Hai mươi phút sau, chiếc xe thứ hai cũng đã đến trước cửa viện của gia đình nông dân, còn chiếc xe thứ ba thì phải mất thêm mười phút nữa mới tới được. Chín người của Yến Vân Thập Bát không ở cùng một chỗ với bốn người Cường Tử, sau khi lựa chọn được chỗ nghỉ ngơi thì họ liền đi vào trong và không bước ra ngoài nữa, cũng không biết là bọn họ ngủ hay là ngồi xếp bằng tu luyện, giống như những vị đại hiệp cao thủ hay là sát thủ máu lạnht trong tiểu thuyết võ hiệp.
Cường Tử bước vào trong căn phòng rồi đưa mắt nhìn xung quanh một chút. Căn nhà này đã chiếm một khoảng đất khá lớn, chắc là phải hơn năm trăm thước vuông , phong cách có chút giống với kiến trúc của Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh. Chính giữa sân có trồng một cây hòe lâu năm và cằn cỗi. Đây là một chuyện không hiếm gặp ở những ngôi nhà của người nông dân. Về phần tâm linh, dù ít dù nhiều bao giờ người dân quê cũng có một vài tư tưởng cổ hủ và cố chấp. Chữ “hòe” trong từ cây hòe là được tạo thành bởi một chữ “mộc” và một chữ “quỷ”, cho nên loài cây này là một loài cây không thể thiếu trong ngôi nhà của người dân quê.
Mọi người đều nói rằng trên cây hòe luôn có ma quỷ ở. Không biết truyền thuyết này đã bắt đầu lưu truyền từ thời đại nào, nhưng hình như, trên khắp tất cả vùng miền đều có truyền thuyết tương tự như thế này. Mặc dù, Cường Tử không tin vào những lời truyền miệng vớ vẩn này nhưng hắn cũng không hề có một chút cảm tình với loại cây này. Hồi còn nhỏ, khi hắn đi học, ngày nào cũng phải đi qua một cái hố đất rất lớn, ước chừng nó phải rộng như một sân bóng đá vậy.
Và nơi đây cũng là một nơi mà hắn bắt buộc phải đi qua trên đường đi học. Bên cạnh con đường hẹp, dài quanh co, uốn lượn này có một cây hòe cổ thụ, và không biết nó đã sống được bao nhiêu năm rồi. Cây hòe này cong queo, uốn éo trông đến là kỵ dị, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái, đặc biệt là khi về đêm, lúc này trông nó chẳng khác gì một con ác quỷ đang nhe răng giương vuốt, khiến cho ai ai cũng phải sợ hãi.
Lúc đó, Cường Tử mới có sáu bảy tuổi, có một hôm trong lúc đi ngang qua cây hòe cổ thụ và kỳ quái này, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác khủng bố, sợ hãi, rất khó mà trấn áp được. Hắn liền bước nhanh một cách vô thức. Nhưng khi bước đến chỗ cây hòe, không hiểu sao hắn chợt cảm thấy cơ thể bỗng chốc nhẹ tênh, dường như sắp bay lên trên ngọn cây vậy, lúc đó hắn đã vô cùng sợ hãi, chỉ biết vội vàng chạy nhanh về phía trước.
Một con chó già của nhà hàng xóm lúc nào cũng đi theo sau Cường Tử, và Cường Tử cũng đã quen với sự tồn tại của nó. Lúc đó, hắn và hai chị em béo kia trở thành bạn tốt của nhau cho nên con chó này nghiễm nhiên trở thành người bạn duy nhất của hắn khi đi học.
Sau khi Cường Tử chạy lên phía trước hắn liền quay đầu lại nhìn xem con chó già vẫn thường đi đằng sau mình. Con chó già đã không còn sức để mà chạy nhanh nữa rồi, lúc đó cũng không biết vì sao mà nó lại nằm phục xuống đất, miệng không ngừng kêu rên ư ử. Nhưng khi đó, Cường Tử lại cho rằng con chó đó đã quá mệt và không chạy được nữa nên cũng không tiếp tục để ý, lại cộng thêm tâm lý hoang mang, lo sợ cho nên hắn đã chọn cách nhanh chóng rời khỏi chỗ ma quái đó.
Nhưng đúng thời khắc mà hắn quay đầu lại thì đột nhiên, hắn lại nghe thấy tiếng rên rỉ thê lương của con chó già đó. Vì sợ quá mà Cường Tử cũng gào rống lên một tiếng rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đã nhìn thấy một con rắn màu đen, nó còn to hơn cả đùi của hắn, đang từ trên ngọn cây hòe trườn nhanh xuống dưới gốc cây. Chỉ trong chớp mắt, con rắn to màu đen kia đã trườn xuống được dưới đất, quấn quanh lấy con chó già đáng thương kia.
