Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 37




Nữ chính cùng nữ phụ có cái gì khác nhau, mấy cái khác tạm thời không đề cập tới, chỉ cần nói đến suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu, liền thể hiện được sự khác biệt.

Nếu là Tô Mai khi trông thấy một người, trong đầu có hiện lên ngàn vạn cách suy nghĩ đi nữa, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó liền có thể khôi phục thần sắc bình thường. 

Đổi lại là Bạch Thanh, suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền... sửng sờ ngẩn người tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, khuôn mặt giống như bảng pha màu.

Nàng nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm Ký Vương, trên mặt nàng lúc xanh lúc trắng.

Không nói đến Ký vương đang bị nàng nhìn chằm chằm không có chỗ ẩn thân, có chút [như đứng đống lửa, như ngồi đống than].

Mà ngay cả hoàng hậu, công chúa đang nói chuyện thân mật với nàng, và cả Thục Phi mới vừa rồi bước vào trong điện, cũng phát hiện không ổn.

Nhưng mà, nàng (TP) từ trước đến giờ ở trong cung được khen ngợi là mềm mại dịu dàng uyển chuyển.

Đương nhiên nàng không thể ra mặt mà chỉ trích Bạch Thanh, người luôn được hoàng thượng cùng hoàng hậu hết lòng yêu thương sủng ái.

Nàng đành coi như không phát hiện Bạch Thanh khác thường, tao nhã phúc thân hành lễ với hoàng hậu.

Sau đó nói vài câu chúc mừng sinh thần (sinh nhật) hoàng hậu, lại cùng mọi người ở trong điện hàn huyên, thập phần chu toàn, không có nặng bên này nhẹ bên kia.

Đến lúc nàng đảo ánh mắt nhìn Bạch Thanh một lần nữa, thấy nàng vẫn còn nhìn chằm chằm nhi tử của mình, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm nháy.

Trong lòng cực kì tức giận, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn quan tâm dò hỏi:

- Nghe nói Bạch tiểu thư vì kinh mã mà bị thương, ngay cả hôn sự cũng bị chậm trễ, hôm nay đã tốt hơn chưa? Định xuống ngày thành thân rồi chứ?nếu đã định xong ngày tốt, báo với ta một tiếng, ta mặc dù không thể xuất cung, cũng sẽ làm cho Ký Vương thay ta đi chúc mừng.

Lời nói có ý tứ, thực rõ ràng là nhắc nhở nàng, nàng đã là người có hôn ước, sẽ sớm thành thân, không cần  nhìn chằm chằm nhi tử của nàng.

Đối với Thục Phi, Bạch Thanh là một người rất ngu dốt, chính là khắp thiên hạ mọi người đều nhìn ra người nọ âm mưu tính kế, mà nàng lại nhìn không thấu.

Hôm nay khuôn mặt đỏ ửng nở nụ cười như vậy, mà còn gắt gao nhìn chằm chằm nhi tử của mình, chỉ sợ là nàng thấy hắn bộ dạng tuấn dật, lại nổi lên tâm tư không nên có.

Nếu là lúc trước, nàng còn vui vẻ tác thành. Dù sao Bạch gia cũng có ân với hoàng gia, Bạch Tể Viễn cùng hoàng thượng có quan hệ rất sâu, nàng có thể mượn sức bọn họ, nhân tiện tiêu diệt vây cánh của thái tử, nàng đương nhiên sẽ vui lòng để cho Bạch Thanh làm vương phi. 

Thậm chí, yến hội đêm nguyên tiêu, nàng còn mịt mờ đề cập đến chuyện này, hoàng thượng còn mỉm cười nói sẽ cân nhắc, nhưng người Bạch gia lại không tán thưởng, cũng không phải ra sức khước từ, mà chính là giả bộ hồ đồ.

Lúc ấy nàng còn nghĩ Bạch Thanh được sủng ái như vậy, phụ tử Bạch gia nhất định muốn giữ nàng ở bên người hai năm nữa, nên không vội vã thúc giục, thầm nghĩ đợi nàng sau khi làm lễ cập kê xong rồi nói sau.

Ai ngờ, kỳ thi mùa xuân vừa qua, lại truyền ra lời đồn đãi, nói nàng ở Thám Hoa hội coi trọng vị tân khoa Trạng Nguyên. 

Nàng biết tính tình của Bạch Thanh có chút trẻ con, lúc nàng cùng các vị hoàng tử tương giao với nhau, đều xem tất cả bọn họ là huynh đệ, căn bản không hiểu cái gì gọi là tình yêu.

