Ác Hán

Chương 269: Ác Lai ra uy




Trên quan duyệt đài, Vương Doãn đột nhiên thất thanh:

- Không hay.

Một tiếng kêu này khiến Viên Thiệu càng thêm hoảng sợ. Hắn còn đang ước ao được như Đổng Phi có dũng tướng như mây, một tiếng của Vương Doãn khiến hắn vỡ mộng đẹp. Hắn chau mày khẽ nói:

- Tử Sư, vì sao đột nhiên thất thố như vậy?

Vừa nói xong những lời này, trong lòng Viên Thiệu cũng cảm thấy bất an.

Lúc này Điển Vi cũng đã tiến vào thao trường. Hắn không cao như Sa Ma Kha và Đổng Phi, nhưng vẫn cực kỳ hùng võ. Theo Đổng Phi được 4 năm, Điển Vi lúc này đã 24 tuổi, chính là tuổi hoàng kim của đời người.

Tượng Long dưới thân cực kỳ hùng tráng, chẳng khác nào giao long xuất hải.

Điển Quân Minh trên ngựa thân cao 9 xích, hai tay nắm chặt Bát lăng đại kích, hai lưỡi kích Nguyệt Nha nhi ẩn hiện một tầng huyết quang.

Đầu đội Quyển duyên bát lăng tử kim hà diệp khôi, thân khoác bát lăng tử kim hà diệp khải, uy phong lẫm lẫm, sát khí bức người.

Tượng Long cũng được bao phủ toàn thân bằng một bộ mã khải đưa tới từ Trương Dịch. Trên đầu ngựa có khôi, còn có một cái sừng dựng thẳng. Sừng này làm bằng ngoại tinh thiết, đầu sừng có lưỡi đao rộng bằng năm ngón tay, có thể phá áo giáp, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Điển Vi vừa ra, Tượng Long lâu rồi không được chinh chiến nhất thời hưng phấn, liên tục hí lên như tiếng rồng ngâm.

Hán đế chưa từng gặp Điển Vi.

Một là dù Điển Vi đảm nhiệm tả đô Bắc Cung, nhưng vì Đổng Phi ở đó đã che lấp không ít hào quang của hắn. Hai là tính tình của hắn thầm lặng, ngoại trừ trước mặt huynh đệ nhà mình cười nói, thì hầu hết thời gian chẳng khác nào một hộ vệ.

Không thích thi đấu kích cúc, cũng chưa bao giờ vui đùa ầm ĩ với người khác.

Ngay cả Biện vương tử có phần quen thuộc Bắc Cung quân cũng chỉ biết Điển Vi là đại ca của Đổng Phi, nhưng không rõ bản lĩnh của hắn lắm.

Hán đế không nhịn được hỏi:

- Bắc Cung lại có nhiều dũng tướng như vậy?

Biện vương tử vội nói:

- Phụ hoàng, đây là huynh trưởng kết nghĩa của Đổng giáo úy, tên là Điển Vi, tự Quân Minh. Cũng có cái dũng của vạn phu nan địch.

- Trước có hổ lang chi tướng, sau có tiểu vương người Man. Trẫm thật muốn xem, đại ca của ba huynh đệ này có bản lĩnh gì.

Hán đế cảm thấy hứng thú, mà ánh mắt Kiển Thạc lại sáng ngời.

Nếu có thể thu phục hai người này, trong Tây viên quân liệu còn ai dám chây ỳ lệnh của Kiển Thạc hắn?

Mà Viên Thiệu cũng bừng tỉnh:

- Đổng gia tử thật không hiểu chuyện. Mưu toan cướp đoạt tam giáo hay sao? Tử Sư, kế bây giờ phải làm sao cho được?

Vương Doãn cũng có chút luống cuống...

Hắn biết Đổng Phi lớn mật, nhưng không ngờ Đổng Phi lại lớn mật như vậy.

