Ác Hán

Chương 274: Bờ Ung Thủy, Đổng Phi chiến tam anh




Từ trong mấy vạn người đi cứu một người...không, có thể là một đám người, độ khó đó có thể nghĩ.

Hơn nữa đây còn là Hán Đế, dưới tiền đề trước mắt còn chưa gặp chuyện không may.

Hiện tại Đổng Phi chỉ có thể cầu khẩn Hán Đế chưa xảy ra chuyện gì, bằng không, sự việc sẽ trở nên rất phiền toái.

Cái đó và chịu chết không có gì khác biệt, nhưng Đổng Phi lại không thể không đi tìm cái chết. Cũng khó trách, ai bảo y là chủ tướng đi theo hộ vệ Hán Đế? Nếu như Hán Đế chết, hoặc là Hán Đế, hoàng hậu cùng Biện vương tử, trong ba người có một người gặp chuyện không may, Đổng Phi hắn sẽ xong đời. Trong thành Lạc Dương không biết có bao nhiêu người đang chờ hắn gặp tai ương để mà bỏ đá xuống giếng.

Nếu như y chỉ có một mình, thì cũng chả sao.

Cùng lắm thì chạy đến Lương Châu, chạy đến Trương Dịch trốn là xong việc.

Nhưng, ở trong thành Lạc Dương còn có người mà Đổng Phi quan tâm. Hắn có thể chạy trốn, Thái Diễm, Đổng Lục. . . Ai tới chiếu cố?

Nếu như không cứu được hoàng thượng, chỉ có một đường chết!

Trong lòng Đổng Phi lúc này vô cùng đau khổ, liên tục dục ngựa phóng nhanh.

Tượng Long cũng cảm nhận được nỗi lo lắng đó trong lòng chủ nhân, nhiều lần tăng tốc, trên đại địa trắng xoá giống như một vệt ô vân xẹt qua.

Phía sau chỉ đi theo một trăm Bắc Cung Vệ.

Cũng không phải Đổng Phi không muốn dẫn thêm, mà kỵ binh của Bắc Cung vệ trong trận đánh trước chỉ còn sót lại hơn trăm người này.

Nhân mã hợp nhất, phủ phục trên lưng Tượng Long, Đổng Phi tận lực giảm bớt sức nặng bản thân mang đến cho Tượng Long. Y cũng biết, trải qua một đêm ác chiến, Tượng Long cũng rất mệt mỏi. Mặc dù đang ở trạng thái đỉnh phong, nhưng loại chiến đấu không ngừng nghỉ này đối với một con ngựa mà nói, thương tổn sẽ cực kỳ lớn. Đồng thời, cũng mượn cơ hội nghỉ ngơi, để điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất.

Tên giết chết Vương Song và Thành Liêm cũng khá lợi hại.

Theo Đổng Phi thấy, nếu không phải y trong nổi giận toàn lực một kích, tên đó chí ít cũng có thể dây dưa với y hơn mười hiệp.

Người có được dũng lực như vậy, sẽ không phải một vô danh tiểu tốt.

Tự nhận thấy, một chiêu đánh chết kim giáp tướng, mặc dù để Đổng Phi hiện tại dùng lại một lần, cũng chưa hẳn có thể thi triển ra uy lực như vậy. Sau khi giết chết kim giáp tướng, tặc nhân đã từng hô to: Nhan tướng quân đã chết. . . Nhan tướng quân, là ai?

Trong đầu Đổng Phi hiện lên một cái tên.

Chẳng lẽ là hắn? Nhan Lương, một trong Hà Gian nhị hổ?

Lẽ nào, trong chuyện này còn có lão Viên gia nhúng tay hay sao? Phải biết rằng, Nhan Lương Văn Sửu, đó đều là người của Viên Thiệu.

Đổng Phi không khỏi rùng mình.

Nếu thật là như vậy. Nếu như không cứu Hán Đế ra, Đổng Phi y chỉ sợ khó thoát cái chết.

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, bất tri bất giác đã vượt qua Ung Thủy. Bảy tám dặm trước mặt nữa chính là Cao Ấp.

Nơi này có bình nguyên, rừng thưa, rất thích hợp để phục kích.

Từn đội tặc binh đang chạy khắp nơi. Nhưng cung nga thải nữ bị tán loạn, sợ hãi chạy trốn khắp nơi, binh linh nhe răng cười đuổi theo phía sau. Tử thi nằm khắp nơi, quân nhu, vàng bạc, cũng rơi vãi trong tuyết.

