Mãi Mãi Đề vứt bỏ mẩu thuốc trong tay đón đám khói bụi kia đi tới, gió lớn trên thảo nguyên, rất nhanh thân thể béo núc ních của Mãi Mãi Đề đã bị khói bụi mù mịt che kín.
Phì!
Phun bụi đất chui vào trong miệng văng ra, Mãi Mãi Đề mắng nhỏ một câu:
- Mẹ nó, sớm biết như vậy không đứng thuận gió rồi.
Đợi khi gã mở trừng hai mắt mới phát hiện một chiếc Cheetah sản xuất trong trước treo biển số Tê A rất là chói mắt đã dừng ở trước mặt của gã. Đằng sau chiếc Cheetah, là một đoàn xe mười mấy chiếc nối đuôi nhau tạo thành một chuỗi dài.
- Mẹ nó, khoe khoang cũng không nhỏ.
Mãi Mãi Đề trong lòng mắng thầm một câu, đưa tay lau qua một lượt trên mặt của mình, khi bỏ tay xuống trên mặt đã chồng chất ra nét cười chân thành khiến người ấm áp. Tuyệt kỹ kịch nói là thay đổi khuôn mặt diễn viên, mà hiện giờ trước mặt Mãi Mãi Đề thay đổi khuôn mặt của kịch nói thực còn thua xa không chỉ một cấp bậc.
Người ta chỉ là đổi một cái mặt nạ, mà gã không chỉ là biến đổi khuôn mặt, ngay cả nội tâm cũng theo đó thay đổi. Nói một cách khác, Mãi Mãi Đề trước mặt bất cứ người nào đều là người chân thành.
- Bạn bè thân yêu của tôi, ông chủ thân yêu, tôi rốt cuộc đợi được ngài đến rồi.
Mãi Mãi Đề mở rộng đôi vai khom người ra vẻ chào hỏi.
Cường Tử bước xuống xe ôm chầm nhiệt tình không có lý cũng ngoài dự liệu với Mãi Mãi Đề, cái ôm này nhiệt liệt đến mức khiến cho Mãi Mãi hoài nghi giới tính của Cường Tử có phải...
Cũng may, tay Cường Tử chỉ là vỗ mạnh hai cái sau lưng Mãi Mãi Đề, không có động tác gì khác khiến cho Mãi Mãi Đề tăng thêm hoài nghi. Mãi Mãi Đề mở rộng cánh tay muốn ôm lại một cái, nhưng cánh tay kia giang ra mấy lần cũng không ôm vào được. Động tác này trông có vẻ thật sự rất vụng về, vụng về khiến cho Mãi Mãi Đề hoài nghi ngay cả đến mình đã xác định giới tính nhiều năm như thế có phải còn có vấn đề hay không...
- Người anh em Mãi Mãi Đề thân yêu của tôi, rốt cuộc nhìn thấy anh rồi. Trên đường đi tôi ngựa không ngừng vó chạy tới đây là muốn gặp được anh người khiến cho Trác Thanh Chiến ca khen không dứt miệng, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy rồi.
Mãi Mãi Đề đổ một giọt mồ hôi, trong lòng tự nhủ ông chủ mới này diễn kịch hơi quá trớn rồi.
Còn may Cường Tử đúng lúc này buông cánh tay ra, hắn biểu hiện ra vẻ nhiệt tình không những khiến cho Mãi Mãi Đề cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Cáp Mô đi theo đằng sau Cường Tử cũng nhịn không được một tay lau mồ hôi lạnh. Dù rằng gã mập trước mặt này trông có vẻ con người không có gì gây hại hơn nữa ôm vào hẳn phải đông ấm hè mát, nhưng Cáp Mô thật sự không có dũng khí ôm một gã đàn ông ngực còn to hơn mông đít của phụ nữ...
Cường Tử sau khi buông tay ra vừa cười vừa nói với Mãi Mãi Đề:
- Trước khi đến Trác Thanh Đế ca đã nói anh chính là người quan trọng nhất, bảo tôi đối với anh phải thật giống như đối đãi với anh em thân thiết của mình, bây giờ nhìn thấy anh... quả nhiên đủ nặng rồi.
Trong lòng Mãi Mãi Đề lạnh đi một chút, cảm giác ông chủ mới này tại sao lại không giống với hình tượng trong lời đồn nói vậy cà. Trước mặt chàng trai trẻ trông có vẻ đẹp trai rối tinh rối nùi này, thấy thế nào cũng là một thằng ngốc không có chút đầu óc nào.
