Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 20




Gian khổ học tập hơn mười năm, gia cảnh lại bần hàn, cuối cùng hắn đành phải hạ quyết tâm, bỏ đi thể diện, mà chi tiêu đồ cưới của thê tử. Sau đó cũng chịu đựng không bỏ lỡ khoa cử, đậu trạng nguyên làm quan. Tất nhiên, Viên Mậu Lâm không muốn ở Hàn Lâm viện chỉ làm một chức thứ cát sĩ nho nhỏ.

Mặc dù các quan đại thần phần lớn đều bắt đầu từ thứ cát sĩ, nhưng không phải thứ các sĩ nào cũng có cơ hội tiến vào nội các. Hắn không muốn mất nhiều tâm tư, cuối cùng lại ở Hàn Lâm viện bị đau khổ dày vò, làm một người thanh nhàn.

Hắn chịu đủ rồi ánh mắt xem thường của người ngoài, chịu đủ rồi những quan viên kiêu ngạo tự phụ, cũng đã chịu đủ, thê tử ngày đêm thúc giục hắn nỗ lực phấn đấu, luôn nhắc hắn vì mẫu thân nàng cùng các huynh đệ báo thù.

Cho nên, nhìn Bạch Thanh trong mắt không che dấu ái mộ cùng thưởng thức, hắn hỏi thăm thân phận của nàng. Sau đó liền bắt tay bày một loạt mưu kế cùng hành động, cuối cùng, cũng đem nàng giăng vào trong lưới.

Nguyên nhân hắn lừa gạt nàng, tuy trong đó có một hai phần tham luyến dung mạo của nàng, chung quy cũng chỉ vì thân phận địa vị của nàng mà thôi. Trở thành trượng phu của nàng, thân phận địa vị của hắn, so với phò mã, cũng không thua kém gì.

Phò mã còn không thể nắm giữ quyền lực không thể làm quan, nhưng hắn lại khác, hắn có thể dựa vào nàng, có rất nhiều cơ hội thăng tiến, sẽ lên như diều gặp gió.

Mọi chuyện hắn đều khống chế trong lòng bàn tay,mọi chuyện hắn làm đều đang tiến hành thuận lợi, trong lòng hắn rất đắc ý và vui mừng. 

Nhưng đột nhiên, mọi chuyện lại xảy ra biến hóa, làm hắn ngay cả vì cái gì, vì chuyện gì hắn cũng không biết. Mấy ngày nay, thật đúng là làm hắn lo lắng muốn chết.

Lúc này, hoàng thượng lại bổ nhiệm hắn làm khâm sai phó sứ, cùng với Kiêu kỵ binh đô chỉ huy sứ, An Nhạc hầu Tiếu Túc đi Giang Nam, xử lý vụ án " Giang Nam thuế muối".

Nếu Bạch Thanh không bị thương, hôn lễ cử hành đúng ngày, Viên Mậu Lâm sau khi thành thân tất nhiên tâm ý vui vẻ thỏa mãn mà đi Giang Nam.

Nhưng lúc này, Bạch Thanh chưa gả cho hắn, hắn mưu tính nhiều chuyện, rất có khả năng sẽ gặp biến cố thay đổi, hắn làm sao có thể rời khỏi kinh thành lúc này mà đi Giang Nam?

Từ kinh thành mà muốn đến phủ Nam Kinh ở Giang Nam, nhất định phải đi ngang qua huyện Nam Tầm.

Bọn người Bạch Triệt biết được điều này, không lẽ Viên Mậu Lâm lại không hay biết? Hắn nếu là khâm sai phó sứ, tiếng tăm không nhỏ, mọi người sẽ biết, hành tung của hắn sẽ bị tiết lộ.

Thê tử  của hắn là Tô Mai, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ chặn đường, chất vấn hắn vì sao vứt bỏ Tào Khang chi thê. Trí tuệ của nàng nhạy cảm sâu sắc, làm trượng phu của nàng hắn đương nhiên biết rõ.

( Yul:  Tào khang chi thê là người vợ lúc còn nghèo khổ)

Đến lúc đó, cho dù hắn tìm hết mọi biện pháp để né tránh cũng tránh không được nàng.

