Ác Bá

Chương 185: Tôi vẫn thích Dạ Xoa




Sau khi chôn thi thể đàng hoàng Trác Thanh Chiến đợi từng người vào xe điều khiến chiếc Wrangler rời khỏi cái làng nhỏ nhất định sẽ không xuất hiện ở trên bất kỳ một tấm bản đồ nào này, hơn nữa ngoại trừ Kim Tiểu Chu những người khác đều không có bị thương.

Trác Thanh Đế vẫn chọn ngồi chung một chiếc xe với ca ca anh ta, chỉ là sau khi lên xe anh ta mấy lần muốn nói gì đó đều nuốt hết trở lại. Vẻ mặt muốn nói lại thôi bị Trác Thanh Chiến nhìn thấy, hắn mỉm cười nói với em trai bản thân đã có thể đảm đương một phương này:
- Biết rõ trong lòng em có rất nhiều nghi vấn, chẳng qua có một số việc vẫn không phải lúc nói cho em biết. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, sau này anh sẽ nói cho em biết.

Hắn dừng lại một chút nói:
- Mấy ngày nay anh muốn đi một chuyến xa nhà, em đừng trở về đơn vị. Nội Mông bây giờ như dòng nước xiết cuộn sóng anh sợ một mình Hổ Thiền ứng phó không được, quân khu bên kia anh đến nói chuyện là được.

Hắn nói:
- Kim Tiểu Chu cũng cần nghĩ ngơi dưỡng thương một thời gian ngắn, anh ta là mầm giống tốt.

Trác Thanh Đế không có hỏi ca ca anh ta muốn đi làm cái gì mà là cười nói:
- Được, là mầm giống tốt, chẳng qua chính vì mầm giống này cũng quá khoẻ mạnh, chỉ nhỏ hơn em một hai tuổi.

Trác Thanh Chiến cười nói:
- Không việc gì, biết đi muộn không tính là gì cả, mấu chốt ở chỗ anh ta tiếp thu nhanh cỡ nào.

Trác Thanh Đế:
- Vâng, cũng vậy thôi, tiểu tử kia chuyên chú hơn thì chính là kẻ điên.

Trác Thanh Chiến nhìn em trai mình, thần sắc trên mặt hắn có nét cưng chiều nồng đậm:
- Cũng giống với em!

Trác Thanh Đế:
- Em điên sao? Em điên sao? Em thật điên sao?

Trác Thanh Chiến cười mà không nói gì.

Chiếc xe lúc trên lộ trình trở về rõ ràng so với lúc đi còn nhanh hơn rất nhiều, Kim Tiểu Chu một mình ngồi ở chỗ ngồi phía sau chiếc Wrangler sau cùng, hai cái đùi thật to nghiêng người dựa vào, bộ dạng trông có vẻ rất hưởng thụ. Vết thương trên cánh tay anh ta đã được xử lý, đối với hán tử liếm máu trên đầu đao như bọn người Thẩm Hổ Thiền này nói về băng bó đơn giản vẫn là không có vấn đề gì.

Kim Tiểu Chu tuy rằng miệng vết thương trên cánh tay đau đớn từng chập từng chập, nhưng bộ dạng thoải mái thích chí nửa nằm trên ghế ngồi của anh ta nói không nên lời, nếu như bạn trong cốp xe nằm một ngày sau đó lúc xe dừng ở nửa đường bị người ta vứt vào đồng hoang, giống như một con chó hoang suốt đường bay nhảy chạy tắt đến trước xe hơi còn phải khiêng một cây súng bắn tỉa nặng hơn mười kí, sẽ không lấy gì làm kỳ lạ tại sao anh ta bây giờ lại hưởng thụ như thế.

Đoàn xe ở nửa đường dừng lại lần nữa, sau khi Trác Thanh Chiến một mình xuống xe cuốc bộ rời khỏi. Từ đầu đến cuối Trác Thanh Đế và Thẩm Hổ Thiền cũng không hề hỏi qua hắn muốn đi nơi nào, bởi vì bọn họ biết Trác Thanh Chiến rất rõ nếu như có thể nói cho bọn họ biết cũng sẽ không che giấu. Tình cảm giữa bọn họ dùng hai chữ có thể biểu đạt, đó chính là huynh đệ.

Mãi cho đến khi bóng lưng Trác Thanh Chiến biến mất ở trên thảo nguyên mênh mông, đoàn người mới lần nữa lên xe tiếp tục lộ trình tiến về phía trước.

Trác Thanh Chiến đi bộ dọc đường, hắn quay đầu liếc nhìn sau khi đoàn xe đã biến mất ở đường chân trời khoé miệng cong lên một nét cười vui vẻ. Hắn dừng lại bước chân sau đó hít thở mấy lần thật sâu, nhìn thảo nguyên bao la bát ngát phía trước trong ánh mắt của hắn bỗng sinh ra mấy phần ý chí chiến đấu.

Sau khi cử động thân thể mấy cái nói thều thào:
- Kiềm hãm lâu như vậy, không biết có phải đã tụt lùi rồi hay không?

