Ác Hán

Chương 196: Đổng Phi Chưởng Binh




Hứa Thiệu tự Tử Tương, người Nam Dương.

Tuổi ngoài 40, tướng mạo thanh tú, mặc dù đã qua tuổi thanh niên, nhưng vẫn răng trắng môi hồng, trên mặt nhìn không thấy nếp nhăn nào. Dưới hàm để ba nhúm râu, mặc bộ thanh sam, khoác cẩm bào, đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh phủ.

Ba người Đổng Phi xông vào đại sảnh. Cự Ma Sĩ che kín cửa lại.

Các gia nhân trong phủ còn định xông lên thể hiện, nhưng nhìn dáng dấp đằng đằng sát khí của Cự Ma Sĩ, họ lại lùi bước.

Cũng không quản Hứa Thiệu kinh ngạc thế nào, Đổng Phi hiên ngang ngồi xuống trong sảnh.

Lúc này Tào Tháo cũng mới chạy đến, thấy Đổng Phi và Hứa Thiệu trừng mắt nhìn nhau, lời đã đến bên mép đột nhiên nuốt trở vào.

Hứa Thiệu có nghe được tiếng gây rối bên ngoài không?

Điều này không cần nghi vấn. Từ phòng khách đến đại môn cách chưa đến trăm bước. Nếu như dựa theo cách tính toán bước tiến tiêu chuẩn của hậu thế, ba bước hai thước, trăm bước cũng chỉ hơn 60 mét mà thôi. Giọng Đổng Phi lớn như vậy, sao hắn có thể không nghe được?

Chỉ là, Hứa Thiệu này có lẽ sẽ không ngờ, thực sự có người dám đến đập cửa nhà hắn.

Đợi Đổng Phi đi vào, hắn lại không khỏi bị tướng mạo của ba huynh đệ Đổng Phi làm giật mình, hồi lâu cũng nói không nên lời nói.

Hết một lúc hắn mới tỉnh táo lại.

Hứa Thiệu tức giận đến hai tay lạnh run, chỉ tay vào Đổng Phi:

- Thật to gan. . . Ngươi, ngươi, ngươi. . .

"Ngươi" cả nửa ngày, nhưng nói không ra một nguyên do.

Đổng Phi không chịu được khoát tay, ngồi chồm hỗm trước bàn lớn tiếng nói:

- Không cần ngươi nữa. Ta tên Đổng Phi, tự Tây Bình, là Binh tào duyện của phủ đại tướng quân. Hôm nay đến đây, là muốn mời ngươi bình phẩm. Dựa theo quy củ của ngươi, chỉ cần ba người đầu tiên có thể đi vào đại môn của ngươi là có thể nhận được tư cách. Hiện tại ba huynh đệ bọn ta đều ở đây, ngươi nhanh bắt đầu đi.

Đập cửa của người ta, lại muốn người ta bình phẩm!

Đời này Hứa Thiệu chưa gặp qua nhân vật to gan làm bậy như vậy.

- Tào Mạnh Đức, đây là bằng hữu của ngươi?

Tào Tháo vội vã xua tay:

- Hứa tiên sinh, ngài đừng trút giận lên người ta. Hôm nay Tào mỗ cũng chỉ là người tiếp khách thôi.

Nói rồi hắn ngả hai tay, chỉ qua Đổng Phi.

- Biến đi!

Hứa Thiệu nổi giận.

Đổng Phi híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười lạnh.

Vẻ mặt này ở trong mắt Tào Mạnh Đức đẹp trai không thể tả. Thì ra nheo mắt lại sẽ có hiệu quả như vậy.

Đổng Phi nói:

- Hứa tiên sinh đây là tự hủy quy củ, không định thực hiện lời hứa sao?

Hứa Thiệu cả giận:

- Cho dù ta bình phẩm cho loại người phiến phu tẩu tốt như ngươi, cũng sẽ không cho ngươi một chữ.

- Tiểu nhân lật lọng, dám bắt nạt ta?

Đổng Phi vỗ bàn đứng dậy.

Khí lực hùng tráng, đừng thấy mặc đồ văn sĩ, nhưng lộ ra một áp lực vô hình. Giọng điệu đặc biệt lạnh lẽo.

Hứa Thiệu khẽ run rẩy, kiên trì nói:

- Ta dứt khoát không bình, các ngươi tính thế nào?

- Nếu như không bình, vậy thì ta sẽ bình cho ngươi...Ta thấy ngươi khó sống qua hôm nay. Không biết ngươi tin hay là không tin?

Bên ngoài Đổng Thiết tiến đến, đặt một cây Trảm Mã đao vào trong tay Đổng Phi.

