Ác Hán

Chương 137: Điều kiện minh chủ




Bành Thoát tử trận, làm cho đại quân Hoàng Cân giống như bỗng nhiên mất đi người tâm phúc.

Có tướng lĩnh thông minh phát hiện tình hình không ổn, lập tức kêu gọi toàn bộ nhân mã, muốn rút lui khỏi chiến trận. Một người ngHĩ như vậy, rất nhanh ảnh hưởng đến những người khác. Mọi người không muốn tiếp tục tham chiến, tới tấp tháo chạy về các hướng.

Gần mười vạn đại quân, cứ tán loạn như vậy!

Còn đại quân Đổng Trác thì lại lòng quân phấn chấn, từng người đỏ mắt, ra sức truy sát.

Chân trời, đã ló ra những tia ánh sáng màu trắng bạc. Dưới thành Uyển Huyện vẫn ánh lửa ngút trời, quân Hoàng Cân trên núi bị đại quân Đổng Trác truy kích chạy tán loạn. Có binh lính muốn lui về Uyển Huyện, lại bị đám người Hoa Hùng liên thủ chặn đánh ở phía ngoài thành.

Thực tế, trong tình huống thế này, ai cũng có thể nhìn ra, Uyển Huyện đã thất thủ.

Hội quân chạy trốn, sau khi chạy đi được mấy dặm, hai đạo nhân mã từ hai bên tả hữu đánh ra, đồng phục của binh Tần Hồ, một bên là đội Hàn Mãnh, bên kia là quân Lính của Thành Lễ, thừa thế xông lên, giết hết quân binh tháo chạy rồi mới thu binh.

Tiếp tục thất bại, từ xa đã trông thấy thủy yêm.

Trưởng hội quân thở dài, biết rõ chỉ cần qua được thủy yêm, bọn họ coi như đã an toàn.

Trời đã sáng, có ánh nắng, bỗng có một hồi mõ lớn, châu chấu bay đầy trời che khuất cả bầu trời làm cho nhật nguyệt thôi chiếu.

Không thể đếm rõ hội quân tại chỗ bị tên bắn ngã trên mặt đất, theo sát một đạo nhân mã từ trong đám cỏ lau xuất hiện.

Hai viên đại tướng cầm đầu, một là Trần Đáo, Một là Đổng Thiết, hai người chỉ huy Cự ma sĩ chăn ở bở sông ngay cạnh thủy yêm, mác lớn, đao dài dưới ánh nắng mặt trời lóe lên những ánh làm tâm thần con người yếu đuối, làm người ta kinh hồn bạt vía.

“Đầu hàng!”

Trần Đáo trên mình ngựa quát một tiếng chói tai, một nghìn cự ma sĩ đồng thanh hô lớn “Đầu hàng, đầu hàng!” Phần lớn hội quân một đem chưa được nghỉ ngơi. Nhìn thấy tình huống như vậy, nào còn tâm trạng tiếp tục đánh? Mấy vạn hội quân quỳ rạp dưới mặt đất, ném binh khí la lớn “Tướng quân tha mạng, ta xin hàng, ta bằng lòng đầu hàng!”

Trời đã sáng rõ, trận đại chiến cũng đã chấm dứt.

Bên ngoài thành Uyển Huyện, dựng lên tạm thời một doanh tù binh thô sơ, do 2 nghìn cự ma sĩ phụ trách trông giữ, Trần Đáo và Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu ba người cùng lúc là chủ tướng phụ trách doanh trại của tù binh, nghiêm mật theo dõi nhất cử nhất động của những tù binh này.

Chiến sự mặc dù đã kết thúc, nhưng không thể buông lỏng được.

Tu sửa Uyển Huyện, tập trung bách tính, những việc này Đổng Trác có thể không phải suy nghĩ. Dù sao hắn cũng chỉ là 1 trung lang tướng, chứ không phải Nam Dương Thái Thú. Nhưng tù binh xử lý ra sao? Chiến lợi phẩm phân chia thế nào? Đổng Trác lại không thể không vì những chuyện này mà buồn phiền.

