Loáng thoáng nghe tiếng chuông cửa, Khương Minh Hi kháng cự trong chốc lát, sau đó đành rời giường xuống.
Thời gian nghỉ của việc kết hôn đã xong, cô phải trở về với công việc, vừa
vặn cuối tuần này có buổi họp mặt khách hàng, có thể nghĩ, tuần này có
bao nhiêu việc gấp. Đêm qua cô còn mang công việc về nhà làm, tận hai
giờ mới lên giường đi ngủ, bây giờ vẫn còn đang rất thèm ngủ.
Dặt dẹo đi tới cửa, cánh cửa chuẩn bị mở ra, cô mới phát hiện bộ dạng mình
hiện tại không thích hợp để đón khách, ít nhất nên sửa sang dung mạo với trang phục.
Nhưng khi cô chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt thì nghe
từ phòng khách truyền tới cước bộ, cước bộ càng lúc càng lớn, tuy rằng
nghe lén là một hành vi thiếu đạo đức nhưng cô không nhịn được lòng hiếu kỳ đang dâng lên.
- Con không thèm nói gì sao, mẹ đang chờ con giải thích, vì sao vợ chồng các con chia đôi phòng ngủ?
Lục phu nhân xinh đẹp động lòng người, nhìn ra được dung mạo của Lục Hạo Doãn đúng là di truyền từ mẹ hắn.
Đêm qua bà nghe được chuyện từ đám người phái tới đây quét dọn, thiếu gia
cùng thiếu phu nhân không có ngủ chung một phòng, điều này làm bà nóng
lòng. Đùa sao, bà ngóng trông kim tôn đã nhiều năm, vợ chồng chúng không chịu ngủ cùng chỗ, tiểu bảo bối làm sao ra đời đây?
- Mẹ, mẹ có biết giờ mới mấy giờ không?
Lục Hạo Doãn giống như lo lắng đánh thức Khương Minh Hi, hướng phòng khách liếc nhìn.
- Mẹ mặc kệ là mấy giờ, mẹ phải biết có chuyện gì xảy ra, làm gì có vợ chồng nào ngay khi tân hôn chia phòng ngủ?
Trằn trọc một đêm không thể ngủ được, bà mau chóng đi tới đây giải quyết, hôm nay không xong thì tối nay cũng không ngủ được.
- Con đã thuận theo ý mẹ lấy cô ấy về, còn về chuyện khuê phòng, đó là chuyện riêng của vợ chồng, mẹ không nên can thiệp…
Khẩu khí của hắn so với gió lạnh còn hơn vài phần.
Lòng khẽ nao nao, con trai của bà khi nào lại nói ra những lời không có trách nhiệm như vậy?
- Đúng vậy, cô ấy là con dâu mẹ chọn cho con, nhưng người nói muốn kết
hôn là con, ngay từ đầu tới đuôi, mẹ không có bức con. Còn nữa, chuyện
gì của 2 đứa mẹ mặc kệ, chỉ cần cho mẹ biết, bao giờ mẹ mới có thể bế
cháu nội?
- Nếu như không phải mẹ nói cô ấy bát tự quá tốt, là con nên chọn người vợ như thế, con đã không cưới.
Lục phu nhân chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Hoài nghi không biết đây có
phải Lục Hạo Doãn con bà không? Bà biết con trai bà là người có chí
hướng, thậm chí cố chấp làm người ta không chịu nổi, chẳng qua từ trước
tới nay tao nhã, lễ phép, tức giận cũng không để lộ, nhưng lúc này hắn
không ngừng kích động bà, ý định làm bà tức giận, đứa con trời đánh, bị
trúng tà hay sao vậy?
- Con nhớ rõ mẹ nói. Thầy tướng bảo cô ấy sẽ làm cho Lục gia thịnh vượng, mẹ cần gì phải lo lắng không được ôm cháu nội?
- Ách.. được rồi, cho dù như thế, nhưng mỗi đứa một giường, Lục gia làm sao có cơ hội hưng thịnh?
Lúc này không có thời gian rỗi mà truy cứu thằng con tại sao bất thường thế này, bà chỉ có một quan tâm – khi nào mới có thể bế cháu nội.
- Trừ phi ly hôn, còn nếu không, mẹ sẽ được bế cháu nội.
