Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 33




Vẫn còn nhớ rõ ngày đó, thuyền của Kiêu kỵ binh đi qua nơi được danh xưng "Thiên hạ đệ nhất kỳ cảnh" là vu sơn đại khe sâu.

Nơi đây u cốc rộng rãi, u tĩnh sâu xa, cao cao đứng lặng hai tòa núi chính giữa xen kẽ rãnh sông chảy xuống, nước sông trong suốt như gương.

Hai bên bờ sông, cây mọc xanh tươi um tùm, kỳ phong quái thạch mọc lên san sát như rừng, thoải mái nhiều vẻ, phong quang kiều diễm.

(Yul: kỳ phong: là cảnh đẹp hoặc là phong cảnh rất kỳ lạ. Quái thạch: chỉ những hòn đá có hình dáng lạ lùng hoặc chỉ loại đá đẹp gần như ngọc.)

Đặc biệt là vào lúc giữa trưa mặt trời chiếu thẳng xuống, làm hơi nước mờ mịt bốc lên, tạo ra một mảnh mông lung mê huyễn thủy quang, đem hai bờ sông hoàn toàn bị bao phủ, càng lộ ra vẻ tươi đẹp, khiến cho người ta không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một chút quang cảnh.

( Yul: mê huyễn thủy quang: nghĩa là ánh sáng phản xạ từ nước làm cho người khác sinh ra ảo giác hoặc mờ ảo không nhìn rõ)

Viên Mậu Lâm tự xưng là văn nhân, là người cực kỳ yêu thích kỳ sơn dị cảnh, đã sớm có ước muốn chiêm ngưỡng, nhưng lại không có cơ hội.

Nguyên nhân, bởi vì đường sông bị quan phủ khống chế, chỉ có thuyền quan gia mới được thông qua.

Còn các thuyền lớn của thương hộ, trừ khi có được giấy thông hành đặc biệt của Kiêu kỵ binh, nếu không đều phải đi đường vòng.

Nếu là đường vòng, sẽ né toàn bộ vu sơn, toàn bộ lộ trình, so với đường được thông hành, ít nhất phải mất hơn nữa tháng.

Đây cũng là lý do tại sao Bạch Thanh phải tìm cách, để cho Tô Mai đi thuyền quan phủ mà thuận buồm xui gió vào kinh.

Đương nhiên, chuyện này tạm thời không đề cập tới.

[Yul: truyện đăng ở ]

Chỉ nói đến Viên Mậu Lâm sau khi biết mình sẽ đi qua chổ được rất đông văn nhân tán dương vu sơn đại khe rãnh, hắn rất là cao hứng, hào hứng tràn trề còn sai người chuyển đến một cái bàn, cùng hắn đi lên đầu thuyền pha trà ngắm cảnh.

Cảnh đẹp mê người, hương trà xa xưa, cả người hắn đều đắm chìm tại cảnh đẹp, thoải mái dễ chịu mà thích ý.

Về sau còn nhịn không được mà nổi hứng ngâm thơ, cao giọng ngâm tụng một bài ca ngợi cảnh đẹp ý vui ở nơi này.

Đáng tiếc, tất cả những cảnh đẹp, đều bị phá vỡ, bởi vì ở khoang thuyền phát ra những âm thanh đánh nhau kịch liệt, cuối cùng còn có một tiếng đau khổ kêu thảm thiết.

Hắn giật mình cả kinh, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia tính kế, cất bước muốn đi vào trong khoang thuyền.

Ai ngờ, vừa đẩy cửa ra, bên trong liền đi tới một nam nhân thân cao tám trượng, thân thể cường tráng như gấu, chặn ánh mắt hắn không cho hắn nhìn vào phía trong phòng.

Nam nhân khuôn mặt vô cảm, nhếch môi ánh mắt sắc bén, làm cho người ta nhìn thấy, liền không lạnh mà run.

Hắn đang mặc khôi giáp quân phục của Kiêu kỵ binh, hông đeo trường kiếm, chỉ im lặng đứng đó, cũng sinh ra một cổ khí thế uy hiếp.

Viên Mậu Lâm trong lòng sợ hãi, ngượng ngùng lùi lại hai bước, chợt nhớ ra thân phận của chính mình hiện tại. Lập tức có chút không vui, trầm giọng nói:

- Tránh ra!

Thế nhưng, người nam nhân kia lại coi như không nghe thấy hắn nói, một cái động tác đều không có, hoàn toàn xem hắn như không tồn tại.

Viên Mậu Lâm ánh mắt giận dữ lóe sáng, vốn sự tình có liên quan đến Kiêu kỵ binh cùng Tiếu Túc, hắn cũng có chút sợ hãi.