Chiến trận đã lùi lại. Ước chừng có 4, 5 vạn tù binh. Theo ý kiến của Đổng Trác và Lý Nho, những tù binh này nên bị chém đầu trước dân chúng, lấy máu tươi của bọn họ nhuốm đỏ thủy yêm.

Nhưng Đổng Phi lại không đồng ý làm như vậy! Mặc dù nói xử trảm tù binh, việc tru di cửu tộc ở thời kỳ này phát sinh, nhưng không có nghĩa là Đổng Phi có thể tiếp nhận những chuyện như vậy.

Hắn mang theo Đổng Thiết và Thành Lễ trèo lên đầu thành Uyển Huyện, trong đầu lại hiện ra tình hình ngày đó lúc hắn tại Uyển Huyện huyết chiến. Đại ca họ hiện giờ ra sao? Nói là rút khỏi Uyển Huyện, nhưng Đổng Phi đã tìm một vòng ở Nam Dương, cũng không thấy bóng dáng họ.

Ngày đó bên bờ sông thủy yêm, Quách Gia phát hiện có quân Hoàng Cân ở bên như hổ rình mồi, lập tức sinh ra cảnh giác. Uyển Huyện thật ra không cần phí quá nhiều trắc trở. Chỉ cần đại quân Đổng Trác tới, phá thành cũng chỉ là điều sớm muộn. Nhưng một số phản tặc rải rác tại một số nơi ở Nam Dương lại không thể không lo lắng, nếu không thể mau chóng tiêu diệt chúng. Một khi địch ở Uyển Huyện bị tiêu diệt, những phản tặc này lập tức sẽ trở thành giặc cỏ. Đến lúc muốn trừng trị lại càng thêm phiền toái. Đổng Phi và Quách Gia đều sợ phiền toái.

Hơn nữa lại thêm 1 đạo quân bí mật của quân Hoàng Cân bên cạnh dòm ngó, Quách Gia liền sinh ra ý nghĩ tìm cơ hội tiêu diệt.

Chiến trận liên tục ở Nam Dương, trong mấy ngày liền phá 10 thành trấn, tù binh phản tặc tổng cộng có 2, 3 vạn. Nhưng đạo quân bí mật của Hoàng Cân mãi không có tung tích, khiến Quách Gia cũng cảm thấy có chút lo lắng. Đồng thời hy vọng tìm kiếm tung tích đám người Điển Vi của Đổng Phi cũng thất bại, dần dần mất đi ham muốn đánh tiếp. Đêm tối, quay lại Uyển Huyện, lại đúng lúc gặp phải cảnh ngộ bị mai phục của Đổng Trác.

Nhớ tới Quách Gia, trong lòng Đổng Phi không khỏi cảm thấy buồn bã.

Nhẹ nhàng nắm chặt tay đánh vào lỗ châu mai, thầm thở dài một tiếng, những lời Quách Gia trước khi chia tay, vang lên bên tai.

Đó là chính ngọ ngày hôm qua, Quách Gia quyết định chia tay Đổng Phi. Nói thật Đổng Phi rất muốn để Quách Gia ở lại trợ giúp hắn. Mặc dù thời gian chung sống không lâu nhưng bên Quách Gia, Đổng Phi lại cảm thấy trong lòng rất yên bình.

Liên tục tiễn Quách Gia tới chân núi Tây Ngạc, Quách Gia bỗng dừng bước.

“Tiểu sư đệ, không cần tiếp tục tiễn nữa!”

Đổng Phi do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, tại sao huynh không thể lưu lại đây chứ?”

Trên khuôn mặt rất thanh thú Quách Gia, hiện lên nụ cười khó hiểu hàm ý “Ngươi vẫn mang những câu này ra hỏi….Ha ha, ta vẫn cho rằng ngươi sẽ không hỏi chứ. Tiểu huynh đệ, ngươi đối với thiên hạ đại thế có thể có nhận định gì? Ta là nói, hình thức sau khi đại loạn lần này.”

Lại là kiểu câu hỏi rất phiền não này!