Ly hôn. Bà suýt té xỉu, Hai chữ này sao có thể chạy ra từ miệng hắn?
- Xin mẹ yên tâm, con không có ly hôn, cho dù con có người phụ nữ khác ở
bên ngoài, cũng không ly hôn, con biết Lục gia không chấp nhận điều này, cho nên mẹ hãy nhẫn nại chờ tin tốt đi.
Toàn thân Lục phu nhân
suy yếu. Tiểu tử này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao? Hắn làm sao dám
làm bà tức chết thế này. Quên đi, chuyện đó không quan trọng.
- Con nói đợi một ngày, thế phải đợi bao lâu nữa?
- Con có phải thầy tướng đâu, làm sao biết được bao giờ thì nó xảy ra.
- Đừng có lừa mẹ.”
Thằng con này đúng uống nhầm thuốc, chỉ vài câu cũng đoán được nó bệnh gì.
- Nếu mẹ muốn dự đoán, đi tìm thầy số đi.
- Lục Hạo Doãn, con muốn làm mẹ tức chết hả?
Lục Phu nhân nhìn như muốn thiêu cháy hắn. Tiểu tử này không phải uống nhầm thuốc, mà đang đùa cợt bà, nếu không, sao tự nhiên dám tạo phản?
- Con không có cách nào trả lời cho mẹ vừa lòng, đành chờ mẹ cho ý kiến, có gì không đúng sao?
- Con… Mẹ không nói với con nữa, kêu vợ con hôm nay lựa lúc gọi điện cho mẹ.
Bà sắp xuất huyết não mất, nên tìm con dâu mà ra tay thì dễ dàng hơn.
Lục phu nhân tới như một cơn cuồng phong, rồi biến mất không còn tăm hơi
đâu, trong phòng còn lại Khương Minh Hi ngã trên mặt đất. Cửa đóng lại
rầm, có kinh hãi tới Lục Hạo Doãn hay không cô cũng mặc kệ, hiện tại
không có tư tưởng để ý.
Tuy rằng sớm biết mình nên duyên với Lục
gia là do bát tự, nhưng mà nghe chính mồm Lục Hạo Doãn nói ra, trong
lồng ngực cô như bị nghẹn lại, có thứ gì đó chặn lên. Khó chịu, khó chịu vô cùng…
Cốc, cốc, cốc! Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Lục Hạo Doãn ôn nhu đi vào.
- Minh Hi. Em dậy chưa?
Cô không nghĩ nổi gì nữa, mấy ngày nay trong đầu cô nảy sinh một ý niệm, cô có thể trở thành một người vợ thực sự của hắn.
Bình thường, buổi sáng hắn lái xe đưa cô đi làm, qua quán ăn sáng, sau đó
đưa cô qua công ty, không biết vì sao hắn biết cô không thích ăn sốt cà
chua, sandwich của cô tuyệt đối không nhìn thấy sốt cà chua, tới chiều
tối, hắn gọi hỏi cô bao giờ tan tầm, nếu thời gian hai người cùng về,
hắn qua đón cô, hay nếu muộn thì sẽ mua gì cho cô ăn.
Hôm trước,
bọn họ ăn vịt áp chảo, tuy rằng hắn chủ động đề cập muốn ăn vịt áp chảo, nhưng cô một cảm giác kỳ quái – hắn là vì cô mới ngồi ăn, hắn không
thích ăn vịt áp chảo.
Đó là lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra
nhìn vào một người là một điều thú vị như vậy! Hắn khiến cô có cảm giác
mình là một nữ nhân hạnh phúc.
Nhưng đột nhiên, cô phát hiện mình thật buồn cười, như thế nào lại tin tưởng rằng hành động của hắn đối với cô là đặc biệt?
- Minh Hi, nếu em không dậy, đi làm muộn đấy.
Cô dịu dàng lui ra,
- Tôi dậy rồi, xin lỗi, tôi quên đặt báo thức, hôm nay anh đi trước đi, chiều tôi mới tới văn phòng.
- Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?
Giọng Lục Hạo Doãn tỏ ra lo lắng.
- Không phải, trước khi qua văn phòng, tôi có chuyện cần xử lý, chút tôi sẽ gọi taxi đi.