Trên thực tế, Cường Tử đang muốn tạo ra loại cảm giác này.
Luận diễn kịch, kỹ năng diễn xuất của Cường Tử mặc dù không được coi là tốt cũng đạt đến mức quen việc dễ làm. Đoán chừng nếu như đóng phim điện ảnh Cường Tử hẳn đạt được giải thưởng nam diễn chính xuất sắc nhất Vua màn ảnh Kim Mã hạng A mà không phải phí công sức gì quá lớn. Quả thật Cường Tử luôn có một mong ước cao xa, đó chính là tham gia vào một bộ phim màn ảnh rộng vĩ đại, giống như là Sắc Giới...
Cường Tử trái một câu Thanh Chiến ca lại một phải một câu Thanh Chiến ca Mãi Mãi Đề nghe ra được phải chăng là hắn đang tự báo ra nhà cửa cho mình biết, hay tự nói ra mình là loại người hống hách hết sức tự phụ có chỗ dựa rất cao không tầm thường ở Bắc Kinh đứng đằng sau lưng, nếu như không để cho người khác biết hậu trường của mình cứng chắc cũng sẽ không nói chuyện như vậy.
Mở miệng ngậm miệng đúng là ta là ai, ai là bạn của ta, đây là tài cán của bọn côn đồ lang thang đầu đường xó chợ, mà Cường Tử hiện tại làm đâu ra đấy, còn làm rất chuyên nghiệp.
- Ông chủ của tôi, nơi này gió lớn, chúng ta vẫn nên vào trong thôn thôi nhé.
Cường Tử nói:
- A! Đúng như vậy nhỉ, nơi thời tiết quỷ quái này thật không phải chỗ người ta tán dốc. Da của ta tốt như vậy, nếu như ở chỗ này một thời gian dài lúc trở về phải ra tiệm chăm sóc da mấy lần.
Cáp Mô nói thầm trong lòng một câu:
- Đúng vậy, phải chăm sóc da một năm ba lần, còn phải tra thêm dầu máy...
Kim Tiểu Chu khoanh tay dựa ở bên xe xem kịch, khóe miệng cười toe toét, nhìn Cường Tử biểu diễn có vẻ khoa tay múa chân nhưng thật ra vừa đúng nơi đúng chỗ thật giống như xem quái vật. Phải biết rằng lúc vừa mới đến Trường Xuân, Cường Tử dựa vào tài diễn dịch dối gạt thuộc hạ Hách Liên Xuân Mộ tin sái cổ rằng Cường Tử chính là một tiểu nhân vật hoàn toàn không có tí cân nặng nào.
Vào trong thôn sau khi giới thiệu qua ngắn gọn, vài người bọn Cường Tử ngồi ở trong căn nhà tuy rằng đơn sơ nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, trong lúc đó dường như không tìm thấy được chủ đề để nói chuyện gì, nhất thời không khí có chút ngượng ngùng.
Cáp Mô nhếch miệng cười phá tan im lặng nói:
- Người anh em Mãi Mãi Đề của tôi, thôn này có bao nhiêu người?
Nói thật Cáp Mô tên này vừa lộ mặt đã tấn công tạo thành tổn thương không nhỏ với thị giác của Mãi Mãi Đề, gã thật sự không thể tưởng tượng được dựa theo lý luận sau khi kết thúc cuộc kháng chiến chống Nhật cứu nước chấm dứt, con người như vậy hẳn nên tuyệt chủng sao vẫn còn sống khỏe mạnh đến bây giờ. Người như vậy trước đây sáu bảy mươi năm hiện hữu ở khắp mọi nơi trên đất Trung Quốc, dân chúng yêu mến gọi chúng là chó săn, tay sai...
Mái tóc bổ luống đầy phong cách, phất phơ như vậy.
Đôi mắt như hột đậu xanh, ánh sáng tụ hết vào bên trong như vậy.
Cái mũi lỗ chỗ hang hốc, lồi lõm như thế.
Một cái miệng cóc có thể nuốt tọt thiên nga, con người ngạo nghễ như thế.
Trong mắt Mãi Mãi Đề, Cáp Mô là một kẻ địch đáng gờm!