Bình ổn lại tinh thần, Vương Doãn nói:

- Bản Sơ, kế hiện tại hoặc là bỏ qua Đổng gia tử, hoặc là bỏ qua Điển Vi này. Chúng ta quyết không thể để cho Đổng gia tử đoạt cả tam giáo. Nếu là vậy, chỉ sợ đại sự không ổn.

Viên Thiệu tính toán: kế sách Vương Tử Sư mặc dù tốt, có thể dùng xa luân chiến... Nhưng Đổng gia tử kia từ khi xuất đạo tới nay, hình như chưa từng bại trận. Dù là xa luân chiến cũng chưa hẳn thành công. Kế bây giờ là bỏ qua Đổng gia tử, tập trung đối phó người này.

Trong lòng ra quyết định, nói:

- Tử Sư, bỏ Đổng gia tử, đối phó người này.

Vương Doãn lập tức gật đầu, sai người truyền tin xuống.

Chỉ nghe trong đám võ tướng lao ra một người, quát lớn:

- Nhạc Tựu Quảng Bình, xin lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.

Đây là đại tướng do Viên Thuật chiêu lãm, rất có dũng lực. Vương Doãn quyết định trước xem một chút, xem Điển Vi kia có bản lĩnh gì.

Nào biết Điển Vi vừa thấy Nhạc Tựu thì cười rộ lên.

- Chuột nhắt vô danh, phóng ngựa tới đây.

Có câu hành gia vừa ra tay, liền biết hay dở. Hai năm nay Điển Vi vừa tự khổ luyện, vừa được Vương Việt nhân lúc truyền thụ cho Đổng Thiết chỉ điểm không ít. Hiện nay cái nhìn cùng công phu đương nhiên khác người thường. Chỉ liếc mắt đã biết Nhạc Tựu bản lĩnh thế nào.

Nhạc Tựu vung đao nhằm vào Điển Vi, nhưng Điển Vi lại đưa song kích sang một tay, mắt cụp xuống không thèm để ý.

Điều này lại chọc tức Nhạc Tựu, ngươi khinh thường ta cũng không thể đến mức này chứ? Ti hí một chút không được sao?

Trong lòng càng thêm tức giận, vung đao chém tới Điển Vi.

Nào ngờ trong nháy mắt hai ngựa chạm trán, Điển Vi bỗng nhiên mở mắt ra, gầm lên một tiếng như sét đánh:

- Chuột nhắt cả gan.

Giọng nói kia chấn cho đầu Nhạc Tựu quay mơ hồ, đao trong tay vì vậy cũng bị chậm lại.

Điển Vi giơ tay tránh đại đao, sau đó nắm lấy cán đao, mắt hổ trợn tròn, con ngươi phát ra một tia hoàng mang, chẳng khác nào mắt hổ đang nhìn. Trong lòng Nhạc Tựu đột nhiên run rẩy, cảm thấy có một cỗ lực cực lớn đang ngọ nguậy trong đại đao, khiến đao thoát thủ rơi ra.

Không hay.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Nhạc Tựu đã thấy Điển Vi bỗng nhiên đảo ngược đại đao, một chiêu Thu Phong Tảo Lạc Diệp (gió thu cuốn hết lá vàng) mang theo tiếng gió bổ tới.

Thương thay cho Nhạc Tựu, trong lịch sử vốn cũng là theo Viên Thuật xưng đế, hưởng phúc khí của đời người. Nhưng không ngờ trên thao trường Bắc Cung lại gặp Ác Lai hung Hán trong truyền thuyết. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, huyết quang chợt hiện. Nhạc Tựu bị Điển Vi một đao chém thành hai đoạn, thi thể rớt ngựa, chiến mã vô chủ kéo nửa đoạn tử thi chạy trối chết.

Trong sát na, trên thao trường một mảnh vắng vẻ.

Hán đế nuốt một ngụm nước bọt:

- Người này hung Hán, không kém tiểu vương người Man kia, quả thật Cổ Chi Ác Lai.

Đôi khi lịch sử chính là thú vị như thế.