- Anh biết rồi, em đừng quên ăn sáng.
- Anh cũng thế, lái xe cẩn thận.
Cô nghe tiếng hắn quay đi, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng xa, cô mềm nhũn tựa vào cửa, lồng ngực khó chịu, tâm trống rỗng. Cô bị sao vậy?
Lục Hạo Doãn không có nói cho cô chuyện gọi điện cho mẹ hắn, giờ phút này
cô cũng thấy mình vô tâm với bà, nhưng tránh được bà lúc này là có thể
tránh được vô khối rắc rối.
Nhưng là, cơm trưa còn chưa ăn, cô liền nhận được điện thoại của bà, yêu cầu cô đưa bà đi mua sắm, cô có thể từ chối sao?
Đương nhiên không được, cô đành vội vàng đi. Nhanh chóng hai người đi tới quầy hàng bán đồ ngủ.
- Mẹ, mẹ muốn mua áo ngủ?
Ngoài ngũ quan giống Lục Hạo Doãn thì tính cách của bà và hắn hoàn toàn trái
ngược nhau. Tính bà nhiệt tình, hoạt bát. Nhưng, bà kêu con dâu tới phụ
bà đi mua đồ ngủ, không phải là quái lạ lắm sao?
- Đúng, chúng ta phải chọn mấy bộ đồ ngủ gợi cảm mê người cho con.
Lục phu nhân hoàn toàn biết dù không có tình ý thì áo ngủ cũng vô dụng,
nhưng là nó khiêu khích đến thế…- Con nhất định phải biết, nam nhân cũng chỉ là một loài động vật, nếu con cho hắn một chút kích thích, hắn sẽ
như một chú cún, đứng trước mặt con mà chảy nước miếng.
Tuy rằng
cô nhìn ra được tình hình, nhưng cô không thể nói cho bà, vấn đề không
phải cô không biết hấp dẫn chồng, mà là cô không muốn.
- Mẹ, chuyện này thật lộ liễu quá….
Khương Minh Hi biểu lộ vẻ nhẹ nhàng, mềm mại mà bản thân cũng thấy muốn nôn
ra, cô thích mặc quần áo ngủ, như vậy rất thoải mái. Nhưng là cô không
thoát khỏi cảm giác đang ăn nhờ ở đậu, tạm thời không thoải mái mặc áo
ngủ đi lại…
- Nữ nhân không hở ra, làm sao khiến mắt nam nhân tỏa sáng?
Lục phu nhân hưng phấn nói, như thể bà mới là người chuẩn bị đi kích thích, – Đừng sợ, lớn gan chút đi, hai con là vợ chồng, không phải người xa
lạ, con không phải ngượng ngùng.
Cô thuận theo ý gật đầu. Cô đồng ý với lời giải thích của bà, nam nhân rất dễ bị nữ nhân có sắc dụ dỗ, chả như Tây Thi đó thôi.
- Tối nay, mẹ sẽ gọi điện thoại kêu A Hạo ngủ cùng phòng con, còn con
đừng có ngại nhé, hãy biểu hiện thật tốt, mẹ đảm bảo chồng con sẽ bị mê
hoặc, vài hôm nữa mẹ sẽ gọi cho con, xem cần mẹ giúp đỡ gì không.
Thế này không phải là giám sát cô sao? Thần kinh Khương Minh Hi rơi vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày trôi qua, nháy mắt đã nửa tháng,
thần kinh buộc chặt sớm đã co giãn, Lục Hạo Doãn vẫn chưa cùng phòng với cô, cũng không gọi điện thoại cho cô khi tan tầm, cô thậm chí không rõ
hắn về nhà mấy tiếng đồng hồ nữa.
Còn cả mẹ chồng nữa, hầu như không có liên lạc…
Có mấy lần, cô cầm điện thoại lên, nghĩ muốn gọi đến hỏi thăm sức khỏe bà, nhưng cô lại không có cách nào dối bản thân làm chuyện đó, cho nên cuối cùng lại cất điện thoại đi.
Có phải cô rất buồn cười? Không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng vì không thích sao? Nhưng, vì sao mà tâm tình
ngày càng buồn bã? Chuyện công tác cũng không có hứng thú làm.