Tào Tháo cũng bị Đổng Phi làm hoảng sợ!

Tên này sao nói cái muốn rút đao liền vậy?

- Thằng nhóc nếu như không giết ta, ngay cả súc sinh cũng không bằng. . .

Hứa Thiệu còn muốn tiếp tục kiên cường, liền nghe keng một tiếng long ngâm, trường đao xuất vỏ. Lưỡi Trảm Mã đao lóe ra hàn quang, chém vù tới Hứa Thiệu. Răng rắc, chiếc bàn trước mặt Hứa Thiệu bị chém làm đôi, làm Hứa Thiệu sợ không dám hó hé nữa.

- Ngươi dám nói thêm một câu nữa?

Có câu là tú tài gặp phải binh, có lý nói không rõ.

Hôm nay Hứa Thiệu chính là loại tình huống thế này. Trảm Mã đao gác lên cổ hắn, lưỡi dao kề sát da thịt hắn. Hàn khí đó, từ lỗ chân lông thấu vào trong. Lần này Hứa Thiệu sợ thật rồi. Đời này, những nơi hắn đi qua, đâu đâu cũng tung hô hắn, đâu có gặp phải loại người thế này. Loại chuyện này, nhìn từ bàn tay rắn chắc như thép của Đổng Phi, sửu quỷ này tuyệt đối là một người thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt.

Khuất phục hay kiên trì?

Việc này liên quan đến sinh tử. Nghĩ sai thì hỏng hết, khả năng sẽ phải giã từ tính mệnh. Mặc dù Hứa Thiệu bề ngoài kiên cường, nhưng nhưng trong lòng lại cực kỳ nhu nhược.

Tào Tháo ở bên cạnh nói câu công bằng:

- Tử Tương tiên sinh, Tây Bình giết người cũng nhiều như lông trâu vậy. Hắn cũng sẽ không giống như ta, chỉ hù dọa ngươi đâu. Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, bình hay không không quan trọng, mất mạng thì lại là đại sự đấy.

Ngoài đại môn, đông đảo người nhìn Hứa Tử Tương, cùng đợi câu trả lời của hắn.

Hứa Tử Tương xấu hổ và giận dữ không ngớt.

Một lần trước, Tào Mạnh Đức kia đầu tiên là dùng danh thiên tử lừa gạt hắn mở cửa, sau đó cầm kiếm để mời, ép hắn phải bình.

Nhưng đó dù sao cũng không có ai.

Khuất phục, ngày sau thanh danh của mình cũng coi như xong.

Không khuất phục, vậy tính mệnh lập tức sẽ gặp nguy.

- Ta bình!

Hứa Tử Tương nhắm mắt lại, thở dài một tiếng. Nếu so sánh danh tiếng và tính mệnh, vẫn là tính mệnh quan trọng hơn.

Cheng, trường đao vào vỏ.

Đổng Phi ngồi xuống trong tiếng xuýt xoa của mọi người.

Trước tiên Hứa Tử Tương nhìn thoáng qua Sa Ma Kha:

- Ngươi là người Man, là kẻ bạo ngược, nhất định sẽ chết không tử tế!

Sa Ma Kha nghe thế tức giận đứng lên, trợn tròn mắt mà quát:

- Thất phu, ngươi dám lập lại lần nữa không?

Các sĩ tử bên ngoài thì hoan hô.

Theo họ thấy, đây là Tử Tương tiên sinh đang dùng một loại phương thức khác để phản kích sự thô bạo của Đổng Phi, quả nhiên không hổ có phong phạm đại sư.

Ngay cả Tào Tháo cũng nhướng mày.

Hứa Thiệu này có dũng khí như thế sao? Lần trước hắn cũng không biểu hiện kiên cường như thế mà.

Lúc này Hứa Tử Tương lòng yên tĩnh như nước, dùng một loại ngữ khí thản nhiên nói:

- Ta bình người, nếu đã bình rồi, cho tới bây giờ chỉ có nói thật. Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào. Ngươi bản tính bạo ngược, mặc dù có địa vị cao làm Man Vương, cũng không chết tử tế được.

Đổng Phi kéo Sa Ma Kha lại, ý bảo hắn an tâm đừng nóng.

Ánh mắt Hứa Thiệu lại đặt lên người Điển Vi:

- Ngươi là một man phu, có sự dũng mãnh của Phàn Khoái, nhưng không được chết già, thi cốt không còn.

Có cốt khí, con mẹ hắn thật có cốt khí!

Ánh mắt Tào Tháo nhìn Hứa Thiệu đã khác xưa.