Nếu bọn họ nói rõ ràng nguyên nhân với hắn, rồi muốn hắn xem như  không có chuyện gì đã từng phát sinh, cũng không phải là không được.

Nhưng tên này chỉ là một cái nho nhỏ giáo úy (như sĩ quan bậc trung), cái đám thuộc hạ dám không để hắn vào mắt, dù hắn lúc này chỉ dưới trướng một mình Tiếu Túc, hắn sao có thể bỏ qua ý đồ.

Liền đứng thẳng thắt lưng, lớn tiếng trách cứ nói:

- Bổn quan chính là hoàng thượng ngự phong khâm sai phó sứ, ngươi là người nào, lại dám ngăn cản ta?

Lời này vừa nói xong, trong phòng truyền đến tiếng cười lạnh lùng của  Tiếu Túc, cùng giọng nói lạnh như băng hàm chứa châm chọc nói:

- Nếu Viên đại nhân muốn vào đến như vậy, Lỗ Trữ, ngươi cũng không cần hảo tâm, tránh ra đi!

Lỗ Trữ lúc này mới liếc nhìn Viên Mậu Lâm trong mắt tràn ngập đồng tình, không nói một lời liền nghiêng người nhường đường.

Nhạy cảm phát giác được nam nhân kia để lộ ánh mắt đồng tình, Viên Mậu Lâm có phần chần chừ, bước chân dừng một chút.

Nhưng hắn không khống chế được dục vọng ham muốn quyền thế, muốn bắt được nhược điểm của Tiếu Túc trong lòng liền hưng phấn.

Mặc dù trong lòng hắn rõ ràng có cảm giác không ổn cũng đều không để ý đến, ưỡn ngực, cất bước đi vào.

Trong phòng chỉ có hai người, nói đúng hơn, chính là chỉ có một người sống, cùng một cỗ thi thể đã thay đổi hình dạng.

Người sống, đương nhiên là kẻ đang làm chủ, khống chế toàn bộ Kiêu kỵ binh của Đại Thành, có đại danh là "Ma vương" Tiếu Túc.

Mà thi thể kia, cốt nhục mơ hồ, thân thể được xé ra thành những mảnh nhỏ, căn bản không thể nhận ra là ai.

Chỉ là trên thi thể kia mặc áo giáp giống như tên nam nhân vừa rồi ngăn chặn hắn ở cửa, như vậy có thể nói rõ thân phận người này khi còn sống.

Viên Mậu Lâm đồng tử co rụt lại, nhắm mắt nghiêng đầu qua một bên, dạ dày bắt đầu xoắn lại. Trong đầu, hiện rõ hình ảnh máu me nhầy nhụa, làm cho người khác kinh hãi vạn phần.

Máu tươi lan tràn khắp nơi trên mặt đất, tứ chi (chân tay) xé đứt văng ra tứ phía, cả óc trong đầu, một đám vật thể màu trắng, không ngừng lắc lư liên tục nhúc nhích.

- Viên đại nhân chỉ sợ còn không biết!

Tiếu Túc thấy hắn như thế, liền thoả mãn nở nụ cười, hàn huyên nói:

- Người sau khi chết, óc trong đầu còn có thể nhảy lên đấy. Còn không có  ngừng lại ngay, cũng không biết bao lâu thì ngừng nhảy, cẩn thận nghe một chút, có nghe thấy thấy tiếng "Bang bang"  đang nhảy lên không?

Viên Mậu Lâm lảo đảo lùi về sau, đến khi đụng trúng vách tường, mới mềm yếu dựa vào vách khoang, bên tai giống như nghe thấy tim người cùng óc trong đầu "bang bang.....bang bang " nhúc nhích, nghe rất rõ ràng.

Hắn giơ tay lên, gắt gao che lỗ tai, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy không ngừng.

Mặc dù hắn đã bị dọa thành cái dạng này, Tiếu Túc vẫn không chịu buông tha, tiếp tục nói:

- Viên đại nhân, ngươi là trạng nguyên lang, đại tài tử, ta nghe hoàng thượng nói, ngươi còn đọc rất nhiều sách vở kiến thức uyên bác, chuyện xưa ít ai biết nhưng ngươi lại biết. Ta đã giết rất nhiều người, nhưng mà vấn đề này cứ khiến ta suy nghĩ không thông, ngươi giúp ta suy nghĩ, có phải vì mọi người không muốn chết, hy vọng có thể sống lâu một chút, dù chỉ là nửa khắc, cho nên thân thể bị chặt thành từng đoạn, mà trái tim cùng đầu óc vẫn là không ngừng nhảy lên đâu?

