ là bốn bề thọ địch, nhưng trên thực tế thì sao?

Giả Hủ phân tích rằng:

- Lưu Biểu, có lẽ 10 năm trước có thể trở thành đại địch. Tuy nhiên từ khi hắn chiếm chín quận Kinh Tương, huyết khí năm đó đã mai một sạch từ lâu. Một con chó giữ nhà, tuyệt đối sẽ không chủ động đi giao phong với Tôn Sách. Theo ta thấy, Tôn Sách nhất định sẽ nghĩ cách hoà giải với Lưu Biểu, để hắn cố thủ Giang Lăng, lặng yên xem loạn Dương Châu. . . Còn nữa, Lưu Biểu vào Kinh Tương, dựa vào là đại tộc Thái thị cùng Khoái thị Kinh Tương. Khoái Lương đối với Lưu Dao. . .Hừ hừ, cao lại ra tay cứu viện chứ?

Đối với Lưu Biểu, Đổng Phi cũng từng thỉnh giáo bốn người Thái Ung Lưu Hồng Lư Thực Dương Tục.

Kết quả ngoại trừ Dương Tục bởi vì không phải quá quen thuộc đối với Lưu Biểu, đánh giá của ba người còn lại đối với Lưu Biểu cùng với Giả Hủ đều là một chữ rút.

Nói cách khác, Lưu Biểu tuyệt đối sẽ không ngăn cản Tôn Sách chiếm lấy Dương Châu.

Lấy bản tính của Tôn Sách, sau khi chiếm lĩnh Dương Châu, sao có khả năng vứt bỏ miếng thịt béo chín quận Kinh Tương được chứ?

Về phần Hội Kê Vương Lãng, Lư Giang Lục Khang, thậm chí thứ sử Dương Châu Lưu Dao. . .

Đổng Phi bấm đầu ngón tay tính toán, quả thật không phát hiện ra nhân vật có thể là đối thủ của Tôn Sách.

Đừng quên, bên người Tôn Sách còn có một Chu Du, đó cũng là một nhân vật khó lường, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng rất có bản lĩnh.

Cho nên, giành hạ thủ trước trở thành việc cấp bách.

Mà nhân tuyển phù hợp với địch thủ mạnh mẽ này, Đổng Phi lại tỉ mỉ đếm mọi người bên cạnh, hình như chỉ có mình Sa Ma Kha là phù hợp.

Ngũ Khê Man mặc dù ở Võ Lăng, nhưng là cùng một tông với Sơn Việt Phiên Miêu.

Sa Ma Kha là tiểu vương Ngũ Khê Man, có thể nhanh chóng đứng vững ở trong số các tộc nhân tại Sơn Việt.

Bằng vào sự vũ dũng của hắn, tranh thủ chức Man Vương rất dễ dàng, Đổng Phi đang do dự là ai có thể phụ tá Sa Ma Kha?

Nếu chỉ bằng vũ lực giành thiên hạ, Tôn Sách Chu Du liên thủ, chưa hẳn là đối thủ của Sa Ma Kha.

Nhưng nếu như bàn luận trí mưu, mười Sa Ma Kha sợ cũng không phải đối thủ của Chu Du. Đổng Phi không yêu cầu Sa Ma Kha có thể ngăn cản Tôn Sách chiếm lĩnh Giang Đông và Kinh Tương, nhưng y lại có một ý nghĩ, đó chính là không thể để Tôn Sách an ổn phát triển.

Tập kích, quấy rầy. . .

Chỉ cần có thể khiến Tôn Sách không yên ổn được, chỉ cần để cho Giang Đông khó có thể nghỉ ngơi, như vậy đủ rồi.

Giả Hủ nói:

- Giang Đông thế tộc rắc rối phức tạp, sự phức tạp của nó vượt xa Giang Bắc. Một quận một hào tộc, dù là thế tộc nào cũng sẽ không đơn giản thần phục Tôn gia. Chỉ cần Giang Đông vẫn duy trì không ổn định, thì nhất định sẽ có thế tộc đứng ra gây sự. . . Đến lúc đó, cho dù Tôn Sách chiếm Giang Đông, sợ cũng khó có thể an ổn nghỉ ngơi.

Đổng Phi minh bạch ý của Giả Hủ.

Sa Ma Kha chính là một cây đinh, một cái gai làm cho Tôn gia khó chịu, làm cho Giang Đông bất ổn định.

Nhưng mặc dù như vậy, Đổng Phi vẫn rất lo lắng.

Dù sao, đối thủ của Sa Ma Kha thật sự là. . .

Đổng Phi không phải là Gia Cát Lượng, Sa Ma Kha cũng không phải Khổng Minh tiên sinh, về phần Chu Du, thực sự lợi hại như diễn nghĩa thảo luận sao?