Nàng lúc đó còn chê cười nói lời đồn đãi không thật, lại không nghĩ tới hai ngày sau, Bạch Thanh tự mình chạy đến ngự thư phòng, cầu hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn.

Lúc biết được tin tức này, nàng kinh ngạc đến nổi làm rớt cả tách trà Thải Hà uyên ương mà nàng thích nhất, còn Cẩn nhi đang ở trong phủ hoàng tử nổi giận lôi đình.

Kết cục đã định, Cẩn nhi cũng đã bình tỉnh lại, thế nhưng nàng lại biểu hiện ra cái bộ dạng này, quả thực chính là......Thay đổi thất thường, hạ - tiện đến cực điểm.

Nhưng mà, cho dù Bạch Thanh đổi ý, nàng tuyệt đối cũng không cho phép loại nữ nhân như nàng tới làm nhi tức của nàng.

Trong đầu Thục Phi ý niệm nhanh chóng chuyển đổi, nhưng cũng không có hiển lộ ra bên ngoài, cả người vẫn như cũ như tắm gió xuân, tao nhã thong dong. 

Nhưng mà, Bạch Thanh nghe nàng nói như vậy, vẫn như trước dại ra, không nói được một lời, nàng (Thục phi) cũng như trước dịu dàng mỉm cười, một chút cũng không thay đổi.

Chỉ có Ký Vương nghe mẫu phi nói như vậy, trừng mắt oán hận nhìn Bạch Thanh.

Sau đó, dịch về bên phải nửa bước, núp ở sau lưng Thái tử, tránh được ánh mắt nóng rực của nàng.

Không khí trong điện, bởi vì lời nói và động tác của mẫu tử Thục phi, đột nhiên lúng túng hẳn lên.

#####

- Thanh nhi tỷ tỷ, Thanh nhi tỷ tỷ......

Liên Ái kéo tay áo của Bạch Thanh, thấp giọng gọi. Thấy nàng rốt cục không còn sững sờ nhìn chằm chằm tứ ca nữa, mà hoàn hồn quay qua nhìn mình, nàng mới nhỏ giọng nhắc nhở nói:

- Tỷ như thế nào vẫn cứ nhìn tứ ca, ngay cả Thục Phi nói chuyện với tỷ, mà tỷ cũng không nghe được nữa!

Nghe đến hai chữ Thục Phi, Bạch Thanh liền rùng mình một cái, rốt cục cũng hoàn toàn thanh tỉnh. 

Biết chính mình bởi vì nghĩ đến chuyện kiếp trước, nên bộ dáng mới ngây ngốc, làm cho mọi người chê cười.

Nàng giống như đà điểu, vùi đầu vào vai hoàng hậu, chôn đầu vào đó, rầu rĩ nói:

- Ta đang suy nghĩ chuyện!

- Ha ha......

Thái tử cười to khiến mọi người cũng cười theo. Một lúc sau, mới bỡn cợt nói: 

- Mấy ngày trước đây không phải ngươi khoe khoang nói Thanh nhi muội muội đã dịu dàng mẫn tuệ hơn trước rất nhiều, sao ta thấy, nàng vẫn như vậy, đơn thuần, đáng yêu?

Hai từ cuối cùng, hắn rặn từng chữ.

Biểu tình của Bạch Triệt có chút rối rắm, biện giải nói:

- So với trước kia hồ nháo, muội muội gần đây quả thật yên lặng nhiều lắm.

- Đó là bị thương, nàng không muốn an tĩnh cũng không được.

Thái tử không chút do dự phản bác, khinh bỉ nói:

- Biết ngươi luôn sủng muội muội, nhưng cũng không cần từng giây từng khắc nhớ thương nàng mà tìm vàng dán lên mặt nàng a!

Lời này nghe có chút quá đáng, nhưng giọng nói cùng bộ dạng của hắn, lại biểu lộ ra vẻ trêu đùa, rõ ràng là cố ý đùa giỡn, giúp vui cho mọi người.

Bạch Thanh nghe vậy, nhếch miệng, quay sang đầu tựa vào vai hoàng hậu, nắm cánh tay của nàng nhẹ nhàng lắc lắc than thở nói:

- Nương nương, người xem Thái tử ca ca!

Hoàng hậu cười vui vẻ, ánh mắt liếc nhìn mấy người xen vào cuộc nói chuyện của Thục phi, sau đó nhìn tới Thục phi, vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng như không có chuyện gì, trong lòng liền trầm xuống. 