Đổng Phi đau đầu nhìn Quách Gia, không biết nên nói thế nào.

Có thể cảm thấy điều đó, Quách Gia là thật lòng thật dạ hỏi thăm hắn, hoặc có thể nói là đang kiểm tra hắn. Trả lời hay là không trả lời?

Đổng Phi tự biết, lần loạn Hoàng Cân này chỉ là một yếu tố tác hỏa (một ngọn lửa nhỏ). Do dự chốc lát, hắn quyết định nói “Loạn….sẽ rất loạn”

Quách Gia gật đầu bằng lòng “Không sai, tầm nhìn của tiểu sư đệ không tồi, không hổ là người lão sư coi trọng. Thật ra, đây cũng không không coi như bí mật gì, người có chút khả năng quan sát đều có thể nhìn ra huyền cơ trong chuyện này. Đại loạn lần này, chẳng qua chỉ là bắt đầu, tiếp đến có lẽ có chút yên bình ngắn ngủi…Nhưng một khi hoàng thượng….thì toàn thiên hạ tất đại loạn.”

Đổng Phi ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Quách Gia.

Dựa theo ghi chép trong Bình Thư, loạn tam quốc không phải bắt đầu từ sau khi Linh đế mất.

Dè dặt nhìn sang hai bên, chỉ có Thành Lễ và Đổng Thiết theo ở phía sau, khoảng cách mấy trăm cự ma sĩ khoảng ngoài mấy chục bước đảm nhiệm canh gác.

Quách Gia nhìn bầu trời “Thật ra bắt đầu từ Cao Tổ Hoàng Đế, vương triều Đại Hán ta trước sau còn vài vấn đề lớn. Thái hậu, hoạn quan, ngoại thích….Hoàn đế lên, hoạn quan đổi mệnh. Quan lại yêu tiền. Muốn có danh thì phải dựa vào quyền quý. Quan lại trong triều, xuất phát từ tư môn, thanh lưu danh sĩ, lại vu cho là thô bạo. Do nhà nhà dị nghị, dân chúng bàn luận. Không thể kiểm soát, sự tình không có định giá, trưởng yêu ác mà kết bè đảng…Tiếp tục như vậy, thì sao lại không loạn?”

Đổng Phi điều hiểu điều không, nhưng đại khái có thể hiểu được ý của Quách Gia.

Thái hậu, ngoại thích, hoạn quan, thế tộc, kết đảng….Chợt nghe được vấn đề của đế quốc Đại Hán này đúng là rất nhiều, rất nhiều.

Quách Gia nói: “Tiểu huynh đệ, lúc rối ren của thời loạn lạc sắp tới. Ngươi muốn lựa chọn thế nào? Ta tham vọng tìm kiếm đường lớn, muốn lập lại bình yên thiên hạ. Tiểu huynh đệ ngươi vũ dũng, tính tình cương trực, ta rất yêu quý. Nhưng ngươi bây giờ trắng tay, mặc dù là tương lai vào triều làm quan…..Xin thứ lễ cho ta nói một câu bất kính: lệnh tôn còn, tiểu sư đệ ngươi vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được”.

Sắc mặt Đổng Phi bỗng trở lên rất khó coi, trừng mắt nhìn Quách Gia, có chút không vui.

Quách Gia lại cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta nói rõ thêm một chút. Ta dựa vào ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì? Là quan chức, hay là phát triển tài năng, lập lại bình yên trong thiên hạ. Điều này mới nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng ngươi cần phù hợp vài điều kiện: danh vọng, tài năng, ruộng đất và hùng binh mãnh tướng rong ruổi thiên hạ, ngươi có được mấy điều?”

Tài năng, có thể học hỏi….

Hùng binh mãnh tướng, có thể đi huấn luyện….

Nhưng danh vọng và thổ địa (ruộng đất)….Đổng Phi trầm mặc. Hắn ý thức được, Quách Gia không hề nói sai, cha còn, hắn không có ngày ngóc đầu lên được.

