Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 30




Bạch Thanh quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử mặc cầm điểu triều phục ( yul: y phục triều đình của quan) cất bước đi đến, hắn cao hơn tám thước, dáng người thẳng tắp thon dài, có phần hơi gầy.

Trên mặt da thịt bóng loáng như bạch ngọc ( yul: giống mỡ heo quá), mày kiếm như đao sắt, mũi cao ngất, môi mỏng nhếch lên nho nhỏ độ cong, lộ ra nụ cười vui sướng.

Giống như nhìn thấy Bạch Thanh, đối với hắn mà nói là một chuyện hết sức vui mừng.

Đáng tiếc, trong mắt hắn đen huyền đồng tử không có chút mảy may vui sướng, ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ còn mang theo một chút gì đó bị đè nén, để lộ tâm tình mà hắn cất giấu ở trong lòng.

Bạch Thanh trong lòng chua xót, chính là vẻ mặt như thế, lừa nàng, làm cho nàng nghĩ là hắn thật sự yêu nàng.

Từ lúc bắt đầu, nàng cũng chưa từng cẩn thận xem qua ánh mắt của hắn, mà chỉ nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn, đến tận sau này, đến biểu hiện giả vờ giả vịt hắn cũng không muốn duy trì nữa, lúc đó nàng mới thật sự hiểu rõ, chính mình có bao nhiêu ngu ngốc, tự mình đa tình!

Như trong sách đã nói, Tô Mai so với nàng càng hiểu rõ người nam nhân này hơn, càng dễ dàng khống chế hắn, là nàng (TM) nhìn được ánh mắt của hắn, hiểu được ánh mắt của hắn, để lộ ra tin tức gì, để mà đoán ra suy nghĩ cùng tâm tình của hắn, sau đó mưu đồ toan tính.

Không để bản thân nàng (TM) gặp bất lợi!

Bây giờ, nàng cũng đã hiểu rõ, cũng tự rút kinh nghiệm không hề nhìn dáng người ngọc thụ lâm phong của hắn, hay khuôn mặt tuấn dật mê người, cùng biểu tình giả dối. 

Lúc này, người ngu xuẩn đần độn như nàng, nhìn vào ánh mắt của hắn, cũng có thể nhìn ra được hắn vì sao mà đến đây.

- Nàng đi đâu vậy? Ta chờ nàng thật lâu!

Đi đến bên cạnh Bạch Thanh, thấy nàng chỉ sững sờ nhìn mình, không có lên tiếng, Viên Mậu Lâm trong lòng có chút nghi ngờ. 

Trước kia, mỗi lần gặp gỡ không phải là nàng dây dưa bám lấy hắn sao? còn nói rất nhiều đâu, nhao nhao không ngừng, quá đáng ghét, chưa có bao giờ như lúc này im lặng điềm tĩnh.

- Ngươi, tìm ta có chuyện gì?

Ngẩn người một lúc, Bạch Thanh thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn sang một bên, lạnh lùng hỏi. 

Nàng không biết nên gọi hắn như thế nào, viên lang? Phu quân? Loại này kiếp trước nàng đã kêu trăm ngàn lần. Hay gọi là công tử, lang quân, người xa lạ?

Nàng và hắn trong lúc đó, không hề có bất kỳ tình cảm thân mật. Giờ khắc này nhìn thấy hắn, tâm tình của nàng rất phức tạp, không phân biệt rõ rốt cuộc là yêu là hận, hay là oán. Hoặc là, cả ba.

Đời trước, hắn mượn nàng để bò lên trên địa vị cao.

Vì có thể làm cho nàng có được hạnh phúc, phụ thân, ca ca, hoàng đế bá bá, thái tử ca ca... Bọn họ hết lần này đến lần khác đối với hắn thỏa hiệp, cuối cùng, hắn hủy cả cuộc đời nàng, thê tử trước đây của hắn, còn đảo điên toàn bộ Bạch gia.