Ác Lai kia vốn là đại tướng của Trụ vương Thương triều, nguyên do tướng mạo hung ác, vũ dũng hơn người mà truyền lại đời sau. Trên lịch sử, Điển Vi gặp Tào Tháo mới có được hung danh Ác Lai. Không ngờ hôm nay dù đã theo Đổng Phi, nhưng tên Ác Lai vẫn thuộc về hắn. Chỉ là một lời khen ngợi này của Hán đế còn hơn xa ảnh hưởng của Tào Tháo trong lịch sử. Bởi vì bên người hoàng đế có sử quan, mỗi tiếng nói cử động của hoàng đế đều được ghi lại, vì vậy một câu Cổ Chi Ác Lai này cũng được lưu cùng sử sách.

Đương nhiên, Điển Vi còn không biết hắn được Hán đế khen câu này mà lưu danh sử sách.

Từ khi theo Đổng Phi tới Lạc Dương, Điển Vi vẫn phải giấu diếm sức mạnh. Mắt thấy danh khí của nhị đệ càng lúc càng lớn, hắn thân là huynh trưởng mà đến nay còn không có bao nhiêu người biết. Vừa rồi tam đệ Sa Ma Kha cũng mã đáo công thành, nếu hắn không uy phong một chút quả thật thẹn với danh hào đứng đầu tam sửu, vì vậy xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn.

Cái chết của Nhạc Tựu khiến cho một người bi phẫn vô cùng.

Người này tên là Trương Huân, vốn là đô úy Truân kỵ, giao hảo cùng Nhạc Tựu, cũng đầu phục Viên Thuật.

- Ác tặc chớ chạy, để ta cho mạng.

Trương Huân kêu to rồi chạy vào thao trường, chỉ là trong cơn bi thống, không ngờ lại nói sai. Vốn định nói: để mạng cho ta, thì lại nói thành: để ta cho mạng. Võ tướng quan chiến hầu hết đều lắc đầu, muốn chết thì chết đi, hà tất phải kêu to?

Điển Vi cũng vui vẻ, còn có người yêu cầu quá phận như vậy?

Ngươi đã cho phép ta lấy tính mệnh của ngươi, được thôi, vậy thì ta đây cũng không khách khí...

Điển Vi ném đại đao của Nhạc Tựu đi, tay với một tiểu kích từ túi trên ngựa, kẹp giữa ngón tay, thúc ngựa tiếp đón.

Khi còn cách ba mươi bộ, Điển Vi vung tay ném ra tiểu kích.

Trương Huân không khỏi chậm lại, giơ thương đánh đi. Nhưng cũng vừa lúc tốc độ chậm lại một chút, Tượng Long với tốc độ cực mau đã vọt tới trước Trương Huân. Hai chân Điển Vi đứng trên bàn đạp, bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, quát lớn một tiếng:

- Chết đi.

Hai tay cầm kích, tay trái một chiêu Hải Để Lao Nguyệt (đáy biển mò trăng), tay phải một chiêu Ô Vân Cái Đỉnh (mây đen che núi).

Trong nháy mắt thấy Điển Vi thoáng cái đứng trên lưng ngựa, Trương Huân lại càng hoảng sợ. Kích bên tay trái đâm qua đầu chiến mã, kích bên tay phải đánh vào đầu Trương Huân. Chiến mã hét thảm một tiếng, gục trong vũng máu. Còn đầu của Trương Huân bị đánh cho nát vụn, óc lẫn theo máu từ trong mũ giáp chảy ra, chảy xuôi xuống người.

Nếu vừa rồi là mãnh, thì lúc này chính là xảo.

Mặc kệ Trương Huân hay là Nhạc Tựu, tính ra cũng không quá kém.

Nhưng ai cũng không ngờ, hai viên đại tướng này chỉ trong chớp mắt đã bị Điển Vi một chiêu chém giết, hơn nữa thủ pháp lại không hề giống nhau.

Đổng Phi không nhịn được nở nụ cười.

- Sa Sa, xem ra đại ca đầy một bụng tức, muốn cho ngươi thấy rõ ràng.