- Đổng giáo úy cứu ta!

Ngay khi Đổng Phi chuẩn bị toàn lực tiến lên, một tiếng thét chói tai truyền đến. Một đội nhân mã chắn ngang con đường phía trước. Hai viên chiến tướng dẫn đầu khôi giáp sáng bóng. Một người cầm đao, một người cầm sóc, diễu võ dương oai. Tướng lĩnh cầm sóc còn trói một tù binh trên ngựa. Đổng Phi liếc mắt liền nhận ra, đó chính là Trung thường thị, Trương Cung.

- Tướng tới là người phương nào?

Võ tướng cầm sóc quát to:

- Mỗ gia Nam Bì Tiêu Xúc, sửu quỷ nói ra tên họ rồi nhận lấy cái chết.

Đổng Phi ghìm ngựa lại:

- Hoàng thượng ở đâu?

- Hoàng thượng lão nhi đã chết. . .

Đổng Phi giận giữ, lại nghe Trương Cung hô:

- Đổng giáo úy mau cứu ta, ta biết hoàng thượng ở đâu?

Không nói hai lời, thúc ngựa nhằm phía đối phương. Tiêu Xúc kia cùng tướng quân cầm đao khác lập tức giơ binh khí ngênh đón. Ba người phi ngựa xoay quanh hai hiệp. Đổng Phi không kiên nhẫn, gầm lên một tiếng, tay nâng sóc hạ đập Tiêu Xúc rớt ngựa. Đồng thời nhân lúc lướt qua nhau, một chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyệt, đập bang nát hộ bối kỳ của một tướng khác. Chỉ nghe quan tướng kia hét lên thảm thiết, sau lưng đã bị đập cho máu thịt không rõ, té xuống ngựa. Lúc này, Bắc Cung Vệ vọt qua, theo Đổng Phi chém giết một trận.

Quân địch bị chết chủ tướng, đang không biết làm sao. Bị tấn công như thế, lập tức bỏ chạy tứ tán.

Đổng Phi cởi trói cho Trương Cung, tóm lấy cổ áo của hắn mà quát hỏi:

- Hoàng thượng đâu? Có biết hoàng thượng đi đâu rồi không?

- Loan Vệ doanh che chở cho đám người hoàng thượng, rút đến hướng tây bắc rồi!

Trương Cung còn chưa hết kinh hồn, vội vã trả lời. Hắn còn muốn nói: xin tướng quân mang ta theo.

Ai ngờ hắn vừa nói xong, Đổng Phi vung tay ném hắn qua một bên, rồi dẫn theo Bắc Cung Vệ như gió nhằm hướng tây bắc.

Trương Cung bị ngã choáng váng, nửa ngày còn chưa có phản ứng.

Chờ hắn đứng lên, Đổng Phi dẫn theo người đã đi rất xa. Hắn tức giận muốn giậm chân mắng to, nhưng vừa nghĩ nơi đây không thể ở lâu, liền bò lăn mà chạy. Có một đội nhân mã chạy như bay mà đến ở trước mặt, dẫn đầu là ba viên đại tướng.

Người ở giữa da mặt trắng như tuyết, tướng mạo rất được, nhưng chỉ thiếu một lỗ tai.

Hai tráng hán hai bên, một mặt đen, một mặt đỏ, mang theo khoảng chừng bảy tám trăm kỵ binh.

Trương Cung vừa thấy liền sợ hãi. Không đợi đối phương hỏi, lập tức quát to:

- Hoàng thượng ở tây bắc, hoàng thượng ở tây bắc.

Hán tử mặt trắng tỏ ra vui mừng:

- Nhị vị hiền đệ, chúng ta nhanh đi thôi.

- Tuân mệnh đại ca!

Hai đại hán đồng thanh trả lời, nhưng trong nháy mắt chạy sượt qua Trương Cung, hán tử mặt đen đột nhiên nói:

- Chỉ là một con chó thiến, giết cho xong việc!

Vừa dứt lời, cũng không đợi Trương Cung lên tiếng, một cây trường thương sắc bén đã xuyên thủng người Trương Cung, lại vung ra sau, thi thể rơi xuống bên đường.

Gió tuyết cuồn cuộn, ba viên đại tướng chạy vội về hướng tây bắc.

Ở phía tây bắc Ung Thủy, quả thật có một gò núi cao hơn mười xích.

