Ác Hán

Chương 140: Quay về Hà Đông(2)




Tiệc rượu đã kết thúc.

Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là biểu đạt một chút với Hà lão thái công nhằm an ủi và nhân tiện cũng cùng nhóm người Tần Thạc thiết lập mối quan hệ.

Đổng Phi trông thấy Đổng Trác lúc này đang ngồi lim dim nhất thời không biết nói gì.

Bên trong tia sáng dường như rất yếu ớt, nhưng vẫn còn có thể thấy được những nếp nhăn trên mặt của Đổng Trác, có một thứ cảm giác dâng lên ở trong lòng, dâng lên tình phụ tử. Mặc dù trong nội tâm hắn và Đổng Trác có một chút ngăn cách, nhưng trên người hắn dòng máu chảy này là của Đổng Trác như vậy thôi cùng đã phát sinh mối quan hệ rồi. Dù sao trong mắt mọi người ta là còn hắn, hắn chính là lão tử của ta, có muốn thay đổi cũng không được.

Đổng Trác uống rượu quá nhiều, nên có vẻ rất say.

Trong lúc thiu thiu đầu hắn không tự chủ được gục xuống dưới lúc này hắn giật mình tỉnh giấc, dụi dụi hai mắt, " A Sửu a, ngươi vừa mới nói cái gì?"

Trên thực tế, Đổng Phi cũng chưa có nói cái gì.

Đột nhiên một ý niệm nảy sinh ra trong đâu, " Phụ thân, chúng ta quay trở về Lương Châu đi."

Đổng Trác hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh rượu, vô ý thức gật đầu nói:" Hảo a, quay về lương châu ... Ngươi nói cái gì? Quay về Lương Châu?"

Đổng Phi nói:" Trở lại Lương Châu, đó chính là thiên hạ của chúng ta. Hà tất phải suốt ngày ở vùng Trung Nguyên này để nhận những lời khinh bỉ, lại còn bao nhiêu điều lo lắng. Phụ thân, chúng ta quay về Lương Châu đi ... Bằng vào tài của Phụ tử chúng ta, thêm vào nhân mã của hài nhi, giết Hàn Toại, vì tỉ tỉ báo thù, về sau chúng ta yên ổn ở Lương Châu. Nếu triều đình tìm chúng ta gây phiên phức, chúng ta liền theo đó mà lên Tây Vực."

Đổng Trác hai mắt mở to, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được những lời của Đổng Phi nói.

" A Sửu à, con vừa rồi có phải uống quá nhiều rượu không?"

Nói xong, lão dứng lên hoa chân múa tay vui sướng, kích động nói:" Ta thật vất vả mới xây dựng được kết cục này, ta giờ phải quay về Lương Châu cái chỗ sơn cùng thủy tận ấy, tiếp tục bị người ta gán cho cái danh là bỉ phu, không có chút đàng hoàng tử tế nào? A Sửu, ngươi đang ở đây nói mê sảng phải không? Hôm nay là ngày ta đại công cáo thành, chính là cơ hội phát triển tốt. vì sao phải quay về Lương Châu? Ngươi có phải đã uống quá nhiều rượu không?

Đổng Phi thở dài, cha đã bị danh lợi làm cho mờ mắt à.

"Phụ thân, chúng ta ở lại vùng Trung Nguyên này làm gì? Ở trong mắt người khác, người thủy chung cũng chỉ là một vũ phu. Người có so được với Hoàng Phủ Tung không? Người có so được với Trương Hoán không? Hoàng Phủ Tung chiến công hiển hách là vậy, dựa vào mình, sau đó còn để lại cho đời thi phú nhưng hai mươi bảy thiên. Trương Ương cũng lừng lẫy về " thơ" " dịch" giáo đồ rất nhiều. Chỉ khi nào xảy ra sự tình, cũng là cần tới bọn họ? Phụ thân, chúng ta là quân nhân, quân nhân chân chính, làm thế nào mà theo dòi văn vẻ. Ở trong mắt của người khác vẫn chỉ là một lão thất phu lỗ mãng."