Sa Ma Kha cười ha ha:

- Xưa nay đệ luôn bội phục võ nghệ của đại ca, bọn chuột nhắt này không ngờ lại dám khiêu khích, thật không biết sống chết.

Viên Thiệu trên quan duyệt đài liên tục hít khí lạnh.

Mà con mắt của Tào Tháo lấp lánh lục quang, thầm nghĩ: Lão Thiên thực sự là mù mắt rồi, tại sao dũng tướng trên đời này đều chạy theo tên Đổng Tây Bình kia vậy?

Vương Doãn càng xem càng kinh hãi:

- Bản Sơ, tại sao ba huynh đệ Đổng gia này mỗi người đều lợi hại hơn vậy, như thế nào cho phải bây giờ?

Trong lòng Viên Thiệu cũng không nắm chắc nữa rồi.

Suy nghĩ một lát rồi cắn răng một cái, truyền lệnh cho người đúng phía sau:

- Gọi Văn Sửu xuất chiến.

- Rõ.

Văn Sửu này là dũng tướng Viên Thiệu thu khi bình định loạn Hoàng Cân ở Ký Châu, cùng tên còn lại là Nhan Lương đều là người Tân Hưng Tịnh Châu. Ở Hà Gian có mỹ danh Hà Gian nhị hổ, sau khi đầu phục Viên Thiệu thì liên tiếp lập chiến công.

So với Nhan Lương, Văn Sửu vũ dũng hơn một chút, thế nhưng suy nghĩ lại không bằng Nhan Lương.

Vì vậy lần này vào kinh, Viên Thiệu mệnh Nhan Lương bảo hộ Hứa Du, thẩm tra danh sĩ Ký Châu, còn bản thân dẫn theo Văn Sửu hồi Lạc Dương.

Văn Sửu kia từ lúc Sa Ma Kha xuất chiến đã thấy hứng thú bừng bừng.

Nghe Viên Thiệu mệnh hắn xuất chiến thì không đợi được nữa. Tháo đại thương xuống khỏi yên ngựa, lớn tiếng quát lên:

- Sửu quỷ kia đừng vội càn rỡ, đợi mỗ gia Văn Sửu đến cho ngươi biết tay.

Thương trong tay Văn Sửu tên là Quy Bối Đà Long thương, nặng 78 cân.

Kiểu dáng của Quy Bối Đà Long thương này cũng rất đặc biệt, lưỡi thương rất dài, đồng thời cong theo một đường kỳ dị. Giữa cán thương nhô lên một khối, sau đó hai bên trên dưới cán thương tạo thành đường cong kéo dài, tạo nên đường cong tuyệt vời.

Loại thương này một khi thi triển thì rất khó khống chế.

Bởi do đường vòng cung trên thương, cho nên khi ra chiêu luôn luôn tạo thành một đường vòng cung nhỏ, không chỉ tăng tốc độ cùng lực lượng, mà còn dễ dàng thay đổi chiêu số, thậm chí có người còn gọi loại thương này là yêu thương.

Đổng Phi cũng hoảng hốt, có điều cũng không phải bởi vì Quy Bối Đà Long thương kia.

Văn Sửu?

Thằng nhãi này có vẻ cũng là một tên trâu bò.

- Đại ca cẩn thận, người này vũ dũng, cẩn thận thương của hắn...

Đổng Phi ở dưới Bắc Cung môn, vì vậy phải nói rất lớn. Thao trường vốn vì dũng mãnh của Điển Vi mà im lặng, Đổng Phi vừa hô to thì ngay cả bách tính bên ngoài thao trường Bắc Cung cũng đều nghe được, vì vậy tinh thần đại chấn.

Mọi người thích xem náo nhiệt, nhưng thực lực chênh lệch quá thì cũng mất hứng.

Xem thì phải thực lực ngang nhau, phải long tranh hổ đấu mới thú.