Vương Phân, Hứa Du, Chu Tinh suất lĩnh mấy nghìn thân tín, đang điên cuồng mà tiến công lên gò núi.

Đối mặt lại là một đám nữ nhân. Điều này đối với đám người Vương Phân mà nói, không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục chưa từng có. Mấy nghìn sĩ tốt công kích, nhưng thủy chung không thể phá tan phòng tuyến của đối phương. Câu tương đoản đao thuần một sắc, hợp thành một lá chắn.

Đã phải ném đi hơn trăm thi thể, nhưng vẫn không tiến thêm một bước nào.

Hứa Du biết, nếu sự việc đã làm lớn đến bước này, họ cũng không còn đường sống quay đầu nữa. Chỉ có giết Hán Đế, lập tân quân khác, đảng nhân mới có ngày xuất đầu.

- Vương đại nhân, nhanh hơn nữa đi... Nếu như phía Triệu Quốc nhận được tin tức, chỉ sợ sẽ rất nhanh phái tới viện quân.

Lúc này Vương Phân cũng sắc mặt xanh đen, rút ra bảo kiếm, lớn tiếng quát lên:

- Huy Nguyên Tiến, cho ngươi thêm 3000 người, nếu như vẫn không công lên được, thì cầm đầu tới gặp. Ngay cả một đám nữ nhân cũng đánh không lại, uổng công thường ngày các ngươi khoe khoang với ta.

Huy Nguyên Tiến, là một võ tướng tuổi ngoài 30. Nghe vậy, hắn đỏ mặt.

Tháo xuống đầu khôi, bỏ đi khải giáp. Tay múa đại đao lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ, theo ta xông lên!

Binh sĩ lại lần nữa xông lên núi. Chỉ thấy trên đỉnh núi, một loạt tên bắn ra từ khe câu tương dựng thẳng, bắn cho đám sĩ tốt té lộn nhào ra đất. Nhưng lúc này Huy Nguyên Tiến hiển nhiên đã điên rồi, hứng tên vẫn xông lên.

Hắn là người đầu tiên đến trước Câu tương vân chùy trận.

Huy Nguyên Tiến vung đao chém, nhưng bốn năm nữ binh đồng thời giơ câu tương thuẫn bài lên. Hai người ngăn cản, một người quét ngang, một người đâm, đánh Huy Nguyên Tiến luống cuống không biết làm sao.

Vương Phân nhìn mà giận dữ:

- Chu Tinh, ngươi dẫn người cũng xông lên cho ta... Huy Nguyên Tiến chết tiệt, chỉ biết chơi gái thôi.

Lúc này Chu Tinh cũng trang phục võ tướng, rút ra bảo kiếm, hét lớn một tiếng rồi dẫn người xông lên.

Mà trên sườn núi, Huy Nguyên Tiến sau khi trải qua một hồi chật vật, cũng đã rõ ràng đấu pháp của câu tương nữ binh này. Đại đao chém trái bổ phải, chấn cho nữ binh hai tay tê dại. Đồng thời, sĩ tốt phía sau xông lên giơ thương đâm, cực kỳ dữ dội.

Loan Vệ doanh đã đánh hơn nửa đêm, đã có vẻ cật lực.

Nhưng đối mặt với công kích của đối phương lại không một ai lui ra sau nửa bước, thủy chung vẫn duy trì trận hình. Song phương trong nhất thời rơi vào trạng thái giằng co, nhưng nữ binh rõ ràng rơi vào hạ phong, không ngừng lui lên trên đỉnh núi. Chỉ cách vài chục bước, đã có hơn mười nữ binh ngã vào trong vũng máu.

Đồng đội chết, không làm các nữ binh rơi vào khủng hoảng.

Ngược lại, khi các đồng đội sớm chiều ở chung ngã vào trong vũng máu, đã kích phát ra sự hung tàn trong nội tâm mỗi người.

Bảo trì đội hình, đồng thời đã bức đối phương lui một bước. Từ đó, mặc dù thỉnh thoảng có người bị thương, có người trận vong, Vân Chùy trận vẫn không thối lui bước nào.

Tình huống này tiếp tục diễn biến khoảng chừng một nén nhang.

Khi Chu Tinh dẫn người xông lên, câu tương nữ binh đã nỏ mạnh hết đà.