Nàng nghĩ, nàng hận hắn.

Nếu không phải hắn tính kế, thì nàng hoàn toàn không có khả năng ái mộ hắn, gả cho hắn.

Không gả cho hắn, nàng sẽ có con của mình, sẽ không bị Tô Mai hạ tuyệt tử dược. 

Nếu không phải hắn hết lần này đến lần khác cùng Tô Mai dây dưa không rõ, nàng cũng sẽ không gây sự với nàng (TM), cũng sẽ không bị vu oan hãm hại thiêu cháy lương thực cứu giúp nạn dân, mà bị phán tử tội.

Tất cả bất hạnh, đều bắt đầu từ lúc hắn mưu đồ toan tính hôn sự của nàng.

Hôm nay, nàng đã hạ quyết tâm thoát khỏi hắn, không hề muốn dây dưa, hắn lại quay lại tìm nàng.

Quả nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không để mưu tính của hắn bất thành, không cho phép nàng thoát khỏi khống chế của hắn sao?

Viên Mậu Lâm cảm giác được Bạch Thanh lạnh lùng xa cách, trong lòng kinh ngạc không thôi, âm thầm suy nghĩ có phải mình đã để lộ sơ hở, để nàng phát hiện rồi. 

Hắn liền thay đổi thái độ thường ngày là trong trẻo lạnh lùng, thành hết sức thân mật ân cần nói: 

- Đã vài ngày ta không có gặp nàng rồi, thương thế của nàng đã tốt hơn chưa, có còn đau không?

Trong giọng nói, tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc.

Nếu là kiếp trước, lúc này, chỉ sợ trong lòng Bạch Thanh cảm thấy rất hạnh phúc, hận không thể đào tâm đào phổi báo đáp "Thâm tình, tình nghĩa, thắm thiết" của hắn.

Mà giờ khắc này, nghe lời nói của hắn, tâm tình của nàng không chút nào dậy sóng.

- Đa tạ đã lo lắng, ta đã tốt hơn nhiều.

Nàng liếc nhìn đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn, trong lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, có phần không kiên nhẫn hỏi:

- Ngươi hôm nay đến, là có chuyện gì? Ta hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi.

Lời này, rõ ràng là nói, mặc kệ ngươi có chuyện gì, đừng quấy rầy ta, ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.

Viên Mậu Lâm là hạng người nào, sao nghe không ra lời của nàng.

Đã rất nhiều ngày, hắn đã quen bị nàng dụ dỗ nịnh nọt lấy lòng, hắn còn đối với nàng chẳng thèm ngó tới, ghét bỏ nàng đáng ghét, phiền lòng hắn, nàng cũng không hề so đo, vẫn như trước ngoan ngoãn nghe lời, coi hắn như mạng, tính tình của hắn, tự nhiên là kiêu ngạo hơn.

Giờ phút này thấy nàng như vậy rõ ràng biểu lộ không kiên nhẫn đối với hắn, hắn đương nhiên cảm thấy vô cùng tức giận. 

Mắt hơi híp lại, muốn mở miệng chỉ trích, chửi bới nàng máu chó phun đầy đầu. ( Yul:...)

Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh hiện tại của chính mình, nếu không thể dụ dỗ nàng thật tốt, thì tất cả mưu đồ của hắn, sẽ biến thành công dã tràng, vinh hoa phú quý trong nháy mắt liền trở thành mây khói, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng. 

Nghĩ đến chỗ này, hắn không thể không đem tức giận đè ép xuống, khuôn mặt vì nghẹn tức mà đỏ bừng, thiếu chút nữa là thổ huyết.