Đổng Phi kia là loại người gì? Chính là hổ lang chi tướng đương đại. Người có thể được y tán thưởng vũ dũng, nhất định là không kém.

Tào Tháo trong lòng đau xót: vì sao người khác đều có dũng tướng, chỉ có Tháo mệnh khổ thế này?

Còn Viên Thiệu cảm thấy run lên, trong lòng nghi vấn: chẳng lẽ Đổng Tây Bình kia biết Văn Sửu của ta sao?

Văn Sửu không nhận ra Đổng Phi, nhưng nhìn dáng vẻ của y cũng biết người này không kém.

Hơn nữa ở Bắc Cung môn, người thắng vừa rồi cùng với người đang đứng trong thao trường đều đi ra từ sau lưng y, nói rõ hai người này là bộ hạ của y. Bộ hạ đều dũng mãnh như vậy, chẳng phải chủ tướng còn mạnh hơn sao?

Văn Sửu đè dây cương, chiến mã lập tức ngừng lại.

Lúc này trong thao trường vang lên một trận hoan hô, có người ủng hộ Điển Vi, cũng có người cổ vũ cho Văn Sửu.

- Sửu quỷ kia, sửu quỷ dưới thành kia là ai?

Điển Vi thầm nghĩ: ngươi cũng không xem ngươi là người thế nào, không ngờ còn có mặt mũi gọi ta là sửu quỷ?

Có điều hắn cũng nhìn ra lai giả bất thiện. Lại thêm Đổng Phi nhắc nhở, cho nên trong lòng cũng cẩn thận hơn vài phần.

- Đó là Bắc Cung giáo úy Đổng Phi, nhị đệ của mỗ.

- Y chính là hổ lang chi tướng?

Nhãn tình Văn Sửu sáng lên, liếc mắt nhìn Đổng Phi, tâm tư không khỏi có chút chộn rộn. Nếu có thể thắng y, chẳng phải là danh tiếng nổi như cồn sao?

Văn Sửu tuy lỗ mãng, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc.

Theo Viên Thiệu hai năm, ít nhiều cũng biết một chút quy củ. Hắn hiện giờ chẳng qua chỉ là một đô úy, còn kém người ta rất xa.

- Này, sửu quỷ, nhị đệ kia của ngươi so với ngươi thế nào?

Điển Vi cũng là người tinh minh, sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Văn Sửu? Không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Sửu quỷ, ngươi muốn giao thủ cùng nhị đệ của ta sao? Rất đơn giản, thắng được song kích trong tay ta, y tự nhiên sẽ xuất chiến.

- Vậy ta sẽ đánh bại ngươi trước.

Văn Sửu nói xong giơ thương tung một chiêu Thanh Long Hiến Trảo, đâm thẳng đến Điển Vi.

Thanh Long Hiến Trảo này trong [Chỉ Nguyệt Lục] từng nói, chính là một thương Cô Nhạn Xuất Quần (một nhạn rời đàn).

Cái gì là Cô Nhạn Xuất Quần, chính là nói thương pháp biến hóa rất nhiều, như cô nhạn bay lượn trong không trung, chiêu chiêu tương liên, sát cơ ẩn dấu.

Điển Vi vừa thấy liền thúc ngựa tiến lên, song thiết kích xuất ra uy chấn bát phương thức, đón thương Văn Sửu đánh tới.

Mới đầu Điển Vi còn chưa thích ứng với chiêu số của Văn Sửu. Thương của người này luôn đi theo một đường vòng cung rất kỳ lạ, khiến người khác không thể đoán biết. Nhưng dù sao hắn cũng thuộc làu [Chỉ Nguyệt Lục], nhìn thương pháp thiên hạ cũng có thể hiểu rõ ràng.

Mặc dù ban đầu có chút chật vật, nhưng sau khi thích ứng với đặc điểm của Quy Bối Đà Long thương, thì dần dần vãn hồi lại cục diện.

Hai người đấu cùng một chỗ, quả nhiên là lực lượng ngang nhau.