Viên Mậu Lâm nghe vậy, sống lưng liền phát lạnh, trong lòng càng hoảng sợ vạn phần.

Hắn sắc mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi từng giọt toát ra từ thái dương, chảy dọc xuống gò má, rơi thật nhanh.

Toàn thân đều là mồ hôi rơi như mưa, rất nhanh liền đem lưng áo hắn thấm ướt, dinh dính vào da thịt.

Rõ ràng vừa rồi hắn còn ở dưới trời nắng chang chang chiếu nóng thân thể, giờ phút này hắn lại cảm thấy như rớt vào hầm băng, toàn thân đều lạnh như băng.

Hắn lúc này, đâu còn lo lắng đến mục đích mà hắn muốn xông vào đây, trong lòng chỉ còn lại hối hận sâu sắc.

Lúc này, hắn mới chính thức hiểu biết, vì sao người bên ngoài đề cập đến Tiếu Túc, đều là bộ dạng hoảng sợ.

Cũng đã hiểu rõ tên "Ma vương" này bụng dạ nham hiểm, hai tay nhuộm đỏ máu người, căn bản là loại người như hắn không thể trêu chọc vào.

Hắn ngàn lần vạn lần không nên, vọng tưởng có thể bắt lấy nhược điểm của hắn, còn muốn mượn nhược điểm này mà khống chế hắn trong lòng bàn tay, coi như kiếm một người đem lại rất nhiều lợi ích, tùy hắn sử dụng sai khiến.

- Tiếu đại nhân!

Ý thức được sai lầm của mình, hắn rất thức thời mở miệng nhận sai:

- Thực xin lỗi, ta cái gì cũng không nhìn thấy.

- Ha ha...

Tiếu Túc giống như đã nghe được chuyện gì rất vui vẻ, liền nở nụ cười, giọng nói lại tràn đầy hàn lạnh khắc nghiệt:

- Không nhìn thấy gì sao?

- Vâng!

Hắn hai chân mềm nhũn, liền quỳ xuống, giọng nói lại như chém đinh chặt sắt trả lời:

- Ta một mực ở bên ngoài ngắm cảnh, chưa bao giờ bước vào gian phòng này, cái gì cũng không thấy. Tiếu đại nhân, nể tình ta và ngươi đều là quan đồng liêu, xin giơ cao đánh khẽ.

Tiếu Túc chưa kịp trả lời, trong phòng bếp lão Vương luôn phụ trách nấu nướng đột nhiên xông vào, lớn giọng nói:

- Lão đại, đồ ăn đã làm xong! Là món mà ngươi mỗi lần giết người đều muốn ăn, thịt ba chỉ kho tàu, dưa chua hầm huyết thủy, còn có canh bạch ngọc não. Rất lâu chưa làm qua mấy món này rồi, lão đại mau tới nếm thử, nhìn xem tay nghề của ta có hay không đã giảm sút.

- Ọe...

Một tiếng, Viên Mậu Lâm rốt cục nhịn không được, phun ra, cả người mềm nhũn, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.

- Ồ!

Lão vương rốt cục cũng chú ý trong phòng còn có người khác, có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiếu Túc, thấy vẻ mặt hắn lộ vẻ hài lòng, liền nhếch miệng cười cười, bỏ đồ ăn xuống bàn.

Tiếu Túc hoàn toàn không để ý đến cả phòng đầy huyết tinh, cùng mặt đất tràn đầy máu thịt lẫn lộn, cũng không nhìn Viên Mậu Lâm đang ói mửa đầy đất.

Hắn đứng dậy bước đến cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa, thử từng loại thức ăn tỏa mùi hương bốn phía trên bàn, thoả mãn gật đầu nói:

-  Không sai, lão Vương, lâu không động thủ, tay nghề của ngươi, không có giảm sút.

Sau đó, hắn lại nhìn Viên Mậu Lâm, khách khí mời:

- Viên đại nhân, buổi trưa còn chưa ăn gì, ngươi cũng là đói bụng đi! Không bằng, đến đây cùng nếm thử tay nghề của lão Vương.

- Không, không cần!

Viên Mậu Lâm áp chế buồn nôn, liên tục khoát tay từ chối nói:

- Ta vẫn chưa đói, không muốn ăn. Tiếu đại nhân ngươi dùng từ từ, ta có chút không thoải mái, phải về phòng trước.

Nói xong, cũng không đợi Tiếu Túc lên tiếng, liền dùng cả tay chân bò đi ra ngoài.