Trải qua rất nhiều chuyện, xem qua rất nhiều người, Đổng Phi cũng sản sinh rất nhiều hoài nghi đối với nội dung trong diễn nghĩa.

Tuy nhiên cho dù Chu Du trong diễn nghĩa là thật, vậy cũng tuyệt đối không phải là Sa Ma Kha có thể đối phó, trái lại sẽ hại Sa Ma Kha.

Đây cũng chính là nguyên do Đổng Phi thủy chung không giao nhiệm vụ cho Sa Ma Kha.

Nguyên nhân?

Rất đơn giản. . .

Trước khi tìm được một mưu chủ thích hợp cho Sa Ma Kha, tuyệt đối không thể để hắn đến Võ Lăng.

Nhưng mưu chủ 'Thích hợp' này nên tìm từ đâu đây? Người này phải là người có thể khuyên bảo Sa Ma Kha. Người này trên cái nhìn đại cục chí ít có thể chống lại Chu Du một chút; người này cần phải rất lý giải Sa Ma Kha.

Chính là mấy điều kiện đơn giản như thế đã đủ khiến Đổng Phi đau đầu.

Không chỉ có Đổng Phi, đám người Giả Hủ sao lại không vì thế đau đầu chứ?

Tính tình Sa Ma Kha thế nào?

Trời lão đại, ta lão nhị, ngoại trừ Điển Vi và Đổng Phi có thể trấn trụ hắn, khi Đổng Trác còn sống cũng không có biện pháp với hắn.

Hôm nay, đã thành gia, có con rồi. . .

Người quả thật đã chững chạc hơn rất nhiều. Nhưng tính khí nóng nảy trong nội tâm. . .Đổng Phi vẫn rất lo lắng.

Đêm đó, Sa Ma Kha về đến nhà thì trời đã tối!

Tâm tình không còn áp lực như hồi sáng ra ngoài cửa, nhưng trong lòng vẫn cảm giác không quá thoải mái.

Chuyện nhà mình mình rõ ràng, Sa Ma Kha cũng biết, mình không phải là người có thể một mình đảm đương một phía.

Nhưng mưu chủ này cũng không phải nói tìm là tìm được. Sa Ma Kha theo Đổng Phi lâu như vậy, đương nhiên biết năm đó Đổng Phi muốn tìm một mưu chủ đã trắc trở thế nào. Mình còn xuất thân kém hơn Đổng Phi, đi đâu mà kiếm?

Bên người Đổng Phi thật ra cũng có một nhóm người, nhưng ai có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục chứ?

Giả Hủ không được, Lý Nho càng không được. Lão đầu Lư Thực thì cũng có thể làm cho Sa Ma Kha chịu phục, nhưng Lư Thực sẽ đi sao? Có thể đi sao?

Người từng này tuổi còn chạy đến vùng núi. . .

Sa Ma Kha càng nghĩ càng cảm thấy tức, hận bản thân vì sao không thể lợi hại hơn chút. Như vậy nhị ca sẽ không bận tâm vì mình.

Xách cây Lang Nha Bổng mà Đổng Phi sai Tướng Tố doanh dùng tinh thiết Tây Vực đặc biệt chế tạo cho hắn, nặng 136 cân, Sa Ma Kha bức tực đi tới đình viện.

Hôm nay, ánh trăng sáng tỏ.

Qua hai ngày nữa chính là cuối năm rồi!

Dưới ánh trăng, Sa Ma Kha bỏ đi y phục, để trần cánh tay múa Lang Nha Bổng, thi triển ra từng chiêu từng thức.

Tỉ mỉ ngẫm lại, từ khi rời khỏi Võ Lăng sơn từ trong năm Trung Bình, chớp mắt cũng đã sắp 10 năm rồi.

Lúc trước, Sa Ma Kha chỉ là một dã hài tử trong núi ngây thơ cái gì cũng không biết, hôm nay cũng đã cưới vợ sinh con, có nhà rồi.

Đổng Phi không nhắc tới Võ Lăng còn đỡ, vừa nhắc tới liền dấy lên nỗi nhớ nhà trong lòng Sa Ma Kha.

Luyện một vòng côn pháp, Sa Ma Kha thở hồng hộc. Hắn ném mạnh Lang Nha Bổng sang một bên, đặt mông ngồi trên tảng đá.

Gió rất lạnh.

Nhưng trong lòng Sa Ma Kha hình như đang có một ngọn lửa thiêu đốt.

Ta muốn về nhà, ta muốn giúp nhị ca, ta không muốn như trước đây nữa, ăn không ngồi rồi. . .