Thương pháp của Văn Sửu không tầm thường, Quy Bối Đà Long thương lại càng lực mạnh thương nhanh, chiêu chiêu đánh vào chỗ yếu hại của Điển Vi.

Còn Điển Vi lại là ngựa nhanh kích nặng, một kích không hề nhẹ hơn Văn Sửu chút nào, luân kích chẳng khác nào bạo vũ, hung hãn dũng mãnh.

Trận chiến của hai người khiến người xem mãn nhãn, người đánh trống đã thay đến mấy người, tiếng trống không ngừng, phát ra âm thanh động đất.

Sau khi hai người đánh gần trăm hiệp, Văn Sửu bắt đầu rơi xuống hạ phong.

Ngựa của hắn sao có thể so với thần câu dị vực Tượng Long cho được, mà song thiết kích của Điển Vi làm bằng thiên ngoại tinh thiết, mỗi một kích đều để lại trên cán Quy Bối thương vết hằn thật sâu. Điển Vi cũng rất tán thưởng Văn Sửu, cho nên cũng không quá nhẫn tâm.

Đổng Phi nhìn sắc trời, nếu cứ đánh tiếp như thế thì không biết đến khi nào mới xong.

- Đại ca, nhanh lên một chút, chúng ta còn kết thúc.

Điển Vi cũng biết không thể tiếp tục nữa, liền thúc ngựa lui về. Bỗng nhiên vươn người trên ngựa, song kích cùng đẩy ra, nương theo thế ngựa chém hết sức về phía Văn Sửu. Văn Sửu cũng có chút mệt mỏi, nhưng lại không muốn chịu thua như thế.

Cắn răng một cái giơ đại thương lên, dồn khí đan điền hét lớn một tiếng:

- Khai.

Keng một tiếng cực lớn, ngựa của Văn Sửu không trụ nổi nữa, hí thảm một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Trên Đà Long thương bị đánh vỡ một lỗ, Nguyệt Nha của thiết kích chém vào hơn một nửa. Văn Sửu ngã xuống đất, con mắt đóng lại, thầm nghĩ một tiếng: Xong!

Nào biết đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

Thì ra Điển Vi đã ghìm ngựa ngừng công kích:

- Hảo hán tử, công phu của ngươi không tệ, nếu có thớt ngựa tốt thì có thể tái chiến với ta trăm hiệp.

Văn Sửu ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn Điển Vi, một lúc lâu sau mới nói ra một câu hiển nhiên:

- Sửu quỷ, ta không phải đối thủ của ngươi.

Điển Vi cười ngạo nghễ:

- Điều đó là đương nhiên.

- Có điều ngươi đừng đắc ý, ta chắc chắn sẽ khắc khổ luyện công. Ngày khác tái chiến cùng ngươi ta cũng sẽ tha cho ngươi một lần.

- Mỗ cung kính bồi tiếp.

Văn Sửu cũng không buồn cầm đại thương nữa, đứng lên cô đơn đi ra khỏi thao trường. Luyện công từ 8 tuổi, khổ luyện cùng Nhan Lương vài chục năm, rốt cuộc mới có thành tựu như ngày hôm nay. Vốn trên chiến trường Ký Châu không đâu địch nổi, không ngờ hôm nay đến thao trường lại thảm bại thế này.

Thương, ngựa tuy cũng là một nguyên nhân.

Nhưng trong lòng Văn Sửu rất rõ ràng, hắn quả thật không phải là đối thủ của Điển Vi.

Từ xưa đến nay văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Văn Sửu cũng là một người ngạo khí, cuộc đời ngoại trừ Nhan Lương thì chưa từng cúi đầu ai. Nhưng lúc này đây hắn thật đã thất bại, hơn nữa bại đến mức không còn lời nào để nói. Mượn cớ chỉ có đám người nhu nhược mới dùng, đối với Văn Sửu thì thua chính là thua, điều này cũng không có gì mất mặt.

Có câu anh hùng thương tiếc lẫn nhau, chính là như vậy.

