“Chân Khanh ca ca!” Lâm Bích Tiên một cước đá văng cửa phòng nhào vào.
Thượng Quan Lăng nghe được thanh âm Lâm Bích Tiên, bàn tay đang bóp cổ sửa thành đặt trên ngực hắn. Không được, trên cổ có dấn ngón tay rất rõ ràng! Nếu hiện tại làm bộ hôn cổ Liễu Diệc Thụ, nhất định sẽ bị nữ chủ đá bay! Thượng Quan Lăng vội vàng lấy áo ngoài của Liễu Diệc Thụ che đi chỗ cổ của hắn.
Liễu Diệc Thụ không có sức cử động, chỉ có thể ách cổ họng nói:“Thượng Quan cô nương thỉnh tự trọng.”
Một câu này, đã trúng phải ánh mắt sắc như dao của Thượng Quan Lăng.
Tối nay, Liễu Diệc Thụ thể xác và tinh thần đều bị ngược đãi.
“Chân Khanh ca ca……” Lâm Bích Tiên vừa muốn tới gần Liễu Diệc Thụ, nghe được thanh âm của hắn liền dừng lại. Hừ, nguyên lai còn có thể nói chuyện, nàng tưởng hắn bị phi lễ không mở được miệng chứ!
“Hi Chi muội muội, ta không sao. Tối nay,” Liễu Diệc Thụ dừng lại:“Nàng cùng Thượng Quan cô nương ngủ một gian phòng đi.”
Lâm Bích Tiên vừa muốn phát tác, lại nghĩ Liễu Diệc Thụ là muốn nàng giám thị Thượng Quan Lăng! Liền ứng thanh, kéo Thượng Quan Lăng tới phòng mình.
Chỉ có một cái chăn, hai người chỉ có thể cùng ngủ giường.
Lâm Bích Tiên trong lòng thực buồn bực, mở miệng nói thẳng: “Thượng Quan cô nương thích Chân Khanh ca ca?”, nhấn mạnh “Chân Khanh ca ca”, cường điệu chủ quyền.
Tình địch sẽ chỉ làm nàng càng thêm phòng bị.
Thượng Quan Lăng nổi da gà một chút, dùng giọng điệu cô đơn sâu kín nói: “Trên đời này ta chỉ còn lại một mình chàng.” Ám chỉ thật sự rõ ràng đi?
Lâm Bích Tiên trong lòng vui vẻ, Thượng Quan Lăng chính là thiếu bằng hữu, chứ không phải là không phải Liễu Diệc Thụ không được.
Nàng thanh thanh yết hầu, lời nói thấm thía: “Thượng Quan cô nương mở lòng một chút, người tốt trên thế giới không phải chỉ có một mình Chân Khanh ca ca.” Ít nhất còn có ta.
Thượng Quan Lăng nhanh chóng thuận thế xông lên: “Tiên Nhi tỷ tỷ nếu không chê, có thể gọi nhũ danh của ta — Lăng Lăng.”
Lại một buổi sáng sớm, Liễu Diệc Thụ nằm ngay đơ cả đêm, dược đã hết tác dụng, xương sống, thắt lưng, lưng tất cả đều đau.
Thượng Quan Lăng ngươi được lắm! Thù này không báo không phải quân tử!
Hắn xoay người khép cửa phòng lại, đi theo hai người phía trước xuống lầu.
Đợi chút, hai người đang cầm tay, thân mật khăng khít nói chuyện phía trước kia không phải Thượng Quan Lăng cùng Lâm Bích Tiên sao?!
ORZ, không biết Thượng Quan Lăng dùng thủ đoạn gì, nhưng nàng hiện tại có Lâm Bích Tiên đồng tình, trước mặt không thể động tới nàng ta. Nhưng sau lưng, hừ hừ…… Liễu Diệc Thụ âm hiểm cười.
Ba kẻ mang ý nghĩ xấu xa kết bạn cùng đi.
Thượng Quan Lăng ôm thắt lưng Lâm Bích Tiên, mỉm cười vẻ mặt khiêu khích nhìn Liễu Diệc Thụ cưỡi trên một con ngựa khác: Xem, thắt lưng Tiên Nhi tỷ tỷ, ngươi ôm được sao?
Liễu Diệc Thụ nghiến răng nghiến lợi, rất muốn cho Thượng Quan Lăng một roi ngựa, nhưng bởi vì còn có Lâm Bích Tiên ngồi phía trước, hắn không dám.
Hắn giục ngựa tiến lên, sóng vai đi cùng Lâm Bích Tiên: “Hi Chi muội, muội muốn đi đâu?”
Lâm Bích Tiên lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác dẫn bọn họ đi về hướng thành Hoàng Châu, còn chưa biết giải thích như thế nào cho tốt, hai con ngựa đột nhiên hí lên, lập tức hất ba người cắm mặt xuống. Ba người kinh hãi, Thượng Quan Lăng gắt gao ôm thắt lưng Lâm Bích Tiên theo nàng ta rơi xuống đất.
“Là bán mã tác*.” Thượng Quan Lăng buông Lâm Bích Tiên ra, lui ra phía sau vài bước.
(*dây thừng chặn ngựa)
“Phải.” Lâm Bích Tiên “Ào ào” rút nhuyễn kiếm trên lưng, chặt đứt dây thừng.
Hai con ngựa phun phì phì, thức thời tự mình đứng lên, đá đuôi ngựa, đi đến phía sau Thượng Quan Lăng.
“Lăng Lăng, muội giữ ngựa.”
Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ tiến lên phía trước vài chục bước, miễn cho lan đến gần Thượng Quan Lăng.