Hắn mấp máy môi, mỉm cười, giọng nói ôn nhu, dụ dỗ: 

- Trước đó vài ngày là ta không tốt, không nên nói nàng đối với chuyện của ta quá mức hời hợt không để tâm, oan uổng nàng, nàng đừng giận ta. May mắn là có nàng, nên hôm nay hoàng thượng mới triệu kiến ta, bổ nhiệm ta làm khâm sai phó sứ, hộ tống Kiêu kỵ binh đô chỉ huy sứ Tiếu đại nhân cùng nhau đi tới Giang Nam, điều tra vụ án"Giang Nam thuế muối", sáng sớm ngày mai, liền lên đường. Chuyến đi này, chỉ sợ mất mấy tháng mới có thể trở về, chuyện chung thân của chúng ta, đại khái muốn lui lại thật lâu. Thanh nhi, ngươi sẽ chờ ta, sẽ nghĩ tới ta, đúng không?

Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần nàng, thân hình cao lớn, cơ hồ đem nàng nhỏ nhắn xinh xắn hoàn toàn bị bao phủ, lúc nói tới câu cuối cùng, hắn còn hạ thấp người, bên tai nàng cúi đầu nỉ non, hô hấp trầm nhẹ ấm nóng phun vào trong tai nàng.

Giọng của hắn trầm thấp say mê nồng nàn, khiến cho không khí trở lên mập mờ, bên cạnh bọn hạ nhân nha hoàn, cũng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, thối lui.

Bạch Thanh lại không nhúc nhích chút nào, cảm giác được hắn cố ý làm ra bầu không khí ám muội, liền lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, đối với biểu tình ôn nhu mà hắn khó khăn lắm mới lộ ra, nàng hoàn toàn làm như không thấy, đem bầu không khí mập mờ này phá hỏng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tuấn nhan vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, trong ánh mắt tràn đầy cay đắng. 

Biết hắn đối với nàng biểu lộ ra một chút biểu tình ôn nhu, nói những lời dụ dỗ ngọt ngào, nhất định là có chuyện muốn cầu nàng.

Hiện tại, hắn đã được hoàng thượng trọng dụng, đề bạt làm khâm sai phó sứ, chỉ cần xử lý tốt chuyện lần này, nhất định sẽ thăng quan tiến chức.

Nàng đã vì hắn đi cầu xin hoàng thượng, hắn cũng đã nhận được thứ hắn muốn.

Lúc này, lại muốn nàng vì hắn làm cái gì nữa đây? Kiếp trước nàng đến cùng có bao nhiêu ngu ngốc, mới không thấy rõ người nam nhân này tính kế?

Nàng đối với chuyện trong triều đình không hề thấy hứng thú, đương nhiên không biết được Viên Mậu Lâm đi lần này có bao nhiêu nguy hiểm.

Trong lòng lại nghĩ hắn được một tấc lại đòi tiến một thước, đã có được thứ mình muốn, còn cảm thấy chưa đủ, trong lòng liền phẫn hận. 

Hôn ước còn chưa giải trừ, nàng vẫn là vị hôn thê của hắn, chuyện huynh muội bọn họ mưu tính, không thể để cho hắn biết được.

Nổi hận này, đành phải đè ép xuống làm giày vò nàng, nhịn không được, trong lòng liền ấm ức, mũi đau xót, nước mắt lập tức tuôn rơi.

- Làm sao vậy?

Nàng tránh ra xa hắn, trong lòng Viên Mậu Lâm đầy nghi ngờ, nhưng nhìn thấy nàng hai mắt đẫm lệ, lại cho rằng nàng là không nỡ để hắn rời khỏi, trong lòng lại mừng thầm, lúc này nhịn không được mở miệng đề nghị:

- Nàng là luyến tiếc, không nỡ để ta đi? Hay là, nàng đi cầu xin hoàng thượng, đem ta lưu lại cùng nàng, được không? Chúng ta còn chưa có thành thân, ta cũng không nỡ rời xa nàng.

Chỉ cần thành thân, mọi chuyện đều kết thúc, hắn cái gì cũng không sợ.

Bởi vì lúc đó, Bạch Thanh sẽ trở thành cửu tộc của hắn, dù hoàng thượng muốn trị hắn tội khi quân, cũng phải cân nhắc xem nàng có thể bị liên lụy hay không.