Ngày đó, hắn gửi hưu thư về quê nhà, cũng là sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, xác nhận hôn kỳ, đoán chắc là nàng sẽ không kịp tìm hắn trước khi hôn kỳ diễn ra.

Hôm nay, hôn kỳ bị chậm trễ, hoàng thượng cùng nhạc phụ tương lai lại chậm chạp không chịu nhắc tới ngày định hôn, hắn lúc này trong lòng như lửa đốt.

Nếu không kịp thành hôn trước khi nàng lên kinh, chuyện này, sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tình huống khẩn cấp như vậy, lúc này sao hắn còn dám rời khỏi kinh thành.

Nghĩ đến đây, Viên Mậu Lâm quỳ xuống đất cúi đầu bái xuống, giọng nói mang theo nghẹn ngào, cảm động trả lời:

- Tạ hoàng thượng long ân, thần ghi khắc tận tâm can. An Nhạc hầu uy danh hiểm hách, tứ hải đều biết, bọn tham quan ô lại, điêu dân gian ác, đều chỉ là việc nhỏ, làm việc dễ như trở bàn tay. Thần bất quá chỉ là một văn nhược thư sinh ( yếu đuối), hoàng thượng sai khiến thần đi hộ tống, chẳng những không thể giúp An Nhạc hầu phân ưu, ngược lại còn tranh một phần công lao của An Nhạc hầu, thần thật sự xấu hổ chịu không nổi. Huống chi, vị hôn thê của thần còn thương bệnh( thương tổn+ bệnh tật) trong người, thần ngày ngày lo lắng không đành lòng rời xa, xin Hoàng thượng khoan dung.

Những lời này của hắn, câu nào cũng là cảm kích, cũng bởi vì hắn không biết chút tin tức gì của Bạch Thanh mà tâm thần bất ổn, lo lắng.

Lúc này, hắn tin lời đồn hoàng thượng đối với Bạch Thanh, so với các công chúa còn tốt hơn nhiều. Hắn sủng ái nàng, sủng đến đường đi lối về, còn chưa thành thân hoàng thượng đã muốn tạo cơ hội cho hắn thăng tiến.

Đáng tiếc, công lao lớn như vậy, đã tới tay còn phải đẩy ra, thực lòng hắn cũng không muốn buông tha cho cơ hội lần này.

Bất quá, nhất định phải bỏ lỡ. Dù sao hoàng thượng sủng ái Bạch Thanh như vậy, chắc hẳn sẽ có cơ hội lần sau, và còn rất nhiều cơ hội khác nữa.

Nay đứng mũi chịu sào, chính là muốn hoàng thượng tin tưởng là trong mắt hắn, công lao nhiều hơn nữa, quyền lực lớn hơn nữa, đều không bằng an nguy của Bạch Thanh.

#####

Viên Mậu Lâm biết rõ vị trí của mình, biết biểu hiện tình cảm, lời nói, hành động như thế nào mới có thể giúp hắn dựa vào nữ nhân mà mưu cầu quyền lực.

Nếu là lúc trước, đám người Hưng Khánh đế chưa từng hoài nghi hắn đã có thê thất, nếu mà nghe hắn nói như vậy sẽ cảm thấy có chút vừa lòng.

Nhưng lúc này, hắn lựa lời từ chối, càng làm cho bọn họ tin tưởng thêm một chút, ở Nam Tầm chắc chắn có cất giấu bí mật gì đó của hắn...

Vừa rồi, Hưng Khánh đế khuôn mặt còn ấm áp hòa thuận vui vẻ tươi cười, lập tức trầm xuống, trong mắt lộ ra tức giận, đưa mắt nhìn về phía Viên Mậu Lâm, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:

- Ngươi là muốn kháng chỉ không tuân mệnh?

- Vi thần không dám!

Viên Mậu Lâm chấn động, có chút kinh ngạc lại có chút không dám tin nói:

- Vi thần chỉ sợ mình tài sơ học thiển ( Yul: ý là bất tài, kém cõi), sẽ gây phiền toái cho An Nhạc hầu. Nếu vì vi thần mà chậm trễ hành trình, chỉ sợ bọn tham quan dân tặc chạy thoát, chính là vi thần có tội.