Vừa về tới trong phòng, nhịn không được lại ói lần nữa.

Này ói mửa, chính là hai ngày trôi qua.

Trong hai ngày này, trên thuyền thay đổi thức ăn thanh đạm lúc trước, thành mỗi ngày đều là thịt ba chỉ kho tàu, dưa chua hầm huyết thủy, còn có canh bạch ngọc não.

Các tên binh lính của Kiêu kỵ binh đều ăn miệng chảy đầy mỡ, hết sức hài lòng.

Chỉ đáng thương cho Viên Mậu Lâm tận mắt nhìn thấy Tiếu Túc trong gian phòng kia, ăn mấy loại thức ăn này.

Hắn căn bản cũng không nhìn đến, chỉ luôn mồm nói là đã ăn rồi.

Mà lúc này, hắn đã đói đến choáng váng đầu óc, toàn thân vô lực rồi.

Tiếu Túc giống như có thù oán với hắn, hắn đã trở thành bộ dạng như thế này, mà vẫn không chịu buông tha cho hắn, còn tự mình phân phó lão Vương xuống bếp, làm ba loại đồ ăn này.

Còn để cho tên " Ngốc căn" đưa đồ ăn đến cho hắn, còn hầu hạ hắn ăn cơm.

Hắn đã ở trên thuyền gần một tháng rồi, cũng không phải kẻ điếc mù lòa, sao lại không biết, cái tên "Ngốc căn" này trong doanh trại của Kiêu kỵ binh, chẳng những là thuộc hạ trung thành của Tiếu Túc, càng nổi tiếng là tên đoạn tụ chi tích.( Yul: cái này nhiều bạn biết rồi.yul k giải thích sâu.tóm lại là đam mỹ)

Tiếu Túc rõ ràng không tin hắn sẽ giữ kín chuyện hắn (TT)  ra tay giết chết thuộc hạ, nên muốn đem hắn hành hạ đến chết đây này!

Quả nhiên, " Ngốc căn" thấy hắn từ chối liền giả bộ như không thấy, một bên ôn nhu khuyên giải hắn, một bên lại thô lỗ áp chế hắn trên giường, cạy miệng của hắn, đem đỏ tươi huyết thủy, hoặc trắng nõn bạch ngọc não, nhét hết vào trong miệng hắn, cũng mặc kệ hắn có kịp nuốt hay không.

- Khụ khụ...

Tất nhiên, đây là lần đầu "Ngốc căn" hầu hạ người khác ăn cơm, thức ăn nước canh làm Viên Mậu Lâm sặc đến ho khan, trong miệng đồ ăn, phun tung toé lên thân hắn (NC).

"Ngốc căn" thấy thế, cúi đầu xuống nhìn y phục của mình bị phun cặn thức ăn, lúc nãy còn đang là bộ dạng nhu tình dịu dàng liền lập tức biến mất, mặt mũi không vui nói:

- Lão Vương nói, nguyên liệu các món ăn này, là hai ngày trước đô thống đại nhân tự mình lấy được, chỉ cấp cho một mình ngươi ăn, ngươi sao có thể chà đạp tâm huyết của đại nhân như vậy?

Viên Mậu Lâm nghe vậy, đang ho khan liền lập tức cứng đờ im lặng.

Hai ngày trước, đô thống đại nhân tự tay lấy được?

Máu tươi lênh láng trong phòng, cốt nhục mơ hồ, tứ chi đứt đoạn, đầu óc...

Một màn cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu Viên Mậu Lâm, giây lát, hắn đột nhiên che ngực, dùng hết khí lực toàn thân muốn đứng lên, lại chỉ nâng lên được cái cổ, không thể không há miệng ra.

"Phốc" một tiếng, phun ra một búng máu tươi, bắn tung toé lên khắp y phục của "Ngốc căn".

Sau đó, đầu nặng nề rơi xuống trên gối, gian nan há mồm, đớp từng ngụm từng ngụm không khí. ( Yul:...)

Nhưng mà, bên trong gian phòng giống như có người đem toàn bộ không khí rút đi, hắn đã dùng hết sức lực, cũng không thể hút được chút không khí nào.

Cả người đều nghẹn, trong cổ họng phát ra âm thành  "Ùng ục ục", hai tay dùng sức túm chặt góc chăn, giống như muốn bắt cái gì đó, nhưng không có kết quả.

Một lúc sau, khuôn mặt hắn đang tái nhợt, liền dần dần hiện lên một mảnh đỏ ửng, mí mắt nặng nề nhịn không được chậm rãi nhắm lại, đầu nghiêng một bên, hôn mê bất tỉnh.