Đông Trác sắc mặt biến đổi, trong lòng cũng có chút an tịnh.

Rất khó có dịp như hôm nay cùng A Sửu nói những lời chân tình. Làm lão rất vui vẻ. Nếu bảo lão bỏ qua cục diện hôm nay, lão cũng vui lòng.

" A Sửu, mọi việc cũng không tệ hại như ngươi tưởng tượng đâu."

Đổng Phi trầm ngâm một chút, cắn răng nói:" Phụ thân sự tình không phải như con nghĩ, mà còn có thể là bi đát hơn."

"Ngươi nói như vậy là có ý gì?"

"Hoàng Phủ Tung!"

Đông Phi trong miệng thốt lên ba chữ kia, làm cho Đổng Trác cực kỳ sợ hãi.

Quả nhiên, không chỉ có một mình Bàng Đức Công nghi ngờ hắn, mà ai gặp qua hắn cũng đều như thế. Đổng Phi với tên tướng phản loạn kia có điểm giống nhau. Tất cả đều có ý như vậy. Ở Toánh Xuyên hai phụ tử gặp nhau, hai người đều tránh nói chuyện này.

Ngày hôm nay, Đổng Phi bằng bất cứ giá nào cũng phải nói.

Có một số chuyện vẫn còn mờ mịt. Đổng Trác không biết lựa chọn như thế nào?

Đổng Trác đứng dậy, di tới phía cửa hướng ra bên ngoài ngắm nhìn, sau đó quay lại trong phòng. Kỳ thực cũng không có gì mà lo lắng cả, nơi này là phủ nhà của Đổng Trác người canh gác cũng là thân binh do Đổng Trác lựa chọn. Cũng chỉ có mình Lý Nho ở lại. Mà tiền viện thì có Hoa Hùng làm nhiệm vụ canh giới, người bình thường muốn nghe trộm thật không có khả năng, nhưng gặp sự phi thường trắc trở như vậy cũng phải canh phòng một phen.

Nặng nề ngồi xuống, Đổng Trác trông thấy Đổng Phí, ánh mắt lấp lánh có thần.

Mà Đổng Phi cũng không có sợ hãi, chờ đón ánh mắt của Đổng Trác,"

Phụ thân, người có thể liên tưởng đến con, những người khác cũng như vậy cũng có thể liên tưởng đến con . Đặc biệt là những người từng có tiếp xúc với con, sớm muộn đều đem chuyện này liên tưởng lên con người của con. Tránh được nhất thời không thể tránh được một đời. Chúng ta rời xa vùng Trung Nguyên ầm ỹ này đi, ở Tây Lương làm chúa một phương có phải khoái hoạt hơn không?"

" Thật sự là ngươi làm?"

Thấy Đổng Phi gật đầu thừa nhận, Đổng Trác thở dài một tiếng nói:" Kỳ thực khi ta lần đầu tiên nghe được tin tức, cũng có liên tưởng tới rồi. Sau này ở Toánh Xuyên, thấy ngươi thay đổi binh khí, ta càng thêm kiên định điều này, Chỉ là không muốn thừa nhận nó... A Sửu à, cũng biết là những lời ngươi nói đích thực là không sai. chỉ là ta thật sự không thể cảm lòng.... Ta thời còn là niên thiếu cũng ôm hoài bão lớn, là phải như Hoắc Phiêu Kỵ*( Hoắc Khứ Bệnh), hoặc phải đỉnh thiên lập địa tạo sự nghiệp lẫy lừng. Tuổi ngày càng lớn, lại càng minh bạch một đạo lý."

Đạo lý gì cơ?""Trên chiến trường đối mặt với địch nhân, nếu không có người nhà hậu thuẫn thì thật là đáng sợ."

Đổng Phi gò má hơi kéo xuống, cũng không nghĩ là cha còn chưa đến nỗi hồ đồ.