Thấy trận hình sắp bị phá, đám người Vương Phân hưng phấn đến độ mặt mũi vặn vẹo, lớn tiếng hò hét, không ngừng giục binh sĩ xung phong.

Cũng chính vào lúc này, có tiếng vó ngựa truyền đến.

Chỉ nghe một tiếng gầm như cự lôi:

- Nghịch tặc đừng vội càn rỡ, Lương Châu Đổng Phi ở đây!

Tiếng gấm đó như sét đánh. Chỉ thấy một đội thiết kỵ xông tới nhanh như điện chớp. Viên đại tướng dẫn đầu đầu đội Nháo long thùy đầu tử kim quan, thân mặc Đại diệp tử kim khải, cưỡi Tượng Long bảo mã, trong tay cầm Quỷ khốc đồng nhân đại sóc, chính là Đổng Phi.

Lúc này, Đổng Phi đã máu nhiễm chinh bào từ lâu.

Trên khải giáp lấm lem là máu đỏ sậm, trên đại sóc cũng vết máu loang lổ, trên cổ đồng nhân còn dính một khúc ruột máu chảy đầm đìa, vừa nhìn giống như hung thần ác sát. Phía sau y khoảng chừng bảy tám chục người. Người nào cũng thuần một sắc trọng khải mã sóc, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Hứa Du tinh mắt đã nhận ra đối phương, nhịn không được la lên thất thanh:

- Tặc tử này sao còn chưa chết?

Đang nói, trên đỉnh núi truyền đến tiếng hoan hô từng đợt. Câu tương nữ binh đột nhiên sĩ khí tăng mạnh, làm cho tặc binh liên tục lui về phía sau vài chục bước.

- Xông lên cho ta!

Vương Phân lớn tiếng quát, quay đầu quát lên với đại tướng Triệu Duệ bên cạnh:

- Ngăn những người đó, ngăn cản những người đó. . .

Triệu Duệ còn chưa kịp có hành động, Đổng Phi đã giành trước xuất thủ. Nhìn thoáng qua, khi cách Vương Phân kia khoảng chừng 50 bước, Đổng Phi đột nhiên đứng lên ở trên ngựa, giơ tay ném ra một mũi lao. Mũi lao xoáy tròn tại không trung, sản sinh ra một lực đạo xoắn ốc kì dị. Không khí lưu động trong lỗ hổng trên cán mũi lao, phát ra tiếng gió rít chói tai.

Triệu Duệ hốt hoảng:

- Chủ công cẩn thận!

Hắn dục ngựa chạy qua, ý đồ ngăn cản. Nhưng tốc độ của mũi lao quá nhanh, không đợi Triệu Duệ giơ đại thương lên, phốc, xuyên thủng ngực hắn. Lực đạo quá lớn, kéo theo Triệu Duệ bay đi, nặng nề rơi xuống trước ngựa của Vương Phân.

Ngựa của Vương Phân bị kinh hoảng, giơ vó đứng thẳng lên, hất hắn ngã ra đất.

Lúc này, Đổng Phi đã huy vũ đại sóc đánh tới đoàn người. Dù sao thì liều mạng rồi, không cứu được Hán Đế cũng không còn đường sống.

Miệng liên tục gầm thét, đại sóc trên dưới tung bay, đụng thì chết, chạm thì vong.

Một đường đánh qua, lại không người có thể khiến Tượng Long dừng lại một bước, đã đánh ra một đường máu.

Thủ hạ đại tướng của Vương Phân là Lữ Uy vung đao ngăn cản, chỉ một hiệp, liền bị Đổng Phi dùng Quỷ Khốc sóc đập cho nát xương ngực, hộc máu mà chết.

Đổng Phi cũng không biết ai là Vương Phân, nhưng vừa rồi thấy người này ở trong đám người khoa tay múa chân, rất uy phong.

Có câu là cầm tặc cầm vương.

Đương nhiên, Đổng Phi nào có thời gian bắt đối phương, vung sóc một kích, đập chết Vương Phân tại chỗ.

Dưới chân núi rơi vào hỗn loạn, đám người Chu Tinh trên sườn núi đương nhiên cũng có thể cảm thấy. Khi quay đầu nhìn, vừa lúc thấy Vương Phân bị giết.

- Chủ công. . .

Chu Tinh không la thì không sao, vừa la lên, hầu như tất cả mọi người đã phát hiện thứ sử của họ đã bị giết.

Lập tức sửng sốt tại chỗ...