- Tiểu Hi, đại sự không ổn!
Trương Mẫn Kinh kinh thiên động địa chạy vọt vào công ty, trên tay ôm một lô báo mới.
Khương Minh Hi đang nằm dài gục đầu lên bàn, tâm trí đang suy nghĩ về hình ảnh Lục Hạo Doãn. Vì sao gần đây buổi chiều hình như rất bận, muộn mới về.
- Chồng cháu xuất hiện trên tạp chí này, mấy tay phóng viên chó săn chụp
được hắn đi cùng một người mẫu mới, có biết con người mẫu kia không? Rất có khí chất, gần đây rất nổi tiếng đấy.
Nước miếng Trương Mẫn
Kinh bay tứ tung, nữ nhân nằm sấp trên bàn kia, mau tỉnh dậy, – Chồng
cháu bị người ta cướp kìa, còn ở nơi này bò dài giả chết sao.
Run lên trong giây láy, Khương Minh Hi rốt cục có phản ứng,
- Dì nói cái gì?
Trương Mẫn Kinh không muốn tiếp tục lãng phí nước miếng, trực tiếp dâng tạp
chí cho cô cháu gái, để cho cô cháu rượu tự mình nhận thức đang gặp phải chuyện gì.
Nhìn ảnh bìa cùng tiêu đề, cô đã lo sợ bất an, lật
vào bên trong, giây lát, trái tim dường như hụt hẫng, nội dung là hai
người kia cùng nhau đi ăn tối, tạp chí kia nói rằng họ qua đêm cùng
nhau, nhưng cô biết rõ là không vì tối hắn có về nhà.
- Tiểu Hi, cháu có khỏe không?
Trương Mẫn Kinh lo lắng nhìn cô, chỉ thấy cô giật mình trong chốc lát, chắc chắn có chuyện.
- Loại báo chí này không đáng tin.
Không đủ tin sao? Trương Mẫn Kinh cầm điều khiển mở tivi, chuyển tới kênh tin tức, tin tức cho biết, nam chính không hề nói bất cứ điều gì, nữ chính
thì tắt máy cắt đứt liên lạc với truyền thông, chuyển kênh khác cũng vẫn thông tin tương tự như thế,
Đoạt lấy điều khiển từ tay Trương
Mẫn Kinh, Khương Minh Hi hừ một tiếng, tắt tivi đi, đồng thời là tắt đi
hình ảnh kẻ đang làm lòng mình phiền muộn.
- Hiện tại cả Đài Loan đang thảo luận chuyện này, cháu còn bảo không có việc gì sao?
- Chẳng qua là vài bữa ăn cơm, có cần thiết ngạc nhiên như vậy?
Truyền thông luôn thích phóng đại, như vậy mới có thể thu hút người xem.
- Nhưng chỉ là vài bữa cơm, có cần thiết tắt máy không liên lạc với bên
ngoài? Mỗi lần nghệ nhân đụng tới tình huống này, luôn nói câu – chúng
tôi là bạn bè, mặc kệ thật hay giả, rồi trốn đi, mập mờ. Loại tình huống này chứng tỏ ả ta giật mình, bởi vì biết mình quyến rũ người có vợ rồi.
Đúng vậy! Nếu bọn họ không có quan hệ mập mờ, nữ nhân kia đâu cần chột dạ
trốn đi. Khương Minh Hi lắc đầu, không thể, cô còn chưa có chứng cứ,
không nên vội vã định tội.
- Lục Hạo Doãn không phải loại người như vậy.
Đây là cô tự an ủi chính mình. Kỳ thật, càng ngày cô càng không xác định được hắn là loại người như thế nào.
Đang khi cô quyết định chấm dứt những ngờ vực vô căn cứ thì nhận được một
tin khủng hoảng, hắn đột nhiên thay đổi thành người khác. Mỗi đêm dài
yên tĩnh, đoạn đối thoại của hắn cùng Lục phu nhân quẩn quanh tai cô,
một lần, lại một lần nữa, thì ra hắn lấy cô về chỉ là để làm tròn nghĩa
vụ, hắn làm sao có thể ôn nhu đối với cô?
Cô thực ngốc, hắn đương nhiên có thể ôn nhu đối với cô, bởi vì bản tính hắn vốn thế, chỉ là do
cô không nhận ra, ngộ tưởng rằng hắn đối xử đặc biệt với mình.