Đổng Trác nói," Ta cũng không muốn phải dựa vào người khác, mà nếu không như vậy ta đã sớm chết ngay cả tấm thân cũng đã thành xương trắng rồi. thế nhưng ta cũng không dám minh bạch cho người khác biết, ta phải dựa dẫm vào người nào. Năm xưa ở Lương Châu đã từng có ba tướng chấn giữ, chuyện đó đến nay ta vẫn chưa thể quên được. Đoạn Toánh càn rỡ nhất thời, rồi chết không toàn thây, bọn Hoàng Phủ, Tương Toán bị bè lũ đả kích cả đời đâm ra chán nản. Ta không muốn cùng với bọn nó chán nản, càng không muốn chết mà không toàn thây. Ta chỉ hi vọng cả đời có thể phong phong quang quang ... A Sửu, đã bao nhiêu năm như vậy rồi ta vẫn ngày đêm tìm kiếm, tìm kiếm một lối đi riêng cho quân nhân chúng ta."

" Vậy người đã tìm được chưa?"

Đổng Trác nhẹ giọng nói :" Chưa có ... Sở dĩ ta không thể làm gì khác hơn được là luồn cúi bọn họ để tìm ra một con đường sống, hai bên cũng không thể đắc tội."

"Phụ thân, hai bên cũng không đắc tội, chỉ sợ là hai bên đều phải đắc tội. Ngài vẫn như thế, tả hữu đều lắc lư, chỉ sợ sau này càng thê thảm. Sẽ chẳng có ai giúp, tốt nhất dựa hẳn vào một bên thôi. Chúng ta quay về Lương Châu, Hoàng Đế ở xa tít, những người muốn gây khó dễ cho chúng ta cũng sẽ là rất khó khăn. Đánh thắng được ở đâu thì đánh, đánh không thắng thì bỏ chạy, mấy ngàn dặm đất Tây Vực, nơi nào chẳng thể ẩn thân? Nếu không thành, chúng ta lại sang phía tây. Đánh tộc Hung Nô, cũng không phải là không thực hiện được mộng tưởng thời niên thiếu của cha."

"Cái này ..."

"Cha đến lúc này mà còn không quyết sẽ bị bọn người kia hại chết!"

Đổng Trác không khỏi nhiễu động nhân tâm.

Đổng Phi nói lần này, khơi đậy cái nhiệt huyết thời niên thiếu của phụ thân.

"Những lời con nói vừa rồi, cũng có một chút đạo lý a."

Đổng Phi chắp tay nói:" cha, người đừng lo lắng về vinh hoa phú quý. Chúng ta muốn người có người, muốn tiền có tiền. Nếu cha quay đầu về Lương Châu, hài nhi nguyện ý suất bản bộ nhân mã vì cha mà tranh đấu. Đến lúc đó phụ tử liên thủ, cũng không tin rằng Tấy Vực có người là địch thủ của chúng ta, cha cũng nên suy nghĩ một chút. Về phần công danh ... Cha, công danh không phải cứ dùng sách vở học là có, đó phải là chúng ta đùng một đao một thương chém giết mà có a."

"Con ta lời nói thật đại nghịch."

Đổng Trác liên tục gật đầu,"ai muốn tính toán với chúng ta, trước hết phải xem xét rằng chúng ta đang hiện ở đâu."

"Cha, hài nhi ban đầu sẽ đi từng bước, trước đi Hà Đông bái phỏng mẫu thân, sau đó mang mọi người về Lương Châu. Một là bên này chiến sự vừa kết thúc, không thiếu những kẻ có tâm tư riêng với chúng ta. Hài nhi không thể kiên nhẫn kết giao với bọn chúng, thứ hai, ngài cũng biết con không ở đó bọn chúng khó có thể tìm được bằng chứng, cũng có thể giảm đi nhiều phiền phức. thứ ba, hài nhi có điểm rất nhớ nhà."

"Cũng được, nếu con ta có chủ trương như vậy, thì mau trở về nhà a."

"Vậy hài nhi sẽ đi vào ngày mai, ở lâu trong chỗ này, chỉ sợ sẽ lại càng có nhiều phiền phức."

Phụ tử hai người thương lượng trong chốc lát. Đổng Phi mới cáo từ.