Hai người đánh một trận xong, mặc dù Văn Sửu bại trận, nhưng khiến những người quan chiến mở rộng tầm mắt.

Hán đế đứng lên nhẹ nhàng vỗ tay, quay đầu nói với Kiển Thạc:

- Văn Sửu kia cũng là một chân hán tử, không tệ, rất tốt.

- Ý của hoàng thượng là...

- Tính hắn thăng cấp.

- Tuân chỉ.

Lúc này Văn Sửu vẫn chưa biết hắn được đặc biệt thăng cấp, mất mát trong lòng khó có thể nói ra.

Đối với tiếng vỗ tay của Hán đế hắn dường như không nghe thấy. Khi đến sát biên thao trường thì đột nhiên quay đầu hỏi:

- Sửu quỷ kia, có trả lời ta một vấn đề hay không?

Điển Vi nói:

- Ngươi hỏi đi.

- Hổ lang chi tướng kia so với ngươi thế nào?

Điển Vi thần sắc ngạo nghễ, lớn tiếng nói:

- Huynh đệ nhà ta hơn ta gấp mười. Trong trăm vạn quân lấy thủ cấp đại tướng như lấy đồ trong túi... Sửu quỷ, nghe ta một lời, nếu như ngươi muốn thắng ta thì còn có thể có cơ hội. Nhưng nếu như muốn thắng huynh đệ ta, khó, khó, khó.

Ba chứ "Khó" nói ra, khiến cho Văn Sửu dường như mất hồn phách.

Cũng đúng lúc này, Kiển Thạc cao giọng hô:

- Bắc Cung tả đô Điển Vi là Cổ Chi Ác Lai, cùng kỵ đô úy Văn Sửu cũng là dũng tướng hiện nay. Hoàng thượng có chỉ, thăng cấp cho hai người, ngày mai tham gia tỉ đấu. Ngoài ra ban thưởng một thớt ngự mã đại nội cho Văn Sửu.

Văn Sửu vừa nghe thì ngạc nhiên, sau đó đại hỉ vô cùng, vội vàng phủ phục, miệng hô vạn tuế.

Nhưng Viên Thiệu trên quan duyệt đài sắc mặt xanh đen. Lúc trước Đổng Phi nhắc nhở Điển Vi đã khiến hắn hoài nghi Văn Sửu.

Bởi vì khi Văn Sửu, Nhan Lương quy thuận hắn, đã từng nói chưa bao giờ rời khỏi Hà Gian, càng không gặp gỡ người ngoài. Nếu như không nhận ra Đổng Phi, Đổng gia tử sao lại biết tên của Văn Sửu? Hai huynh đệ này rõ ràng nói dối.

Về phần ý chỉ phía sau của Hán đế lại càng khiến cho Viên Thiệu nản lòng thoái chí.

Chỉ sợ như vậy, trong lòng của Văn Sửu cảm kích Hán đế vượt xa hắn rồi.

Dù sao Viên Thiệu mặc dù xuất thân tứ thế tam công, nhưng so với Hán đế thì hắn tính là gì?

Chọn mười bốn người, Đổng gia tử đã qua được hai người, hơn nữa những vị trí trước cũng đã bị chiếm hơn một nửa. Mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, chỉ có Viên Thiệu hắn là chẳng thu được gì. Chỉ có thể hy vọng Đổng Phi sau khi đắc ý sẽ nhường lại chức giáo úy Bắc Cung kia.

Gượng cười một tiếng, Viên Thiệu giả vờ trấn tĩnh.

Điển Vi bên kia cũng đã về bản trại, có tiểu hoàng môn dắt một con chiến mã tới giao cho Văn Sửu.

Đổng Phi hừ một tiếng:

- Đây chẳng phải là một trong mấy thớt chiến mã lúc trước ta dâng cho Biện vương tử sao? Hoàng thượng cũng biết lấy lòng thật.

Ban Chỉ hạ giọng:

- Hắn thường làm như vậy.