Bị mấy tiểu bối đối đãi như vậy, nàng nửa điểm tức giận đều không có, trong lòng hoàng hậu liền dâng lên một tia phòng bị.

Hoàng hậu chỉ cười chứ không nói gì, nhìn bọn họ vui đùa, Liên Ái tính tình thích bênh vực kẻ yếu thấy vậy liền nói:

- Hoàng huynh, huynh thật không biết xấu hổ. Dân nhi cũng đã ba tuổi, huynh đã làm phụ thân, lại còn giống như trước kia, khi dễ Bạch ca ca cùng Thanh nhi tỷ tỷ.

Dân nhi chính là trưởng tử của Thái tử cùng Thái tử phi, năm nay vừa mới ba tuổi là hoàng trưởng tôn Liên Dân.

- Tiểu hoàng cô không được khi dễ phụ thân.

Nghe được tên chính mình, lại nghe tiểu hoàng cô chỉ trích phụ thân, Liên Dân liền nhanh mồm nhanh miệng bảo vệ phụ thân.

- Ngươi...Tiểu phản đồ.

Liên Ái kinh ngạc một chút, trong lúc mọi người cười vui vẻ, nàng buông tay mẫu hậu, chạy tới bên người chất nhi (cháu), vươn tay nhéo hai má trắng noãn của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

-  Uổng công hoàng cô thương ngươi như vậy, mà ngươi vẫn cứ nhớ rõ phụ thân ngươi.

- Tiểu hoàng cô, đau quá!

Tiểu oa nhi (đứa bé) mím miệng, nhìn  là biết hắn thường xuyên bị nhéo má, cũng không giãy dụa, đôi mắt ngập nước ngước lên nhìn nàng, bộ dáng tội nghiệp, khiến người thương tiếc.

Liên Ái thấy thế mới vừa lòng buông tay, hai cô chất (cô cháu) thân thiết một lúc, rồi nàng mới ôm lấy hắn từ trong lòng nhũ mẫu, nói:

- Đi, chúc thọ hoàng tổ mẫu (bà nội), còn nhớ rõ phải nói như thế nào không?

- Nhớ rõ!

Liên Dân nghiêm trang gật đầu.

- Tôn nhi cung chúc hoàng tổ mẫu phúc như đông hải, vạn thọ vô cương.

Quỳ trên mặt đất, hắn dập đầu mừng thọ, hai tay còn ôm thành quyền, nâng cao đặt ở trước ngực, rất là đáng yêu.

Nhìn hắn, Bạch Thanh hốc mắt cay cay phiếm hồng, lại gắt gao nhịn xuống.

Kiếp trước, tiểu oa nhi này thích làm nhất chính là trốn trong xe ngựa của nàng, cùng nàng rời cung về Bạch gia chơi.

Nàng trước giờ đều rất thích tiểu hài đồng, Đồ thị gả vào Bạch gia vài năm, bụng lại không có chút động tĩnh. 

Cho nên, đối với vị tiểu hài tử thông minh đáng yêu này, đôi khi nàng còn có thể tỏ ra nghiêm trang chỉ bảo sai lầm của hoàng trưởng tôn, nên hết sức yêu thương hắn. 

Sau khi nàng sinh non, đứa nhỏ này còn lén lút xuất cung đến nhìn nàng, an ủi nàng, nàng lại càng đau sủng hắn.

Nhưng cuối cùng...

Nàng cũng không bảo vệ được hắn, chỉ là một lúc vô ý không nhìn thấy hắn, hắn liền ngã vào ao sen trong ngự hoa viên. 

Lúc vớt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng noãn hồng nhuận lại trở thành trắng bệch như tro tàn, không có một tia huyết sắc, đôi mắt to tròn lúc xưa mở thật to, lại không có linh khí.

Nàng nức nở khóc rống, lớn tiếng gọi tên của hắn, nhưng hắn, không thể trả lời.

Từ đó về sau, nàng không bao giờ ôm hài tử của nhà nào nữa, sau này tẩu tử Đồ thị sinh chất nhi, nàng cũng rất ít khi tới gần.

Nàng không thể bảo vệ đứa nhỏ của chính mình, cũng không có bảo trụ được lời phó thác trước khi chết của hoàng hậu nương nương, là đem Liên Dân cho nàng bảo hộ, nàng làm sao dám đi tới gần chất nhi nữa?

Nàng sợ, nàng sẽ yêu thích, rồi có một ngày bi kịch lại phát sinh, nàng làm sao có thể thừa nhận được?