Bạch Thanh nghe hắn giả mù sa mưa, trong lòng càng tức giận, hắn rõ ràng ước gì càng ngày càng thăng vị đến chức thừa tướng, lúc này lại cố tình nói như vậy, làm như hắn thật sự là vì nàng, có thể vứt bỏ tiền đồ, quả thực làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Nàng rất muốn đáp ứng hắn, đi cầu hoàng thượng không cho hắn bất kì chức vị gì, làm cho hắn vĩnh viễn không chiếm được quyền thế, nàng muốn đẩy hắn vào vực thẳm, không để hắn có cơ hội xoay người. 

Nhưng mà, nàng đã đáp ứng với huynh trưởng, toàn bộ mọi chuyện đều giao cho hắn xử lý, nàng tuyệt đối không được nhúng tay vào, cũng sẽ không đáp ứng bất luận yêu cầu nào.

Cho nên, chỉ có thể ôm hận, kìm nén bực bội qua loa nói: 

- Ta không sao, ngươi rốt cục cũng đạt được mong muốn, được hoàng thượng trọng dụng, sau này nhất định sẽ bay thẳng lên mây, phong quan tiến chức, ta là chúc mừng ngươi. 

Lời này, nàng nói nghiến răng nghiến lợi, rất rõ ràng đây không phải là lời thật lòng trong lòng nàng.

Bạch Thanh không giỏi nói dối, Viên Mậu Lâm lại là một người khôn khéo, rất dễ dàng nhìn ra nàng nghĩ một đằng nói một nẻo.

Rõ ràng nàng ước gì hắn lưu lại, lại hết lần này tới lần khác làm bộ rộng lượng, đến mức hai mắt đẫm lệ, thật sự muốn hắn rời khỏi.

Viên Mậu Lâm chợt cảm thấy mình bị nghẹn, nói không ra lời. 

[Truyện được đăng ở ]

Tất cả đều là chính bản thân hắn gieo gió gặt bão a! Ai bảo hắn ở trước mặt nàng, luôn nhắc đến nguyện vọng của mình, còn mờ mịt thúc giục nàng vì hắn trù tính đây này? 

Hôm nay, nàng thật sự giúp hắn, làm cho hắn rời khỏi Hàn Lâm viện, đã được hoàng thượng trọng dụng. 

Lại hết lần này tới lần khác, ông trời đưa đẩy, bước quan trọng nhất trong mưu đồ của hắn là —— hôn sự của hắn cùng với Bạch Thanh, bị lùi lại rồi. 

Đang là chuyện cực kì tốt, lại biến thành chuyện xấu, làm cho hắn đem chính mình vùi vào hố, không có đường sống.

Bạch Thanh thấy hắn không nói gì nữa, liền mất kiên nhẫn thúc giục:

- Sáng mai sẽ khởi hành sớm, ngươi mau trở về chuẩn bị đi! Quản gia, ngươi cho hắn một trăm lượng, cho hắn khỏi vòng vo.

Nói xong, xoay người đi về hướng hậu viện.

Viên Mậu Lâm nâng tay muốn lưu nàng, lại nghe nàng nói xong tay liền cương cứng trong không trung, há miệng sững sờ tại chổ.

Một trăm lượng?

Ngày bình thường, nàng cho hắn tiền tiêu vặt hằng ngày, còn nhiều hơn một trăm lượng a!

Lúc này đây, hắn rốt cục xác nhận, chính mình tính kế chỉ sợ thật sự đã bại lộ ra ngoài.

Có lẽ, hoàng thượng phái hắn đến Giang Nam, căn bản không phải cho hắn cơ hội thăng tiến, ngược lại là tính kế hắn, muốn cho hắn chui đầu vô lưới.

Thân thể của hắn, không tự chủ được run rẩy, nổi sợ hãi hoàn toàn bao phủ hắn.