Đi ra khỏi nha môn phủ, Hoành lý đột nhiên thoát ra một người, ôm đồm ôm lấy cánh tay của Đổng Phi, "Phi công tử, như thế nào mà ra đi vội vã vậy?"

"A. Hoàng đại ca."

Đổng Phi liền hoảng sợ, thấy rõ ràng người ở đằng sau mới thở phào một tiếng.

Trông ra đích thị là Hoàng Trung, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đổng Phi một chút, "ngày hôm nay ta nghe qua Mã Trung Hành nói. công tử sẽ dời đi vào ngày mai."

Đổng Phi gật đầu nói:"Đúng vậy!"

Hắn do dự một chút, thực có hay không rõ ràng khi lôi kéo Hoàng Trung.

Trên thực tế, Hoàng Trung hôm nay đã theo Tần Thạc, tiền đồ so với đi theo hắn hoặc là Đổng Trác thật phong quang hơn nhiều.

Tần Thạc làm thái thú Nam Dương, cùng Đổng Trác có chức quan giống nhau.

Một điều cốt yếu là Tần Thạc xuất thân danh gia, làm quan đã lâu năm cũng là một danh sỹ nổi tiếng, danh vọng so với Đổng Trác cao hơn rất nhiều.Lần này bình định, mặc dù nói Đổng Trác lập được nhiều quân công, Nhưng Đổng Phi thật sự có điều không thể nói. Tần Thạc tương lai sẽ có nhiều thành tựu so với Đổng Trác chỉ hơn chứ không kém. Trong sách nói, Hoàng Trung sau này về giữ Trường Sa là thủ hạ của Lưu Biểu, Đổng Phi cũng không rõ ràng lắm chuyện này có điều gì khúc triết. Nhưng theo hiện tại mà nói rằng, chỉ cần Hoàng Trung theo Tần Thạc thì lập tức sẽ được Tần Thạc tín nhiệm, ngày sau chuyện tiền đồ sẽ như diều gặp gió.

Đổng Phi nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi chấn động .Hướng tới Hoàng Trung chào một tiếng thật to.

"Phi công tử, người làm sao? có phải là thân thể không được khỏe, thể nào mà lại đột nhiên run run bần bật như vậy?"

" A. cái này thì ..."

" Ngươi cũng quá bất cẩn đi, vẫn còn cho Mã Trung Hành đi thăm khám bệnh của tiểu nhi mà bản thân ngươi thì lại không biết mình sinh bệnh."

Đổng Phi cười khổ một tiếng, "Hoàng đại ca, Phi không phải là sinh bệnh ... Được rồi, Trung Hành vì cháu mà có qua thăm khám, tình hình thế nào rồi?"

Hoàng Trung lộ vẻ cảm kích, " Ta lần này đến chính là để "báo cáo" với huynh đệ chuyện này. Trước đây huynh đệ ngươi đã từng nhắc nhở ta, chính là sau khi chiến sự kết thúc, ta đâm ra quá bận bịu thành thử nên quên mất. Buổi chiều Trung Hành có đến khám cho tiểu nhi, cũng không phát hiện ra tình huống gì có thể là không tốt. Hắn nói cái gì là nội hàn ... chứng bệnh này dù sao ta cũng không rõ, đích thực có một chút vấn đề."

Đổng Phi lấy làm kinh hãi, liền vội vàng hỏi:" Vậy Trung Hành không thăm khám bệnh một cách thỏa đáng sao?"

Hoàng Trung lắc đầu, "Mã Trung Hành nói loại bệnh này không đến nỗi nghiêm trọng, vẫn có thể chữa được chuyện ta bị tuyệt tử là không có khả năng. chính là cần phải có một khoảng thời gian dài an dưỡng, với lại cần phải có một người chuyên biệt chăm sóc.... Ngươi ngày mai đã đi ta thật sự có một số việc không hiểu."

Đổng Phi đã nhìn ra, Hoàng Trung đến đây là muốn thăm hỏi a.

Trong lòng thầm cười khổ một tiếng, ta vốn cho người đi thăm hỏi ngươi, cũng không ngờ đến lại bị ngươi thăm hỏi lại a.