Một bàn tay mềm mại khoát lên vai Sa Ma Kha, mùi thơm của cơ thể như lan như xạ bay vào vũi Sa Ma Kha.

Sa Ma Kha không quay đầu lại, bởi vì hắn biết, vào lúc này xuất hiện bên người hắn chỉ có một người.

- Ngọc Nương, vì sao còn chưa đi ngủ?

- Phu quân chưa đi ngủ, sao Ngọc Nương có thể ngủ được?

Cam Ngọc Nương mặc bộ bạch quần, cởi ra cẩm bào ở trên người khoác cho Sa Ma Kha.

Có câu là: vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Một người nóng nảy như Sa Ma Kha lại bị Cam Ngọc Nương quản thúc ngoan ngoãn.

Nam nhân là đất, nữ nhân là nước.

Ở trước mặt Cam Ngọc Nương, Sa Ma Kha nghe lời giống như là một đứa trẻ.

- Thủ nhi ngủ chưa?

- Ngủ rồi.

- Phu nhân, bên ngoài lạnh, chúng ta về phòng nói chuyện đi.

Sa Ma Kha dè dặt dìu Cam Ngọc Nương vào thư phòng.

Hai người ngồi xuống rồi, Cam Ngọc Nương mới mở miệng hỏi:

- Phu quân, thấy mấy ngày nay chàng đứng ngồi không yên, có phải là có tâm sự?

Sa Ma Kha hẩy than trong lò suổi, trong phòng ấm áp như xuân.

Hắn đã thay y bào của mình, khẽ thở dài một hơi, rồi kể cho Cam Ngọc Nương tất cả đều đầu đuôi gốc ngọn những lời của Đổng Phi lúc ban ngày.

- Ngọc Nương, nàng nói...Ta có phải rất vô dụng hay không?

Cam Ngọc Nương lại nở nụ cười dịu dàng, trên mặt hiện ra má lúm đồng tiền say lòng người.

- Ta còn tưởng là chuyện gì. . .Thì ra, phu quân lẽ nào quên rồi sao? Khổng Minh tiên sinh thường uống rượu với chàng đó?

- Nàng nói là Hồ lão nhân?

Sa Ma Kha ngẩn ra, một lát sau đột nhiên vỗ đùi:

- Ôi, sao ta lại quên lão già này rồi? Nếu hắn chịu giúp ta, lẽ nào còn không đối phó được hai thằng nhóc kia sao? Không được, giờ ta sẽ đi tìm hắn, xem hắn nói thế nào.

Nhưng Cam Ngọc Nương lại sầm mặt lại.

- Nếu phu quân ôm tâm tư như vậy, cho dù mời được Khổng Minh tiên sinh thì có ích gì?

Phu phụ hai người từ khi thành hôn tới nay, có thể nói là tương kính như tân. Đừng thấy Sa Ma Kha xấu xí, nhưng rất quan tâm đến Cam Ngọc Nương.

Đây chính là lần đầu Cam Ngọc Nương nói với hắn giọng điệu nghiêm túc như vậy.

- Tôn Sách đó và Chu lang có bản lĩnh gì, ta chỉ một nữ lưu không quá rõ ràng. Nhưng nhị thúc là người thế nào, ta lại rất lý giải. Nhị thúc nhìn như lỗ mãng, trên thực tế tâm tư có đôi khi tỉ mỉ hơn nữ nhân bọn thiếp vài phần. Nhị thúc rất ít khích lệ người khác, chỉ một khi coi trọng nhân vật nào, người đó...Tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Sa Ma Kha nghe vậy không khỏi nhíu mày.

- Phu nhân là nói. . .

- Nếu nhị thúc nói Chu lang kia lợi hại, chắc hẳn sẽ lợi hại thật. Nếu như phu quân mang ý nghĩ khinh địch như vậy trở lại, chỉ sợ không những không thể hoàn thành nhiệm vụ nhị thúc giao cho, đến cuối cùng, ngay cả mình cũng liên lụy, không bằng đừng trở về.

Những lời của Cam Ngọc Nương làm cho Sa Ma Kha đánh thót một cái, lâm vào trầm tư thật lâu. . .

Tháng giêng, gió bấc căm căm.

Ngoại thành Kim Mãn nằm ở phía bắc chân núi Thiên Sơn lại tinh kỳ phấp phới, tiếng người ồn ào.