Danh vọng, có lẽ ngày khác dựa vào cố gắng có thể đạt được.Nhưng trên người hắn dấu vết hậu duệ của bỉ phu đừng hòng thoát khỏi. Ngẫm lại năm đó Lương Châu tháng 3, việc ấy chưa từng theo thư lập nói, khoác biệt hiệu của sĩ phu nào? Nhưng trong mắt của những đại trượng phu chân chính kia, ba người hắn vẫn là võ phu. Muốn có danh vọng, nhất định phải đạt được sự thừa nhận của sĩ phu. Điểm này rất khó, rất khó!

Về phần ruộng đất, Đổng Phi từng nghĩ tới Lâm Thao. Nhưng, đó chung quy vẫn là tài sản của cha, không hề có chút quan hệ nào với hắn.

Lại nói Đường Chu, Trần Đáo, ngay từ lúc đầu đi theo hắn, lúc đó chẳng phải cũng nhìn vào quan chức của cha hắn sao?

Huân Phi ngẩng đầu nhìn Quách Gia, “Sư huynh, ta nên làm thế nào?”

Quách Gia lắc đầu, “Ta không biết….Nếu ta biết, ta đã sớm tự mình đi làm rồi. Tiểu sư đệ, biết vì sao ta giúp ngươi lần này không?”

Huân Phi lại lắc đầu “Ta không biết”

“Văn Nhược và Trường Văn đều không xem trọng ngươi. Hoặc là nói, họ không xem trọng lệnh tôn….Cho nên, ngươi không phải chủ gia, bọn họ không thể dựa vào ngươi. Cho dù bọn họ biết rõ, trong thời loạn, dựa vào cường hào vẫn tốt hơn nhiều. Ta và ngươi cũng coi như đồng môn, ý của Văn Nhược là, để ta theo ngươi chuyến này, dựa vào ta và ngươi tình ý của đồng môn.”

Đổng Phi hoảng hốt há to miệng, hắn cuối cùng đã hiểu câu nói của Tuân Úc lúc rời đi, là có ý gì?

“Giống như loại thế tử gia Văn Nhược này, suy nghĩ phức tạp hơn ta. Gia quốc gia quốc, gia vĩnh viễn trước quốc. Điều hắn suy nghĩ đầu tiên là lợi ích của gia tộc, sau đó mới là quốc gia. Mà ta xuất thân nghèo hèn, không có nhiều lắm thấp thỏm nhớ mong. Nhưng như ta vừa nói với ngươi ở trên, ngươi có thể có điều nào? Tiểu sư đệ, nghĩ thông rồi hãy đến tìm ta.”

Đổng Phi nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, vậy sau này huynh….”

“Trước hết ta sẽ đi ngao du thiên hạ, xem giang sơn nhà Hán sau đại loạn rốt cuộc thế nào? Tiểu huynh đệ, nếu sau này ngươi có đủ điều kiện để ta phát triển bản lĩnh tài hoa, mà ta lại không tìm được một minh chủ làm chỗ dựa, ta nhất định sẽ đi tìm đệ.”

Huân Phi mắt sáng lên “ Thật không?”

“Một lời đã định”

Quách Gia dứt lời, xoay người lên ngựa, “Tiểu sư đệ, cố gắng nha. Chỉ mong một ngày, khắp thiên hạ đều lưu truyền danh tiếng của đệ. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không quản xa muôn sông nghìn núi đến tìm đệ. Mà trước ngày đó, đệ nhất định phải bảo trọng.”

“Sư huynh bảo trọng”

Buổi nói chuyện đó không nghi ngờ gì đã khắc sâu trong Đổng Phi. Nên đi từ đâu? Hắn nhất định phải có phán đoán.

“Chủ nhân, chủ nhân”

Đổng Thiết đã thoát khỏi nô dịch, nhưng vẫn theo thói quen gọi Đổng Phi là chủ nhân.

Từ trong trầm tư tỉnh táo lại, Đổng Phi lúc này mới tỉnh ngộ sự thất lễ vùa rồi, cười vang một tiếng, “Tiểu Thiết, có chuyện gì sao?”

