Cường Tử nhìn Chu Hạo Nhiên, thật sự cảm thấy rất bất ngờ. Từ khi Cường Tử làm lão đại không hề xứng đáng với tên gọi đó, hoàn toàn chỉ là một tay chưởng quầy chỉ đông chỉ tây. Lúc trước tổ chức Liên minh chấp pháp Trung Hoa hắn cũng ôm một mối nhiệt huyết, nhưng không có cách nào phân thân, cho nên công việc của liên minh vung tay đều giao hết cho Triệu Long Tượng. Về sau Triệu Long Tượng và hắn đến Đông Bắc, việc của Liên minh chấp pháp Trung Hoa toàn bộ đều đè hết trên vai hai người Chu Hạo Nhiên và Lý Vạn Thanh.
Lần này, Chu Hạo Nhiên một lần làm rung động tâm linh Cường Tử.
Mấy trăm đại hán kia, tay cầm trường đao sáng như tuyết, vẩy múa bầu nhiệt huyết, vung đao giết người, tráng lệ như tranh vẽ!
- Các anh… đến bằng cách nào?
Cường Tử đỡ Kim Tiểu Chu hỏi Chu Hạo Nhiên, vết thương hai nơi trên người kẻ kia máu chảy như suối.
Chu Hạo Nhiên đón lấy Kim Tiểu Chu, tay chân lanh lẹ tiến hành băng bó. Thủ pháp của cậu ta thuần thục nhanh chóng, hoàn toàn là tay già dặn đối với việc chăm sóc người khác.
Cậu ta vừa băng bó vừa trả lời câu hỏi của Cường Tử:
- Thật ra lúc các anh đến Nhật Bản, tôi đã nhận được điện thoại của Chu Bách Tước. Chú ấy để cho tôi và Vạn Thành tụ họp tinh anh của Liên minh chấp pháp Trung Hoa lại đến bờ biển gần nhất chờ đợi, lúc nào cũng có thể chuẩn bị rời bến. Về sau đưa thuyền đến đón các anh nhưng lại không biết tại sao phía bên Nhật Bản bất ngờ phong toả biên giới biển xung quanh bọn họ, thuyền của chúng tôi vào không được.
Cậu ta nhìn thoáng qua sắc mặt của Cường Tử, biết rằng gã đại ca này của mình khẳng định ở nơi này làm ra cái chuyện gì đó kinh thiên động địa. Bằng không làm sao có thể khiến cho các thế lực lớn cỡ này ở Nhật Bản xuất động tiến hành truy kích. Làm ra động tĩnh lớn đến cỡ này, lão đại của mình quả nhiên vẫn là vô cùng phong độ nha.
Cường Tử ngược lại tử trong lời nói của cậu ta nghe ra chút ám muội bên ngoài, chút dự cảm không lành trong lòng khiến cho chính hắn không muốn đón nhận lần nữa nổi lên. Ra sức lắc đầu, hắn thật sự hi vọng dự cảnh không lành không trở thành hiện thực.
Chu Hạo Nhiên tiếp tục nói:
- Về sau một chiếc du thuyền nước ngoài không biết làm sao lại tiếp xúc với chúng tôi, bọn họ không ngờ có thể xuyên qua phong toả tiến vào bờ biển xung quanh Nhật Bản. Hai vị đại ca Kim Tiểu Chu và Liên Ngân lo lắng cho an toàn của các anh, hai người bọn họ leo lên khoái thuyền dẫn đầu lên bờ tiếp ứng các anh. Tất cả chúng tôi ngồi trên du thuyền tốc độ chậm hơn.
Cậu ta nhìn lướt qua cuộc hỗn chiến của hơn ngàn người trước mặt, tự tin cười nói:
- Vẫn còn tốt, không phải muộn lắm.
Cường Tử nhẹ gật đầu hỏi:
- Vạn Thanh đâu rồi?
Chu Hạo Nhiên chỉ một ngón tay cuộc chiến trước mặt nói:
- Anh xem người của chúng ta, xông lên trước tiên người to lớn kia không phải là bọn họ. Hi! Chính là kẻ kia một đao chém rớt đầu một nhẫn giả!
Cường Tử theo ngón tay của cậu ta chỉ đến nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Lý Vạn Thanh khí phách lạnh lẽo cả mặt.