Kỳ thật hắn chưa từng thay đổi, mà là trong mắt cô hắn thay đổi, cô rốt
cuộc không có cách nào làm cho hắn thành một người thường được.
- Không lâu trước, cháu còn cho hắn là tên biến thái mà.
Đúng vậy, hiện giờ cô mong lúc nào cũng có thể mang ánh mắt như thế nhìn hắn…
- Trong lúc này, cháu tin hắn.
- Dì thật sự khâm phục cháu, chồng cháu ở bên ngoài cùng nữ nhân khác quậy tung dư luận, sao cháu còn có thể lạnh lùng như thế?
Trương Mẫn Kinh kích động, mặc dù bà không có quan hệ gì tới chuyện này, nhưng…
Chứng kiến nữ nhân ngốc nghếch này, cơn tức trong lòng không tự giác tràn lên.
Khương Minh Hi vẫn bình tĩnh mà chống đỡ.
Chẳng lẽ muốn cô tức giận sao? Ngay từ đầu, hắn đã không thuộc về cô, hôm nay hắn gặp được nữ nhân làm hắn cảm động, cô cũng không có tư cách gì tức
giận hắn.
Cô không có tư cách tức giận hắn, nhưng vì cái gì mà
lồng ngực nói như thế? Cô không biết làm sao, nếu không phải cô sinh ra
đúng giờ lành tháng tốt, sao có thể phút chốc hóa phượng hoàng, cô nên
thỏa mãn, không có gì oán hận…
Đáng giận! Hắn nghĩ muốn làm gì ở
ngoài thì làm sao, không chờ thời gian lâu hơn một chút được à? Nghiêm
túc mà nói, hiện tại bọn họ mới cưới, sao hắn có thể ác độc như thế?
- Mặc hệ bọn họ có quan hệ gì, ít nhất cháu cũng phải làm rõ tình hình,
đừng ngốc nghếch như thế, dì không thích bộ mặt này của cháu chút nào!
Trương Mẫn Kinh ghét nhất nữ nhân ngu ngốc.
Cho dù cô không hỏi, cô tin tưởng rằng Lục Hạo Doãn cũng sẽ chủ động giải
thích với cô. Ít nhất, trước mặt cô hắn vẫn là một người có văn hóa, hắn sẽ không im lặng như đối với cái tạp chí lá cải kia.
Bởi vì cô tin tưởng hắn sẽ nói, cho nên dù buổi sáng không ngủ nhiều, tối cô vẫn kiên nhẫn ngồi chờ ở phòng khách.
Nhưng là, phản ứng của người vợ nên mềm dịu thế này sao?
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, cô muốn hắn giải thích, đây là ý niệm duy nhất trong đầu cô giờ phút này.
Từng giây, từng phút trôi qua, tâm trạng càng lúc càng tệ, càng băng lạnh,
nếu hắn nhớ đến người vợ có cưới hỏi đàng hoàng này, mấy ngày nay không
nên lưu luyến bên ngoài, mặc kệ chân tướng thế nào, hắn nên cho cô công
đạo, trừ phi đối với hắn – người vợ này không có ý nghĩa gì.
Đoạn đối thoại giữa hắn và Lục phu nhân lại vang lên bên tai cô, hắn nguyện ý cưới cô, đã là ân huệ quá lớn lao cho cô rồi, hắn không cần phải cho cô công đạo, cũng không cần phải giải thích với cô…
Chuông cửa vang lên, Khương Minh Hi khiếp sợ nhảy dựng lên, hít sâu. Cô bước nhanh ra
mở cửa. Cô quên mất một việc, Lục Hạo Doãn cũng có chìa khóa, hắn có thể tự mở cửa đi vào, cho nên lúc nhìn thấy Lục Hạo Doãn say khướt đứng dựa ở cửa, cô kinh ngạc vô cùng.