Mặt trời đã khuất, trên quan đạo chỉ có ba người bọn họ.
“Tất tất tốt tốt –”, thình lình nghe trong bụi cỏ tựa hồ có tiếng người tiến lại. Thanh âm kia dần dần tới gần, đột nhiên có người từ bụi cỏ nhảy ra, lấy tốc độ sét đánh giáp công hai bên Lâm, Liễu hai người. Vừa trao đổi ánh mắt, hai người tự giác chuyển hướng đối phó địch nhân phía mình. Lâm Bích Tiên sử kiếm, Liễu Diệc Thụ sử chiết phiến, đám người kia đều dùng đại đao giống nhau. Đao quang kiếm ảnh bao trùm, bóng người chớp động, chỉ nghe tiếng va chạm keng keng. Thượng Quan Lăng muốn phóng độc phấn, lại quá xa.
Cùng Lâm Bích Tiên dựa vào quá gần, không thể thi triển quyền cước, sợ ngộ thương tới nàng. Liễu Diệc Thụ chậm rãi tới gần phía Thượng Quan Lăng, kéo giãn khoảng cách cùng Lâm Bích Tiên. Lâm Bích Tiên chú ý tới dụng tâm của Liễu Diệc Thụ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, ra tay càng hung hiểm hơn, kiếm khí xẹt qua để lại vết chém sâu. Liễu Diệc Thụ bị ba người vây quanh, dùng đoản phiến thật có vẻ khó khăn, hắn chế trụ phiến cốt, dùng một chút lực, bắn ra một phi đao, à phải nói là, nan quạt. Liễu Diệc Thụ nhíu mày, lấy sai quạt. Chỉ có thể chờ cơ hội đoạt lấy trường đao của bọn họ.
Thượng Quan Lăng lặng yên không một tiếng động đi tới gần một bước, đột nhiên dừng lại cước bộ. Nàng sầu não, phóng kịch độc, không có giải dược, nếu trúng Liễu Diệc Thụ thì làm sao? Vẫn là chờ Lâm Bích Tiên tới cứu hắn đi.
Liễu Diệc Thụ vừa đánh, vừa dùng dư quang nhìn Thượng Quan Lăng, thấy nàng lui lại chỗ an toàn. Không biết sao cảm thấy có điểm tức giận. Phẫn nộ phát tiết trên người hắc y nhân, ra tuyệt chiêu — Tiểu Liễu Phi Đao, nháy mắt giết ba người.
Thượng Quan Lăng trừng lớn ánh mắt nhìn máu trên cổ ba hắc y nhân phun như suối. Chiêu này thật sự là khốc liệt!
Liễu đồng hài hét lớn một tiếng, phẫn nộ, phi đao trong tay lại chia làm ba, hướng ba người còn lại bay tới, ba người mất mạng ngã xuống đất, máu phun ra không khác gì ba tên trước. Liễu đồng hài thản nhiên trở về chỗ cũ, y phục màu lục, nháy mắt bị máu tươi nhuộm ướt. Liễu đồng hài run rẩy chân mày, tính sai, lần sau phải làm cho huyết bắn tung tóe ra bên ngoài. Lại đứng dậy một cái, ngồi xuống bên người Thượng Quan Lăng. Thượng Quan Lăng ghét bỏ ôm mũi lui ra xa.
Lại nhìn Lâm Bích Tiên bên kia, đã sớm chấm dứt chiến đấu, xem biểu hiện của Liễu Diệc Thụ.
Lâm Bích Tiên đi vòng qua sáu thi thể trở về bên cạnh hai người.
“Tiên Nhi tỷ tỷ, ta nghĩ tỷ nợ chúng ta một lời giải thích.” Thượng Quan Lăng tiên phát chế nhân.
“Ta……” Lâm Bích Tiên bị hỏi trở tay không kịp, cũng chưa kịp hiểu rõ vì sao Thượng Quan Lăng lại biết đám sát thủ kia là vì Lâm Bích Tiên mà tới, cũng chỉ đành đem chuyện tàng bảo đồ nói ra.
Cùng dự đoán không sai biệt lắm, Thượng Quan Lăng cùng Liễu Diệc Thụ nhìn nhau.
“Tiên Nhi tỷ tỷ, tỷ nói thiếu niên kia bộ dạng như thế nào?” Nếu không đoán sai, hẳn là thiếu niên lạnh lùng nàng đã gặp.
“Ta……” Lâm Bích Tiên ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai:“Ta nhớ không lầm, bộ dáng cũng thực bình thường.”
Thượng Quan Lăng nghẹn lời, chẳng lẽ không đúng hắn?
“Chân Khanh ca ca, quần áo của huynh……” Lâm Bích Tiên khó xử nhìn Liễu Diệc Thụ, một thân mùi máu tươi, làm sao vào thành?
“Đừng lo, ta mang theo y phục.” Liễu Diệc Thụ mỉm cười, lấy một bộ y bào màu tím nhạt từ trong bao bên yên ngựa ra, cũng thêu một bông mẫu đơn viền vàng.
Thượng Quan Lăng đang nghĩ tới chuyện thiếu niên kia, nhìn đến quần áo trong tay Liễu Diệc Thụ, nhướng mày. Hoàn hảo ta đã ném bộ váy sam màu tím đi rồi, bằng không sẽ có người cho rằng ta và hắn mặc quần áo tình nhân.
Liễu Diệc Thụ vừa thấy thần sắc Thượng Quan Lăng thì biết nàng suy nghĩ cái gì, cũng không nhiều lời. Đi đến sau bụi cỏ, thay đổi ngoại sam, y phục dính máu bị ném xuống đất.