Điển Vi cũng là một người thành thật, nhưng nghe xong lời này cũng nhịn không được trong lòng bùng lên lửa giận, nổi trận lôi đình.

Đổng Phi lấy làm kinh hãi. Trên lịch sử có Sa Ma Kha hay không thì y không nhớ rõ. Nhưng Điển Vi không phải là cuối cùng không được chết già, thi cốt không còn sao? Nếu như lời của lão nhân này là thật tình, xem như cũng có bản lĩnh.

Hứa Thiệu cũng không để ý đến Điển Vi nổi giận, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Đổng Phi.

- Ơ?

Hắn nhịn không được kinh hô, mắt trợn to, tay ở trong ống tay áo liên tục bấm đốt ngón tay, sau khi xem hồi lâu đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngửa mặt ngã xuống đất.

- Tử Tương tiên sinh!

Hứa Thiệu ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.

Có nô bộc dìu hắn ngồi dậy, xoa ngực hắn. Sau một lúc lâu, Hứa Thiệu mới ổn định lại, lớn tiếng nói:

- Điều đó không có khả năng!

Tào Tháo ngẩn ra:

- Tiên sinh nói cái gì không có khả năng?

Hứa Thiệu không trả lời, mà lại chuyển ánh mắt sang phía Sa Ma Kha và Điển Vi.

Lần này lại khiến hắn mặt như giấy trắng, ho khan liên tục, ánh mắt tán loạn, giống như thấy vật gì rất đáng sợ.

- Điều này sao có thể, sao có thể được?

Trong nhất thời, ngoài đại môn lặng ngắt như tờ. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Hứa Thiệu, mang theo nghi hoặc.

- Ngươi, ngươi, ngươi. . .

Hứa Thiệu chỉ vào Đổng Phi:

- Ngươi rõ ràng chỉ là một hèn tiểu nhân hèn mọn, vì sao, vì sao. . . Mệnh số của hai người này vừa rồi vẫn là đại hung, nhưng sao chỉ trong nháy mắt lại thay đổi. Ngươi, sẽ làm Man Vương Hán thất, hưởng hết vinh hoa phú quý. . . Ngươi, vốn không chết tử tế được, hiện giờ lại biến thành công thành danh toại. . . Mà ngươi, đúng là ác hán. . .

Trước chỉ Đổng Phi, sau chỉ Sa Ma Kha, lại chỉ Điển Vi, cuối cùng lại chỉ vào Đổng Phi.

Hứa Thiệu nói chưa hết lại phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

Biến hóa này làm cho tất cả mọi người kinh sợ. . .

Đổng Phi cũng hồ đồ!

Nhìn Điển Vi, nhìn Sa Ma Kha. Hai người này cũng đều không hiểu ra sao, cũng không biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Sao vừa rồi còn mắng không chết tử tế được, nháy mắt lại sửa lời rồi? Hơn nữa nghe giọng điệu của Hứa Thiệu, rõ ràng mệnh của hai người họ đều bởi vì Đổng Phi mà biến.

Tào Tháo cũng choáng váng. . .

Sau khi Hứa Thiệu bình mệnh số của ba người Đổng Phi, đêm hôm đó thổ huyết mà chết.

Ba người Đổng Phi bởi vậy mà danh tiếng lan truyền rộng, trong một đêm, nổi tiếng khắp thành Lạc Dương.

Khi tin tức truyền tới phủ đại tướng quân, Hà Tiến đang cùng gia nhân ăn cơm quanh bàn tròn mà Đổng Phi đưa tới.

Nghe được tin tức này, ly ngọc rơi xuống đất nát bấy.

- Hứa Tử Tương, đã chết rồi?

- Không sai, chết sau khi bình cho ba huynh đệ Đổng binh tào. . .

Hà Miêu sinh động như thật nói:

- Đại ca không biết tình huống lúc đó khúc chiết thế nào đâu. Hứa Tử Tương vốn bị buộc bình xét, chỉ vào hai huynh đệ Đổng Phi chửi ầm lên. Nhưng không ngờ khi nhìn Đổng binh tào lại đột nhiên thổ huyết. . . Sau đó lại bình xét hai huynh đệ của Đổng binh tào. Thì ra tam đệ của Đổng binh tào còn là vương tử Ngũ Khê Man. . .

Hà Tiến đâu thèm đi quản vương tử của người Man làm gì.

- Vậy Đổng Phi có từng động thủ không?

- Chưa từng!

- Sao Hứa Tử Tương lại thổ huyết?

- Không rõ lắm. . . Sau đó lão nhân đó chỉ vào Đổng binh tào nói là ác hán, rồi chết luôn.