- Phu nhân khỏe không, tôi là trợ
lý Lý Nguyên Hách, là đệ đệ học dưới một khóa, hôm nay là đêm 30… À,
không phải, hôm nay Lục tổng kêu muốn uống rượu, tôi thật có lỗi, để Lục tổng say thế này. Bình thường Lục tổng uống rất khá, không ngờ hôm nay
có mấy chén đã… Ai, nói linh tinh rồi, tôi nghĩ tình trạng này nên lái
xe đưa Lục tổng về thì tốt hơn…
Bình thường tại văn phòng, trợ lý đều là nữ nhân có bản lãnh lớn, khó chứng kiến được một mỹ nữ có khí
chất xuân phong thế này, không cẩn thận, trợ lý một hơi trình bày.
Mùi rượu tận trời, cô hận không thể bịt mũi chính mình… Là rượu sao???
- Cám ơn anh, anh có thể giúp tôi đưa anh ấy vào phòng không?
Gật gật đầu, Lý Nguyên Hách cùng cô đưa Lục Hạo Doãn đến giường.
Hắn nên cáo từ bỏ của chạy lấy người, nhưng không nhịn được lên tiếng:
- Bình thường Lục tổng rất ít khi uống rượu, hôm nay xảy ra chút sự tình nên mới uống nhiều như thế.
Khóe môi cô khẽ cong lên, sao vừa rồi kêu “uống vài chén”…
- Tôi biết rồi, cám ơn nhé.
Khương Minh Hi dịu dàng mời Lý Nguyên Hách đang lưu luyến không muốn rời đi.
Thực không hiểu, sao Lục tổng lại ra ngoài làm chuyện xấu sau lưng vợ
mình? Trực giác nói cho hắn, chuyện này nhất định có uẩn khúc,
- Nếu ngày mai ngài ấy còn chưa tỉnh, xin phu nhân gọi điện báo cho tôi, tôi sẽ báo cho thư ký hủy lịch làm việc trong ngày.
- Dạ, vất vả cho anh quá.
Trời ạ! Làm sao giọng nói cũng mê người như thế? Lý Nguyên Hách thực muốn ở
lại thêm chút nữa, làm rõ sự việc, Lục tổng ra ngoài làm chuyện xấu,
điện thoại gọi tới liên tay, ra khỏi cửa thì phóng viên bu tới, trong
công ty thì xôn xao… Qua một ngày, còn có thể được hưởng sự đối đáp ôn
nhu này, hắn cảm động muốn khóc.
Lúc này, vốn đang ngồi ở trên giường, Lục Hạo Doãn đột nhiên nhảy dựng lên, nghiêng ngả lảo đảo hướng phòng tắm.
- Xin lỗi, tôi sợ không đưa anh xuống nhà được..
Khương Minh Hi hạ thấp người nói.
- Tôi có thể tự xuống được, phu nhân cứ chăm sóc cho Lục tổng đi, tôi sẽ đóng cửa.
Tuy lưu luyến không tời, nhưng Lý Nguyên Hách cũng đành bước.
Khi cô đi vào phòng tắm, Lục Hạo Doãn đang ngất ngưởng đứng dậy ở chỗ bồn cầu, cô nhanh chạy tới dìu hắn, hắn ôm lấy cô.
- Tôi muốn tắm rửa.
Hắn ngây cô cười, giống như một đứa trẻ.
Cô đồng ý, hắn muốn tẩy rửa mùi rượu. Vì thế cho hắn ngồi ngoan ở trong bồn tắm chờ cô vặn nước ấm.
Hắn im lặng không có ồn ào, để im cho cô tắm rửa, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Tuy rằng cô rất thích bơi lội, ở bể bơi nhìn thấy nam nhân mặc độc chiếc
quần bơi bé xíu mỏng manh là chuyện bình thường nhưng cũng không tới mức mặt đỏ thế này. Hơn nữa tim đập thình thịch, tai ù đi…
- Tôi muốn tắm.
Hắn ngã nhào trong bồn tắm, ôm theo cả cô kéo xuống nước.
Khương Minh Hi kinh ngạc, sao lại phát sinh tình huống này, tên đầu sỏ kia ha
ha cười, hai tay khoát nước sang người cô, cô không chú ý hét toáng lên, hắn lại càng vui, hăng say khỏa nước.
Cô tức giận bắt lấy tay
hắn, định hung hăng báo thù, nhưng đôi mắt hắn sao mà nóng bỏng quá,
khiến đầu óc rối loạn, tâm cũng rối loạn.