Đổng Phi kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Ban Chỉ, không nói gì nữa. Ban Chỉ đối với Hán thất có oán hận, dù sao lúc trước Ban gia vì giang sơn Đại Hán lập nên biết bao công lao, vậy mà cuối cùng suýt nữa rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, bất kỳ ai cũng đều như vậy.

Tốt nhất có vài chuyện không nên nói với hắn.

Đổng Phi ôm Điển Vi vừa về, cười ha ha:

- Chúc mừng ca ca thăng chức.

- Đừng vội chúc mừng, có thể thành hay không còn phải xem tỉ đấu ngày mai thế nào.

Điển Vi vẫn rất bình tĩnh.

Có điều Đổng Phi không cho là đúng, khẽ nói:

- Ca ca sợ gì, có Thành Lễ tương trợ, muốn không thắng cũng khó.

Nói xong quay đầu nói với Trương Tú:

- Đến ngươi rồi, chớ có làm mất mặt Bắc Cung chúng ta đấy.

Thắng lợi của Sa Ma Kha cùng Điển Vi quả thực đã kích thích Trương Tú. Sớm đã không chịu nổi, vừa nghe vậy liền thúc ngựa chạy ào ra thao trường.

Viên Thiệu vừa thấy tình huống này thì không khỏi ngẩn ra, đột nhiên hiểu được ý đồ của Đổng Phi.

- Không hay, chỉ sợ Đổng gia tử kia sẽ không xuất chiến.

Vương Doãn ít nhiều cũng đã nhìn ra mánh khóe, sắc mặt xanh đen, run giọng nói:

- Bản Sơ, chỉ sợ chúng ta tính sai rồi.

Đâu chỉ là tính sai, quả thật là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Viên Thiệu vốn là một tay biết tính toán.

Nhưng thiên tính vạn tính, cuối cùng lại bỏ sót đám mấy lão Lư Thực. Không chỉ thiệt mấy viên đại tướng, mà còn không thu được chút lợi ích nào. Tào Tháo ở bên cạnh thì lại hài lòng muốn chết. Một đám chỉ biết tính toán người khác, nhưng bây giờ thì mới trắng mắt ra, núi cao còn có núi cao hơn. Cái cảm giác bị người khác tính toán, hẳn là rất sảng khoái chứ hả?

Hắn vốn đã bỏ không ít tiền, cũng muốn giành được chức chủ tướng tân quân.

Mặc dù lúc này tổn thất không ít, nhưng cũng bởi hắn không tham gia lần tuyển chọn tân quân này, trái lại còn khiến cho Hà Tiến tín nhiệm hắn hơn vài phần.

Có điều tổn thất của Bản Sơ huynh chỉ sợ không phải chỉ là trước mắt này chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm chỉnh.

Viên Thiệu cũng không còn lòng dạ nào tính toán nữa.

Dù tính toán thế nào, lần này chắc chắn hắn thiệt thòi rồi.

Diễn võ tiếp tục tiến hành, Trương Tú không hổ là đệ tử của Thương tuyệt, trên thao trường đả bại liên tiếp mười tướng, bằng vào chân bản lĩnh mà được thăng cấp.

Mặt Vương Doãn càng thêm trắng bệch, thậm chí lúc xuống quan duyệt đài phải có người đỡ mới đi nổi.

Mà Tào Tháo sau khi diễn võ kết thúc thì chạy tới Bắc Cung môn chúc mừng Đổng Phi, tiện đường bắt chẹt một lần đến Thúy Oanh các mới buông tha Đổng Phi.

Một hồi diễn võ oanh oanh liệt liệt, vào lúc mặt trời lặn đã kết thúc.

Có người cao hứng, có người vui mừng, cũng rất có cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc nuối hơn cả chính là lần diễn võ đặc sắc này, lại không có hổ lang chi tướng Đổng Phi tham gia, không khỏi khiến thi đấu bớt vui.

Nhưng thôi, hãy tỉnh táo tinh thần, ngày mai hãy còn bảy trận đấu, chắc hẳn càng thú vị hơn...