Lý Vạn Thanh một đao chặn được một nhẫn giả áo đen lăng không bổ trường đao xuống, sức phản chấn khổng lồ đẩy lui nhẫn giả kia bay thẳng về phía sau mấy bước. Lúc đối phương còn chưa hoàn toàn ổn định thân hình, y quát lớn một tiếng mạnh mẽ, chỉ hai bước đã đến trước mặt, thế như mãnh hổ hạ sơn!
Một đao chém xuống, sau khi nhẫn giả kia đón đỡ một cái bị áp lực khổng lồ trên đao nện cho phải ngồi ở trên mặt đất. Đôi mắt Lý Vạn Thanh lạnh lẽo, đao phong xoay ngang khí thế như chẻ tre, cắt rơi đầu nhẫn giả kia!
- Vạn Thanh… rất mạnh!
Cường Tử chấn động!
Chu Hạo Nhiên gật đầu cười:
- Đúng vậy, trong thời gian ngắn các anh đi Đông Bắc, đích thân Ngô lão gia tử dạy dỗ huấn luyện chúng tôi!
Trong lòng Cường Tử chấn động, nghĩ đến thân hình đồ sộ run rẩy của Ngô lão gia tử, lại không thể kìm nén được nghĩ đến Ngô Tôn. Thân ảnh hai người một người ốm nhom, một người già nua dần dần hợp lại với nhau, còn có nét cười của hai người cũng hợp lại với nhau.
- Sau khi các anh đi rồi, Ngô lão gia tử tìm đến tôi và Vạn Thanh, ông ta dẫn theo người trong giang hồ những năm qua đã giúp đỡ hoặc là vừa ý của mình, tổng cộng một trăm mười tám người. Đều là hảo hán nổi tiếng, cùng nhau gia nhập Liên minh chấp pháp Trung Hoa của chúng ta. Lão gia tử lại từ bọn đệ tử trong liên minh chọn ra hơn một trăm người trong tổng số năm trăm người, hàng ngày đích thân dạy dỗ người của chúng tôi.
- Lão đại anh xem!
Chu Hạo Nhiên giơ tay ra chỉ.
- Những người kia, từng người giống như là giao long ra biển, những ngày này quả thực nghẹn đến phải kêu gào như con mèo rồi, những tên nào lao vào cuộc chém giết quả thật ác bá hung hãn!
Trong lòng Cường Tử cảm khái, phần suy nghĩ không tốt trong đầu tạm thời không để ý đến nữa. Hắn bây giờ có năm trăm huynh đệ mạnh mẽ, năm trăm ác bá giương đao thúc ngựa, trong lòng vui mừng.
- Ngô lão gia tử thế nào rồi?
Cường Tử nhẹ giọng hỏi.
Chu Hạo Nhiên cười nói:
- Tinh thần lão gia tử vẫn rất tốt, hằng ngày dạy dỗ chúng tôi nhìn ai không thuận mắt liền ra sức đánh kẻ đó quả thật không giống như một lão già quá chín chục tuổi, vả bôm bốp thật con mẹ nó đau. Chúng tôi không dám tức giận, lão gia tử liền tức giận giẫm thẳng chân, tuy nhiên tôi cũng nhìn ra được, từ khi lão gia tử bắt đầu dạy dỗ chúng tôi tinh thần tốt hơn rất nhiều. Rốt cuộc cũng sẽ không xách đầu phơi nắng trên tường như thằn lằn, hằng ngày từ rất sớm đã đến sân huấn luyện xem chúng tôi luyện công.
Cường Tử cười, tự nhủ như vậy cũng tốt.
Chu Hạo Nhiên bỗng dưng nói:
- Cường Tử, lần này tại sao Chu Bách thúc lại đưa tin tức cho chúng tôi?
Cường Tử cười nói:
- Chú ấy đưa tin tức cho các anh có gì không đúng sao?
Chu Hạo Nhiên lắc đầu nói:
- Không có gì, chẳng qua có chuyện tôi phải nói với anh.
Cường Tử khoát tay áo nói:
- Sau này trở về hãy nói, trước tiên giải quyết chuyện ở nơi này. Không thể kéo dài thêm nữa, dù sao đây cũng là trên địa bàn võ giả Nhật Bản, kéo dài thời gian tình thế chống chế không được nữa đâu. Một khi viện binh của bọn chúng đến chúng ta toàn thay mà lui cũng khó nữa là.
Chu Hạo Nhiên gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, tin tưởng thuộc hạ của anh đi, bọn họ đều là thứ tốt!