Là lúc khẩn cấp, hắn bình thường tính tình kiêu ngạo, lúc này cũng phải tự hạ thấp mình, lời gì cũng nói ra.

- Viên Thứ thường không cần lo lắng.

Tiếu Túc lạnh lùng mở miệng:

- Năm trăm tướng sĩ của Kiêu kỵ binh  đã lĩnh mệnh đi trước một bước, tiến đến Giang Nam bắt người, ngươi đi chậm một chút cũng không sao. Huống hồ, hoàng thượng lời vàng ngọc đã hạ, chẳng lẽ Viên thứ thường muốn hoàn thượng thu hồi ý chỉ?

Bị chèn ép như vậy, Viên Mậu Lâm không còn cách nào mà không tiếp chỉ tạ ơn:

- Vi thần tiếp chỉ, tạ hoàng thượng long ân.

Chuyện hắn đang lo lắng, đành phải từ từ suy nghĩ biện pháp.

Chỉ hi vọng, nữ nhân kia giống như ngày thường thông minh, sẽ không phá hư kế hoạch của hắn.

Hoàng thượng lúc này mới vừa lòng gật đầu nói:

- Như vậy, các ngươi hãy lui xuống chuẩn bị, ngày mai sớm lên đường. Ra ngoài đi!

Viên Mậu Lâm lòng đầy khổ sở, đi sau lưng Tiếu Túc, ra khỏi hoàng cung. Định trực tiếp về nhà, suy nghĩ một chút, lại đi về hướng Bạch phủ.

Lần đi này, đối với hắn là quan lộ ( đường làm quan) thênh thang, là cơ hội bắt đầu. Nhưng hắn cũng biết chuyến đi này nguy cơ tứ phía, mạo hiểm vô cùng. Lúc này, hắn cần biết thái độ của Bạch phủ.

Chỉ cần Bạch Thanh kiên trì, dù hắn đã từng thú quá thê, người ngoài có năng lực làm gì hắn đâu? Dù là hoàng thượng cũng phải kiêng kị, chỉ cần hắn xác định được tình cảm của nàng, bọn họ sẽ không nhẫn tâm làm nàng đau lòng.

#####

Hoa nở hai đóa, trên một nhành.(Yul: ý là hai chuyện xảy ra cùng một lúc)

Khi Viên Mậu Lâm đang ở ngự thư phòng trò chuyện vui vẻ với hoàng thượng, Bạch Triệt đã đem theo vài thuộc hạ thân tính, đi Hoài Xa phường.

Hoài Xa phường ở Phố Hương Thảo tiểu viện rách nát trước cửa là số bốn mươi tám.

Hương Thảo phố là một cái ngỏ hẽm hẹp dài tịch mịch, mặt đường lớn nhỏ, khó khăn lắm mới có thể chứa hai chiếc xe ngựa đi ngang qua nhau mà thôi.

Hai bên đường phố chen chen lấn lấn lần lượt các phòng ốc cũ nát, đưa mắt nhìn lên, có thể nhìn ra hơn phân nửa phòng ốc ở đây đều là năm đó vì kinh thành mới xây dựng mà tu bổ lên.( yul: ý khúc này là sự kiện dời kinh nên nơi này mới được tu bổ, đã rất lâu rồi)

Bạch Triệt mặt trầm như nước, khuôn mặt bạch ngọc không có chút biểu tình, trong đôi mắt lại mơ hồ bắt đầu ẩn ẩn cuồng phong sóng lớn.

Hắn giơ tay lên, hơi giật giật ngón tay.

Sau lưng một nam tử lập tức tiến tới, đi lên phía trước, không nặng không nhẹ gõ cửa. 

Hắn thân thể cường tráng, bước chân trầm ổn hữu lực, rõ ràng là người biết võ công.

Cùng hắn giống nhau, mặc cũng giống nhau có hơn mười người đều đứng sau lưng Bạch Triệt.