Chu Tinh dẫn theo hơn mười người xông tới Đổng Phi, bị Đổng Phi ở trên ngựa ném liền ba mũi lao, cả bọn té lộn cổ mà chết dưới chân núi.

Binh Ký Châu rơi vào hỗn loạn.

Tướng là linh hồn của binh, chủ soái đã chết, đánh cái chó gì nữa!

Lập tức như ong vỡ tổ, bỏ chạy khắp mọi nơi. Đám người Huy Nguyên Tiến lại bị câu tương nữ binh vây quanh.

Đáng thương cho Huy Nguyên Tiến, vốn là một người có bản lĩnh. Nhưng dưới loại tình huống này, nào còn có tâm tư chiến đấu. Vừa thất thần, hắn bị trường câu trên câu tương thuẫn chọc trúng, mười mấy nữ binh giơ lên, đoản đao chém điên cuồng, Huy Nguyên Tiến bị chém cho thành một đống thịt vụn. Đổng Phi dục ngựa xông lên đồi:

- Hoàng thượng sao rồi? Tiểu tướng Đổng Phi, đặc biệt tới cứu giá!

Lời còn chưa dứt, liền nghe trên núi truyền tới một giọng nói kèm theo là tiếng khóc nức nở:

- Đổng khanh, trẫm ở chỗ này!

Hán Đế rất chật vật, song dưới sự hộ vệ liều mạng của Loan Vệ doanh, không phải chịu tổn thương gì.

Lúc này, hắn đang được hai tiểu hoàng môn dìu đứng lên từ trên một tảng đá, xung quanh còn có mười mấy kim qua võ sĩ, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra, những người gọi là điện tiền vệ sĩ này, thật ra đều đã sợ đến vỡ mật, thậm chí còn kém hơn cả nữ nhân. Biểu hiện ra là đang bảo vệ Hán Đế, nhưng trên thực tế thì chẳng qua là mượn cớ để trốn tránh chiến đấu.

Hà hoàng hậu đã sợ đến mức không nên lời nói, cung trang hoa lệ cũng trở nên rất mất trật tự.

Biện vương tử lại vẫn còn bình tĩnh, trong nháy mắt thấy Đổng Phi xông lên núi, Biện vương tử nhịn không được lớn tiếng hoan hô.

- Đổng khanh, ta biết ngươi sẽ đến!

Tiểu hoàng tử tuy sắc mặt tái mét, nhưng trong ngôn ngữ vẫn rất đủ trung khí.

Đổng Phi nhảy xuống ngựa, mùi máu tanh nồng nặc trên người khiến Biện vương tử đang chạy tới nhịn không được dừng chân. Trời mới biết dọc theo đường đi Đổng Phi đã giết bao nhiêu người, toàn thân đều là huyết tương đặc sệt:

- Đổng khanh, nhanh bảo vệ chúng ta rời khỏi đây.

Hán Đế ho khan một tiếng, lúc này Biện vương tử mới ý thức được vừa rồi mình có hơi thất thố.

Vội vàng lui về, còn làm một mặt quỷ với Đổng Phi. Có lẽ ở trong lòng Biện vương tử, Đổng Phi tồn tại giống như một thần hộ mệnh. Chỉ cần Đổng Phi tới đây, tất cả phiền phức đều sẽ được giải quyết. . . Đúng vậy, nhất định sẽ không còn phiền phức nữa.

Đổng Phi tiến lên, khom người nói:

- Hoàng thượng, xin thứ cho tiểu thần có giáp trụ trong người, không thể toàn lễ.

- Đổng khanh, chớ...Ài, đều là trẫm sai. Nếu trẫm nghe theo ý kiến của khanh, cứ doanh mà thủ, nhất định không có nguy hiểm này. Đổng khanh, ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới đây? Đảng nhân chết tiệt, trẫm phát thệ, một người cũng sẽ không bỏ qua.

Hán Đế căm phẫn rống lên.

Đổng Phi cười khổ:

- Hoàng thượng, Bắc Cung Vệ chỉ còn lại sáu bảy trăm người, trong đó kỵ binh cũng chỉ có khoảng trăm người. Tiểu thần dẫn theo toàn bộ kỵ binh, một đường đánh tới đây, chỉ còn lại những người này thôi... Về phần Vũ Lâm quân, đã quân lính tan rã.

Hán Đế nhìn thoáng qua hơn 70 Bắc Cung vệ phía sau Đổng Phi, sắc mặt liền thay đổi.