Cường Tử đáp một tiếng, đứng lên nhìn cuộc chiến. Ngay từ lúc bắt đầu huynh đệ Liên minh chấp pháp Trung Hoa sau khi bất thình lình xông ra chém giết, nhưng nhẫn giả và võ si kia quả thật hoảng loạn rồi. Nhưng bây giờ hai bên giằng co với nhau, những võ giả Nhật Bản kia cũng chém giết đến đỏ con mắt. Cuộc chiến rất dai dẳng, trong một khoảng thời gian chỉ sợ rất khó đánh lui đối phương.
Cường Tử nhăn mày, bây giờ về mặt khí thế ưu thế cuộc chiến hoàn toàn thuộc về phía bên mình, về mặt nhân số đối phương đã không còn chiếm được ưu thế nữa. Dù không có bị khí thế chấn động của huynh đệ Liên minh chấp pháp Trung Hoa tấn công làm cho tán loạn, thì cũng chỉ kém hơn cỡ này mà thôi. Bây giờ điều cần làm chính là nhổ bỏ cây rơm rạ cuối cùng, một cây rơm rạ ép chết lạc đà.
Thời gian chiến đấu càng dài, càng bất lợi đối với phía bên mình. Dù sao huynh đệ Liên minh chấp pháp Trung Hoa tu vi cá nhân cũng không thể xem là thấp, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại kém xa. Đối phương cho dù là võ hay là nhẫn giả, đều là võ giả thân trải qua trăm trận. Điểm này không phải huynh đệ Liên minh chấp pháp Trung Hoa có thể so sánh được. Một khi thời gian kéo dài, đợi đối phương giằng co đến lúc nào đó, chỉ cần phản công ngược lại thắng bại khó có thể đoán trước được.
Hắn quay người hỏi Chu Hạo Nhiên:
- Người của chúng ta đều lên hết rồi sao?
Chu Hạo Nhiên nhẹ gật đầu nói:
- Ừ! Cùng lên một lượt rồi.
Cường Tử nhủ thầm:
- Có hơn ba mươi người, chỉ cần có ba mươi người quát thét xông về phía trước nữa, thì đủ để phá huỷ sĩ khí đối phương.
Nhưng tiếc rằng, phía bên bọn họ đã không có đủ quân số.
Đúng lúc này, một quả hoả tiễn từ một chỗ bí mật gào thét bắn ra. Quả hoả tiễn này mang theo đuôi lửa thật dài, vẽ ra giữa không trung một đường quỹ tích khiếp người thẳng đến phía sau trận tuyến của đối phương!
Đùng!
Giữa đội phía sau của võ giả Nhật Bản, quả đạn hoả tiễn kia vô tình nổ tung lên. Sau một tiếng vang cực lớn, võ sĩ ở đội phía sau bị nổ người ngã ngựa đổ. Thân hình vỡ vụn bay loạn bốn phía.
Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, quát thầm một tiếng chính là bây giờ!
Hắn tuy rằng toàn thân đau đớn muốn nứt toát ra, nhưng vì muốn mau chóng nhất giải quyết cuộc chiến này, nghiến răng vận khởi nội kình rút Trạm Lô Kiếm ra mạnh mẽ áp chế thương thế, sau đó tung người nhảy vào cuộc chiến. Hắn vừa động, Chu Hạo Nhiên cũng từ phía sau lưng rút ra một đôi Phân thuỷ Nga Mi thích đâm nhào tới.
Chu Hạo Nhiên thật không hổ là đệ tử của Cáp Mô, hai người nhất trí chọn lựa một loại binh khí khiến người kinh ngạc. Tuy nhiên về mặt phẩm chất, Phân thuỷ Nga Mi thích này của Chu Hạo Nhiên rõ ràng kém hơn rất nhiều so với cặp thích kia của Cáp Mô. Phải biết rằng đồ Lão Phật gia Đoan Mộc Tú cất giữ, làm sao có phẩm chất bình thường?
Xa xa Liên Ngân cũng không phải người rảnh rỗi, anh ta không chút do dự bắn quả đạn hoả tiễn cuối cùng ra, rõ là cũng nhìn ra tình hình hai bên địch ta bây giờ. Kể về mặt sức lực chiến đấu võ giả Nhật Bản tố chất trung bình cao hơn so với huynh đệ Liên minh chấp pháp Trung Hoa. Dù sao năm trăm huynh đệ này mới trải qua huấn luyện bài bản không tới hai năm, chênh lệch với những nhẫn giả và võ sĩ kinh nghiệm sâu dày kia vẫn còn tồn tại đối lập nhất định. Bây giờ bọn họ chiếm lấy ưu thế tuyệt đối hoàn toàn dựa vào cỗ khí thế hung hãn không sợ chết và sự bất ngờ!