Chỉ thấy bờ vai của hắn khẽ run rẩy hai cái, sau đó cũng không thấy hắn có động tác gì đột nhiên trong lúc đó sau lưng bay lên một hồi bụi đất, ngay tại chỗ mới nãy nào còn thấy được bóng dáng hắn nữa! Một dãi màu đen tốc độ nhanh như tia chớp chạy như bay trên thảo nguyên, thật giống như một con giao long ra biển.

Nếu như bị người ta nhìn thấy tốc độ chạy như bay của hắn bây giờ, chỉ sợ sẽ kinh hãi rơi cả cái cằm xuống đất.

Đây là một loại tốc độ cực hạn vượt quá cơ thể của một con người, mắt người bình thường căn bản cũng theo không kịp quỹ tích màu đen kia. Hắn thời khắc này thật giống như hoá thành một hồi gió bão, ngay cả bóng người cũng đã mơ hồ không rõ.

Nếu như Cường Tử nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ kinh ngạc vô cùng. Tốc độ cực hạn thi triển ra luôn tự hào của hắn, cũng phải chậm hơn mấy phần so với tốc độ bây giờ của Trác Thanh Chiến. Hơn nữa trạng thái bây giờ của Trác Thanh Chiến rõ ràng chưa có dùng hết sức, hắn chắp tay mà đi tư thế tiêu sái phiêu dật như tiên nhân không dính bụi trần.

Cũng không thấy bước chân của hắn nhanh đến thế nào, mỗi một bước sải ra cũng đã hơn mấy mét.

Cứ một đường như vậy chạy như bay không ngừng cho đến nửa đêm, ngay khi Trác Thanh Chiến dừng lại phía ngược lại kia đoàn xe vẫn chạy băng băng như trước không ngờ không đi xa được bằng hắn!

Thân hình dừng lại dưới sườn dốc, hắn ngẩng đầu quan sát.

Một bóng người xem ra cũng rất cao lớn đứng sừng sững ở trên sườn dốc, một bộ quần áo màu đen theo gió bay lên.

- Trước khi đến đã giao thủ với người khác rồi à?

Bóng đen trên sườn dốc nhẹ giọng hỏi.

Trong bóng đêm thấy không rõ diện mạo của ông ta, nhưng loại khí thế hùng hậu như núi cao lại khiến trong lòng mọi người sinh ra kính ngưỡng.

- Ừ.

Người trên sườn dốc cười khẽ nói:
- Ý chí chiến đấu trong lòng anh vẫn chưa bao giờ thua sút, tốt lắm.

Trác Thanh Chiến chậm rãi bước lên sườn dốc, đứng ở bên cạnh người mặc áo đen, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời đầy sao lập loè chói sáng, hít thật sâu nhẹ thở ra một lần hỏi:
- Ngày mai à?

Người áo đen quay mặt sang nhìn hắn, biểu tình trên mặt rất hiền hoà.

Dưới ánh sáng của sao trời, khuôn mặt người này rõ ràng hơn.

Thình lình không ngờ chính là Mạc Địch!

- Địa Bảng đủ người, Thiên Bảng vẫn còn trống ba chỗ.

Mạc Địch nhìn về phương xa nhẹ giọng nói.

- Bốn chỗ.

Trác Thanh Chiến thản nhiên nói.

- Vừa nãy giao thủ với tôi chính là Lạc Kinh Thiên.

- Sao? Rất tốt!

Đầu lông mày Mạc Địch giãn ra, trên mặt của ông ta treo lên một nét cười nói:
- Tôi tìm hắn hai năm, lại để cho anh tìm được trước. Ha ha.

Trác Thanh Chiến nói:
- Tôi cũng tìm hai năm.

Mạc Địch nói:
- Ngày mai sẽ có bốn người thăng lên được vào Thiên Bảng, Địa Bảng sẽ bổ sung thêm bốn người. Sau Thiên Địa hai bảng đủ quân số, kỳ hạn mười năm cũng đã đến rồi.

Trác Thanh Chiến nói:
- Thêm một cái mười năm nữa tôi cũng có thể tham gia, nếu như may mắn vượt qua lần này.

Mạc Địch mỉm cười gật đầu:
- Tiến cảnh của anh cực nhanh ngay cả tôi cũng bị doạ, xem ra tôi có hy vọng nhắc trước việc quy ẩn lá gan khó khăn không thể làm khó này chuyển sang cho anh.

Trác Thanh Chiến lắc đầu nói:
- Không cần, thân phận này của ông hạn chế quá nhiều. Không bằng tôi bây giờ muốn cái gì làm cái ấy thực tế hơn. Những quy tắc kia tôi suy nghĩ đã đau đầu thật không bằng tự mình theo tính khí mà làm. Ông là ông tôi là tôi. Đừng muốn tôi công bằng cái gì đó. Tôi đưa ra quyết định không được rõ ràng muốn giết lại bởi vì luật lệ cứng ngắt mà không thể giết, ông hãy đợi truyền cái ghế này cho đồ đệ tiềm lực vô hạn kia của ông đi.

- Ông hãy làm Phán Quan của ông, tôi vẫn yêu thích Dạ Xoa.