- Cáp Mô, cái thôn này bao gồm cả tôi cũng chỉ có mười mấy người. Sao nào?
Cáp Mô cười ngượng ngùng hỏi:
- Có nữ thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình hay không?
Thần sắc Mãi Mãi Đề biến đổi, thầm nghĩ một tiếng quả nhiên! Xem lại đệ nhất mỹ nữ trong thôn Châu Lan Kỳ Kỳ Cách còn chưa có lấy chồng việc này không thể nào nói cho y biết, nói cách khác chỉ sợ người này chắc chắn sẽ có mưu đồ! Nghĩ đến chỗ này Mãi Mãi Đề hé miệng cười lên, nụ cười của gã ở trong mắt Cáp Mô ca lại giống như nhìn ra được một âm mưu khổng lồ, bởi vì loại vẻ mặt này, Cường Tử vẫn thường hay sử dụng.
Mãi Mãi Đề cười nói:
- Phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình có một người, là một cô gái Mông Cổ xinh đẹp nết na.
Cáp Mô chợt lộ ra vẻ áy náy vì mình dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhìn xem người ta, thật thà chưa kìa.
Cáp Mô nói:
- Rất đẹp sao?
Mãi Mãi Đề gật đầu chắc chắn nói:
- Rất đẹp, đã đẹp rất nhiều năm rồi. Đại thẩm A Na Nhật trong thôn đã xinh đẹp năm mươi năm rồi, nhưng vẫn chưa có một hán tử nào đủ dũng khí chinh phục trái tim bế tắc của nàng.
Cáp Mô...
Mãi Mãi Đề cười thầm một tiếng trong lòng, he he, đoạt phụ nữ với ta à!
Cường Tử cười nói:
- Mãi Mãi Đề đại ca, có chuyện tôi không rõ ràng cho lắm.
Mãi Mãi Đề nói:
- Ông chủ ngài sau này vẫn là gọi thẳng tên tôi đi. Mãi Mãi Đề là được rồi. Ngài gọi tôi Mãi Mãi Đề đại ca tôi sẽ không quen, dù sao đi nữa, nào có ông chủ xưng là tiểu đệ gọi thuộc hạ là đại ca. Có chuyện gì ngài hỏi thẳng là được rồi, tôi không khi nào dám không trả lời.
Cường Tử nói:
- Tốt lắm, tôi không gọi anh đại ca, anh cũng đừng gọi tôi là ông chủ. Con người của tôi rất biết điều, anh gọi tôi là Cường Tử thì được rồi.
Mãi Mãi Đề cảm thấy biểu hiện Cường Tử hết sức khác lạ, nhưng từ trên khuôn mặt Cường Tử lại nhìn không ra dáng vẻ gì, điều này làm cho trong lòng Mãi Mãi Đề rất không được tự nhiên, một người gã không thể nhìn rõ ràng, khiến cho gã không được yên lòng.
Mãi Mãi Đề vội vàng nói:
- Được, có chuyện gì cậu muốn biết?
Cường Tử hỏi:
- Tại sao Thanh Chiến đại ca cần phải sai tôi đến nơi này làm gì? Nội Mông Cổ hiện giờ cũng có rất nhiều thành phố lớn giàu có, tại sao lại phải chọn một chỗ như vầy, chẳng lẽ có suy nghĩ sâu xa gì sao?
Nếu như gặp được Cường Tử trước đó, Mãi Mãi Đề chắc chắn sẽ không cho rằng Cường Tử sẽ hỏi vấn đề này. Bởi vì nếu như Cường Tử ngay cả điều này cũng không biết, vậy cũng thật không cần đến Nội Mông Cổ đứng ở vị trí cao trên vạn người. Mà bây giờ, Mãi Mãi Đề cũng không dám xác định Cường Tử rốt cuộc là người như thế nào.
- Cái thôn nhỏ này nằm dựa sát vào núi Hạ Lan, hơn nữa còn rất gần khu bảo tồn hươu đỏ động vật được bảo vệ cấp hai quốc tế trên Hạ Lan Sơn. Rất nhiều tay săn trộm đều lựa chọn thôn này dừng lại bổ sung đồ dùng cần thiết sau đó từ nơi này vào núi, cậu biết rõ rồi đấy, mấy tay săn trộm khứu giác người nào cũng đặc biệt linh mẫn.