Cường Tử suy đoán cần có thêm ba mươi người cùng nhau xông lên có thể hoàn toàn phá huỷ khí thế của đối phương, tuy nhiên bây giờ chỉ có ba người bọn hắn. Thân thủ Liên Ngân như thế nào Cường Tử không biết, nhưng từ trong hoàn cảnh rối tinh rối mù thời khắc này bắn ra quả hoả tiễn đó có thể nói kẻ này là người thông minh.
Liên Ngân rút một thanh trường kiếm tinh quang bắn ra bốn phía trên lưng ra. Ánh mắt hung ác, mạnh mẽ xông về phía đám người kia. Cường Tử phát ra một tiếng quát, cùng Chu Hạo Nhiên, Liên Ngân chia ra ba phương hướng khác nhau xông tới. Thực sự dùng thân thể bây giờ của hắn, cho dù xông lên cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Một nhẫn giả áo trắng nhìn thấy có người từ ba hướng khác nhau xông tới, tốc độ cực nhanh xem ra chính là cao thủ. Gã nhăn mày mắng thầm một tiếng. Ba trăm nhẫn giả áo đen này là một đội thực lực trung cấp nhẫn giả dòng Giáp Hạ, đội như thế này chỉ có ba nhóm, đội nhẫn giả cấp cao nhất chỉ có một nhóm, do một trăm thượng nhẫn áo trắng tổ chức thành. Tình hình bây giờ không thể lạc quan, viện binh đối phương liên tiếp xuất hiện, gã không biết đằng sau có phải vẫn còn nữa hay không.
Nếu như nhóm nhẫn giả này và bao gồm mấy mươi thượng nhẫn áo trắng bên trong đó tổn thất hết ở nơi này, vậy đối với nhẫn giả dòng Giáp Hạ là đả kích cực lớn. Đến lúc đó nhẫn giả dòng Y Hạ vẫn luôn bị nhẫn giả dòng Giáp Hạ áp chế chỉ sợ sẽ thừa cơ hội ngóc đầu dậy. Một khi như thế, địa vị thống trị của dòng Giáp Hạ ở Nhật Bản sẽ bị phá vỡ.
Nghĩ tới đây, tên thượng giả áo trắng phụ trách chỉ huy cuộc truy đuổi này lập tức lớn tiếng la lên, bắn lên không trung một tín hiệu sau đó quay người rời đi. Nhẫn giả còn lại nhìn thủ lĩnh rút khỏi lập tức ép lui đối thủ của mình khỏi dần dần rút lui khỏi cuộc chến. Cũng bởi vì vậy áp lực những võ sĩ kia chợt tăng lên nhiều, không có mấy chục thượng nhẫn áo trắng kia kìm chế bọn cao thủ như Yêu Ma, Cừu Thiên và bọn Yến Vân Thập Bát kia, tổn thất của bọn võ sĩ chợt trở nên càng lúc càng lớn.
Thủ lĩnh võ sĩ nhìn nhẫn giả chạy trốn đi xa kia, hung hăng mắng một câu lập tức hô to một tiếng, kêu gọi thủ hạ của mình cũng lùi lại phía sau. Huynh đệ Liên minh chấp pháp Trung Hoa phô trương thanh thế đuổi theo một chút lập tức dưới sự dẫn dắt của Lý Vạn Thanh lui trở lại. Kiểm lại một chút cuộc chiến lần này tổn thất của Liên minh chấp pháp Trung Hoa rất lớn, có mấy chục huynh đệ chết, số người còn lại cũng gần như ai cũng mang thương tích. Dù sao đối thủ của bọn họ là nhẫn giả và võ sĩ số lượng nhiều hơn, kinh nghiệm và tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều.
Gom nhặt thi thể các huynh đệ cùng một chỗ, trong mắt Lý Vạn Thanh chứa nhiệt lệ đổ xăng xung quanh, sau đó một mồi lửa đốt lên. Bọn Cường Tử vây xung quanh đứng bên cạnh đống lửa, lạy một lạy thật sâu, sau đó dứt khoát rời đi.