Nhưng mà giờ phút này, hắn rõ ràng cười đùa ngay trước mặt nàng, dung nhan quen thuộc, giọng nói quen thuộc, còn có ngọc bội quen thuộc kia, luôn đeo trước ngực hắn, là nàng từ trên người hoàng thượng mà đoạt lấy, sau này lại đưa cho hắn.

[Hoàng trưởng tôn luôn mang bên người ngọc bội tùy thân, nghe nói ngọc bội đó, chính là lúc hoàng thượng được phong làm thái tử, tiên đế đã ban cho. Hôm nay Thái tử mặc dù đã bị lật đổ, nhưng hoàng trưởng tôn vẫn như trước được sủng ái vô cùng, Ký Vương phải phòng bị.]

Đây là trong sách [bị chồng ruồng bỏ xoay người lại], sau khi thái tử rơi đài, Tô Mai chuẩn bị về Giang Nam cùng phu quân thứ hai của nàng, nên nhân tiện gặp Liên Cẩn nói một câu như thế. 

Lúc đọc sách, Bạch Thanh còn có chút kinh ngạc, Dân Nhi xưa nay không thích mang trang sức, sao lại mang trên người ngọc bội mà tiên đế đã ban cho hoàng thượng.

Lại không nhớ đến, khối ngọc bội này, là chính nàng đã đưa cho Dân Nhi.

Nàng nhớ rõ, Dân Nhi rất quý trọng ngọc bội mà nàng đưa cho hắn, trước năm tuổi, đều là dùng dây đỏ xuyên qua ngọc bội mà treo trước ngực, sau năm tuổi, thì quấn quít lấy nàng bắt nàng làm cho hắn túi lưới, đem ngọc bội bỏ vô cột vào bên hông. 

Này tựa hồ cũng là vật duy nhất hắn luôn đeo bên người không rời.

Thì ra, cái chết của hắn, cũng là nàng hại hắn.

Bạch Thanh nắm chặt tay áo của hoàng hậu, toàn thân run rẩy. Nàng thậm chí còn không dám nhìn hắn, không dám nhìn đôi mắt tràn ngập thuần khiết vô hại của hắn.

Nàng quay đầu đi, lại một lần nữa, đem đầu vùi vào hõm vai của hoàng hậu, hốc mắt ướt át, vẫn là nhịn không được mà rơi nước mắt.

- Mau, mau đứng lên!

Hoàng hậu không có chú ý tới cảm xúc của nàng, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu dịu dàng nhìn hoàng trưởng tôn của nàng, vẫy vẫy tay nói:

- Dân nhi, mau tới đây, đến bên cạnh hoàng tổ mẫu.

- Hoàng tổ mẫu!

Liên Dân đứng lên, lập tức vọt đến trước mặt hoàng hậu, nằm ở trên đùi nàng.[truyện đăng ở ddlq]

Bàn tay nhỏ bé lại đưa qua, nắm lấy cổ tay Bạch Thanh, ủy khuất nói:

- Thanh nhi cô cô, sao lâu rồi không có tới xem Dân nhi, có phải Thanh nhi cô cô không còn thích Dân nhi nữa?

Bạch Thanh cố nén cảm xúc, gắng nhịn không khóc nữa, sau đó mới quay đầu lại nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Làm gì có chuyện đó! Cô cô là bị thương, ở nhà dưỡng bệnh, mới không có đến thăm Dân nhi. Ngươi xem, cô cô không phải đã đến đây rồi sao?

Tay nàng nâng lên, cũng không dám chạm vào hắn.

Cảm giác nhiệt độ cơ thể hắn lạnh lẽo, giống như còn lưu lại trên đầu ngón tay nàng, nàng rất sợ hãi.

- Thanh Nhi cô cô bị thương, có đau không? Dân nhi thổi thổi cho cô cô!

Tiểu tử kia hoàn toàn không ý thức được nàng đang có ý tránh né hắn, trên mặt tràn đầy đau lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn,"Vù vù" thổi lên trên tay nàng.

Giống như chỉ cần làm như vậy, có thể làm cho thương tích trên người nàng lập tức khỏi hẳn, còn làm rất chuyên tâm, dùng sức.

- Cám ơn Dân Nhi, cô cô không đau!

Bạch Thanh rốt cục vẫn là nhịn không được, cúi người ôm lấy hắn, gắt gao ôm chặt vào lòng.

Là ấm, là nhiệt.

Hắn còn sống, hắn còn sống!