Kim Mãn thành này lại gọi là Mậu Bộ Hầu thành, là trị sở của Hán Mậu Bộ Hầu. Từ năm đầu Vĩnh Hưng, cũng chính là 41 năm trước, Xa Sư hậu bộ quốc đã từng xảy ra xung đột mãnh liệt với Hán thất. Chỉ bởi ngay lúc đó mặc dù Hán thất đã suy sụp, nhưng vẫn còn đang khống chế Tây Vực, cho nên lần xung đột này rất nhanh được dẹp loạn, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Lúc đó Xa Sư hậu bộ A La Đa bất hoà với Mậu Bộ Hầu Nghiêm Hạo cho nên giết quốc vương hậu bộ Quân Tựu, cử binh phản Hán.

Mặc dù Nghiêm Hạo không thể nói rõ có bản lĩnh lớn gì, nhưng đã giành trước một bước xúi giục Xa Sư hậu bộ hầu Thán Già, khiến cho A La Đa thảm bại ở ngoài Kim Mãn thành, suất lĩnh trên trăm kỵ chật vật bỏ chạy về phía Bắc, đầu quân cho Bắc Hung Nô lúc đó.

Thái thú Đôn Hoàng Tống Lượng cải lập con trai của Hậu bộ vương Quân Tựu là Ti Quân là Hậu bộ vương.

Nhưng sau đó không lâu, A La Đa thu hút Bắc Hung Nô đánh trả Xa Sư hậu bộ quốc. Ngay lúc đó mậu giáo úy Nghiêm Tường lo lắng bởi vậy làm tức giận Bắc Hung Nô, lại áp dụng thái độ không đếm xỉa tới, ngồi xem A La Đa đánh Xa Sư hậu bộ quốc, cuối cùng còn thừa nhận A La Đa là quốc vương Xa Sư hậu bộ quốc, phút cuối cùng lại đưa Ti Quân rời khỏi Xa Sư hậu bộ quốc, trở về Đôn Hoàng.

Ba trăm hộ gia đình Xa Sư hậu bộ quốc trung với Hán thất bị giết, từ đó Tây Vực chư quốc không còn nước nào trung với Hán thất.

Chuyện này, Đổng Phi không có trải qua.

Nhưng Đổng Trác lại biết rõ ràng, mỗi khi cùng Đổng Phi nhắc tới Tây Vực chư quốc, hắn liền nhịn không được chửi Nghiêm Tường Tống Lượng.

Mà A La Đa, không thể nghi ngờ là đầu sỏ gây nên.

Đây là trận chiến đầu tiên sau khi Đổng Phi lập cờ hiệu tại Tây Vực. Có Đạp Bạch quân của Trần Đáo tử thủ Kê Lạc tái, Bắc Hung Nô trong nhất thời cũng không thể viện thủ Xa Sư hậu bộ quốc. Mà đánh hạ A La Đa thì chư quốc ở phía bắc chân núi Thiên Sơn đều rơi hết vào tay Đổng Phi.

Những năm cuối Đông Hán, Lương Châu từng có tam minh.

Hoàng Phủ Quy Trương Hoán Đoạn Toánh, ba người tại Tây Vực lập được công trạng rất lớn.

Tuy nhiên thủ đoạn cùng thái độ đối đãi ngoại tộc của ba người lại hoàn toàn bất đồng. Hoàng Phủ Quy cùng Trương Hoán chủ trương cứng rắn kết hợp mềm mỏng, Đoạn Toánh lại lấy giết chóc là chủ. Mà hiện giờ thái độ đối đãi Tây Vực của Đổng Phi trên một mức độ nào đó có phần tương tự với Đoạn Toánh.

Từ năm trước, Giả Hủ Lý Nho cùng Lư Thực trên một vấn đề mà tranh luận không ngớt.

Đối đãi Tây Vực chư quốc, rốt cuộc nên lấy loại thái độ nào đây?

Ý kiến của Giả Hủ và Lý Nho chính là tiên sát hậu phủ; mà Lư Thực thì cho rằng, Tây Vực từ Trương Kiển tới nay rất có cảm tình với Hán thất, mặc dù thường hay làm việc tráo trở, song tại một mức độ nào đó mà nói, vẫn là tình hữu khả nguyên. Lúc này lấy trấn an là chủ.

Đổng Phi có thể nói là cực kỳ kính trọng Lư Thực.

Nhưng trên chuyện này, Đổng Phi lại đưa ra ý kiến bất đồng.

- Lão sư, y theo thuyết pháp của ngài, Tây Vực tráo trở là tình hữu khả nguyên. Nhưng nhiều lần đánh cướp biên tái thì nên giải thích thế nào? Hán thất cường thịnh, nó thấy tình hình không tốt liền cúi đầu xưng thần; Hán thất suy yếu, nó liền chạy qua đây đánh giết. Lẽ nào lão sư đã quên vết xe đổ của Nam Hung Nô? Nếu muốn Tây Vực bình ổn, nhất định phải đánh cho nó sợ, nó mới thành thật.