- Ai vậy?

Trong cửa truyền ra một âm thanh già nua, giọng nói có chút thấp thỏm hỏi.

- Lão trượng( ông lão) xin mở cửa!

Nam tử gõ cửa giọng nói đầy khách khí lễ độ:

- Tại hạ ở nhà số chín mươi lăm mới chuyển đến, có đem một ít quà quê nhà lên tặng các vị. Tại hại mới đến đây, mọi người sau này đều trở thành hàng xóm, phiền toái các vị chiếu cố nhiều hơn.

- À là nhà lão Mộc mới sửa xong!

Lão đầu mở cửa vừa có chút cảm thán nói:

- Ngươi còn trẻ tuổi lại biết phân biệt phải trái, không giống nhà lúc trước, quả thực là... A...

Bên trong cửa, then cửa vừa được lấy xuống, cửa vừa mở ra, còn chưa nói hết câu, lão trượng đầu tóc bạc phơ, ước chừng sáu mươi tuổi, nam nhân vừa gõ cửa chợt đưa tay ra sau cổ lão đập một cái, ông lão liền lung lay ngất đi.

Nam tử đưa tay vịn chặt hắn, đẩy cửa ra, nửa ôm nửa kéo đem lão vào nhà.

Bạch Triệt lúc này mới bước đi, chậm rãi tiến vào cửa từ từ đi vào phía trong, người phía sau đi theo, vào trong hết rồi cẩn thận đóng cửa lại, cài then cửa.

Chuyện phát sinh vô cùng nhanh,phố Hương Thảo lại khá vắng vẻ, giờ ngọ(11h-13h) nắng chiếu chói chang nên rất ít người đi đường.

Vì vậy, căn bản không có ai phát hiện, trong kinh thành, kề cận là Hoàng thành lại có người dám dùng võ lực xông vào nhà riêng.

Đám người vào sân nhỏ, đem lão nhân đặt dưới chân tường, liền thẳng tắp đi đến hậu viện.

Bạch Triệt bước chân tạm dừng, nhìn phía tây bên tường có một chiếc xe ngựa, hai tay đang buông lỏng liền nắm chặt thành quyền.

Đó là một chiếc xe ngựa bình thường không thu hút người nhìn, nhưng trên thân xe lại khắc dấu hiệu của gia tộc Bạch thị.

Nữ nhân kia, nàng quả thật là ở chổ này!

Nàng đi gặp tình lang, lại không biết kiêng kị, liền vội vàng mang dấu hiệu Bạch phủ kéo đến đây. Nàng là sợ người bên ngoài không biết, Bạch Triệt hắn đang đội nón xanh trên đầu sao?

Lúc này, một nha hoàn từ phía sau viện đi ra, nhìn trong viện xuất hiện một đám người xa lạ, lập tức giật mình hỏi:

- Các ngươi là ai?

Nàng đang chuẩn bị la to, đột nhiên nhìn thấy Bạch Triệt, lập tức như ve sầu cuối thu ( Yul: câu này ta giải thích r) toàn thân mềm nhũn, ngã bệch xuống đất, lắp bắp nói:

- Thiếu... thiếu... thiếu gia!

Này nha hoàn, là nha hoàn thiếp thân hồi môn của Đồ thị là Tri Nguyệt.

Nghĩ đến tiểu thư nhà mình lúc này còn đang ở trong phòng cùng biểu thiếu gia trò chuyện vui vẻ, nếu để thiếu gia thấy được, sợ là....

Tri Nguyệt lúc này liền muốn há miệng kêu to, báo hiệu cho Đồ thị.

Đáng tiếc, một quân cờ màu đen bắn ra từ trong tay của Bạch Triệt, đánh thẳng vào huyệt ngủ của nàng, Tri Nguyệt một tia âm thanh cũng không kịp phát ra, liền hôn mê bất tỉnh.

Đám người Bạch Triệt tiếp tục bước đi không hề ngừng lại, đi tiếp vào bên trong.

☆☆☆☆☆☆●●●☆☆☆☆☆☆

P/s tuồng bắt gian chính thức mở màng!