Con chó già đến cơ hội vùng vẫy cũng không có, nó chưa kịp có bất cứ phản ứng gì thì đã bị con rắn đen kia quấn cho gãy xương đứt gân. Rồi lại một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang lên càng khiến cho Cường Tử hoảng sợ. Không chỉ vậy, lúc đó Cường Tử còn nhìn thấy rất rõ ràng, miệng của con chó già kia còn nhổ ra rất nhiều máu.
Rồi con rắn khổng lồ kia cuốn cả con chó già leo lên trên ngọn cây hòe và mất hút sau những tán lá cây um tùm. Chỉ trong chớp nhoáng đã không nhìn thấy bóng dáng của con rắn đó nữa. Trong thời khắc đó, Cường Tử dường như đã bị dọa mất hồn mất vía, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ: chạy, chạy và chạy! Hắn cắm đầu cắm cổ chạy, đến khi chạy tới được cổng trường học thì bị ngã nhào ra đất, sau đó thì cả người hắn không còn chút sức lực nào, toàn thân mềm nhũn, chân tay bủn rủn và không có cách nào để tự đứng dậy được.
Cường Tử đem chuyện này kể lại cho thầy giáo. Nghe xong câu chuyện, thầy giáo liền cảm thấy một con rắn to như vậy mà lại còn trốn ở trên cây cao, thật không biết lúc nào nó sẽ lại xuất hiện và hại người nữa, cho nên ông đã nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát. Ngay sau đó, đồn công an đã phái tới sáu bảy vị cảnh sát nhân dân, nhưng vì nhất thời họ cũng bị con rắn đen, khổng lồ kia làm cho hoảng sợ nên không nghĩ ra được bất cứ cách gì, đến cuối cùng vẫn là một cụ già trong làng nghĩ ra một cách. Cụ nói rằng dùng máy chạy dầu mà người dân trong làng vẫn thường dùng để phun thuốc sâu cho cây ăn quả phun xăng lên ngọn cây hòe già.
Phương pháp này ngay lập tức nhận được sự ủng hộ từ phía mấy chú cảnh sát được phái tới. Họ yêu cầu người dân trong thôn lui ra một nơi khá xa, sau đó thì mang một chiếc máy chạy bằng dầu, và cả một thùng xăng đầy. Vì an toàn, cảnh sát đã cho tập hợp tất cả những chiếc xe công an hiệu Santana có rèm che ở xung quanh. Tất cả các xe đều mở sẵn cửa, nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ sẽ lập tức nhảy vào xe rồi nhanh chóng rút lui.
Sau khi tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, cảnh sát liền bắt đầu khởi động động cơ và phun xăng lên ngọn cây hoè. Lượt phu đầu tiên, đúng lúc xăng vừa mới được phun lên tới ngọn cây, thì phía trên cao, chỗ tán lá xum xuê nhất bắt đầu rung lên, dường như có một thứ gì đó đang chuẩn bị xông ra.
Mặc dù, lượng xăng được phun ra lên trên ngọn cây không nhiều nhưng vị sở trưởng đã quyết định ra lệnh cho tắt động cơ máy, sau đó thì cho nổ hai quả pháo về phía ngọn cây. Hai quả pháo vang lên và bắn đúng vào ngọn cây hòe, lập tức chỗ ngọn cây vừa mới được phun xăng nhanh chóng bắt lửa.
Thực ra đây là một chuyện không có tính khả thi. Thứ nhất, lượng dầu được phun lên trên ngọn cây không nhiều, không một ai dám bảo đảm rằng quả pháo kia có thể bắn đúng vào chỗ vừa mới phun xăng lên. Thứ hai, bản thân hai quả pháo kia cũng không phải là một thứ đáng tin, ai có thể bảo đảm được rằng quả pháo thứ hai có thể nổ tung được hay không? Thứ ba, con rắn kia hành động nhanh như chớp, nếu như trước kia quả pháo kia nổ mà nó đã nhào ra và làm bị thương mọi người thì đến lúc đó ai sẽ đứng ra ngăn cản đây?
Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với những lo lắng thấp thỏm của mọi người. Con rắn đen to bằng đùi của trẻ em kia không biết đã nuốt phải cái gì mà bụng nó phình to ra, cho nên tốc độ của nó chậm hơn bình thường rất nhiều. Lần phun xăng đầu tiên lại thần kỳ đến lạ kỳ, phun đúng vào chỗ mà con rắn đen này đang cư trú. Và thế là khi ngọn lửa bùng lên thì ngay lập tức con rắn đã bị cả ngọn lửa nuốt chửng.
Cứ như vậy tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, dù đứng ở hoặc xa hoặc là đứng ở gần thì đều có thể nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng sắp sửa xảy ra.