Cường Tử a một tiếng hỏi:
- Vậy chúng ta ở chỗ này làm cái gì?
Kim Tiểu Chu xì một tiếng bật cười, mặc dù anh ta cũng cảm thấy Cường Tử diễn trò có chút hơi quá. Cáp Mô đứng ngay dậy đến bên cửa sổ, lướt qua lướt lại trước khung cửa nhìn xem có cô gái Mông Cổ nào sẽ lọt được vào trong pháp nhãn của lão già như y không. Lời của Cường Tử khiến cho mấy người khác đều ra vẻ hết sức ngượng ngập, Đại Hùng thì ngẩng đầu nói rất thành thật:
- Bắt người xấu!
Cáp Mô nhếch miệng cười vỗ bả vai Đại Hùng nói:
- Đại Hùng, bắt người xấu việc này không liên quan tới cậu. Một mình Cáp Mô thúc của cậu ở đây cũng đủ rồi, mặc kệ những tay săn trộm kia đến bao nhiêu, chỉ cẩn dám đến lão tử sẽ một nhóm diệt một nhóm, một đoàn diệt một đoàn.
Đại Hùng nhếch miệng, vẻ mặt rất khinh thường.
Cáp Mô:
- Cậu đây là ý gì?
Đại Hùng:
- Đã lâu rồi chưa có người có thể khoác lác ra gió thổi mát rượi như vậy.
Mọi ngườ:...
Mãi Mãi Đề nói:
- Là như thế này, ý của Chiến gia có thể là bảo bắt sạch những tay săn trộm lại, bằng không những tên này sớm muộn sẽ trở thành ung nhọt trên thảo nguyên. Có lẽ cậu không biết, việc đầu tiên Chiến gia làm lúc vừa đến Nội Mông, chính là diệt sạch một bọn săn trộm mang tiếng xấu giết người không chớp mắt trên thảo nguyên. Lúc trước cũng là ở trong cái thôn nhỏ này Chiến gia đã vang danh được gọi là tay súng đệ nhất Nội Mông, tôi nghĩ Chiến gia sai cậu tới đây, là để cho cậu có một khởi điểm giống như ngài ấy lúc trước.
Mãi Mãi Đề ngẫm nghĩ vẻ mặt thành khẩn nói:
- Lúc đó không có cơ hội gặp được Chiến gia, Chiến gia bây giờ thu lại sắc bén của bản thân vào bên trong, mà Chiến gia lúc kia, đáng sợ!
- Cũng chính là ở cái thôn nhỏ này, Chiến gia mang đi một người, người này cậu cũng quen biết, về sau trở thành trợ thủ đắc lực đáng tin cậy nhất của Chiến gia.
Nói đến đây, Mãi Mãi Đề dừng một chút, dường như nói tiếp nữa cũng không có gì hay ho nên không nói tiếp nữa. Mà Cường Tử cũng không hỏi, trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng chiến đấu kịch liệt trên thảo nguyên, cảnh tượng kia tuy rằng mơ hồ, nhưng rung động lòng người.
Cường Tử hít thật sâu một hơi:
- Mãi Mãi Đề, nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian gần đây anh giết bao nhiêu người.
Ở thời khắc này, Mãi Mãi Đề tâm thần chấn động!
Gã hoảng hốt một chút, bởi vì Cường Tử lúc này và Cường Tử trước đó, quả thật tưởng như hai người!
Mãi Mãi Đề nhìn thẳng vào trong mắt Cường Tử thậm chí không có chút do dự, cũng không có thời gian để lo lắng Cường Tử tại làm sao đột nhiên hỏi vấn đề này, gã chỉ theo phản xạ trả lời:
- Mười chín người!
Mười chín người.
Kim Tiểu Chu và Cáp Mô trong lòng đều rung lên nhè nhẹ, mà ngay cả Đại Hùng cũng ngẩng phắt đầu dậy nhìn Mãi Mãi Đề. Mười chín, một con số hai chữ số vô cùng đơn giản, nếu như ở phía trước cộng thêm một chữ giết, đằng sau cộng thêm một chữ người, thay đổi tính chất trong đó đủ để cho người ta rung động tuột đỉnh.
Cường Tử:
- Được rồi, tiếp theo giao hết cho tôi.
Giọng điệu hắn bình thản, nhưng khi Mãi Mãi Đề nghe thấy lại mang theo ý lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.