- Chỉ có những người này?

- Hoàng thượng, hiện giờ chủ tướng quân địch dưới chân núi đã bị tiểu thần đánh chết, đang trong lúc hỗn loạn. Hơn nữa may mắn còn lại hơn 300 loan vệ, vẫn còn có thể gom đủ 400 người. Tiểu thần thề sống chết hộ vệ hoàng thượng, hoàng hậu cùng hoàng tử đột phá vòng vây. Chỉ cần có thể trở lại đại doanh, chúng ta vẫn còn sức liều mạng. . . Tiểu thần đã sai người cấp tốc chạy tới Triệu Quốc. Chậm nhất là hừng đông viện quân có thể tới.

Lúc này, dưới chân núi vẫn còn rơi vào hỗn loạn.

Chủ soái và đại tướng hầu như tử thương không còn, chỉ còn lại mấy nghìn quận quốc binh Cao Ấp, như rắn mất đầu.

Hứa Du được hai giáo úy dìu đỡ. Hắn lớn tiếng quát lớn, đồng thời phóng ra minh đích, triệu tập nhân mã bốn phía hội hợp.

Đổng Phi biết, tình huống hiện giờ tuyệt đối không thể kèo dài.

Hán Đế cắn răng, làm ra quyết định:

- Đổng khanh, trẫm nhờ ngươi rồi!

Có người dắt qua mấy con ngự mã đại nội. Mặc dù hiện tại sức khỏe của Hán Đế không phải quá tốt, nhưng có thể cưỡi ngựa không thành vấn đề.

Nhưng Hà hoàng hậu thì không thông mã thuật, khiến người khác rất khó xử.

May là Biện vương tử khi ở Bắc Cung vệ đã học kỵ thuật rất tốt, lập tức cưỡi chung một con ngựa với Hà hoàng hậu, do Bắc Cung vệ bảo hộ. Đổng Phi triệu tập Loan Vệ doanh may mắn còn sót lại... Nhìn các cô nương vết thương chồng chất, lòng y đầy đau thương.

Nghĩ trước đây, khi tụ tập họ lại, nhưng không nghĩ đến sẽ là kết quả thế này.

Một nghìn Loan Vệ doanh, huấn luyện khổ cực ba năm, hôm nay chỉ còn lại hơn 300 người, thiệt hại hết bảy phần, sao không khiến y khó chịu.

- Các cô nương làm tốt lắm, không đánh mất thể diện của các tiền bối Loan Vệ doanh năm đó. Hôm nay, chúng ta chỉ có thể liều mạng mở một đường máu, mới có thể có cơ hội sống sót. Đổng mỗ không biết, có mấy người có thể sống sót, nhưng Đổng mỗ muốn nói cho mọi người, chỉ cần Đổng Phi này còn một hơi thở, sẽ không vứt bỏ mọi người. . . Các cô nương, theo ta kiến công đi.

Các cô nương của Loan Vệ doanh ra sức hô to, giơ lên câu tương, đoản đao, hát vang Mộc Lan từ.

Mộc Lan Từ vốn là lúc trước Đổng Phi đọc lên vì phấn chấn sĩ khí, nhưng hôm nay, nó đã trở thành quân ca của Loan Vệ doanh.

Giọng nữ dịu dàng, hát vang bài ca hùng tráng, làm cho Đổng Phi huyết mạch sôi sục.

Hai chân khẽ huých vào bụng ngựa, Tượng Long hí dài một tiếng, sau đó nhất mã đương tiên lao xuống dưới đồi.

Ba trăm loan vệ, thế như mãnh hổ, theo Đổng Phi phát động công kích. Theo sát là Bắc Cung vệ bảo bộ đám người Hán Đế, cũng lao xuống dưới chân núi.

Vừa mới chỉnh trang lại đội hình, Hứa Du còn chưa kịp thở lấy một hơi, đã thấy Đổng Phi giống như mũi tên rời dây cung mà lao xuống dưới.

Quỷ Khốc sóc rít lên không ngừng, những nơi đi qua máu thịt tung toé.

Các câu tương nữ binh, năm người một nhóm, thiệt lập Trùy hành trận trùng kích. Ba năm huấn luyện, làm cho họ ăn ý không gì bằng, phối hợp với nhau cũng đặc biẹt thuần thục. Quận quốc binh vừa mới sắp xếp đội hình xong, đầu tiên là bị Đổng Phi xé tan ra một lỗ hổng, sau đó câu tương nữ binh xung phong, giống như một chiếc dùi sắc nhọn, đã triệt để phá tan trận hình.