Hoàng Trung nói:" Ta nghĩ nên đến tìm công tử để thương lượng, có thể cho tiểu nhi tử đi theo Mã Trung Hành, còn có ta và gia quyến nữa, sẵn sàng đi theo công tử ..."

"Cái này ... A, huynh nói ta mang theo tiểu chất đi a?"

Hoàng Trung trịnh trọng gật đầu, "Là như thế này, ở nhà của ta Chủ công đã chuẩn bị hai ngày nữa lên Kinh Châu một chuyến . Chủ công đối với ta có ơn tri ngộ, ta tất nhiên cũng phải đi theo bảo hộ, đối với ngươi lần này đi,. thì trong nhà không có ái chiếu cố đến tiểu oa tử kia. Phản tặc mặc dù đã dẹp xong, nhưng còn giặc cỏ khắp nơi hoành hành, ta thấy Uyển huyện bây giờ a, thật không an toàn. "

Đổng Phi kinh ngạc nhìn Hoàng Trung, trong lòng nghĩ đến những ý tứ trong lời nói của Hắn.

"Tẩu tẩu cùng tiểu chất, Phi nhất định đem hết khả năng... Chỉ là đại ca sao không chào từ biệt Tần đại ca lấy một tiếng, giờ ta quay trở về Lương Châu? Nhà ở của ta ở Lâm Thao cũng có một bãi cỏ, huynh trưởng nểu thích có thể đến ở nơi đó."

Hoàng Trung ánh mắt trầm tĩnh, mỉm cười:" Công tử, ta và người là người một nhà không phải nói hai lời. Ngươi có tâm ý gì, Trung không phải là không rõ, lại nói tiếp ta và ngươi tổ tiên đều là hộ vệ dưới trướng của Mã Viện tướng quân, hôm nay ta có thể sánh vai cùng ngươi chiến đấu. Trung không phải là không nghĩ tới. chỉ là Tần đại ca cùng ta có ơn tri ngộ, Khoái Lương cũng từng trợ giúp ta, Ta thu xếp hết mọi việc rồi sẽ tới tìm ngươi."

Đổng Phi hết chỗ để nói.

Lời nói này thật sự hợp lý, Hoàng Hán Thăng quả nhiên là một người trung nghĩa.

Đổng Phi cũng không có khuyên nữa, trong lòng tự biết Hoàng Trung là người như thế nói lời giữ lấy lời nhất định không chịu thay đổi.

Với lại thời gian lúc này là vô cùng ngắn, không cần phải hỏi nữa.

Nói như vậy Hoàng Trung cảm thấy khi thu xếp yên ổn chuyện của hai người kia sẽ quay trở lại.

Đổng Phi lập tức nói:" Đại ca không cần phải nhiều lời, Phi trong lòng đã minh bạch. Vậy Phi quay về Lương Châu đợi tin tức của đại ca, ngày khác có thể cùng huynh kề vai chiến đấu, thật sự là điều thú vị nhất trong cõi nhân sinh này.

"Ta đây sang mai sẽ để Trung Hành dẫn người đi tìm ngươi. Từ nay về sau xin hãy chiếu cố lấy Trung Hành."

Hoàng Trung nói xong, cáo từ rời đi.

Đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại nói:" Còn một sự kiện, Từ Công minh chính là nhân vật quan trọng nhất lúc này, Tần Đại Ca đã chuẩn bị tiến cử với Hà thái công. Người này rất có thể là một đại tướng tài ba, hơn Trung gấp bội, công tử lần này không nên bỏ lỡ.

Tần Thạc, quả nhiên là mắt sáng như đuốc ... Ta ở đây khuyên nhủ Hoàng Trung lại có thể quên đi Từ Hoảng được nhỉ, Hắn nếu trở thành thuộc tướng của Hà Tiến, thì lão ta sẽ tuyệt đối không chối từ. Không được, nhất định phải đi trước Tần thạc một bước, đem Từ Hoảng quay trở lại.

Nghĩ tới đây, hắn xoay người chạy vào phủ nha, vừa vào phòng liên hô:" Phụ thân, hài nhi có một chuyện muốn nhờ."