“Người xem, kia có phải là Hoa tướng quân!”

Huân Phi nhìn theo hướng chỉ tay của Huân Thiết, thấy Hoa Hùng mang theo một đội Tần Hồ binh, khí thế hùng hổ chạy ra ngoài thành

“Văn Khai tướng quân”

Đổng Phi gọi lớn “Ngươi muốn đi đâu?”

Hoa Hùng nghe thấy tiếng của Đổng Phi, ghìm cương ngựa ngẩng đầu nhìn, quay đầu nói gì đó với phó tướng đằng sau, phóng ngựa từ đường lớn lên đầu thành.

“Công tử, sao lại ở đây? Không đi nghỉ ngơi sao?”

Đổng Phi cười cười “Trời sáng rõ vậy, ta khó mà lật ngược thành đêm được?Đúng rồi, ngươi vội vã thế, muốn đi đâu à?”

“Chủ công có lệnh, sai ta đi làm”

“Làm việc?”

Đổng Phi nhìn Hoa Hùng, lại nhìn đám Tần Hồ binh bên dưới thành, nhướng mày, giống như nghĩ ra điều gì vậy, lạnh lùng nói: “Chẳng nhẽ ngươi muốn đi giết tù binh sao?”

“Ta,….” Hoa Hùng vội vàng lấy tay ra hiệu “Công tử, đừng lớn tiếng như vậy?”

Đổng Phi lạnh lùng nói “Ta không phải đã nói với phụ thân, xin người đừng làm thế rồi sao?Ta đương nhiên sẽ nghĩ ra cách giải quyết”

Hoa hùng nét mặt xấu hổ nói: “Công tử, không phải là không có cách….Lương thực của Uyển Huyện vốn dĩ đã không nhiều, lương thảo chúng ta mang theo cũng chỉ đủ duy trì một hai ngày. Nếu tính cả những tù binh này nữa thì mỗi người chỉ còn một bữa một ngày. Cho tù binh ăn, lòng quân không yên, không cho chúng ăn, nhât định chúng sẽ làm loạn. Hơn nữa, chúng đều là phản tặc, sớm muộn cũng không tránh được một đao rơi đầu. Như vậy, không bằng cho bọn họ một chút vui vẻ.

Huân Phi chau mày “Không được”.

Đối với việc giết tù binh này, Đổng Phi vô cùng phản cảm. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Hoa Hùng nói không sai. Thật ra, giết hay không giết tù binh, hoàn toàn phải xem lựa chọn của một người. Trong Bình Thư của Tào Tháo không phải có việc không giết tù binh ở Thanh Châu sao? Trái lại, hắn còn dựa vào binh Thanh Châu của quân Hoàng Cân để lập nghiệp. Nếu Tào Tháo có thể dựa vào quân Hoàng Cân để lập nghiệp, tại sao ta lại không? Không thể không nói, những lời Quách Gia trước lúc chia tay đã nói, đối với Đổng Phi mà nói, có ảnh hưởng rất lớn.

“Văn Khai tướng quân, xin ở đây chờ một lát, ta đi nói rõ tình hình với phụ thân”

“Việc này, công tử người tốt nhất nên nhanh một chút, Hoa Hùng cũng chỉ kéo dài thời gian không được bao lâu.”

Đổng Phi biết, đây cũng là do Hoa Hùng nể mặt hắn, mới cố gắng hết sức, gật đầu rồi chắp tay nói: “Văn Khai tướng quân, đa tạ!”

Nói xong hắn lệnh cho Đổng Thiết tới tượng long, xoay mình lên ngựa phi xuống dưới thành.Hoa Hùng nhìn theo bóng dáng Đổng Phi, cuời đau khổ với Thành Lễ bên cạnh “Phi công tử của chúng ta, ta một chút cũng không hiểu rõ. Chỉ là bọn phản tặc thôi mà, sớm muộn cũng phải chết, hà tất phải để tâm tới bọn chúng như vậy?”

Thành Lễ cười, thầm nghĩ “Quả thật, ta nhìn cũng không ra”