Bắc Cung Vệ bảo vệ đám người đám người, cũng theo sau tập kích.

Chưa từng thấy qua chém giết hung mãnh như vậy, tay Biện vương tử không ngừng run lên, nhưng vẫn nắm chặt lấy dây cương. Mà Hà hoàng hậu thì mắt mở trừng trừng nhìn cảnh tượng thảm liệt tay đứt chân cụt bay loạn, nhịn không được hét lên một tiếng chói tai.

Trận hình do mấy nghìn người cấu thành, bị Đổng Phi xung phong một cái đã đục thủng.

Y đột nhiên quay đầu ngựa, nhìn loan vệ và Bắc Cung Vệ vẫn còn rơi vào vòng vây. Đổng Phi cắn răng rồi đánh trở lại. Xung phong qua lại giữa trận địa địch, đại sóc một chiêu lại một chiêu, đánh cho quận quốc binh chạy trối chết, thấy Đổng Phi qua, lập tức quay đầu lại chạy.

Hứa Du lớn tiếng quát:

- Ngăn cản chúng lại, ngăn cản chúng lại!

Đổng Phi cặp lấy ba mũi lao, vung tay ném tới Hứa Du đang được trung quân bảo vệ. Mũi thương xé rách không khí, phá không phát ra âm thanh thê lương. Vài quân sĩ bảo hộ ở phía trước Hứa Du trong nháy mắt bị xuyên thủng. Mà Đổng Phi dục ngựa lao tới Hứa Du.

Giết người này, có thể khiến quân địch hỗn loạn.

Đổng Phi từng thấy Hứa Du, nhưng ấn tượng cũng không phải quá khắc sâu. Bởi vì lúc đó ở phủ đại tướng quân, ai cũng không có ý giới thiệu cho y.

Cho nên, chỉ có hơi quen mặt, nhưng nhớ không nổi tên của đối phương.

Nhưng có một điểm có thể minh bạch, bên trong chuyện này tuyệt đối có vết tích của đảng nhân.

Trợn tròn mắt, Đổng Phi như một mãnh hổ xuống núi. Đại sóc quay tròn, trên bảo vệ thân mình, dưới bảo vệ thân ngựa, như theo gió vượt sóng lao tới Hứa Du.

Lúc này, loan vệ và Bắc Cung hộ vệ đám người Hán Đế đã chạy ra khỏi vòng vây.

Đổng Phi rống lên:

- Đừng để ý ta, đừng để ý ta, lui về đại doanh Ung Khâu đi...

Hứa Du thì hô:

- Ngăn cản chúng lại, đừng để chúng đào tẩu. . . Vô liêm sỉ, mau ngăn cản Đổng gia tử kia cho ta. Ngăn cản!

Một đội nhân mã từ bên đánh ra, hai người dẫn đầu, một người là Giản Ung, một tráng hán khác cầm trong tay đại phủ.

- Vương Chính, bảo vệ hứa tiên sinh!

Giản Ung vừa gầm lên, vừa dẫn người đuổi theo đám người Hán Đế.

Đổng Phi thì nhận ra Giản Ung, nhưng cũng không biết tên người này. Chỉ là lúc trước người này từng ở ngoài huyện An Hỉ gây phiền toái cho y. Nếu không có hắn đốc quân hỗn chiến, chỉ sợ đào viên tam anh khó thoát khỏi tay tam sửu huynh đệ y rồi.

Hôm nay thấy hắn xuất hiện, Đổng Phi khẽ giật mình: lẽ nào, Lưu Bị cũng ở chỗ này?

Trong lòng Đổng Phi, Lưu Bị không thể nghi ngờ là một sự tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. Đừng thấy hắn lúc này sa sút. Nhưng trên lịch sử, nửa cuộc đời trước của Lưu Bị chẳng phải là sống lang thang? Nhưng chỉ cần cho hắn một cơ hội nhỏ nhoi, người này sẽ thuận thế dựng lên. Càng quan trọng là nhân cách mị lực của cá nhân Lưu Bị, ở quanh người hắn, quả thật tụ tập một nhóm nhân vật.

Không kịp ngẫm nghĩ, Đổng Phi đương nhiên sẽ không để Giản Ung qua.