Một giây đồng hồ, hắn nhào lên ôm lấy cô. Đôi môi dán trên cái cổ trắng nõn của cô, tức thời cô hóa đá.
Nên làm gì trong tình huống này đây? Đùa giỡn? Khiêu khích? Hấp dẫn, Cô khó tin rằng người say làm được chuyện này – chỉ có thể là giả vờ.
Nếu kệ hắn tiếp tục làm gì thì làm, đêm tân hôn đầu tiên của cô có thể là ở đây sao? Đừng náo loạn, cô không nên, hay là… nhanh tay đẩy hắn ra??
- Anh tắm mau lên, đừng ngâm lâu, dễ bị cảm, tôi lấy quần áo đặt ở giường ấy.
Nhưng cô nhanh phát hiện ra một điều, nam nhân này khó đối phó vô cùng, khi
cô định trốn ra, trong này hơi nước mù mịt, không cẩn thận dễ bị ngã.
Nói thực ra, cô đang rất tức giận, cô vì lời giải thích của hắn mà chờ tới
bây giờ, kết quả hắn say như chết, cô còn biện pháp nào đây?
Cô nghĩ có nên để hắn ngủ ở bồn tắm kia thay cho trừng phạt không a!
Nhưng sau khi trở lại phòng khách chuẩn bị quần áo, Khương Minh Hi không đành lòng quay lại phòng tắm
- Anh không thể ngủ trong này, nếu không sẽ bị cảm.”
Chứng kiến Lục Hạo Doãn mặc áo ngủ đứng bên giường, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm…
- Không được rời khỏi tôi…
Tay cô vừa mới đụng tới hắn, hắn liền ôm cô vào lòng, – Nhan Linh, tôi van cầu em đừng rời xa tôi.
Nháy mắt, tâm bị một vết đâm, mất mát, hụt hẫng, chân tướng là đây…!
- Tôi biết em sẽ rời tôi đi… Em sẽ không bỏ tôi chứ? Em sẽ không rời khỏi tôi chứ?
Hắn nhẹ nhàng bên tai cô nỉ non, giống như ngái ngủ.
Cô tức giận, tức giận mình không ngờ tới hắn như thế, tức giận vì hắn tàn khốc làm cô tổn thương.
Hỗn đản! Chẳng lẽ hắn nghĩ hắn nguyện ý cưới cô, mời cô từ chim sẻ hóa
phượng hoàng, là cô nên cảm kích hắn, để cô phải chịu nhục nhã sao?”
- Anh không thể cho tôi hạnh phúc, vì cái gì muốn tôi ở lại bên cạnh anh?
- Tôi sẽ cho em hạnh phúc.
- Trong lòng đã có nữ nhân khác, sao anh có thể cho tôi hạnh phúc?
Đây là bản chất của nam nhân sao? Rõ ràng làm không được chuyện, lại nói
dối không biết ngượng, đối với bọn họ, hứa hẹn chính là một loại thủ
đoạn.
- Tâm trí của tôi chỉ có em.
- Vợ anh bây giờ thì sao? Anh không thấy có lỗi với cô ấy sao?
Hiện tại cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn nói một tiếng có lỗi với cô, cô sẽ cảm thấy mình không buồn bã nữa sao?
- Không biết, lòng tôi chỉ có em.
Giờ khắc này, cô đột nhiên muốn khóc, vì mình mà bi ai khóc, vì mình mà
cười lớn, cô giả bộ không quan tâm hắn, nhưng lại không biết tằng, tới
giờ cô mới là người có ý.
- Ngày mai còn phải đi làm, anh nên ngủ đi.
Cô nhiều lần giãy dụa rốt cục thoát khỏi tay hắn, sau đó lôi hắn lại gần giường, đẩy xuống.
Đứng ở bên giường, nhìn nam nhân đang nằm kia, miệng hắn còn thì thào,
- Không được rời khỏi tôi.
Hít một hơi sâu, ngăn cản cái lạnh tràn lên, cô tự giễu chính mình.
Thật sự là đủ rồi, nếu cô tiếp tục ở lại chỗ này lãng phí thời gian cho hắn, khẳng định đầu óc có vấn đề!
Cái gì dịu dàng mềm mại, bổn tiểu thư mặc kệ!